Tô Tân nhìn chằm chằm vào trang tin tức này, trong đầu một trận “Ong ong”. Vài giây sau, cô đứng lên, đụng ngã cái ghế, chân vừa bước ra đã bị chân bàn bắt lại, loạng choạng mấy bước suýt ngã.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Tô Hà có thể không ở nơi tuyết lở, cũng không phải ngẫu nhiên bị mắc kẹt trong núi, hai ngày sau, nếu đội cứu hộ thuận lợi, có lẽ đã cứu được người ra… Cô tự nhủ trong lòng, nhưng tay chân không thể khống chế mà run lên.
Đó là anh trai cô, là máu mủ ruột thịt, từ nhỏ luôn che chở chăm sóc cô, sau khi lớn lên còn chiều chuộng cô như công chúa nhỏ.
Tô Tân còn nhớ rất rõ lúc cô học sơ tam [1] vì kỳ thi tuyển sinh đang đến gần phải tự học buổi tối, Tô Hà khi đó vừa mới là sinh viên năm nhất, anh lái xe đến đón cô mỗi tối, còn nhìn chằm chằm vào bài tập của cô, về sau bạn gái vì chuyện này mà cãi nhau, hai người chia tay.
[1] Sơ tam: trường trung học cơ sở.
Tô Hà lúc ấy còn đặc biệt không hiểu, nhìn cô tố khổ “Phụ nữ đúng là phiền toái, hỏi anh yêu em gái hay yêu cô ấy hơn, anh chẳng chần chờ trả lời một câu đều yêu cả? Cô ấy liền tức giận.”
Có một lần, cô bị đau bụng kinh, toàn thân đổ mồ hôi, đau đến sắp bất tỉnh, Tô Hà cõng cô chạy một hơi mấy cây số, đưa đến bệnh viện sau đó liền ngồi phịch xuống mặt đất.
Có rất nhiều chuyện cảm động luôn được cô giấu kín trong lòng.
Mối quan hệ giữa hai anh em luôn rất tốt, trước khi mẹ lâm chung, còn đặt tay của hai anh em chung một chỗ, rưng rưng căn dặn, kêu hai người nhất định phải yêu thương nhau, không được bất hòa vì ai.
Nhưng bây giờ, Tô Hà có khả năng lâm vào tình thế nguy hiểm mà cô không biết, nếu xảy ra chuyện không hay, cả đời cô sẽ không bao giờ quên được.
Dùng sức bóp lấy cánh tay, Tô Tân dùng cơn đau để khiến mình tỉnh táo lại, cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình.
Gọi wechat và điện thoại riêng cho Tô Hà, nhưng không có phản hồi. Lệch một múi giờ, hiện tại nước R đã là rạng sáng, Tô Tân tìm kiếm hòm thư và số điện thoại của chính quyền địa phương và đại sứ quán, gửi email hỏi thăm có tin tức người Hoa bị mắc kẹt trong vụ tuyết lở hay không cùng tình hình cứu trợ.
Vé máy bay trong ngày đều đã hết, chuyến sớm nhất là ngày hôm sau ba giờ sáng, sau khi Tô Tân đặt vé máy bay xong, cô gọi điện cho dì La, nhờ dì ấy chăm sóc Tô Đình Doãn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Dì La nhạy cảm hỏi.
Tô Tân cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn lộ ra một vài bí mật: “Dì La, nếu cha con có hỏi thì dì nhớ che chở cho con, mấy ngày nay con không thể về nhà, con sẽ cố gắng về trước Tết.”
Cô không dám tưởng tượng nếu để Tô Đình Doãn biết chuyện thì sẽ có hậu quả gì, hiện tại chỉ có thể giấu diếm, có thể giấu bao lâu đều tốt.
La Trân Huệ giống như đã hiểu, không hỏi thêm: “Được, chỗ này đã có dì, con cứ yên tâm, con cũng phải cẩn thận, cha con không thể sống thiếu con.”
Cúp máy, lớp ngụy trang kiên cường trong nháy mắt lập tức sụp đổ.
Tô Tân đem mình vùi vào ghế lười dưới bệ cửa sổ, ánh mặt trời mùa đông chiếu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên người cô, trông thật ấm áp.
Thế nhưng, cảm giác ớn lạnh thấu xương khiến cô lạnh sống lưng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô giống như mơ một giấc mộng.
Một bé gái tầm bảy tám tuổi cầm trong tay một đèn ông sao ngồi trêи xích đu ở công viên, mặc một chiếc váy màu hồng bồng bồng, phụ kiện tóc đính kim cương, giống như một nàng công chúa nhỏ. Ngồi trêи xích đu bập bênh đung đưa, đèn ông sao trong tay lập loé, cô bé phát ra tiếng cười vui vẻ.
“Đem đèn của con cho bà được không?”Có một tiếng kêu lạ trong không khí, một bà phù thủy xuất hiện trước mặt cô gái nhỏ.
“Không cho!” Cô bé ôm lấy đèn sao, cảnh giác nhìn.
Bà ta liền phát ra một tiếng cười quái dị: “Không giao cho ta thì ngươi sẽ bị mọi người vứt bỏ,chồng bỏ rơi, cha mẹ chết, anh trai cũng bỏ đi…”
“Bà nói dối!” Nụ cười biến mất, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Phanh, phanh…” tiếng bước chân nặng nề vang lên, mụ phù thủy bước tới gần cô bé, vươn bàn tay đáng sợ đến, muốn cầm lấy đèn ngôi sao.
…
Tô Tân lập tức tỉnh dậy, cô bé kia cùng mụ phù thủy đều không thấy, không có đèn ngôi sao, cũng không có váy màu hồng bồng bồng.
Tiếng “Phanh phanh” bên tai vẫn còn rất rõ ràng, Tô Tân lấy lại bình tĩnh, nghe một lát, đột nhiên từ ghế lười ngồi dậy: Bên ngoài có người gõ cửa.
Nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều, lúc này ai sẽ tới chung cư tìm cô chứ?
Tô Tân đi tới cửa, kéo cửa ra nhìn một cái, lập tức ngây dại.
Bên ngoài cửa chống trộm, hai y tá tóc vàng mặc áo khoác trắng phòng thí nghiệm đứng cùng một người đàn ông đang chống nạn, cả khuôn mặt bị băng vải trắng quấn lại, chỉ để lộ ra lỗ mũi và miệng, chân trái bó bột, có chút nhếch nhác.
Tô Tân không thể tin vào mắt mình, run giọng kêu lên: “Anh hai? Tô Hà?”
Mặt của người kia chuẩn xác nhìn về phía âm thanh phát ra, khó khăn giật giật khóe miệng cười: “Tiểu Tân, là anh.”
Tô Tân sửng sốt hai giây, mở cửa chống trộm ra nhào vào người hắn, lệ rơi đầy mặt.
Tô Hà vừa xuống máy bay, sợ Tô Tân lo lắng, cho nên trực tiếp từ sân bay đến đây.
Vết thương của hắn bị băng bó như xác ướp, nhìn rất dọa người nhưng cũng xem là may mắn, không quá nặng. Chân vì tránh trận tuyết lở mà bị gãy, đã được phẫu thuật tại một bệnh viện địa phương, cần tĩnh dưỡng trong ba tháng; trêи mặt bị tê cóng cấp độ 1, sau khi bôi thuốc mỡ tạm thời dùng băng gạc bao lấy, một đến hai tuần sẽ lành; con mắt thì có hơi phiền phức, lúc ấy chạy trối chết không kịp mang kính phòng hộ, bị tia tử ngoại trêи núi tuyết làm bị thương mắc phải chứng quáng tuyết [2], sau khi điều trị sẽ không ảnh hưởng đến thị lực, nhưng sẽ để lại di chứng như khi có gió qua sẽ chảy nước mắt, khô mắt nên cần từ từ điều dưỡng.
[2] Trong môi trường tuyết, tia tử ngoại trong ánh sáng mặt trời mạnh từ tuyết trắng phản xạ lên, tế bào thượng bì kết mạc, giác mạc và của mắt người hấp thụ tia tử ngoại sẽ sinh ra phản quang hóa và dẫn việc đến tế bào thượng bì bị phá hủy, lộ ra đầu nút dây thần kinh cảm giác, sinh ra cảm giác dị vật trong mắt, cảm giác bỏng rát, chảy nước mắt, sợ ánh sáng và đau đớn, thậm chí mất thị lực.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mọi chuyện vẫn tốt hơn nhiều so với mong đợi ban đầu của Tô Tân.
Chỉ cần Tô Hà còn sống, đây chính là chuyện may mắn nhất.
Xe cấp cứu ở tầng dưới vẫn chờ, Tô Tân đi theo cùng đưa Tô Hà đến bệnh viện, làm thủ tục nhập viện xong xuôi, Tô Hà nằm trêи giường bệnh, kể Tô Tân nghe chuyện đã trải qua mấy ngày nay.
Khi trận lở tuyết xảy ra, Tô Hà sống trong chòi của cán bộ kiểm lâm được nửa tháng. Núi Beishan tương đối vắng vẻ, ít ai lui tới, nhưng lại là nơi quan sát cực quang tốt nhất, phong cảnh cũng đẹp nhất, thường xuyên có đội thám hiểm và nhiều cặp đôi đến đây trượt tuyết và ngắm cực quang, chính quyền địa phương đã xây dựng một vài cabin cho những người tham quan nghỉ ngơi.
Trận tuyết lở xảy ra trêи một đỉnh núi khác, nhưng chỗ Tô Hà ở cũng bị ảnh hưởng, cabin bị sập, hắn cùng mấy người khác đều bị kẹt bên dưới.
Lúc ấy tình hình vô cùng nguy cấp, tuyến giao thông đều bị trận tuyết lở chặn lại, bọn họ cũng không có công cụ liên lạc, chỉ kϊƈɦ hoạt nút báo động khẩn cấp khi nhà sập và bị mắc kẹt cả ngày trước khi được giải cứu.
“Anh còn nghĩ mình sắp xong rồi ” Tô Hà vừa nghĩ tới lòng còn sợ hãi “Lúc ấy cả núi Anllier là khu vực nguy hiểm, rất dễ xảy ra trận tuyết lở khác, đội cứu hộ cũng không dám lên.”
“Vậy các anh làm sao thoát ra?” Tô Tân lúc này mới buông lỏng xuống, nâng má nghe.
Tô Hà ngơ ngác một chút: “A, về sau… Về sau có đội cảm tử mặc kệ nguy hiểm tính mạng đi lên tìm kiếm, mất cả ngày mới tìm được bọn anh.”
“Thật là cảm tạ bọn họ” Tô Tân chấp tay lại “Bọn họ quá tuyệt vời.”
Tô Hà trầm mặc một lát, quay mặt nhìn Tô Tân, mặc dù hai mắt bị bịp kín, nhưng có thể nhìn thấy được hắn rất tập trung. Hắn trầm thấp kêu một tiếng: “Tiểu Tân, thật xin lỗi.”
Tô Tân ngẩn người: “Sao vậy?”
“Khi bị kẹt trong trận lở tuyết, anh vô cùng hối hận, anh cứ nghĩ nếu chết ở đây, em và cha sẽ làm sao? Anh cũng không có mặt mũi đi gặp mẹ, không thể bảo vệ tốt cho em, còn đem Tinh Hà làm cho rối loạn ” Tô Hà trầm giọng “Những ngày này em nhất định trôi qua rất không khó khăn, anh quá ích kỷ, đem cục diện rối rắm này ném cho em, thật xin lỗi.”
Tô Tân đáy mắt nóng lên: “Anh, mọi chuyện đã kết thúc rồi, anh quay lại là được rồi..”
Tay Tô Hà sờ soạng, Tô Tân nhanh chóng cầm tay hắn.
“Tiểu Tân, anh đã nhìn thấy cực quang, ngay lúc… Đội cứu họ tìm tới anh ” Tô Hà muốn cười nhưng lại sợ động đến đến thuốc mỡ trêи mặt, đành thôi “Rất đẹp, anh có chụp hình, còn cầu nguyện nữa.”
“Cầu nguyện cái gì?”
“Cầu nguyện một nhà chúng ta có thể bình an, có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng năm xưa” Tô Hà bồi hồi “Tiểu Tân, anh sau này sẽ không đi đâu nữa, có người mắng anh một trận, gọi anh là kẻ hèn nhát. Từ chỗ chết sống lại, anh hoàn toàn tỉnh táo, anh ta nói đúng, sợ cái gì thì phải đối mặt như vậy mới có thể vượt qua, chờ vết thương lành, anh nghĩ đã đến lúc kết thúc một số chuyện.”
Tô Tân không biết Tô Hà muốn kết thúc cái gì, nhưng lúc này Tô Hà có thể trở lại bên cô và Tô Đình Doãn là đủ rồi, còn lại, mặc kệ sau này Tô Hà làm gì, cô đều sẽ ủng hộ.
Đêm 30, miếng băng trêи mắt của Tô Hà được lấy xuống, không cần phải đắp miếng gạc trêи mặt nữa, nhìn không có đáng sợ nữa, Tô Tân đưa hắn ra bệnh viện, đến núi Thượng An ăn bữa cơm đoàn viên.
Ngoại trừ giây phút đau khổ khi nhìn thấy dáng vẻ khập khiễng của con trai, chớp mắt Tô Đình Doãn trở lại với hình ảnh thường thấy của một người cha nghiêm khắc, mắng nhiếc thậm tệ, cuối cùng do dì La và Tô Tân khuyên bảo hết giận.
Ăn được một nửa bữa, Tô Hà nhìn thấy sắc mặt Tô Đình Doãn tốt một chút rồi, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Năm nay tại sao chúng ta lại không cùng chú Giản ăn cơm tất niên? Còn người kia đâu? Sao cũng không tới?”
Mặc dù không nhắc đến tên, nhưng mọi người đều biết hắn đang nói ai.
“Tới làm gì?” Tô Đình Doãn trầm mặt nói “Tám trăm năm trước cậu ta đã cùng em gái con ly hôn, cùng nhà chúng ta không có quan hệ.”
“Bốp” một tiếng, chiếc đũa rơi xuống bàn, vẻ mặt của Tô Hà đầy kinh ngạc, không dám tin hỏi: “Cha… Người nói cái gì? Không… Không thể!”
“Cái gì mà không thể? Sao lại không thể ly hôn?” Tô Đình Doãn tức giận đến mức vỗ bàn một cái “Tiểu tử kia đối xử với em con không tốt, sớm tách ra, con làm anh nhớ giúp con bé chú ý một chút.”
Tô Hà quay đầu nhìn về phía Tô Tân: “Tiểu Tân, chuyện này có thật không?”
Tô Tân nhịn không được cười lên: “Chuyện này có thể đem ra lừa anh sao? Em hiện tại rất tốt, anh không cần lo lắng.”
“Không phải… Em không phải rất yêu cậu ta sao… Và… Cậu ta…” Tô Hà ngừng nói, nhưng sắc mặt vẫn khó giấu vẻ kinh ngạc.
Tô Tân hơi khó hiểu. Mối quan hệ của Tô Hà và Giản Diệc Thận không tốt, Tô Hà nhìn thấy nhiều thứ hơn Tô Đình Doãn, nghe được nhiều hơn, nên vô cùng chán ghét Giản Diệc Thận ngạo mạn tự đại [3], luôn cảm thấy Giản Diệc Thận không tốt với Tô Tân, thỉnh thoảng hai người chạm mặt cũng sẽ châm chọc khiêu khích; mà Giản Diệc Thận cũng không thích Tô Hà thiếu quyết đoán, tọc mạch, đối với hắn cơ hồ không quan tâm.
[3] Ngạo mạn tự đại: kiêu ngạo.
Hôm nay biết cô ly hôn, sao lại có vẻ mặt khó tin như vậy? Không phải là biểu hiện vui mừng sao?
“Anh, biểu hiện của anh là sao?” Cô cười hỏi “Em ly hôn không tốt sao? Trước kia không phải anh luôn cười nói em khờ hay sao, lao đầu vào Giản Diệc Thận không thoát ra được?”
Tô Hà yên lặng nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, hắn lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, tiểu Tân, thật thật xin lỗi, anh cũng không biết… Lúc em khó khăn nhất anh lại chạy lấy người… Anh quá vô liêm sỉ!”
Người một nhà ăn ý ngầm không nhắc đến tên Giản Diệc Thận.
Sau bữa tối, Tô Đình Doãn cùng La Trân Huệ xem lễ hội mùa xuân, hai anh em cũng cùng đi xem, 30 Tết so với tết nguyên đán náo nhiệt hơn nhiều, tiếng pháo nổ liên hồi khiến nơi đây trở nên náo nhiệt hơn cả thành phố.
Gần mười một giờ, Tô Đình Doãn và La Trân Huệ nhịn không được đi lên ngủ, ngày hôm sau Tô Hà còn có trị liệu, được tài xế đưa đến bệnh viện, Tô Tân ở trước cửa đưa mắt nhìn Tô Hà rời đi.
Hôm nay cô muốn đón giao thừa, nên không cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát kéo cổ áo lên đi dạo quanh thôn.
Trong không khí còn vương lại mùi thuốc pháo, một đám trẻ con vừa chạy vừa cười, tranh nhau vào bãi đất trống để so xem pháo hoa của ai đẹp hơn.
Tô Tân dừng lại nhìn một hồi, cảm thấy có chút ghen tị. Bên trong thế giới của người lớn có quá nhiều thứ trộn lẫn, đã không còn đơn thuần, vui vẻ.
Nơi xa có đèn xe chiếu tới, một chiếc xe từ trong tiếng pháo nổ đi ra, đi qua Tô Tân mười mấy mét thì dừng lại. Sau vài phút, chiếc xe lùi lại, dừng lại trước mặt Tô Tân.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống ước chừng gang tay sau đó ngừng chuyển động, vừa vặn lộ ra phân nửa khuôn mặt Giản Diệc Thận.