Giản Diệc Thận mở cửa vào nhà, một màu tối đen đập vào mắt, gian phòng bên trong trống rỗng không có một chút ấm áp.
Anh ở cửa đứng ngẩn ngơ nửa ngày, tâm trạng càng đi xuống.
Trước kia Tô Tân còn bám lấy anh, mỗi lần về nhà, đèn phòng khách đều lóe sáng, vừa vào cửa Tô Tân lập tức ra tươi cười chào đón hỏi han.
Mặt mày ôn nhu, ánh đèn sáng ngời, phòng bếp ngập đầy hương thơm, mang lại cho người cảm giác giống như một nơi gọi là nhà.
Đáng tiếc, hiện tại đã biến mất không còn chút dấu vết, căn phòng trở nên lạnh lẽo như băng.
Đóng cửa lại, anh không mở đèn, mượn ánh sáng từ ban công đi đến ghế sofa, bắt đầu suy tư điểm đáng ngờ vừa lóe lên trong đầu.
Hot search về đêm diễn đó là do có người mua sao? Là ai mua? Là Bạch Thiến Ngữ vì muốn gây chú ý nên làm? Thế nhưng, dàn nhạc theo hướng âm nhạc cao nhã mua hot search này chỉ gây sự chú ý một khoảng thời gian, đối với đa số dân mạng mà nói, dương xuân bạch tuyết [1], quá cao siêu ít người hiểu, náo nhiệt quá đi cũng sẽ không ai chú ý đến, dàn nhạc cần phải tiêu số tiền này sao? Như vậy chẳng lẽ vì Bạch Thiến Ngữ muốn được nổi tiếng nên mua hot search?
[1] Thập đại danh khúc Trung Hoa.
Cô ấy vừa mới về nước, muốn nhanh chóng có tên tuổi nên làm vậy?
Điểm duy nhất làm anh khó hiểu đó là bình thường hot search phát ra chính lúc buổi diễn bắt đầu hoặc kết thúc mới là thời điểm tốt nhất, nhưng hot search này vừa lúc buổi diễn mới được một nửa, anh lên đài tặng hoa liền vội vã đi xuống, mà hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy, thời điểm Tô Tân đang xem weibo chờ anh thì thấy.
Chẳng lẽ, có người cố ý tính kế?
Anh suy nghĩ một lát, mở máy tính ra, từ weibo gửi cho một người bạn một tin nhắn, muốn nhờ cậu ta điều tra một chút về hot search kia, nếu đúng là mua, hỏi một chút công ty nhà ai marketing, nếu có thể kiếm được không chừng có thể tìm được người đứng sau.
Sáng sớm hôm sau, Giản Diệc Thận lập tức lái xe đi đến công ty.
Đàm Phi đã tới, dựa theo yêu cầu điều tra những tài liệu mới nhất liên quan tới công ty Tinh Hà đưa cho Giản Diệc Thận. Mặc dù đã cùng Tô Tân ly hôn, nhưng tình trạng của công ty giải trí Tinh Hà lúc này, Giản Diệc Thận không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, thứ nhất là do hai nhà có mối giao hòa tốt đẹp. Thứ hai, mặc kệ ba năm này ở chung như thế nào thì hai người vẫn là vợ chồng, anh không có cách nào bỏ mặc.
“Giản tổng, tôi vừa mới chỉnh lý tư liệu, thay Giản phu nhân giải quyết một số chuyện” Đàm Phi quân sát sắc mặt vừa thận trọng nói: “« vô địch thiên hạ » nam chính Tần Chí Minh bị dính phải scandal về bạo lực gia đình, phim không ra rạp được buộc Giản phu nhân phải đổi nam chính quay lại.”
Giản Diệc Thận nhìn số liệu một chút, ánh mắt dừng lại ở đầu tư tài chính ba trăm triệu.
Lông mày của anh nhíu lại, tình huống hiện tại của Tinh Hà, bị tổn thất nặng như vậy có thể xoay người đối phó nhưng một khi mắt xích tài chính đứt gãy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Giản phu nhân rất quyết đoán.” Đàm Phi nhịn không được tán thưởng một câu.
Giản Diệc Thận xem thường: “Phụ nữ thường làm việc theo cảm tính, đôi khi tráng sĩ đoạn oản [2] cũng là một cách giải quyết.”
[2] Tráng sĩ chặt tay (truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ).
Đương nhiên Đàm Phi sẽ không làm trái lời anh, thức thời im lặng.
“Gọi bộ tài vụ tới, tôi muốn tìm hiểu một chút về tình hình tài chính.” Giản Diệc Thận suy nghĩ một chút nói.
Đàm Phi sửng sốt, khóe miệng nở một nụ cười: “Rõ.”
Giản Diệc Thận có chút xấu hổ, càng che càng lộ giải thích: “Tôi không phải vì cô ấy, cũng không phải đồng ý với ý nghĩ của Tô Tân, dù sao cô ấy… Cũng không có nhiều tiền, muốn chơi thì chơi, không có việc lớn gì.”
“Giản tổng, tôi hiểu rồi.” Đàm Phi tranh thủ thời gian thu lại vẻ mặt tươi cười: “Còn có một việc, khoa học kỹ thuật Gia Thành đến hỏi, hợp đồng « tận thế cuồng hoan » ngày mai có thẻ ký không?”
Giản Diệc Thận mới nhớ tới hạng mục mà anh đã tạm gác lại này, nhíu mày nói: “Cậu hủy nó đi, nói trước mắt tài chính công ty chưa thể đáp ứng, nên cân nhắc từ bỏ hạng mục này.”
Đàm Phi hiểu ý, đi ra ngoài.
Một lát sau, trưởng phòng bộ tài vụ đến, thảo luận cùng Giản Diệc Thận, vốn của công ty còn lại bao nhiêu, trong hai tuần rút ra mấy trăm triệu không có vấn đề gì lớn.
Giản Diệc Thận suy nghĩ một số phương án, trong lòng đã nắm chắc, nhưng phiền phức chính là hiện tại Tô Tân nhất quyết không muốn dính líu dù chỉ một chút với anh, có thể sẽ không nhận ý tốt của anh, bằng không cũng sẽ không hé nửa lời về chuyện ly hôn trước Tô gia khi hot search kia chưa xuất hiện.
Chỉ còn cách lấy danh nghĩa của người khác.
Anh suy nghĩ một lát, đinh gọi cho Hoắc Chí Từ, di động đột nhiên vang lên, là một dãy số lạ.
Số điện thoại này là số điện thoại cá nhân, ngoại trừ một số bạn bè thân thiết cùng người nhà, rất ít người biết được.
Trong lòng của anh có chút buồn bực, nhận điện thoại: “Ai vậy?”
“Là Giản tổng đúng không?” Giọng nói lạ lẫm phát ra: “Tôi là Lữ Thành Chiêu.”
“Ra là Lữ tổng.” Giản Diệc Thận hùa theo lên tiếng, không biết làm sao, lúc trước anh còn cảm thấy Lữ Thành Chiêu này có một chút thủ đoạn, bây giờ cũng lười đáp lại.
“Giản tổng, tôi hiện tại đang ở dưới lầu công ty anh, có thể cùng uống chén trà, trò chuyện một chút hay không?” Lữ Thành Chiêu nhiệt tình mời.
“Thật không khéo, hôm nay có một cuộc hẹn lần sau có cơ hội lại gặp mặt.” Giản Diệc Thận áy náy nói: “Hạng mục phim kia thật sự xin lỗi, bộ phận đầu tư quá vội vàng, mấy năm này hạng mục truyền hình điện ảnh rủi ro quá lớn, bên chúng tôi xem xét, quyết định tạm thời từ bỏ, xin Lữ tổng thứ lỗi.”
Giọng của Lữ Thành Chiêu dừng một chút, mấy giây sau lại bình thường như trước: “Không sao, về sau nếu có cơ hội, chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác.”
“Đúng, có dịp, tôi muốn cùng Lữ tổng hợp tác.” Giản Diệc Thận mặt không đổi sắc nói: “Giải trí Tinh Hà không biết có chỗ nào đắc tội Lữ tổng, có thể xin cậu giơ cao đánh khẽ, không nên cùng bọn họ so đo? Tôi không quan tâm chuyện của Tô Hà, nhưng bây giờ nhà chúng tôi không mấy vui vẻ, tôi cũng đang rất đau đầu.”
Lữ Thành Chiêu cười ha hả: “Giản tổng nói đùa, tôi cùng Tô Hà có chút hiểu lầm, anh đã nói như vậy thì tôi đương nhiên phải cho anh chút mặt mũi, yên tâm đi, về sau mời anh và bà xã cùng uống trà.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Hai người lại nói nhăng nói cuội vài câu, Giản Diệc Thận cúp điện thoại, dựa vào ghế trầm tư một lát.
Anh đương nhiên sẽ không cho là vài lời này mà có thể khiến Lữ Thành Chiêu từ bỏ ý định chèn ép Tinh Hà, nhưng ít nhất sẽ giúp Tô Tân tránh được một số chuyện.
Thật ra, nếu Tô Tân có thể lắng nghe ý kiến của anh, ngày từ khi bắt đầy đã có xử lý công việc mọi chuyện tốt đẹp, đóng cửa hoặc thu nhỏ quy mô công ty là kế sách hoàn mỹ nhất, tình trạng hiện giờ của Tô gia, toàn bộ đều do Tô Tân chống đỡ, về lâu về dài sẽ kiệt sức, tại sao phải tự làm khó mình như vậy?
Buổi chiều, Giản Diệc Thận đi đến văn phòng của Hoắc Chí Từ.
Hai ngày nay, Hoắc Chí Từ có chút phiền não, anh ta là một người rất dễ thay đổi, yêu thích xe đua, lướt sóng, các môn thể thao mạo hiểm, thường xuyên hô bạn gọi bè đi ra ngoài chơi, gần đây trong nhà của anh ra tối hậu thư, buộc anh hoặc là an phận tìm bạn gái kết hôn hoặc là nghiêm túc quản lý khách sạn.
Giản Diệc Thận ngồi xuống, liền bị Hoắc Chí Từ bắt lấy giả vờ nôn.
“Anh trai tớ lợi hại như vậy, chính anh ấy cũng không muốn kết hôn, liền bức đến trêи đầu tớ, cậu nói xem bộ dạng hãm hại huynh đệ này có tức chết không chứ?”
Giản Diệc Thận gặp qua anh trai của Hoắc Chí Từ vài lần, kỳ tài ngành quốc tế khách sạn, bên dưới tập đoàn mà anh ta quản lý bao gồm các loại làng du lịch cao cấp, khách sạn xa hoa, trở thành địa điểm du lịch xa xỉ nhất trong nước, được nhiều phú hào tán thưởng. Ngoại hình sáng sủa giống Hoắc Chí Từ tính cách hoàn toàn khác biệt, Hoắc Ninh kiệm lời lạnh nhạt, không chơi được cùng bọn anh.
“Cậu cũng không mất mát gì nhiều, nếu là sở thích thì liền kiềm chế lại.” Giản Diệc Thận khuyên hắn: “Anh trai cậu một mình chống đỡ công ty cũng có chút vất vả, nên giúp anh ấy.”
“Anh tớ chính là cuồng công việc, người máy, anh ấy cho tới bây giờ cũng không biết vất vả, muốn tớ giống như vậy sống như vậy thật không có ý nghĩa.” Hoắc Chí Từ châm chọc: “Còn cậu, có người vợ không tầm thường đúng hay không? Nếu có thể có một cái đuôi nhỏ ôn nhu nghe lời, tớ cũng nguyện ý kết hôn, nhưng ai lại muốn hẹn hò với tớ kia chứ?”
Giản Diệc Thận biến sắc.
Anh đột nhiên nhớ tới, anh hiện tại đã ly hôn từ rất lâu, là một cẩu độc thân giống như Hoắc Chí Từ, trước kia được anh em hâm mộ là người có vợ, giờ đã không còn.
“Cốc cốc” hai tiếng, cửa bị gõ, Giản Diệc Thận quay đầu nhìn lại là Điền Chỉ Lam, bên cạnh là người có quan hệ rộng rãi của thành phố An Châu rất nổi tiếng – Giang Viện Viện.
“Hoắc tổng, tìm cậu thật không dễ chút nào.” Điền Chỉ Lam bước nhanh đến trước mặt Hoắc Chí Từ: “Jenny cố ý tới cảm tạ anh, cám ơn khách sạn lần trước đã giúp cho cô ấy tổ chức một buổi tiệc vui vẻ.”
Hoắc Chí Từ lười biếng đứng lên: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Giang Viện Viện khách khí chào hỏi: “Tới quá vội, mời mọi người nếm thử một chút điểm tâm, coi như là thành ý của tôi.”
Cô lấy ra cái hộp được đóng gói tinh xảo, từng cái đưa qua, đưa đến trước mặt Giản Diệc Thận thì dừng lại một chút: “Vị này là Giản tiên sinh đúng không? Tôi ngày đó cùng Giản phu nhân có trò chuyện qua, thật hâm mộ Giản tiên sinh có một người vợ xuất sắc như vậy.”
Giản Diệc Thận không có phủ nhận, hàm hồ trả lời một tiếng “Cảm ơn”.
Điền Chỉ Lam ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng, trào phúng mà nói: “Đàn ông có người vợ tốt như vậy lại không thấy đủ, có phúc mà không biết hưởng, cả ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Trêu hoa ghẹo nguyệt?” Giang Viện Viện kinh ngạc nhìn về phía Giản Diệc Thận, một mặt không dám tin.
Trước kia nếu nghe được Điền Chỉ Lam nói ra bốn chữ “Trêu hoa ghẹo nguyệt”, Giản Diệc Thận nhất định sẽ nổi nóng không thôi, nhưng hôm nay vừa vào tai lại không tức giận.
Anh không hay gặp bạn của Tô Tân, nhưng cũng biết Điền Chỉ Lam là bạn thân nhất của cô.
Nhưng bây giờ, người bạn này cũng không biết chuyện anh cùng Tô Tân ly hôn, còn bênh vực vì Tô Tân.
Đây có phải hay không nói rõ, Tô Tân cũng không muốn công khai chuyện ly hôn, còn để lại một cơ hội cho hôn nhân này?
Tâm tình của anh lập tức vui vẻ, lần đầu tiên giải thích với người lạ: “Điền Chỉ Lam, ngươi không nên nói bậy nói bạ, tôi cùng Thiến Ngữ chẳng có chuyện gì, chỉ là bạn bè mà thôi, không tin cô hỏi Chí Từ.”
Hoắc Chí Từ không có lập tức tiếp lời, một chần chờ mãi, muốn nói lại thôi.
Bạn tốt vậy mà không giúp anh nói vài câu, Giản Diệc Thận nổi nóng: “Cậu sao vậy? Muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng.”
“Không phải đâu.” Hoắc Chí Từ vừa nhìn sắc mặt anh, vừa thận trọng nói: “Tôi biết bây giờ cậu ấy cùng Bạch Thiến Ngữ hoàn toàn không có gì, thế nhưng trước kia… Trước kia chúng tôi thật sự cho là cậu ấy cùng Thiến Ngữ sẽ đến bên nhau, kiểu người mà cậu thích, không phải chính là Thiến Ngữ sao? Ôn nhu nghe lời, còn hiểu biết nhạc cụ âm nhạc, chơi đàn cello cũng rất giỏi.”
Giản Diệc Thận nghiến nghiến răng, có chút tức giận: “Hoắc Chí Từ, đầu óc cậu bên trong có cái gì vậy? Trêи đời này phụ nữ ôn nhu nhu thuận có rất nhiều, chẳng lẽ tớ thích hết một đám hay sao?”
Hoắc Chí Từ gượng cười hai tiếng: “Đấy không phải là do lúc cao trung, Thiến Ngữ và cậu rất thân sao, cậu mà không có chút tình ý với cậu ấy thì tớ tin, nhưng nếu nói Thiến Ngữ đối với cậu không có tình cảm, tớ cảm thấy rất vô lý.”
Giang Viện Viện bỗng nhiên chen vào nói: “Các người nói Bạch Thiến Ngữ, có phải là tay đàn cello của ban nhạc An Châu hay không?”
Điền Chỉ Lam oán hận nói: “Đúng vậy, chính là cô ta, dáng vẻ mềm mại mỏng manh, đàn ông thích nhất loại này.”
“Tôi lại biết một chút chuyện của cô ấy, nhưng tính cách không giống như mọi người nói.” Giang Viện Viện hồi tưởng một lát: “Trước kia cô ấy cùng một tay đàn cello khác cạnh tranh vị trí quán quân, do thất bại nên quyết định đi du học, lúc ấy đoàn trưởng của bọn họ còn rất tiếc nuối, nói cô ấy chỉ vì cái trước mắt, tâm tư quá nặng, con đường âm nhạc sau này sẽ không đi được xa.”
Giản Diệc Thận thản nhiên cười: “Cô không cần phải nói dối, tôi biết cô ấy lúc đó vì sao lại xuất ngoại, bởi vì có người uy hϊế͙p͙ còn thao túng chức vô địch đàn cello, cô ấy trong đoàn không chờ được nữa, mới rời đi.”
Giang Viện Viện cau chân mày lại, không hiểu hỏi: “Giản tiên sinh, tôi tại sao lại phải nói dối anh? Tôi có thể chắc chắn lời tôi nói đều là thật, lúc ấy tôi căn bản không biết vợ của anh là ai, không cần thiết phải nói dối. Người đoàn trưởng kia là bạn của tôi, hai năm trước vừa mới về hưu, là chính miệng cô ấy nói với tôi, không có khả năng có người uy hϊế͙p͙ Bạch tiểu thư, nếu như cô ta thật sự có tài hoa, người bạn này của tôi một đời coi cái ác như kẻ thù, không thể lại cho phép đoàn bên trong xuất hiện màn đen, loại chuyện xấu chèn ép này.”
Ngực như bị ai đó dùng chùy lớn đập vào một cái, Giản Diệc Thận hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
*Tác giả có lời muốn nói:
Giản tổng: Ly hôn còn không có công khai nhưng vẫn cô ấy vẫn là vợ tôi.
Thố ca: Nằm mơ đi ?.