Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 16: Bệnh viện



Gần đây các tiểu thư, quý bà hào môn trong giới nhà giàu ở thủ đô đang trò chuyện với nhau, vừa uống trà chiều hảo hạng và ăn tráng miệng, vừa dùng môi nói về những chuyện không tốt gần đây của nhà họ Lục.

Chân trước hai nhà Lục Phó nói là muốn liên hôn, một đám đều cảm khái Lục gia yêu thương đứa con trai ăn mày Lục Dư, còn để cho Lục Dư và Phó Vân Triều ở bên nhau. Chân sau liền nghe nói Tần Trăn Trăn và con trai út của bà ta cùng nhau vào viện.

Chồng Trương phu nhân làm nghề buôn bán đá quý trang sức, thường có một số giao dịch làm ăn với nhà họ Lục, lúc này bà đang uống trà hoa, cảm khái một tiếng rồi nói: “Nhà họ Lục này đúng là thú vị, rõ ràng vất vả tìm kiếm hai mươi năm mới mang được đứa trẻ trở về. Nói ném cho Phó gia liền ném, thật đúng kiểu ước gì loại bỏ nó càng sớm càng tốt không?”

Người phụ nữ mặc váy dài vén cao bên cạnh nói: “Lời này sao có thể nói như vậy? Thế nào kêu là ước gì loại bỏ? Kia chính là Phó gia đấy, đây không phải quá hời cho đứa con thứ đó sao?”

Trương phu nhân nghe vậy trợn mắt, bà vốn là người thẳng thắn, ghét cái ác, từ lâu đã bất mãn với Lục gia. Đã sớm không quen nhìn Lục gia kia muốn nổi danh mà lại làm bộ làm tịch dối trá. Lúc này đã tóm được cơ hội, căn bản không muốn buông lời tốt đẹp nào với Lục gia, mở miệng liền nói: “Nào, tẩy não từ đâu ra nhiều vậy a. Với điều kiện của Phó Vân Triều, mới tỉnh dậy là một ma ốm, Phó Minh vẫn đang là người làm chủ, đây có thể là chuyện tốt sao? Phó Vân Triều nếu thật sự tốt, tại sao Lục Hồng Duy và Tần Trăn Trăn không để Lục Lịch làm đối tượng liên hôn?”

Người phụ nữ ngượng ngùng cười cười, lẩm bẩm nói: “Sao có thể giống nhau được? Nhị thiếu Lục gia kia xuất thân chính là từ đám ăn xin a.”

“Nếu không phải năm đó tại Tần Trăn Trăn, Lục nhị thiếu đó có thể bị ném đến đám ăn xin đó sao?”. Thấy đối phương không ngừng phản bác mình, Trương phu nhân tức giận trả lời, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh khói: “Hàn phu nhân, bà nghĩ thế nào?”.

Lời vừa dứt, tất cả con mắt của mấy phu nhân đều trông mong mà nhìn chằm chằm Hàn phu nhân.

Hàn phu nhân là người phụ nữ được thời gian sủng ái, mái tóc dài được buộc bằng chiếc kẹp tóc màu ngọc bích, ngón tay thon dài như ngọc ấm áp đang cầm một tách trà tinh xảo. Bà bình tĩnh nhấp một ngụm trà, cười khẽ một tiếng trả lời: “Nếu tôi có một đứa con đã thất lạc hai mươi năm, sau khi tìm được tôi nhất định sẽ cho nó tất cả. Ít nhất, tôi sẽ không để bất cứ ai tuỳ ý nói một câu ăn xin tới ăn xin đi”

Những lời này khiến người phụ nữ mặc váy dài đỏ bừng mặt, nhưng lại khiến bà Trương hài lòng bật cười:”Mấy người đoán chuyện buồn cười nhất là cái gì? Hôm nay tôi nghe có người nói tam thiếu Lục gia cùng Tần Trăn Trăn vào viện là do nhị thiếu Lục gia làm cho tức chết đó.”

Hàn phu nhân nhướng mày lá liễu, nhẹ nhàng đặt chiếc cốc trong suốt lên bàn, thản nhiên nói: “Thật sao? Vậy mà tôi nghe được người hầu Lục gia nói Tần Trăn Trăn nửa đêm qua nổi điên, cầm con da.o chạy đến phòng đứa con trai út kia, đem đứa con nuôi đó chém mấy nhát cơ”.

“Cái gì?!”

Trong lúc nhất thời, cả khu vườn chỉ có thể nghe thấy một số phụ nữ che miệng kinh hô.

Nhưng không ai nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Hàn phu nhân.

Trương phu nhân sau khi khiếp sợ liền cười lớn: “Chẳng lẽ buổi tối bà ta uống rượu quá nhiều sau đó coi đứa con nuôi như người mà bà ta luôn ghét, nên mới động thủ đi?”

Hàn phu nhân nhẹ nhàng cười: “Có lẽ vậy.”

Khoảng năm giờ, tất cả các quý bà giàu có đều đứng dậy rời đi. Hàn phu nhân tựa người vào chiếc ghế đan, nụ cười trên môi đỏ mọng không hề tắt. Bà nhìn con trai đang đi về phía mình, nhướng mày cười nói: “Con về sớm thế?”

“Công việc kết thúc con liền trở về” Hàn Thanh Nham đút hai tay vào túi, vẻ mặt lười biếng liếc nhìn qua trên bàn đá nhỏ chưa được dọn chén trà và bánh ngọt, hắn thản nhiên hỏi: “Trong nhà vừa có khách ạ?”

Hàn phu nhân: “Chỉ là mấy chị em gái đó thôi”

Dừng một chút, Hàn phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn: “Mặc dù ba con bị Lục Hồng Duy cướp mất một hạng mục, nhưng chuyện đó đều là của năm ngoái. Con từ khi nào mang thù như vậy?”

Hàn Thanh Nham nhún nhún vai: “Con đã lớn tuổi rồi, nhìn không được ba ủy khuất”.

Hàn phu nhân: “Mẹ hiểu được con vì sao không thích Lục Tiêu? Nhưng Tần Trăn Trăn thật sự đã đâm đứa con út đó sao?”

Chỉ chưa đầy một đêm, tin tức Tần Trăn Trăn phát điên và làm bị thương con trai út vào lúc nửa đêm đã được truyền đi rộng rãi trong giới nhà giàu ở thủ đô, mặc dù Lục Tiêu đã phản ứng đủ nhanh để trấn áp tin đồn đã bị vác lên internet. Nhưng biết Tần Trăn Trăn bị thương, khách tới thăm bệnh đông hơn hẳn.

Sắc mặt Lục Hồng Duy đã đen như đáy nồi từ ngày Lục Dư về nhà ăn cơm, thật vất vả lợi dụng cuộc liên hôn của hai nhà Lục và Phó để thanh danh chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng chỉ trong một ngày, mỗi lần mọi người nhắc đến Lục gia đều chính là một hồi chê cười.

Lúc Lục Tiêu mở cửa bước vào, ông ta đang ngồi cạnh giường Tần Trăn Trăn, trên trán có một vết đỏ lố bịch buồn cười: “Ba, mẹ thế nào rồi?

“Sử dụng thuốc an thần”. Nhìn thấy hắn đi tới, Lục Hồng Duy đứng dậy nói: “Con ở đây với mẹ, ba đi hút điếu thuốc. Đúng rồi, em trai con thế nào rồi?”.

“Em ấy vẫn ổn.”

Đối với một dị năng giả mà nói vết rạch trên cánh tay chẳng khác nào bị kim đâm vào ngón tay, hơi đau một chút, sẽ nhanh chóng hồi phục. Tuy nhiên dựa theo tình cảm của Lục gia dành cho Lục Lịch, lúc này Lục Lịch vẫn đang ngồi trong phòng đơn một mình. Lúc Lục Tiêu ở đó, hình như trong phòng của Lục Lịch có người, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, tuân theo nguyên tắc không quấy rầy bạn mình cùng anh trai người nọ nói chuyện, hắn liền đi thẳng tới đây.

Lục Hồng Duy lên tiếng, xoay người đi ra ngoài. Phòng của Lục Lịch ở tầng trên, theo lý thì Lục Hồng Duy nên đi lên nhìn xem, nhưng lúc này ông ta rất khó chịu, trán phản phất cảm giác ẩn ẩn đau, bước chân càng nhanh đi về phía sân thượng.

Tại phòng Lục Lịch.

Một người đàn ông nhìn khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo màu đen, ngồi trên ghế sô pha gần đó, liếc nhìn miếng băng trên tay Lục Lịch, cau mày nói: “Bà già đó bị bệnh à? Sao dám động vào cậu? Có cần tôi giết bà ta không?

Vẻ mặt của Lục Lịch cũng có vẻ khá mất kiên nhẫn. Từ lúc hắn bị thương phải nhập viện tối qua đến nay, nỗi bất an trong lòng Lục Lịch đột nhiên phun trào như núi lửa đang hoạt động. Hắn nằm trên giường bệnh, hai mắt mở thao láo, trợn tròn, không ngừng suy nghĩ liệu phản ứng đột ngột của Tần Trăn Trăn có liên quan gì đến Lục Dư hay không. Nếu là trước đây Lục Lịch căn bản không đặt thân phận thiếu gia chân chính Lục gia của Lục Dư vào trong mắt, thì kể từ sự cố chương trình tống nghệ và dị chủng về sau, toàn thân hắn trở nên căng thẳng khi đối mặt với cái tên Lục Dư này.

Đột nhiên nghe được người trước mặt nói ba chữ “Giết bà ta”, ánh mắt Lục Lịch đột nhiên tập trung vào hắn, khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp lúc này lại có chút dữ tợn, mặt mày lộ ra vẻ ngoan độc, hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Ngươi làm sao giúp ta giết bà ta? Giống như lần trước ngươi gây rắc rối cho Lục Dư sao? Ngu xuẩn đến mức thả bảy dị chủng ra ngoài, ngươi mẹ nó có phải điên rồi hay không?”

Nghe vậy, người đàn ông lúng túng sờ mũi.

Khi đó hắn chính là quá tức giận, Lục Lịch từ khi nào phải chịu nỗi ủy khuất như vậy vì một tên ăn mày, lại còn phải cho cậu ta chút sắc mặt tốt sao?

Hắn căn bản không có suy nghĩ nhiều, trước đây hắn chưa bao giờ ra ngoài phô trương như vậy, nhưng lần này lại đụng phải một tấm ván sắt.

Ai cũng sẽ không nghĩ đến một đứa ăn xin thấp hèn lại có thể chạy thoát khỏi bảy dị chủng.

“Cậu không cần lo lắng, chuyện này tôi đã xử lý, bên chính phủ sẽ không phát hiện ra được gì”.

Lục Lịch cũng không lo lắng điểm này, hắn liếc nhìn người đàn ông, lạnh lùng nói: “Đừng làm gì Lục gia.”

Lục gia hiện tại là chỗ dựa lớn nhất của hắn, chỉ cần Lục gia còn hợp tác với viện nghiên cứu, ai cũng đều phải cho tiểu thiếu gia Lục gia một chút mặt mũi. Trong tình huống này, cho dù Tần Trăn Trăn có đâm vào ngực hắn, Lục Lịch cũng sẽ không nói gì. Nghĩ lại thì điều này cũng không tệ, ít nhất Lục gia sẽ cảm thấy có lỗi với hắn hơn.

“Tạm thời ngươi không cần để mắt quá kỹ Lục Dư.”

“Được”.

Khoảng năm giờ chiều, Tần Trăn Trăn ngủ rất say cuối cùng cũng tỉnh dậy. Khi mở mắt ra, người phụ nữ ngơ ngác nhìn trần nhà suốt một phút, cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng của Lục Lịch vang lên bên tai, bà mới quay đầu lại, nước mắt rơi xuống.

“Lịch Lịch, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý…” Tần Trăn Trăn ôm mặt bật khóc không thành tiếng. Lục Lịch không dám trì hoãn, nhanh chóng trấn an bà ta: “Con không sao, nhưng bác sĩ không yên tâm nên mới băng bó lại một chút, con chính là dị năng giả, thể chất rất tốt”.

Lục Tiêu liếc nhìn cánh tay của Lục Lịch, dựa trên tốc độ phục hồi của dị năng giả, vết thương của Lục Lịch lẽ ra sẽ lành hẳn chỉ trong vòng một ngày. Vết thương đã sớm lành lại, nhưng Lục Lịch không hiểu vì lý do gì lại không tháo băng ra.

Người đàn ông rũ mắt xuống, bình tĩnh hỏi: “Mẹ. Tối qua đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tần Trăn Trăn nhớ lại giấc mơ đêm qua lạnh cả người, nhưng bây giờ đối mặt với đứa con trai nhỏ bị thương vì mình, bà chỉ có thể cắn răng giải thích: “Đêm qua mẹ nằm mơ thấy Lịch Lịch bị Lục Dư dùng dao rạ.ch vào mặt, còn…Còn muốn đâm vào tim Lịch Lịch, mẹ…”.

Lời nói còn chưa dứt, hai anh em đều đã hiểu.

Trong phút chốc, Lục Lịch thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lục Tiêu không biết nên suy nghĩ cái gì. Ngay cả trong giấc mơ, ảo cảnh hư vô, Tần Trăn Trăn vẫn nhìn thấy con ruột của mình là một kẻ sát nhân độc ác. Người ta nói ban ngày nghĩ về cái gì, ban đêm mơ thấy cái đó, vậy… Tần Trăn Trăn có phải vẫn luôn xem Lục Dư như thế này không?

Khi Lục Tiêu muốn nhớ lại Lục Dư lần nữa, hắn cảm thấy có chút khó khăn.

Hắn chưa bao giờ nghiêm túc nhìn thiếu niên nhút nhát vừa mới đến nhà họ Lục, nên bây giờ trong đầu hắn chỉ có thể nhớ lại đối phương lạnh như băng, ánh mắt như cánh đồng phủ tuyết trắng ngàn dặm.

“Tiêu Tiêu?”

“Anh!”

Hai giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của Lục Tiêu, hắn ngước mắt lên, nghi hoặc trong mắt nói cho Tần Trăn Trăn và Lục Lịch biết hắn không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, Lục Lịch chủ động nhắc lại lần nữa: “Mẹ hỏi anh hai đã liên lạc với anh chưa? Anh ấy có nói cho anh biết anh ấy cảm thấy thế nào về mối liên hôn này không?”

Ánh mắt Lục Tiêu chuyển tới Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn mặc dù là mẹ của Lục Tiêu, nhưng không hiểu sao bà lại cảm thấy có chút áy náy khi nhìn vào ánh mắt đen tối và sắc bén của con trai lớn. Bà cắn đôi môi tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Không biết Phó Minh có tức giận vì chuyện ngày hôm đó không.”

Đó không phải điểm mấu chốt bây giờ.

Tần Trăn Trăn gấp không đợi nổi muốn Lục Dư nhanh nhanh cùng Phó Vân Triều cuối gói rời đi, thậm chí không muốn nghe bất kỳ tin tức nào về Lục Dư.

Lục Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt bà, chậm rãi nói: “Phó Minh đã gọi điện cho ba hai giờ trước, ông ta nói Phó Vân Triều bảo với ông ấy rằng anh ta đã nói chuyện với Lục Dư rồi. Phó Vân Triều có hộ khẩu độc lập, đến lúc đó đem hộ khẩu của Lục Dư chuyển đến là được. Điều kiện tiên quyết là nhà họ Lục tổ chức họp báo để thông báo với công chúng rằng chúng ta đã cắt đứt quan hệ Lục Dư.”

Tần Trăn Trăn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào đi nữa, chỉ cần Lục Dư chịu rời đi là được.

Nhưng trước khi bà có thể hoàn toàn thả lỏng, Tần Trăn Trăn thấy điện thoại của Lục Tiêu sáng lên, người đàn ông cúi đầu nhìn tin nhắn của Lục Dư gửi đến.

[Lục Dư: Nghe nói Tần Trăn Trăn bị bệnh, tôi cùng Phó Vân Triều đến thăm].

Lục Tiêu cất điện thoại: “Lục Dư nói, cậu ta cùng Phó Vân Triều sẽ tới thăm người”.

Sắc mặt Tần Trăn Trăn trong nháy mắt thay đổi, tái nhợt như người chết. Hai tay bà nắm chặt tấm ga trải giường trắng dưới người, lần đầu tiên khi ý thức tỉnh táo, bà đã mất đi vẻ phong nhã của một tiểu thư giàu có, giọng nói sắc bén vô cùng khắc nghiệt, chói tai cực kỳ: “Bảo nó cút!”

Beta: 29/4/2024

***

Tiểu kịch trường: CHUYỂN NHÀ

Hiện tại là gần mười hai giờ đêm, tên nam nhân nào đó muốn ôm vợ mình ngủ mà không được.

Trong ngôi nhà mập mờ ánh đèn nơi sáng nơi tối, một vị ‘yêu tinh’ tòa hung trạch ngàn năm nào đó đang lượn lờ khuân qua khuân lại trước mặt Phó Vân Triều với chiếc áo ngủ che kín mông và chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, lộ ra làn da trắng nõn nà.

Hầu kết anh khẽ động, hỏi: “Trạch Trạch, em đang làm gì vậy?”

Lục Trạch Trạch: “Chuyển hộ khẩu đó”

Nhìn ai đó trông gầy gò ốm yếu nhưng tay không vác một thùng kim ngân châu báu, ôm một chồng cao tranh chữ cổ,… mà không thở dốc lấy một hơi. Ánh mắt kinh ngạc của nam nhân trước mặt hiện lên rõ ràng bảy chữ ’em nghĩ anh là thằng đần sao?’: “Chuyển hộ khẩu làm gì cần khuân vác nhiều như vậy trong đêm? Em đang chuyển nơi cất quỹ đen hay chuyển nhà thì có?!”

Lục Trạch Trạch nhìn anh với vẻ nghi hoặc: “Chuyển hộ khẩu không phải là chuyển nhà sao? Trên mạng người ta bảo vậy mà”

(Mấy bồ hiểu chuyển nhà mà ẻm nói là gì không:>)

Tiểu Phó: Anh nguyện làm thằng đần. Hí Hí Hí


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.