Thường ngày, Tô Tân luôn vui vẻ chào đón anh trở về, nhận lấy công văn trên tay Giản Diệc Thận, ân cần hỏi: “Anh có mệt hay không? Có đói bụng không?” sau đó thay anh chuẩn bị nước tắm.
Nhưng hôm nay cô cảm thấy có chút mệt mỏi, ngồi ở trên ghế sofa không muốn nhúc nhích.
Giản Diệc Thận liếc mắt nhìn cô, tháo cà vạt thuận tay ném lên trên ghế sofa, đi thẳng về phòng ngủ đi, chỉ chốc lát sau, trong phòng ngủ truyền đến tiếng nước “Ào ào.”
Tô Tân có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn là đứng lên.Tắm rửa xong hẳn là muốn uống một chén nước, không đúng, vẫn là uống một chén sữa bò đi, giúp cho giấc ngủ tốt hơn…
Cô chưa kịp nghĩ kỹ, Giản Diệc Thận từ bên trong bước ra. Lúc này, Giản Diệc Thận mặc quần áo ở nhà, sợi tơ tằm mềm mại ôm lấy, màu lam nhạt kết hợp cùng màu trắng tạo cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái sạch sẽ, tóc của anh còn chưa có lau khô, mấy tóc ướt sũng rủ xuống, dịu dàng mông lung.
Tô Tân chợt nhớ tới lần đầu cô động tâm.
Thật ra, cô và Giản Diệc Thận quen biết từ nhỏ. Quan hệ hai nhà Tô, Giản rất tốt. Cha cô, Hà Uyển cùng Giản Thành Trạch rất thân thiết. Thi thoảng, hai nhà cũng tụ họp cùng nhau ăn cơm. Khi đó, cô chỉ biết là anh Giản ưu tú hơn người, không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, thành tích học tập tốt lại còn có tài kinh doanh trời ban, khi vừa lên đại học đã tự mình lập nghiệp mở công ty.
Nếu như không có đêm trung thu kia, Giản Diệc Thận trong mắt cô, cũng chỉ là người anh trai ưu tú điển trai.
Năm đó, cô học năm nhất, Giản Diệc Thận đã học năm tư, lúc ấy cái tên Giản Diệc Thận đã trở thành truyền thuyết trong trường, tuổi còn trẻ đã biết nắm bắt thời cơ, sử dụng internet để phát triển. Trở thành CEO trẻ tuổi trong lĩnh vực kha học, kỹ thuật, tạo ra một phần mềm thu hút sự chú ý của nhiều người, cạnh tranh trực tiếp với các phần mềm lâu năm khác. Từ một vị thiếu gia đào hoa, gia thế hiển hách trở thành một nhà khởi nghiệp trẻ thành công trong lĩnh vực khoa học kĩ thuật
Tiệc trung thu chào đón tân sinh viên diễn ra vào buổi tối tốn rất nhiều công sức, mời được Giản học trưởng đến tham dự. Giản Diệc Thận hát bài « Bạch Hoa lâm », thuộc thể loại cổ phong. Giai điệu chậm rãi, u sầu của tiếng đàn phong cầm, giọng nam trong trẻo nhẹ nhàng từ sân khấu xa xôi truyền tới, đi vào lồng ngực cô, khiến trái tim của cô rung động.
Giống như rơi xuống ánh trăng dưới đáy giếng, lại giống như ngâm mình suối nước nóng giữa làn khói mờ ảo khi tuyết rơi. Từ ngày đó trở đi, cô từng chút mê muội vì anh”Diệc Thận…” Cô nhỏ giọng gọi một tiếng, ánh mắt có chút mê ly. Vì vẻ ngoài của Giản Diệc Thận cô bỗng trở nên khép nép.
Giản Diệc Thận từ tủ sách lấy ra một quyển tạp chí: “Ừ” một tiếng, âm cuối bỗng lên cao lên.
Thanh âm lạnh nhạt, mang vài phần không kiên nhẫn, giữa hai người vốn không có chung suy nghĩ, phảng phất chút xa cách, làm cho Tô Tân bỗng nhiên tỉnh táo.
“Anh muốn uống canh không?” Cô nhẹ giọng hỏi: “Canh khoai gà đất, rất bổ dưỡng, em nấu mất hai giờ đó.”
Giản Diệc Thận lắc đầu, đi vào phòng ngủ. Tô Tân ngẩn ngơ chốc lát, chậm rãi vào bếp. Bên trên bếp lò màu đỏ là nồi hầm bằng gang màu sắc rực rỡ, tự tay cô chọn khi mới cưới. Mở nắp lên, tỉ mỉ đun canh đã nguội, bên ngoài hiện lên một tầng váng dầu, nhìn qua giống như canh thịt nguội thừa.
Cô múc một muỗng ăn thử. Vô vị, bỏ đi thì lại tiếc.
Thật giống như hôn nhân của cô giữ không được bỏ không đành.
– —————
Tô Tân đi tắm. Cô từ nhỏ có bệnh sạch sẽ, không thích trên người có mùi khói bếp.
Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, Giản Diệc Thận đang đọc tạp chí ở đầu giường. Giường rất lớn, Tô Tân ngồi xuống phía bên kia, chần chờ một lát, cuối cùng mở miệng: “Tại sao anh không trả lời tin nhắn của em?”
“Không phải em đã biết tôi không thích trả lời tin nhắn trong Wechat, có chuyện gì thì gọi điện thoại nói rõ ràng có phải tốt hơn không.” Giản Diệc Thận cũng không ngẩng đầu lên.
“Thật sao?” Tô Tân cười khẽ một tiếng.
Giản Diệc Thận ánh mắt cuối cùng từ trên tạp chí dời đi, ánh mắt hờ hững: “Em có ý gì?”
Ánh mắt như một con dao, xé toạc trái tim cô, những cảm xúc kiềm chế bấy lâu nay, bỗng nhiên muốn bộc phát.
Mũi Tô Tân có chút cay cay, mắt có cảm giác ươn ướt, cố gắng mở to hai mắt ra, mới có thể để cho kiểm soát tâm trạng: “Chuyến bay của anh… hạ cánh vào buổi trưa, tại sao gửi mấy chữ cũng không chịu?”
“Em điều tra chuyến bay của tôi?” Giản Diệc Thận lạnh lùng hỏi, “Tô Tân, tôi nghĩ em biết, tôi ghét nhất bị phụ nữ kiểm soát?”
“Hỏi mấy giờ về là muốn quản lý anh sao?” Tô Tân cười một cái tự giễu: “Em coi như là vợ của anh, có quyền biết tung tích của anh.”
“Không, tôi hi vọng em đừng lại làm loại chuyện ngu xuẩn này lần nào nữa.”Giản Diệc Thận trực tiếp đứng dậy, ném tờ tạp chí lên trên tủ đầu giường, tắt đèn nằm xuống.
Căn phòng đột nhiên tối xuống, con mắt của Tô Tân hồi lâu mới thích ứng được.
Giản Diệc Thận cách cô một mét, chỉ cần cô vươn tay ra liền có thể đụng chạm lấy. Vậy mà lúc này giờ phút này, khoảng cách này như bị chia thành hai thế giới, sâu không thấy đáy, xa không thể chạm.
Hô hấp có chút khó khăn.Tô Tân xuống giường, đi chân đất ra khỏi phòng ngủ.
Trên ban công không khí mang theo sức nóng của đêm hè, quét qua. Cô ngồi xuống chiếc xích đu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Điện thoại rung lên một cái,mất một hồi lâu mới phản ứng được, máy móc mở ra xem, là điện thoại từ Tô Hà. Gân xanh trên trán nhảy loạn, nhấn nút nghe: “Anh, anh điên rồi sao? Bây giờ anh đang ở đâu? về đi!” Cô lo lắng nói.
Vài ngày trước, Tô Hà để lại cho cô tin nhắn sau đó biến mất. Cô ấy phải tiếp nhận cục diện rối rắm này của công ty giải trí Thiên Hà, còn đi tìm Tô Hà khắp nơi, sợ xảy ra chuyện không hay, vì chuyện này giày vò cô vài ngày khiến cho giấc ngủ không tốt.
“Tiểu Tân” Tô Hà không hiểu nỗi lo lắng của cô, lên tiếng nói “Anh giờ đang uống rượu ở một quán Bar náo nhiệt nhất nước F, nơi này thật là quá đẹp, mấy cô gái tóc vàng ở đây cũng rất nhiệt tình, em không cần nhớ đến anh.”
“Anh tỉnh lại có được không?” Tô Tân hận không thể đi xuyên qua điện thoại vỗ vào đầu Tô Hà: “Anh biết công ty hiện tại đang gặp vấn đề hay không? Cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, anh trốn đi như vậy không giải quyết được cái gì, nếu cha biết sẽ…”
“Vậy thì đừng cho cha biết, không phải còn có em sao?” Tô Hà ngắt lời cô nói: “Em sẽ tiếp nhận vị trí của anh, chồng của em thuận tiện ra tay giúp đỡ, hắn nhìn anh không vừa mắt, nhưng cũng không thể thể để gia đình vợ chết mà không cứu đúng không?”
Tô Tân ngay lập tức đứng hình, hóa ra đây là mục đích của Tô Hà.
“Từ lâu anh đã biết mình không có năng lực quản ký, là cha ép anh đến công ty. ” Tô Hà cười khổ một tiếng: “Hiện tại anh cảm thấy rất nhẹ nhõm, được sống là chính mình thật tốt. Tiểu Tân, em từ nhỏ liền so anh thông minh hơn, em mới là người quản lý công ty tốt nhất, lúc trước em nhất quyết phải theo đuổi Giản Diệc Thận như một hiền thê lương mẫu, anh cảm thấy quá đáng tiếc, khuyên nhủ thì em không nghe.”
Tô Tân nói không ra lời. Từ nhỏ, Tô Hà đã được nuôi dưỡng để trở thành một người thừa kế, Tô Đình Doãn đối xử với anh rất nghiêm khắc, luôn so sánh anh với Giản Diệc Thận trái lại bản tính bản tính ngày càng lộ rõ. Tô Doãn Đình luôn kiểm soát Tô Hàn rất chặt chẽ, sau lưng ông lại lén lút chơi bời.
Khác với Tô Tân, Tô Hà trời sinh đào hoa, nhiệt tình, không thích bị ràng buộc, chán ghét ngành giải trí cùng giới kinh doanh giả tạo, thích cuộc sống đơn giản, vui vẻ.
Hai anh em cô rất thân thiết, Tô Tân biết Tô Hà có rất nhiều bí mật, cũng biết Tô Hà bị ép kế thừa gia nghiệp, trong lòng có bao nhiêu buồn khổ.
“Nếu công ty không thể vực dậy, dứt khoát đóng cửa cho xong, chỉ là, anh cảm thấy Giản Diệc Thận ra tay hỗ trợ, dù sao sức nặng của em trong lòng cậu ta không hề nhỏ chút nào.” Tô Hà tiếp tục không tim không phổi trêu ghẹo.
Nắm vuốt điện thoại di động đầu ngón tay t lạnh dần, một hồi lâu sau Tô Tân mới hỏi: “Anh, đây là tâm huyết cả đời của cha, là cơ nghiệp nhà chúng ta, anh có thể nói đóng cửa dễ dàng như vậy sao?”
“Nếu như nó chỉ có thể mang cho chúng ta cảm giác mệt mỏi, không hạnh phúc, vì cái gì không thể? Không có nó, chúng ta không phải là chúng ta sao?” Tô Hà hỏi lại.
Trong đầu Tô Tân nhớ lại vô số lần cãi nhau trước đây với anh. Cô còn muốn nói thêm nhưng cuối cùng vẫn là “tránh nặng tìm nhẹ”* nói: “Vậy anh về đây trước, chúng ta nói sau.”
* Cố ý nói giảm nói tránh.
“Chà, anh tạm thời sẽ không trở về” Tô Hà trầm giọng nói: “Mấy năm qua bị ép phải làm nhưng điều bản thân không thích, hiện tại anh muốn trở nên tùy hứng một lần.”
Sự việc đã đến nước này, Tô Tân chỉ đành bình tĩnh lại, dặn dò vài câu: “Được, vậy giữ gìn sức khoẻ, nhớ gọi điện về nhà, mau chóng trở về, em và cha đều rất lo lắng cho anh.”
“Anh biết em sẽ hiểu cho anh mà” Tô Hà vui vẻ nói: “Đúng rồi, sinh nhật vui vẻ, tiểu công chúa, đã đến giờ chưa? Anh mua quà cho em, nó vừa được gửi đến đây vào buổi trưa, đoán xem là cái gì?”
“Túi xách?”
“Anh sẽ thô thiển như vậy sao?”
…….
Tô Tân cúp điện thoại, điện thoại có chút nóng, cô đặt hai tay trên điện thoại nhưng đáy lòng lạnh không sao ngăn nổi.
Ấn mở Wechat, ngoài Giản Diệc Thận, phía dưới đều là từng cái chưa đọc màu đỏ tiêu ký, ấn mở xem xét, đều là bạn bè chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cả ngày hôm nay, cô chuyện của công ty và Giản Diệc Thận làm rối loạn, quên đi mọi thứ xung quanh.
Ngay cả Tô Hà, người đang lang thang ở nước ngoài vẫn nhớ đến sinh nhật của nàng, còn người bên gối lại không chút để. Hàng năm thư ký sẽ qua loa chuẩn bị một món quà, miễn cưỡng dịu dàng quan tâm, thành công che dấu cuộc hôn nhân đã sớm tàn này.
Cô đau khổ yêu anh bảy năm, cuối cùng lại tốn công vô ích.
– —–
Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại để Giản tổng thoải mái chút về sau sẽ ngược chết anh ta