“Con tự mình biết đi.”
Từ khi Trần Đình đến bệnh viện, mọi lời Thẩm Nguyệt nói không phải lúc nào cũng giống với một giọng điệu “không muốn chịu trách nhiệm?”
Trên mặt anh ta gần như viết dòng chữ lớn “Tôi không muốn chịu trách nhiệm”.
“Vài ngày nữa, chúng ta sẽ bàn bạc thời gian tổ chức hôn lễ.” Thẩm Nguyệt nắm tay Kiều Mẫn và nói.
Trên thực tế, bà đã nói điều này với Trần Đình.
Trong nháy mắt đã đến giao thừa, Kiều Ninh dậy từ rất sớm, bận rộn xếp câu đối và treo đèn lồng. Không có người hầu ở Thanh Hắc, và chỉ khi Trần Hạo Hiên không có ở nhà, anh mới yêu cầu quản gia dọn dẹp nó. Vì vậy, loại công việc này đều rơi vào một mình Trần Hạo Hiên. Anh chưa bao giờ làm điều như vậy từ khi còn nhỏ. Trần Hạo Hiên vừa xếp câu đối và treo đèn lồng đỏ thì Dạ Nhiên đến.
“Này, cậu tự làm?” Dạ Nhiên nhìn Trần Hạo Hiên và nói với vẻ không tin.
“Anh ấy tự làm.” Kiều Ninh nói, rồi đưa cho Dạ Nhiên một nắm hạt hướng dương. Dạ Nhiên cũng tiếp nhận nó một cách dễ dàng. Rõ ràng là không có gì, nhưng Trần Hạo Hiên lại vô cùng không vui và bĩu môi.
“Này, đại ca, tôi thật không ngờ trông cậu lại đáng yêu như vậy.” Nhìn thấy bộ dạng của anh, Dạ Nhiên không nhịn được cười “hahaha”.
Anh ấy lấy điện thoại ra chụp lại khoảng khắc này. Trần Hạo Hiên luôn tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, người luôn dứt khoát, tàn nhẫn trên thương trường hiếm khi có mặt đáng yêu như vậy, đương nhiên nên chụp ảnh và lưu giữ nó làm kỉ niệm. Dù sao thì Trần Hạo Hiên cũng không đáng yêu như vậy đâu.
Nghe vậy, anh nhìn Dạ Nhiên với ánh mắt lạnh lùng. Cảnh tượng này khiến Dạ Nhiên có chút rùng mình. Mấy ngày nay, Dạ Nhiên ngày nào cũng đến tìm Trần Hạo Hiên, và Kiều Ninh cũng biết rằng Dạ Nhiên cũng chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng như Trần Hạo Hiên thôi. Trên thực tế, Dạ Nhiên là một người nói nhiều. Chỉ cần anh ấy lên tiếng, hình tượng nam thần cao sang lạnh lùng của Dạ Nhiên lập tức bị phá hủy.
Ngay khi mọingười đang nói chuyện vui vẻ, thì Trần Ánh đến. Dạ Nhiên – người vốn dĩ đang mỉm cười, lập tức sau đó liền trở nên thờ ơ.
“A Nhiên.” Trần Ánh gọi Dạ Nhiên một cách ngọt ngào.
Nhìn thấy Dạ Nhiên cũng ở đó, Trần Ánh vội vàng chạy đến ngay lập tức. Dạ Nhiên nhìn thấy cô lao về phía mình, và ngay lập tức lùi về sau lưng Trần Hạo Hiên. Vì vậy, thân thể Trần Ánh liền rơi vào vòng tay của Trần Hạo Hiên. Tuy nhiên, Trần Ánh đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình, và cô không nhận ra rằng mình hoàn toàn không nằm trong vòng tay của Dạ Nhiên.
“A Nhiên, anh trở về thành phố khi nào vậy? Sao không nói với em? Lần sau khi quay lại, nhớ nói trước với em để em ra sân bay đón anh.”
“Khụ khụ…” Trần Hạo Hiên ho vài tiếng.
Trần Ánh cảm thấy giọng nói trên đầu cô có gì đó không giống Dạ Nhiên. Song, cô phát hiện ra người kia là anh trai của mình.
“Anh đứng đây khi nào vậy?” Cô ấy nhìn anh với vẻ mặt chán nản và nói.
Cô rõ ràng muốn nhào vào vòng tay của A Nhiên, nhưng cuối cùng lại lao vào vòng tay của anh trai mình, mấu chốt là chị dâu cô có ở đây. Thực sự rất xấu hổ
“Không phải em chạy lại ôm anh sao?” Trần Hạo Hiên nói với vẻ mặt không thể vô tội hơn.
Anh thậm chí còn không di chuyển. Nghe vậy, Trấn Ánh nhìn Kiều Ninh như thể muốn cầu cứu. Kiều Ninh gật đầu…Trần Ánh thực sự đến để mời Trần Hạo Hiên và Kiều Ninh về nhà chính của họ Trần ăn tối đêm giao thừa cùng nhau. Lần này, gia đình của Kiều Mẫn cũng đến. Cả nhà nói cười rôm rả, xem ra hôm nay nhà họ Trần mời qua làm họ rất vui. Kiều Ninh giả vờ như không nhìn thấy.
Trước đây, khi còn ở nhà họ Kiều, cứ đến giao thừa là cả nhà xum vầy. Dĩ Loan và Kiều Mẫn chỉ muốn gây chuyện, để cô rời đi, không thể cùng họ ăn tối giao thừa.
Khuôn mặt tươi cười của bọn họ lập tức biến mất khi họ thấy Kiều Ninh đến.
“Ninh Ninh, sao con lại ở nhà họ Trần?” Kiều Sở Trăn nhìn thấy Kiều Ninh đến nhà họ Trần, mấu chốt là đến cùng với Trần Hạo Hiên. Vì vậy, ông hoàn toàn bị sốc. Kiều Sở Trăn không bao giờ biết rằng cô đã kết hôn với Trần Hạo Hiên. Kiều Ninh không về nhà đã nửa năm, Kiều Sở Trăn cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì mẹ con Kiều Mẫn và Kiểu Ninh luôn xảy ra mâu thuẫn nên ông cho rằng cô chỉ dọn ra ở riêng.
“Ông có thể đến, tại sao tôi lại không thể đến?”
Nghe vậy, Kiều Sở Trăn có chút co rụt lại.
“Kiều Ninh, đây có phải là thái độ của chị khi nói chuyện với cha mình à?” Kiều Mẫn không thể quen được với vẻ ngoài xa cách của Kiều Ninh.
“Nếu em không nói cho chị biết, chị cũng sẽ quên. Chị cứ nghĩ ông ta chỉ là bố của em, nhưng hóa ra ông ta cũng là bố của chị.” Kiều Ninh kỳ lạ nói.
Kể từ khi Dĩ Loan và Kiều Mẫn bước vào nhà họ Kiều, Kiều Sở Trăn đã dung túng họ làm những điều xấu xa, và để họ đốt tất cả di vật của mẹ cô. Kiều Ninh cũng hết lần này đến lần khác tha thứ cho ông ta nhưng, đổi lại cô được gì? Đó là điều mà Kiều Sở Trăn đã làm hết lần này đến lần khác khiến cô cũng vô cùng thất vọng.
“Hỗn xược, quả thật được nuông chiều mà hư hỏng rồi. Đó là lý do tại sao bây giờ cô càng ngày càng trở nên hư hỏng.”Càng nghĩ về điều đó, Kiều Sở Trăn càng tức giận hơn, ông ta đưa tay ra và sẵn sàng giáng cho cô một cái tát.