Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết

Chương 11: Người đáng chết chính là đáng chết



Xích Viêm cảm thấy chính mình thực sự điên rồi.

Vừa nãy lức nhìn thấy ánh mắt Bạch Lạc lộ ra sự tuyệt vọng như vậy, cư nhiên cảm thấy đau lòng.

Hắn trước giờ chưa từng như vậy.

Sau khi dạy dỗ một hạ nhân xong, cư nhiên lại quay về tìm y.

Hắn vừa nãy cư nhiên vẫn còn lo lắng Bạch Lạc sẽ nghĩ không thông làm ra hành động gì…

Dù sao ánh mắt Bạch Lạc cũng quá mức bi thương, bi thương đến mức khiến trái tim Xích Viêm đều tràn ngập đau đớn.

Nhưng mà bây giờ, Xích Viêm mới biết rằng bản thân đã sai quá sai rồi!

Tuyệt vọng cái gì?

Nghĩ không thông cái gì?

Căn bản chính là tự hắn tượng tượng ra.

Tên kỹ nam* Bạch Lạc không biết xấu hổ này nơi nào có một tia cảm xúc như vậy?

(*trong bản gốc dùng từ “kỹ nữ”)

Y rõ ràng vui vẻ ăn miếng lớn mì như vậy!

Y nhìn Dương Khiêm đang cười, lộ ra biểu cảm mà chưa từng biểu lộ ra ở trước mặt mình.

Còn cười xinh đẹp đến như vậy!

Ngón tay Xích Viêm dần nắm lại, sự âm nịnh trong mắt hiện lên rõ ràng. Trong lòng giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Hắn nghiến chặt hàm răng, cơn giận như vũ bão phảng phất tùy thời đều có thể bùng phát!

Dương Khiêm vẫn còn vài việc cần làm, thấy cảm xúc của Bạch Lạc đã ổn định, liền đứng dậy rời đi.

Bạch Lạc tiễn Dương Khiêm tới tận cửa phòng mình, đứng từ xa nhìn bóng dáng Dương Khiêm rời đi.

Đến tận khi hắn đã hoàn toàn rời đi, mới quay người quay trở lại phòng mình.

Thế nhưng ngay lúc này, Bạch Lạc lại cảm thấy có một ánh mắt âm trầm đang nhìn chằm chằm y, khiến da đầu y tê dại.

Vừa ngẩng đầu, Xích Viêm liền lạnh lùng đứng ở nơi đó, ánh mắt quả thực giống như một thanh kiếm sắc bén, giống như muốn đâm xuyên người y.

Bạch Lạc bất giác run rẩy một chút, vội vàng quỳ xuống: “Vương gia, sao ngài lại tới đây?”

“Sao ta tới đây? Đây là phủ của ta, lẽ nào ta không thể đến sao?”

Xích Viêm âm lãnh mở miệng, đột nhiên bắt lấy cánh tay Bạch Lạc, mạnh mẽ bóp lấy cổ y.

Lực độ thô bạo khiến cả người y bị tóm qua.

“Bạch Lạc, ngươi thật là lợi hại nha. Vừa mới gặp Dương Khiêm ở chỗ của ta, bây giờ lại gấp không chờ nổi qua đây tìm hắn. Sao nào? Là ta không đủ thỏa mãn ngươi ư? Mới khiến ngươi biểu hiện cơ khát như vậy?”

Xích Viêm thật khó mà tưởng tượng, hồi nãy lúc bản thân không có ở đây, Bạch Lạc và Dương Khiêm hai người này rốt cuộc làm những gì?

Thời gian lâu như vậy, có phải là đều làm rồi không?

“Hắn làm thế nào mà thượng ngươi vậy? So với ta, ai khiến cho ngươi thỏa mãn hơn?”

Lời Xích Viêm nói quả thực rất khó nghe, khiến Bạch Lạc cả người đều đang run rẩy.

“Dương đại phu chỉ là qua đây làm cho ta một bát mì trường thọ…”

“Mì trường thọ?”

Xích Viêm đều sắp cười rộ lên.

Cho dù hắn không biết sinh thần Bạch Lạc là ngày nào, nhưng mà hắn cũng biết là sinh thần của Bạch Lạc đã qua lâu rồi.

Dù gì trước đây lúc mà hắn đem chuỗi hạt kia ném cho Bạch Lạc, Bạch Lạc cũng nói hôm đó là sinh thần y.

Bây giờ cư nhiên lại là trò này!

Xem ra thủ đoạn câu dẫn của tiện nhân này chẳng qua cũng chỉ có thế.

Quả thực quá mức ghê tởm.

Xích Viêm nhìn bát mì bên cạnh, không hề nghĩ ngợi cầm nó lên, trực tiếp đổ lên đầu Bạch Lạc.

Nước mì cùng với sợi mì, lá rau cứ như vậy khiến cho cả người Bạch Lạc đều bị bẩn.

Những giọt nước mì chậm rãi từ trên mặt y lăn xuống, nhìn qua vô cùng dơ bẩn.

Bạch Lạc chật vật bất kham quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn những sợi mì bị trộn lẫn với đất.

Bát mì đang yên đang lành như vậy, đã không thể ăn được nữa rồi…

Cứ như vậy dễ dàng bị hủy đi.

Trong lòng y chưa từng thấy cảm động giống như vừa rồi.

Bạch Lạc cả đời này sống quá khổ sở rồi, trước giờ chưa từng được bất kỳ ai quan tâm, để ý.

Chẳng qua chỉ là một bát mì trường thọ mà thôi, đối với Bạch Lạc mà nói, lại còn trân quý hơn bất kể thứ gì trên thế gian.

Bởi vì bát mì này ít nhất nói với Bạch Lạc rằng, y không phải một người không được quan tâm.

Ít nhất vẫn có người nguyện ý làm cho y một bát mì trường thọ.

Hy vọng y có thể tiếp tục sống thật lâu thật lâu…

Nhưng mà bây giờ bát mì trường thọ ấy, lại dễ dàng bị Xích Viêm đổ đi.

Trong đầu Bạch Lạc toàn bộ đều là những lời mà Dương Khiêm nói lúc nãy.

“Ăn bát mì trường thọ này, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.

Ngươi cũng sẽ không chết nhanh như vậy, ngươi sẽ sống tiếp thật tốt.”

Nhưng mà bây giờ, bát mì này đã không còn nữa rồi…

Bạch Lạc thống khổ nắm chặt tay mình, trái tim đau đớn vô cùng.

Sao có thể tốt lên đây?

Căn bản chính là không tồn tại cái gì sẽ tốt lên cả…

Quả nhiên.

Người đáng chết chính là đáng chết.

Rốt cuộc đang vọng tưởng điều gì đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.