Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tí tách, tí tách.
Tang Nhị duỗi thẳng cổ, hai mắt trợn tròn, trong đôi đồng tử co rút phản chiếu lại hình ảnh không trung đầy mây xám xịt.
Một thanh trường kiếm, đâm sâu vào nơi trái tim yếu ớt của nàng. Máu tươi nóng hổi trào ra, nhiễm ướt áo cưới thêu vân mây bằng chỉ vàng của nàng. Dọc theo mũi kiếm rung lên từng hồi ong ong, máu cứ thế chảy xuống như suối.
Nơi chuôi kiếm được nắm bởi những ngón tay thon dài trắng nõn. Vì quá dùng sức, đầu ngón tay nổi lên chút màu xanh trắng.
Tạ Trì Phong đứng trước mặt nàng, từng sợi tóc đen ướt đẫm dính lên đôi gò má tái nhợt gầy guộc, càng làm nổi bật bộ y phục đỏ rực xinh đẹp, mị hoặc như yêu ma.
Trên gương mặt thanh tuấn tựa trăng sáng, sương tuyết của thiếu niên ngày xưa, giờ phút này đang toả ra luồng sát khí đen đặc. Đuôi mắt tú mỹ thấp thoáng có huyết sắc kia, cách màn mưa bụi mông lung, đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Trên vách núi, mây đen giăng đầy, gió lốc thét gào, chắc chắn sẽ có một trận mưa cực lớn. Tiếng kêu thê lương của đám quạ đen không ngừng vang lên bên tai. Phía dưới vực sâu chính là dòng sông Miên Túc chảy xiết. Nước sông cuồn cuộn đánh vào hai bên hẻm núi, phát ra những âm thanh vô cùng ồn ào.
Màng nhĩ Tang Nhị đang kịch liệt rung động, hơi thở thoi thóp. Trong không gian mờ ảo, nàng thấp thoáng nhìn thấy vài hình bóng quen thuộc, vừa kêu gào vừa ngự kiếm bay đến.
“Mau đến đây, tìm được bọn họ rồi, đang ở bên vách núi!”
“Đã sắp làm lễ rồi mà hai người lại cùng biến mất tăm. Nếu không quay về chuẩn bị nhất định sẽ qua giờ lành…”
“Chậm đã, ngươi, các ngươi đang làm gì vậy?! Đã xảy ra chuyện gì?! Mau dừng tay!”
…
Tuy đã sớm đoán trước hôm nay sẽ đón nhận kết cục BE cho [ lộ tuyến Tạ Trì Phong ] nhưng người tính không bằng trời tính, phương thức chào bế mạc này, so với những gì Tang Nhị tưởng tượng, thảm thiết hơn rất nhiều.
Tốt xấu gì cũng mượn dùng thân thể này hơn một năm, vào thời khắc cuối cùng, nếu còn sức lực, nàng thật sự muốn lau mặt lại cho sạch sẽ, dù chết cũng phải chết có thể diện chút.
Sau này nếu có người nào hảo tâm, nguyện ý nhặt xác, sửa sang lại dung nhan thi thể cho, nàng không cần làm phiền ai khác nữa.
Tang Nhị mơ hồ nghĩ, tầm nhìn dần biến thành màu đen. Dưới cổ tay áo to rộng, đôi tay đã không nghe theo khống chế mà co rút lại. Bỗng nhiên, một túi tiền hình con hổ nhỏ ngây thơ chất phác, màu sắc sặc sỡ từ kẽ tay của nàng rơi xuống, cứ thế lăn dài đến tận bãi nước bùn bên chân Tạ Trì Phong.
Ánh mắt băng hàn của Tạ Trì Phong nhìn qua, như thể chỉ trong nháy mắt, hắn chợt sững sờ.
Đúng lúc này, vách núi dưới chân họ ngoài sự đoán truyền đến một đợt chấn động nặng nề.
Trong phút chốc, sắc mặt của mọi người ở hiện trường chợt biến đổi. Tháng này là mùa mưa, không ngờ đến, vách núi bị mưa to liên tục bào mòn qua ngày ngày đêm đêm lại đột nhiên sụp đổ vào giờ phút này!
“Ầm”
Trong tiếng động đinh tai nhức óc, đất đá bốn phía chợt rung chuyển, như thể sét đánh xuống đồng bằng! Lớp đất bùn mềm xốp cuốn theo những khối đá nặng ngàn cân. Với thế công không gì ngăn được, chúng như chém đôi gió lốc, cứ thế cuồn cuộn trút xuống.
Tang Nhị sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi lại một bước, hai tay hoảng loạn quơ quào giữa không trung nhưng chẳng bắt được bất kì thứ gì. Sau đó chân nàng giẫm vào một mảng hư không, rồi chẳng khác gì một chú bướm gãy cánh, nàng và đất đá cùng nhau rơi xuống.
Chỉ trong nháy mắt, dòng sông đục ngầu đã nuốt chửng thân thể nhỏ bé của nàng, không để lại một chút dấu vết.
——————————
Một năm rưỡi trước,
Đêm khuya, bầu trời đầy sao.
Núi Đại Vũ, cỏ cây rậm rạp, từng trận gió lạnh thổi qua.
Tang Nhị khoanh chân, ngồi trước đống lửa.
Một thanh trường kiếm bay là là giữa không trung, thân kiếm mỏng dẹp, cân đối có khắc hoa văn, xung quanh còn mơ hồ toả ra ánh sáng màu xanh trắng. Mà ở phần mũi kiếm lại không chút ăn nhập gì xiên qua một chiếc cánh gà căng mướt, cứ thế chậm rì rì xoay tròn trên đống lửa.
Thanh củi thi thoảng “răng rắc” vài tiếng nứt ra, ánh lửa vàng rực chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo của nàng. Thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, da thịt nõn nà, ngũ quan xinh đẹp, còn thấp thoáng nét vũ mị.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên dái tai trái của nàng có một vết bớt nhỏ màu đỏ nhạt, hình dạng như hoa sen năm cánh nở rộ, tinh xảo đến độ như thể dùng bút chấm chu sa vẽ ra.
Đúng lúc này, trong không trung đột nhiên vang lên âm thanh cứng nhắc chuẩn bản điện tử, “Đinh! Hiện tại là thời gian thống kê chỉ số các hạng mục trong ngày. Tính đến hiện tại, chỉ số pháo hôi: 4990/5000 điểm (pháo hôi sơ cấp). Điểm nhân phẩm: 15JJ tệ (nghèo rớt mồng tơi). Độ hảo cảm của Tạ Trì Phong: -30/100 (có ác cảm)”
Tang Nhị vừa bình tĩnh nghe vừa lột bỏ giấy gói kẹo, ném viên chocolate sữa vào miệng.
Lúc còn sống, nàng từng là một người kiên định theo đuổi chủ nghĩa duy vật. Nếu gặp được loại tình huống trên chỉ sẽ hoài nghi bản thân bị ảo giác. Nhưng từ sau khi nàng bất ngờ ngủm củ tỏi, lại ngoài ý muốn trói định một hệ thống, nhận thức hơn hai mươi năm qua của nàng đã hoàn toàn bị điên đảo.
Hệ thống này tự xưng là người quản lý hồ sơ của các thời không song song. Bởi vì làm việc sơ sót, nó làm mất tư liệu của một thế giới. Cho nên trước khi kéo theo một chuỗi hậu quả xấu, nó cần nhanh chóng tìm được người tiến vào thế giới này nhằm duy trì cốt truyện, bổ khuyết những tình tiết đã mất và sửa đúng những điều phi logic.
Vì để có được sự hỗ trợ của Tang Nhị, hệ thống đã hứa hẹn, sau khi nhiệm vụ thành công, nó sẽ thỏa mãn một nguyện vọng bất kì của Tang Nhị.
Đây quả thực là buồn ngủ có người đưa gối đầu. Tang Nhị muốn sống tiếp nên không có lý do gì cự tuyệt cơ hội trước mắt.
Vừa ký xong hiệp ước, nàng đã bị hệ thống đưa vào một thế giới mua cổ văn.
Mua cổ văn là thể loại tiểu thuyết mà tác giả sẽ không nói rõ nam chính nam phụ là ai, chỉ cho nữ chính cùng một đống trai đẹp mở ra hàng loạt các tuyến tình yêu. Một nữ chính hải vương làm bằng sắt, số nam nhân làm lốp xe dự phòng nhiều như mây, Tu la tràng xúc động lòng người vừa tô vừa sảng*, là ba yếu tố hình thành loại văn học này.
(*Tô sảng văn: “Tô” để chỉ ai gặp cũng yêu, “Sảng” hoặc chỉ hài hước hoặc chỉ nhân vật chính ban đầu bị ức hiếp, sau này nghịch tập, vả mặt kẻ thù, đi lên đỉnh cao nhân sinh)
Trong dàn nam chính mỗi người một vẻ này, người đọc có thể căn cứ khẩu vị cá nhân, giống hệt mua cổ phiếu mà lựa chọn “đặt vào ụ nào”. Chỉ cần một ngày tác giả chưa viết kết cục thì ngày đó vẫn không biết được nữ chính hoa vào tay ai. Thậm chí có vài thời điểm, tác giả còn sẽ căn cứ sự hưởng ứng trong bình luận mà phù chính* nhân vật nam có nhân khí cao nhất. Có thể nói, toàn bộ quá trình đều có thể lôi kéo, mồi chài người đọc, so với việc xem cổ phiếu tăng hay giảm còn kích thích gấp mấy lần.
(*Ý nói nâng đỡ những người có địa vị thấp kém lên cao, thường dùng cho các trường hợp như nâng địa vị thiếp thất thành thê tử chính thức)
Hiển nhiên, thế giới này cũng nắm được sự tinh túy của mua cổ văn.
Trong quyển sách này, nữ chính là một người hiện đại vạn nhân mê. Một ngày nọ, nàng xuyên vào thế giới tu tiên hư cấu, cũng từ đầu đến cuối trêu chọc (quyến rũ) bốn đại lão hô mưa gọi gió, cả chính lẫn tà. Bọn họ không hẹn mà cùng bị nữ chính hấp dẫn, sau đó yêu nàng say đắm, xem nàng là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh, cũng vì độc chiếm nàng mà vung tay đánh nhau, khiến Tu Tiên giới trời rung đất lở, chẳng còn ngày bình yên, cũng như mở ra những tình tiết Tu la tràng mấy triệu chữ đầy tinh phong huyết vũ.
So sánh với những quyển mua cổ văn khác, áng văn này đặc biệt ở chỗ trước ngược sau ngọt cùng với độ khó công lược và tỉ lệ tử vong cực cao. Bốn vị nam chính tuy rằng đều có giá trị nhan sắc cao ngất, nhưng người sau so người trước càng không bình thường. Không vị nào không phải là những tên tâm thần với thân thế thê thảm, tính cách khuyết tật, hết thuốc cứu chữa. Có cẩu, có điên.
Quá trình nữ chính công lược bọn họ không khác gì đứng trên dây thép thuần thú, chỉ cần đi sai một bước liền sẽ tan xương nát thịt. Nón xanh*, thế thân, bạch nguyệt quang, NTR** v.v… cùng những phân đoạn cẩu huyết không thể miêu tả khác, trong truyện nơi nào cũng có.
(*Ý chỉ cắm sừng)
(**NTR là từ viết tắt của từ Netorare – một thể loại truyện có xuất xứ từ Nhật Bản. Cốt truyện thường xoay quanh một nhân vật nữ bị chiếm đoạt (tự nguyện hoặc ép buộc) bởi nhân vật phụ, qua đó gây giày vò, đau đớn và tổn thương cho nhân vật nam chính. Nguồn: online)
Nói tới đây, có phải bạn đang cho rằng Tang Nhị sẽ sắm vai nữ chính, người đứng giữa trung tâm lốc xoáy?
Không!
Nàng sẽ một người đóng nhiều vai, khoác lên những áo choàng khác nhau, lần lượt sắm vai bốn nhân vật bên cạnh nam chính, là hèn mọn nữ phụ / thế thân bạch nguyệt quang / pháo hôi liếm cẩu / công cụ người trong sự nghiệp kiêm tình yêu. [tự châm ngọn nến]
Được thôi, tuy loại nhân vật này thông thường đều có chỉ số thông minh cực thấp, nhiệt tình tìm đường chết, không có vai chính mệnh nhưng lại mắc vai chính bệnh. Mỗi lần lên sân khấu, hoặc đóng vai hề để làm nổi bật hình tượng tốt đẹp thiện lương của vai chính, hoặc vu hãm vai chính không thành, ngược lại bị vả mặt.
Nhưng thử nghĩ một chút, nếu không có các nàng làm phông nền, tác giả sao có thể rải máu chó đây?
Hiện giờ, Tang Nhị đang ở điểm bắt đầu của tuyến cốt truyện thứ nhất.
Nam chính thứ nhất, Tạ Trì Phong.
Là đồ đệ của sư tôn Chiêu Dương tông, tông phái đứng đầu ba tông phái lớn nhất của Tu Tiên giới, một tiểu băng sơn như trăng sáng trên trời, cao khiết lại cấm dục*.
(*Là một loại cách sống, tự mình hạn chế hoặc từ bỏ nhu cầu nào đó của cơ thể, chủ yếu là vấn đề nhục dục để đạt đến một cảnh giới bình yên nhất định trong tâm hồn)
Những năm gần đây, nếu thân thế không có chút ngược tâm, như vậy sẽ khó mà cạnh tranh vị trí nam chính. Tạ Trì Phong cũng thế.
Vào năm hắn mười tuổi, gia tộc bị yêu quái trả thù tàn sát, mãn môn bị giết sạch, chỉ mình hắn may mắn trốn thoát nhưng lại lẻ loi cô độc, lưu lạc đầu đường xó chợ. Sau này, khi hắn hấp hối sắp chết, cơ duyên xảo hợp gặp được sư tôn Chiêu Dương tông, được đối phương cứu giúp, mới chính thức kết duyên với tiên đạo.
Vừa chớp mắt, đã mấy năm trôi qua. Đứa trẻ chật vật nghèo túng, cả người da nứt nẻ năm đó đã trưởng thành, lột xác thành một vị thiếu niên tu sĩ bạch y thanh thoát, trong sáng xuất trần.
Tuy tính tình lạnh như băng, khó tiếp cận, thậm chí có vài phần không thấu tình đạt lý, nhưng trong giới Tu tiên, nơi ai cũng ngưỡng mộ kẻ mạnh lại mắc bệnh nhan khống thời kì cuối, hắn vẫn có vô số liếm cẩu.
Trong quần thể người đọc, nhân khí của Tạ Trì Phong cũng rất cao, còn được các fan ban cho một biệt danh tuy rất tục nhưng lại chuẩn xác, tiểu tiên quân cao lãnh cấm dục.
Căn cứ định luật vả mặt được lịch sử nghiệm chứng vô số lần, loại nam chính tiểu băng sơn với trái tim không vướng bụi trần này, mười người thì có chín người đều là muộn tao*, người còn lại có lẽ còn bị chút ngạo kiều**. Ngay từ đầu lạnh nhạt vô tình bao nhiêu, quá trình động tâm càng đáng xem bấy nhiêu.
(*là kiểu người bên ngoài lạnh lùng, có chút lầm lì nhưng có nội tâm ấm áp, cuồng nhiệt, hay tính khí thất thường, có lẽ tương đương với khái niệm Tsundere bên Nhật)
(**là kiểu người khẩu thị tâm phi)
Đặc biệt khi đã hãm sâu vào Tu La tràng, toàn bộ sự lãnh đạm, tự giữ đều sẽ hóa thành ngọn lửa tình thù mãnh liệt. Chỉ cần não bổ một chút sự tương phản trước và sau khi công lược, những độc giả cú đêm liền phải kêu gào hú hét, muốn miêu tả, một chữ sảng thật sự không đủ.
Trong tuyến cốt truyện này, Tang Nhị sắm vai vị sư tỷ liếm cẩu của Tạ Trì Phong, cũng là một tu sĩ luyện đan trong Chiêu Dương tông.
Tu sĩ luyện đan dùng việc bào chế đan dược, chế dược giải độc để tăng tu vi. Bởi vì những thứ phải học rất đa dạng nên họ thường rất hiểu biết những thuật tu luyện bên lề như luyện lô đỉnh, âm dương song tu, thải dương bổ âm v.v…
Cho nên, ở Tu Tiên giới có cách nói thế này, chỉ người có đạo tâm kiên nhẫn mới thích hợp làm tu sĩ luyện đan. Nếu không, khi mỗi ngày đều phải tiếp xúc với những thứ bàng môn tả đạo, trong hoàn cảnh mưa dầm thấm đất, rất khó đảm bảo người đó không bị dụ hoặc, nhầm đường lạc lối, đọa sang ma tu.
Nguyên chủ mà Tang Nhị bám vào, chính là điển hình của một nhân tài phản diện.
Nàng ấy sở dĩ cả ngày theo đuôi Tạ Trì Phong, không chỉ vì mê đắm tướng mạo dáng người của hắn mà còn vì thèm khát tư chất hơn người, linh lực siêu quần của hắn. Chỉ cần song tu với hắn một lần cũng đã cực kì có lợi cho tu vi của nàng.
Để có thể quyến rũ Tạ Trì Phong, nguyên chủ vừa đấm vừa xoa, làm liếm cẩu, hỏi han chăm sóc, dùng sắc đẹp lẫn lợi lộc dụ dỗ, cài bẫy… có thể nói là sử dụng mọi thủ đoạn. Sau này, nàng ấy thậm chí còn dùng khói mê và cả chiêu bá vương ngạnh thượng cung đầy bỉ ổi với hắn. Nhưng tất cả nỗ lực đều không hiệu quả, ngược lại chỉ khiến Tạ Trì Phong ngày càng phòng bị và chán ghét nàng ấy.
Đến đây phải nhắc đến giả thuyết thú vị lại ác ôn của tác giả. Trong nguyên văn, Tạ Trì Phong có một bạch nguyệt quang yểu mệnh.
Mà một người tâm thuật bất chính, bị sắc đẹp làm mờ mắt như nguyên chủ, không biết xui xẻo thế nào lại sở hữu gương mặt có năm sáu phần giống bạch nguyệt quang. Hơn nữa, trên dái tai của hai người đều trùng hợp có một vết bớt hình dạng như đoá sen năm cánh.
Sự giống nhau này, không thể nghi ngờ càng như đổ dầu vào lửa khiến Tạ Trì Phong càng thêm chán ghét nguyên chủ, như thể chỉ cần nhìn nàng, “thứ đồ dỏm” yêu diễm đê tiện này nhiều một cái thôi cũng là sự sỉ nhục với bạch nguyệt quang.
Mọi người đều biết, từ xưa đến nay, bất kể pháo hôi nào có ý đồ lướt qua nữ chính, thông đồng nam chính đều sẽ không có kết cục tốt. Nguyên chủ làm nhiều việc ác nên cuối cùng cũng là ác giả ác báo, chết dưới móng vuốt của yêu vật hung tàn, ngay cả một thân xác nguyên vẹn cũng chẳng còn.
Tang Nhị, “…”
Một kết cục thật thốn lòng.
Mà trong cái thốn kia tựa hồ còn tản ra một chút hơi thở lười biếng, qua loa của tác giả trong việc viết kết cục.
Aiz, cho nên mới nói, con người phải biết tự mình hiểu lấy, không phải ai liếm cẩu liếm đến cuối cùng đều có được thứ mình muốn. Nếu nguyên chủ biết mình chỉ là một pháo hôi không quan trọng gì, đại khái sẽ chẳng ảo tưởng sức mạnh, một hai phải tò tò theo đuôi một người chú định không để ý mình nhỉ? Đến cuối cùng, tất cả lại chỉ là phí công, tu vi và nam nhân đều mất hết, thậm chí mạng nhỏ cũng mất luôn, cớ gì đến nông nỗi ấy chứ?
Lúc này, giữa không trung truyền đến sự dao động linh lực vô cùng quen thuộc. Tang Nhị bỗng chốc hoàn hồn, nâng mắt nhìn sang. Thì ra, cánh gà xiên trên mũi kiếm đã nướng chín, da gà ánh lên màu caramel, xèo xèo tươm dầu.
Tang Nhị khẽ ngoắc ngón trỏ, thanh trường kiếm nhất thời bị dùng như xiên nướng BBQ run run, ủy khuất bay vào lòng bàn tay nàng. Tang Nhị lau sạch mũi kiếm, tra kiếm vào vỏ xong liền đặt sang một bên, cúi đầu ăn cánh gà.
Hiện tại đã qua nửa đêm, nàng không thể nằm an giấc trên giường mà phải ở nơi rừng núi hoang vắng, khổ cực nướng cánh gà ăn chỉ vì nàng đang làm một nhiệm vụ trừ yêu.
Chuyện này phải nói từ hai ngày trước.
Hôm ấy, Chiêu Dương tông thu được một lá thư xin giúp đỡ gửi đến từ Giang Lăng.
Ngoại ô phía tây toà thành chính Giang Lăng có một ngọn núi tên Đại Vũ, rừng rậm xanh mướt, núi non trùng điệp. Những ngày gần đây, có vài tiều phu trong thôn xóm dưới chân núi, kết đội lên núi đốn củi. Giữa đường trời đổ mưa to, một thiếu niên tên Lâm Nguyên đột nhiên mất tích. Trong lúc mọi người đi khắp nơi tìm kiếm hắn bỗng nhiên ngửi được trong gió một mùi tanh tưởi đến gay mũi.
Nhóm tiều phu đi theo mùi hương kia đến bờ sông, đẩy các bụi cây ra nhìn vào liền bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ tới mức suýt lăn xuống núi.
Trên bờ sông thế nhưng rải rác không ít thi cốt cùng những phần chân tay bị cắt cụt. Tính sơ khởi cũng phải trên hai mươi người.
Trong đó, đại đa số thi cốt đều đã hư thối đến nhìn không rõ nguyên trạng, thậm chí chỉ còn khung xương trắng phếu. Trên những thi thể còn máu thịt mơ hồ, nhìn sơ bộ thân thể cũng không bị tổn hại nhiều, miễn cưỡng còn nguyên vẹn. Nhưng khi cởi áo của thi thể ra mới phát hiện, nội tạng bên trong đều bị moi ra hết, tựa như một đồ vật rỗng ruột khoác da người.
Nếu là thú dữ trong núi sẽ chẳng có chuyện ăn thịt người xong còn giúp mặc lại quần áo. Huống chi, những thi thể với trạng thái tử vong dị thường lại kinh khủng này, tựa hồ xuất hiện trong cùng một đêm. So với dã thú, đây hiển nhiên càng giống bút tích của yêu ma quỷ quái.
Việc này làm ầm lên khiến dân cư vùng phụ cận vô cùng hoảng sợ. Theo lẽ thường, ở những thời điểm này, các tông phái tu tiên ở Giang Lăng hẳn sẽ xuất hiện bắt yêu trừ ma, xoa dịu khủng hoảng. Nhưng thật không khéo, các tông phải ở địa phương này vào bảy năm trước đã suy tàn, người đi nhà trống cho nên những việc như thu bắt yêu quái đương nhiên cũng không có ai đảm đương. Bá tánh không có linh lực, càng không muốn đưa dê vào miệng cọp, cho nên đã xin giúp đỡ từ Chiêu Dương tông, nơi cách Giang Lăng gần nhất.
Chiêu Dương tông đồng ý, chọn ra năm đệ tử đến Giang Lăng, trong đó bao gồm Tang Nhị và Tạ Trì Phong.
Chính vì thế, mở ra cốt truyện chủ tuyến thứ nhất của Tạ Trì Phong, nhiệm vụ trừ yêu [ Tâm quỷ họa ].
Ngay ngày hôm đó, bọn họ liền rời khỏi đất Thục. Giữa trưa hôm nay, cả nhóm phong trần mệt mỏi đến được núi Đại Vũ, vừa đến nơi liền nhờ thôn dân dẫn đến bờ sông xem các thi thể.
Yêu cầu như vậy là có nguyên nhân. Trong thế giới này có nhiều loại yêu ma quỷ quái khác nhau, từ đó nhược điểm của chúng cũng khác nhau. Thông qua thi thể người bị hại, trên cơ bản có thể phán đoán được chủng loại của thứ gây ác, cũng có thể có chuẩn bị trước.
Kết quả hỏi ra mới biết, những thi cốt kia hiện tại không ở trong thôn. Thì ra, các thôn dân lo lắng những thi thể hư thối sẽ dẫn đến ôn dịch, lại sợ sự tanh tưởi ngập trời này sẽ hấp dẫn tà vật, cho nên đã vớt hết thi cốt bên bờ sông lên, đặt trong một nghĩa trang bị bỏ hoang ở lưng chừng núi.
Nhóm người Chiêu Dương tông sau khi bàn bạc, quyết định trước đi nghĩa trang sau đó tuần tra quanh núi.
Không ngờ, mới vào núi không lâu, thời tiết bỗng nhiên thay đổi, mây đen giăng đầy, trong rừng xuất hiện sương mù dày đặc.
Màn sương quỷ dị này vừa bay ra, trong đầu Tang Nhị đột nhiên xuất hiện vài đoạn nguyên văn. Không sai, cốt truyện mà trước mắt nàng có thể nhìn thấy chỉ là bản giản lược. Rất nhiều chi tiết cụ thể chỉ được bổ sung hoàn chỉnh trước khi việc đó xảy ra một khắc*. Nhiệm vụ bắt yêu vì có yếu tố giải khoá bí ẩn nên nội dung càng ít đến đáng thương.
(*Ý chỉ 15 phút)
Đoạn ngắn kia nói, tác giả muốn để nàng đi lạc trong sương mù, tách khỏi đồng đội.
Tang Nhị cả kinh, nhìn quanh bốn phía thì phát hiện những người ban nãy còn đứng xung quanh mình thật sự đều biến mất. Tốc độ biến mất cực nhanh, có thể so sánh với việc dùng phần mềm Photoshop xoá đi.
Tang Nhị, “???”
Sau khi sương mù tan hết, kịch bản vẫn mãi không chịu hiện thêm nội dung phía sau. Tang Nhị lần đầu tiên tiến vào phó bản, vì chưa tin tưởng giả thuyết lắm nên sau khi đứng trong chốc lát, nàng liền đi tìm đường ra.
Kết quả đương nhiên là nàng thất bại. Kịch bản đã muốn ngươi lạc đường, toàn thế giới đều sẽ biến thành quỷ đánh tường*, không nói lý đến vậy đấy.
(*gốc 鬼打墙, trong tiếng việt là hiện tượng “quỷ dẫn đường, ma đưa lối”/ “ma đưa”, chỉ mãi đi lòng vòng một chỗ)
Một giờ sau, Tang Nhị lần thứ ba vòng trở về dưới tàng cây trước khi xuất phát, “…”
Hay lắm, thật sự rất bá đạo.
Nếu giãy giụa vô dụng, vậy cứ nằm yên thôi. Đúng lúc bụng có điểm đói, nàng liền ngồi xuống ăn chút gì đó.
Khối chocolate sữa cùng cánh gà thơm lừng ban nãy, đều là Tang Nhị dùng JJ tệ trong mục “điểm nhân phẩm” đổi lấy. Thứ này xem như bàn tay vàng của ký chủ, có thể ở thương thành của hệ thống mua sắm đạo cụ, pháp khí, cốt truyện buff v.v… Nhưng vì Tang Nhị hiện tại mới giải khóa được giao diện sơ cấp của thương thành nên chỉ có thể mua được những thứ vặt vãnh hoặc không có tác dụng gì lớn.
Đêm tháng ba, cái se lạnh của mùa xuân chưa tiêu hết, nhiệt độ trong núi lại rất thấp. Cũng may, năng lực chống lạnh của người tu tiên rất mạnh. Tang Nhị ôm nghiêng thanh kiếm, người hơi rướn về phía trước, gác cằm lên đầu gối, chán chường nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt.
Cốt truyện chó má này sẽ không bắt nàng ngồi đơ người ở chỗ này cả đêm đó chứ?
Ngay vào lúc Tang Nhị nghĩ như vậy, một đoạn nguyên văn mới bỗng nhiên xuất hiện trong đầu nàng…
【 Sau khi Tang Nhị bị lạc đường, nàng liền đi loanh quanh khắp nơi trong núi Đại Vũ. Bất tri bất giác, nàng đi đến một nơi vô cùng tối tăm, sau đó nghe thấy trong bụi cỏ phía trước phát ra âm thanh kỳ quái.
Tang Nhị nghi hoặc đẩy bụi cỏ ra, ngoài ý muốn nhìn thấy Tạ Trì Phong cũng bị lạc nằm đó.
Hắn thống khổ nằm trên đất, không ngừng thở dốc, tựa hồ sắp bị tẩu hỏa nhập ma.
Hiếm khi xung quanh không có ai, Tang Nhị trong lòng ngứa ngáy, không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt ngàn năm có một này. Do đó nàng tiến về phía trước, “tung móng vuốt” với thiếu niên quần áo hỗn độn… 】
Hệ thống, “Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ cốt truyện. Xin ký chủ trong vòng nửa tiếng bổ khuyết chỗ trống trong đoạn tình tiết trên. Sau khi hoàn thành, sẽ giảm 50 điểm pháo hôi. Vi phạm quy định hoặc vượt quá thời hạn hoàn thành sẽ bị trừng phạt tăng 500 điểm. Hiện tại bắt đầu đếm ngược”
Tang Nhị, “…”
Có việc làm rồi.
Người nằm trên thớt, không thể không bán mình.
Tang Nhị khẽ gãi mặt, đứng dậy giẫm tắt đống lửa.
Ánh lửa vừa tắt, bốn phía thoáng chốc chìm vào bóng đêm, duỗi tay không thấy năm ngón.
Chỉ thấy được hình dáng lờ mờ của dãy núi phương xa, chẳng khác gì một vết mực đen loang đến tận trời cao.
Theo phương hướng hệ thống chỉ dẫn, Tang Nhị cẩn thận giẫm lên những bụi cỏ sũng nước rậm rạp đi về phía trước. Sau khi đi được mười mấy phút, một mảng rừng rậm yên tĩnh xuất hiện trước mắt nàng.
Tang Nhị dừng bước, ngừng thở, quả nhiên nghe được phía trước, sau đống cỏ khô rậm rạp kia, truyền ra tiếng thở dốc thống khổ như có như không.
Góc tám nhảm
Mở hố mới, mời nhảy vào,:3
Phải nói bà này viết văn trau chuốt, từ ngữ hoa mỹ và khó dịch hơn mấy người Tây từng dịch, cho nên dịch một chương cũng muốn nhừ não. Haiz, biết sao được, người ta có tài mới viết được áng văn hay ho thế này chứ, mình thích quá tự mua dây buộc mình đành chịu thôi, haha.
Cuối tuần vui vẻ nha mọi người