Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi

Chương 5: Ngạo kiều tiểu băng sơn sư đệ x Liếm cẩu đại sư tỷ 5



Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Hiện tại, hết thảy manh mối đều ám chỉ thôn này có quan hệ với phó bản 【 Tâm quỷ họa 】, thời hạn đếm ngược 48 tiếng cũng chỉ còn thừa một nửa. Vào thời điểm này, chỉ có kẻ ngốc mới rời đi.

Tang Nhị vẻ mặt thành khẩn nói, “Như vậy không ổn chút nào, bọn ta dù sao cũng tá túc trong nhà muội một đêm, nhất định phải bái kiến phụ thân và huynh trưởng của muội để trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn chứ, nếu không sẽ rất thất lễ”

Tạ Trì Phong không nói gì, ánh mắt dừng trên tay Tiểu Quân vài giây.

Tiểu Quân muốn nói lại thôi, lí nhí lên tiếng, “Cha muội hiện không ở nhà. Hơn nữa…”

Đúng lúc này, phía sau lưng bỗng vang lên giọng của một nam nhân tục tằng, “Các ngươi là ai?”

Tang Nhị quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân trên dưới 30 tuổi, thân hình chắc nịch, mặc một bộ áo bào cổ tròn màu xanh dương đậm, tướng mạo bình thường, màu da trắng nõn, mày mỏng mắt híp, thoạt nhìn khá hiền lành nhiệt tình.

Sau khi biết rõ tình huống, vẻ mặt nam nhân dịu xuống, cười nói, “Thì ra là như thế, vậy việc tá túc là việc đương nhiên rồi. Ta tên Đinh Thạch, là ca ca của nha đầu kia, tiều phu trong núi”

Tang Nhị và Tạ Trì Phong lại cảm ơn lần nữa.

“Đến đây ngồi một chút đi”, Đinh Thạch mời bọn họ ngồi, tự mình rót trà nóng cho họ, như chia sẻ việc nhà hỏi, “Nói tiếp, hai vị lần này vì sao lại đi Chi Châu?”

Tạ Trì Phong như suy tư gì đó mà nhìn chăm chú vào bàn tay Đinh Thạch, hai mày hơi nhíu.

Những lúc thế này, Tang Nhị đương nhiên là nhân vật phụ trách giao lưu, nàng bịa chuyện đáp, “Hai tỷ đệ ta định đến Chi Châu thăm người thân. Nghe nói núi Đại Vũ có đường tắt liền đến đây. Không ngờ lại giữa đường gặp phải sương mù”

Đinh Thạch lộ vẻ hiểu rõ, an ủi nói, “Thời tiết Giang Lăng trong thời gian qua thật sự kỳ quái, lúc thì nắng như thiêu, lúc thì mưa tầm tã, bị lạc đường cũng rất bình thường”

“May mắn gặp được Tiểu Quân mới không phải lâm vào cảnh ngủ bờ ngủ bụi”, Tang Nhị vừa nói vừa nâng ly trà lên, nhấp một ngụm cực nhỏ.

Khoảnh khắc nước trà chảy qua đầu lưỡi, nàng đột nhiên phát hiện một chút quái dị.

Nhưng không biết ý chí từ đâu trào dâng, giúp Tang Nhị giữ vững cánh tay, không chút sơ hở nuốt xuống ngụm trà kia.

Buông ly trà xuống, nàng vẫn như bình thường nói, “Nói tiếp, Đinh Thạch đại ca, hôm qua khi đi ngang thôn xóm dưới chân núi, bọn ta có nghe người ở đó kể mấy ngày nay trong núi Đại Vũ phát hiện rất nhiều xác người chết. Nói rằng hình như là do yêu ma quỷ quái quấy phá, bọn ta trên đường đi vẫn còn rất sợ hãi, các ngươi có nghe được chuyện này không?”

Cùng lúc đó, phía dưới bàn, nàng lặng lẽ vẽ một chữ “trà” trên mu bàn tay Tạ Trì Phong.

Tạ Trì Phong hơi nhếch đuôi mày, chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ý của nàng.

“Chuyện này…”, vẻ mặt Đinh Thạch hiện lên vài phần mất tự nhiên, cười ha ha nói, “Ta là lần đầu tiên nghe thấy nha. Trong thời gian này, thôn của bọn ta sóng yên biển lặng, cũng không ai mất tích. Theo ta thấy, núi Đại Vũ lớn như vậy, cho dù có yêu ma quỷ quái, hẳn cũng sẽ không làm bậy ở khu vực này nên không cần lo lắng”

Dừng một chút, Đinh Thạch lại nhiệt tình đề nghị, “Không bằng thế này đi, các vị nếu đang vội đi Chi Châu, trưa chiều nay ta vừa hay cũng có mấy người bạn lên đường, có thể nhân tiện dẫn đường cho các vị”

“Vậy làm phiền mọi người rồi”

Vì Tang Nhị đã đưa ra ám chỉ từ trước, hai người không hề chạm vào thức ăn trên bàn, sau đó rất nhanh cũng tìm cớ quay về phòng.

Tang Nhị ngồi phịch xuống ván giường, sờ soạng trong ngực lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng, nhai nát nuốt xuống.

Tạ Trì Phong đóng cửa lại, đi đến trước mặt nàng, nghiêm túc hỏi, “Trà có vấn đề?

Tang Nhị hòa hoãn trong chốc lát mới mở to mắt nói, “Ta nếm được vị của mê dược trong trà”

Tục ngữ nói, nếu thượng đế đóng lại một cánh cửa của ngươi thì sẽ mở ra một cánh cửa sổ thay thế. Nguyên chủ mà Tang Nhị bám vào, tu vi không phải nổi bật nhất, nhân phẩm cũng thật khó để một lời nói hết, nhưng trên phương diện luyện đan, nàng lại vô cùng có thiên phú.

Một thuật sĩ luyện đan giỏi đều sẽ có một chiếc lưỡi sở hữu vị giác cực kỳ nhạy bén. Dù bị nhiều nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, người đó cũng có thể phân rõ được sự dị thường một phần ngàn kia.

Đương nhiên, độc dược cao cấp của tiên môn có thể hoàn toàn vô sắc vô vị. Nếu là gặp được loại này, đừng nói Tang Nhị, ngay cả đại năng luyện đan cũng chưa chắc có thể đề phòng được. Nhưng 【 Tâm quỷ họa 】 là nhiệm vụ sơ cấp, Đinh Thạch cũng không có bối cảnh luyện đan, khẳng định không dùng được mê dược đến cấp bậc kia.

“Vậy ngươi…”

Tang Nhị lắc đầu, cười đáp, “Không sao, dù gì ta cũng là tu sĩ luyện đan, gặp qua nhiều độc dược, không đến mức sẽ gục ngã bởi chút mê dược kia. Huống hồ, việc ta uống phải mê dược sẽ tốt hơn nhiều nếu để đệ uống”

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, tuy tu vi và tư chất của Tạ Trì Phong tuy cao hơn nàng rất nhiều, nhưng những chuyện ngoài lề như luyện đan, độc dược… phỏng chừng không lợi hại bằng nàng. Hiện tại thời kì phát độc Chích tình của hắn còn chưa kết thúc, nếu chẳng may uống phải một đống thuốc mê, không biết sẽ gây ra tác dụng phụ gì. Lỡ như ảnh hưởng cốt truyện, vậy thì xong đời.

Nhưng câu nói trên lọt vào tai Tạ Trì Phong lại biến thành một hàm nghĩa khác.

Thiếu niên hơi giật mình, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc mà người khác không hiểu được.

Hệ thống, “Đinh! 【 Tạ Trì Phong độ hảo cảm 】 tăng, tổng giá trị hiện tại: -15”

Tang Nhị, “?”

Cái quái gì đây, lúc này thế nhưng tăng độ hảo cảm?

Chẳng lẽ Tạ Trì Phong cảm thấy nàng thật cơ trí, cho nên bắt đầu đánh giá nàng cao hơn?

Aiz, tuy tăng rồi cũng vẫn là số âm, nhưng xem như đã có chút tiến triển đi.

Tang Nhị hậm hực nói, “Đương nhiên, dù không có chuyện mê dược này, ta cũng cảm thấy Đinh Thạch rất có vấn đề”

Tạ Trì Phong quay mặt đi, “Đúng, phản ứng của hắn… quá bình thản”

Một người thường không có linh lực hộ thân, đột nhiên biết được nơi cách nhà mình gần như vậy đã chết hai mươi người, theo phản xạ tự nhiên, nhất định sẽ không khỏi khẩn trương và sợ hãi. Nhưng phản ứng của Đinh Thạch lại quá đỗi thản nhiên, ngay cả hỏi một câu về tình huống cũng không có, như thể chẳng hề lo lắng mình sẽ trở thành người bị hại tiếp theo.

Như vậy, sự tự tin kia từ đâu mà có?

Tạ Trì Phong trầm ngâm nói, “Hơn nữa, việc tự xưng là tiều phu hẳn cũng là nói dối”

“Hửm? Sao đệ nghĩ vậy?”

Tạ Trì Phong đáp, “Màu da của người này trắng trẻo tinh tế, ban nãy khi châm trà, ta chú ý đến trên ngón giữa của hắn có thấp thoáng dấu vết của việc đeo nhẫn lâu ngày để lại. Một người hàng năm phải cầm rìu, theo lý sẽ không đeo những thứ này. Hơn nữa, trong lòng bàn tay hắn, vị trí đóng kén trên khớp xương đều quái dị, càng giống người quen cầm đao hơn”

Tang Nhị lập tức chấn kinh, “Chỉ trong tí xíu thời gian mà đệ lại nhớ kỹ nhiều thứ như vậy?”

Tạ Trì Phong sửng sốt hỏi, “Nhiều sao?”

“Dù sao cũng tỉ mỉ hơn ta rất nhiều”, Tang Nhị xoa xoa giữa mày, “Hắn nhanh như vậy xuống tay với chúng ta, lần đầu không thành công, hẳn rất nhanh sẽ lại tiếp tục. Chúng ta nhất định phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ứng phó”

Nhiệm vụ sơ cấp này xem ra phức tạp hơn nhiều so với dự đoán của nàng.

Vì phát hiện yêu khí trên thi thể Lý Tứ nên nàng và Tạ Trì Phong đã tỏa định đối tượng hoài nghi hàng đầu là yêu quái. Nhưng đến tận hiện tại, họ còn chưa thấy được bóng dáng của bất kỳ yêu quái đáng nghi nào. Đinh Thạch, kẻ làm chuyện ác rõ ràng là nhân loại.

Chẳng lẽ, trong một phó bản lại có tận hai Boss?

Hệ thống, “Xin ký chủ yên tâm, phó bản sơ cấp không phức tạp đến vậy, BOSS chỉ có một. Hơn nữa, mức độ trinh thám cấp B cũng không phải rất khó, cấp bậc cao nhất là S nha”

Tang Nhị, “Aiz, so với chuyện này ta càng lo cho thôn dân NPC Lâm Nguyên mất tích hơn”

Thứ phiền phức nhất chính là nó. Vì không biết đối phương ở đâu nên Tang Nhị luôn có cảm giác ném chuột sợ vỡ đồ.

Loại người như Đinh Thạch, theo lý mà nói, hắn không phải là đối thủ của nàng và Tạ Trì Phong. Nhưng chẳng may thôn dân NPC này rơi vào tay đối phương, vậy mọi chuyện sẽ khác.

Hệ thống, “Thôn dân NPC cũng không bị bắt làm con tin. Chỉ cần trong 48 giờ giải đáp được bí ẩn, tính mạng NPC có thể được đảm bảo”

Tang Nhị, “Mi thế nhưng có công năng tiết lộ tình tiết? Sao không nói sớm?”

Hệ thống, “Đây không phải cung cấp tình huống và vị trí cụ thể cho nên không thể xem là tiết lộ tình tiết. Đương nhiên, muốn biết nhiều tin tức hơn cũng không được”

Tang Nhị, “Được rồi, ta không kén chọn, còn tốt hơn không có gì”

Qua buổi trưa, Đinh Thạch quả nhiên đến gõ cửa, nói có thể xuất phát

Tang Nhị và Tạ Trì Phong không hề nhắc đến chuyện nước trà, theo chân bọn họ xuất phát.

Lần này đồng hành với họ, ngoại trừ Đinh Thạch, còn có hai nam nhân cao lớn. Một người mắt híp mũi to, một người xương gò má cực cao, nhưng nhìn chung tướng mạo đều lộ ra vẻ hung ác, ngang ngược. Đinh Thạch là người trông có vẻ hiền lành nhất trong nhóm.

Mọi người vừa nói vừa cười, không khí nhẹ nhàng, cùng nhau đi vào rừng. Sau khi xuất phát không lâu, trời không chiều lòng người, không trung dần bao phủ mây đen, trong rừng dần toả ra sương trắng. Rõ ràng là buổi chiều, ánh sáng đã tối đến biến thành màu xanh. Không biết khi nào, gió trong rừng cũng ngừng, không khí an tĩnh, nặng nề, phảng phất bão tố sắp đến.

“Đi cũng lâu rồi, hay chúng ta đến phía trước nghỉ ngơi một chút đi”, Đinh Thạch lau mồ hôi, chỉ vào tảng đá trước mặt nói.

Tang Nhị và Tạ Trì Phong cực nhanh thuận theo ý họ ngồi xuống. Lúc này, một người bạn của Đinh Thạch từ trong bao quần áo lấy ra một túi nước, lắc lắc hỏi, “Các vị có muốn uống chút nước không?”

“Được”, Tang Nhị khẽ cười.

Nam nhân đi về phía bọn họ, duỗi tay đưa túi nước. Chỉ trong chớp mắt, gã bỗng nhiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, từ trong tay áo trượt ra một con dao ngắn sắc bén, trực tiếp hướng thẳng về phía cổ Tạ Trì Phong. Động tác gã tàn nhẫn lại chuẩn xác, không để đối phương có cơ hội thoát thân, rõ ràng là một tên giết người “lành nghề”!

Nếu là người thường sớm đã phải máu bắn ba thước. Nhưng Tạ Trì Phong như sớm đã có phòng bị, vào giây phút mũi dao chém đến, hắn nhanh chóng lách người tránh đi, trong rừng chợt loé lên một luồng ánh sáng trắng.

“Keng–”

Tiếng binh khí chạm vào nhau. Tên hung đồ lồng ngực đau nhức, bị một cổ linh lực chấn động bay ngược lại đụng vào thân cây, gã kêu rên thảm thiết, trong đôi mắt nhỏ xíu hiện lên sự sợ hãi không thể che giấu. Con dao nhỏ trong tay gã đã bị binh khí chém sắt như chém bùn kia của đối phương chém thành nhiều mảnh nhỏ, xương cánh tay gã cũng bị gãy, đau đến đòi mạng.

Mà bên kia, tên đồng lõa còn lại tập kích Tang Nhị từ phía sau, ý đồ dùng dây thừng siết chết nàng. Nhưng giây tiếp theo, gã đã bị Tang Nhị sớm có đề phòng dùng phù chú đánh bay ra xa. Gã “Phụt” một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi, lăn xa mấy thước.

Thật vất vả mới có thể dừng lại, gã vừa định mở miệng nói gì đó lại không ngừng nôn máu, âm thanh đứt quãng nói, “Ta… Đ*t, Đinh Thạch, ngươi mẹ nó không phải nói bọn họ một tên tiểu bạch kiểm, một ả nữ nhân, dù không uống mê dược cũng có thể đối phó sao? Ngươi sao lại… sao lại dây vào bọn tu sĩ vậy hả!”

Mặt Đinh Thạch không ngừng đổi màu, “Ta, ta…”

Tạ Trì Phong cầm kiếm, đi về phía Đinh Thạch. Tai vạ đến tự ai nấy chạy, Đinh Thạch sợ tới mức lui về sau một bước, bỏ mặc đồng lõa, vội vã tẩu thoát.

Tang Nhị vội la lên, “Đừng để hắn chạy, chúng ta mau đuổi theo!”

Nơi đây cây cối thấp bé, cành lá xum xuê, không thể ngự kiếm. Đinh Thạch rõ ràng rất quen thuộc địa hình, sợ đến mức không ngừng chạy luồn lách khắp nơi. Chính vào lúc khoảng khắc giữa họ đang dần dần rút ngắn, trong đầu Tang Nhị bỗng nhiên cực kì quen thuộc nhảy ra một đoạn cốt truyện…

【 “Đứng lại!”, Tang Nhị đuổi theo Đinh Thạch, trong lúc lơ đãng đã bị rễ cây vướng ngã, rơi vào bẫy rập Đinh Thạch đặt sẵn lúc trước. 】

Tang Nhị, “…”

Vào thời khắc mấu chốt như này mà tác giả còn muốn đùa chết nàng hay sao?

Giây tiếp theo, nàng quả nhiên vì không thể phản kháng, bị rễ cây vướng chân, lảo đảo một chút, sau đó vô cùng tiêu chuẩn, không sai một ly rơi vào bẫy.

Dựa theo nguyên văn, trong tình tiết này, chỉ có mình Tang Nhị trúng bẫy rập. Nhưng không biết vì sao, khi nghe thấy nàng sợ hãi kêu lên, thân hình Tạ Trì Phong chợt cứng lại, thế nhưng quay đầu nhìn nàng một cái. Nhưng chính vì một chút do dự này đã làm hỏng mọi thứ. Mặt đất bị lớp cỏ cây che khuất lúc này chợt truyền đến chuỗi tiếng sột soạt của thứ gì đó đang quét qua. Sau đó một chiếc lưới được đan từ dây thừng đột ngột từ mặt đất bắn lên, hai người trở tay không kịp, trực tiếp bị nó vây lấy và treo lên giữa không trung, cách mặt đất hai ba mét.

Tang Nhị bị rung lắc đến choáng váng, cúi đầu tập trung nhìn kĩ mới phát hiện mình đang ngồi đè trên người Tạ Trì Phong.

Tạ Trì Phong tựa hồ bị ép rất khó chịu, hắn cực nhỏ thở dốc một tiếng, vành tai vì tình cảnh hiện tại mà nhiễm một mảng đỏ ửng.

Xì tốp, tư thế này quá mức nguy hiểm, nếu cứ duy trì thế này không thể thông qua kiểm duyệt, nhất định phải đổi ngay.

Tang Nhị lập tức thức thời bò sang bên cạnh. Nhưng vì mặt lưới cực mềm, càng giãy giụa sẽ càng dễ trượt về chính giữa và dán chặt vào nhau.

Tạ Trì Phong không thể nhịn được nữa, chật vật ngồi dậy, cong chân lên tức giận nói, “Ngươi… đừng nhúc nhích nữa!”

🌺Góc tám nhảm

Mừng mùng 2 nha mọi người 🥰


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.