Giản Diệc Thận hoàn toàn không biết chính xác là Tô Tân muốn cái gì.
Phụ nữ luôn phiền toái như vậy, Tô Tân từ trước tới nay ôn nhu nghe lời, bỗng nhiên nổi loạn còn ném cả sách.
Anh nhanh nhẹn lách người, tránh thoát quyển sách kia, tức giận nói: “Tô Tân, bây giờ em đang mất bình tĩnh, chúng ta sẽ bàn lại sau.”
“Anh muốn tôi bình tĩnh kiểu gì? Hôm nay có phải anh cố ý lừa tôi hay không? Gạt tôi tới cục dân chính đợi lâu như vậy?” Tô Tân tức giận nhìn anh: “Giản Diệc Thận, anh chán ghét tôi như vậy, vì cái gì không nhanh chóng đao trảm đay rối[1], nhất đao lưỡng đoạn*? Tôi nói thật với anh, đây chính là cơ hội tốt cho anh thoát khỏi tôi, hai chúng ta chỉ cần đi ký tên vào giấy chứng nhận ly hôn, sau từ từ giải thích với cha anh và cha tôi, gạo đã nấu thành cơm, hai người bọn họ không đồng ý cũng vô ích. Về chuyện khác, tiếng xấu đều do tôi chịu, mặt dày mày dạn gả cho anh, kết quả cuối cùng chính là ly hôn, ai dám chê cười Giản Diệc Thận anh?”
*nhất đao lưỡng đoạn có nghĩa là:
(一刀兩段) Chặt 1 nhát đứt làm 2 khúc. Ý nói 1 nhát dao trí tuệ chặt đứt kiến giải chấp có, chấp không. Ví dụ thái độ cương quyết, dứt khoát không để bị tình cảm lôi quấn, cám dổ.
[1] Đao chảm đay rối: giải quyết dứt khoát.
Đây là lần đầu tiên Giản Diệc Thận thấy Tô Tân có dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Người phụ nữ trước mặt này ánh mắt như có lửa, gương mặt ửng đỏ, ngón tay nắm chặt lấy cuốn sách, giống như một giây sau có thể ném cuốn sách về phía anh, cảm giác này giống như một con báo bị xâm phạm lãnh thổ, giương nanh múa vuốt, bản tình hoàng dã được ẩn giấu hiện ra vô cùng sống động.
Anh nhanh chóng loại bỏ cảm giác không chân thật này, lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: “Em không cần dùng lời nói để thách thức anh, anh không nghĩ tới chuyện cùng em ly hôn. Bây giờ em nói cho anh, em muốn cái gì, anh cố gắng thỏa mãn em.”
Ngực Tô Tân phập phồng kịch liệt, sau một lát, cô giống như xì hơi, chán nản tựa vào trên vách tường, lẩm bẩm: “Anh căn bản không hiểu, thứ mà tôi muốn… Anh không cho được…”
Giản Diệc Thận suy nghĩ một chút, không được tự nhiên mà tiến lên một bước, đem cô kéo vào trong ngực, ngữ khí chậm lại dụ dỗ nói: “Xin lỗi, chuyện lần này, là anh không đúng…”
Mùi hương dễ chịu nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, trong ngực thân thể mềm mại ấm áp, trái tim của anh cũng không khống chế nổi cũng mềm mại theo, giọng nói phát ra trầm hơn, dịu dàng nói: “Em nếu còn giận Diệc Noãn, anh sẽ bắt em ấy đứng trước mặt em nhận lỗi…”
Cảm giác mềm mại trong ngực đột nhiên biến mất, Giản Diệc Thận ngạc nhiên.
Tô Tân nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, cực nhanh chạy vào phòng cho khách, “Phanh” một tiếng đóng cửa.
– —–
Tô Tân không nghĩ tới, chuyện ly hôn này lại trở nên gian nan như vậy.
Lúc đầu cô cho là có thể gặp Giản Diệc Thận thì sẽ có lúc chia tay, nhưng bây giờ muốn lặng yên không một tiếng động làm thủ tục rõ ràng rồi rời đi, quên hết đau thương trước kia là một chuyện không thể nào.
Cô sợ hãi, nếu tiếp tục kéo dài, cô phải rất vất vả mới có thể hạ quyết tâm muốn ly hôn.
Giản Diệc Thận không yêu cô, cũng không bao giờ có thể yêu cô, cô mất ba năm, mới có thể khiến bản thân hiểu được điều này.
Cô trước kia vẫn cho rằng, hôn nhân là một mảnh đất phì nhiêu, cô gieo một hạt giống, lấy thời gian hai người sớm chiều sống chung làm chất dinh dưỡng đổ vào, có thể chậm rãi chứng kiến hạt giống mọc rễ nảy mầm, nở ra bông hoa tình yêu.
Tình cảm nhờ sự vun đắp nuôi dưỡng mà có được này, cô nhất định sẽ nâng niu hơn giữ gìn hơn.
Sự thật đã cho cô biết, không yêu chính là không yêu, lâu ngày sinh tình chỉ là ảo tưởng, cô ngày qua ngày lún sâu vào hi vọng lạnh lùng, thất vọng, gục ngã trong vòng đau khổ tuần hoàn, dần dần mang một bộ mặt đáng khinh bỉ.
Buổi tối, Tô Tân lại mất ngủ, nhiều lần mở phần mềm trợ giúp giấc ngủ, cuối cùng lại ép mình thoát ra ngoài.
Cô muốn bán thân mau chóng thoát khỏi sự ỷ lại vào Giản Diệc Thận cả thể xác lẫn tinh thần.
Kết quả chính là cả đêm ngủ không ngon, đến lúc rạng sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, đã hơn mười giờ, may mắn hôm nay trong công ty không có việc lớn gì, cô chậm rãi rửa mặt, trang điểm nhẹ che đi quầng thâm mắt, lúc này mới đi tới cửa công ty môi giới.
Ủy thác bán căn phòng đã đàm phán xong, giá cả thấp hơn so với dự tính, nhưng Tô Tân đang cần tiền gấp nên cũng không mặc cả nhiều.
Tuần này cần hợp đồng ký xong, sau đó người mua kiểm tra kỹ căn hộ, thủ tục vay vốn, toàn bộ các khoản cần hai, ba tháng, vừa mới có thể thứ hẹp công ty tài chính lỗ hổng.
Căn hộ này ở trung tâm thành phố, Tô Đình Doãn cùng Hà Uyển đã mua cho Tô Tân từ rất lâu coi như là của hồi môn, cùng một tiêu khu với Tô gia chỉ ở khác tòa nhà, Tô Đình Doãn từng nói đùa, nếu con rể tương lai không có vốn liếng, Tô Tân có thể ở chỗ này, đến lúc đó nhớ con gái, ra cửa sổ gọi là một tiếng có thể thấy được.
Đáng tiếc, Hà Uyển rời bỏ thế gian quá sớm, Tô Đình Doãn dọn lên núi Thượng An, Tô Hà lưu lạc ở chốn xã xôi, hai căn hộ ở đều bỏ trống.
Người mua là một đôi vợ chồng trung niên, tướng mạo rất là tính tế, khi gặp mặt luôn ám chỉ căn hộ này phòng thủy không tốt, cái gì mà diện tích quá lớn, giá cat quá cao, cái gì các công trình xây dựng trong tiểu khu đã cũ, nói tóm lại, gái tiền bọn họ trả đã là cao lắm rồi.
Tô Tân không nói lời nào, chỉ là thời điểm cô ký tên trên hợp đồng, tay của cô có chút run rẩy, phải dừng bút đến khi mình bình tĩnh hơn.
Đây là quà của mẹ tặng cô, là công sức mà cha mẹ cô đã dành tặng cô, mà bây giờ cô lại không thể không bán nó cho người khác.
“Ai, Tô tiểu thư, cô cũng không thể đổi ý, chúng ta đã thanh toán tiền đặt cọc.”
“Đúng đúng đúng, làm ăn muốn thành công phải lấy chữ tín làm gốc.”
Mới vừa rồi còn bắt bẻ đến bắt bẻ đi, vợ chồng trung niên có chút sốt ruột, không ngừng thúc giục cô tranh thủ thời gian ký tên.
Tô Tân thản nhiên cười, rốt cục đặt bút.
Không sao hết, chỉ là nhất thời khó khăn mà thôi, một ngày nào đó, cô sẽ mua lại căn hộ.
Xong xuôi thủ tục, Tô Tân cùng người môi giới cùng đi xem một khu chung cư.
Chung cư ở trung tâm thành phố Kim Thành gần quảng trường, diện tích chỉ có sáu bảy mươi mét vuông, nhưng giá cả, vị trí đều rất tốt, dựa theo yêu cầu của cô, chăn gối lấy màu hồng và trắng làm chủ đạo, ghế sô pha, tủ giường đều đã mang vào, liền là rèm của còn đang đặt làm, phải chờ hai ngày.
Tô Tân rất hài lòng, từ nhỏ cô đã thích màu hồng, cũng thích thứ đồ vật xù lông, những năm nay vì muốn được Giản Diệc Thận yêu thích, bất luận là phong cách ăn mặc hay là đồ vật trang trí trong nhà đều được bày biện ưu nhã, hiện tại rốt cục có thể giải thoát.
Nói lời tạm biệt ở cửa ra vào cùng người môi giới, Tô Tân đang chuẩn bị đến công ty, điện thoại di động vang lên lên, là một số lạ.
“Cho hỏi có phải là Tô tiểu thư không? Tôi là cố vấn Alice của C-cline.” Giọng nữ ôn nhu ngọt ngào vang lên: “Tháng trước cô đặt làm một dây chuyền, nếu cô rảnh đến kiểm tra được không?”
C-cline là nhãn hiệu high-end quốc tế nổi tiếng, bên dưới có các liên quan đến châu báu trang sức, giày dép nước hoa, từ trước minh tinh đến phú hào đều ưa chuộng.
Cửa hàng chính đặt ở quảng trường Kim Thành, cách chung cư mười phút đi bộ.
Tô Tân đến cửa hàng, Alice đã đứng ở cửa ra vào tiếp đón, vừa đi vừa xin lỗi: “Tô tiểu thư, xin lỗi đã để cô chờ lâu, đôi dây chuyền tình nhân này bởi vì chất liệu có vấn đề, nghệ nhân của chúng tôi tốn thêm một chút thời gian, hôm nay vừa mới đưa đến, may mắn không có chậm trễ ngày kỷ niệm vào thứ bảy của cô.”
Nhìn thấy sợi dây chuyền, Tô Tân đột nhiên thất thần.
Thứ bảy, chính là ngày cô cùng Giản Diệc Thận kỉ niệm ba năm ngày kết hôn.
Hai tháng trước, cô rất chờ mong ngày này, cố ý đến tiệm trang sức tỉ mỉ lựa chọn tài liệu, mấy bản thảo, cuối cùng mới có thành phẩm bản thiết kế bắt đầu định chế.
Không nghĩ tới, thời gian qua đi lâu như vậy, lúc trước lòng tràn đầy vui vẻ, đã biến thành nỗi buồn vô cớ.
Dây chuyền rất đẹp, lấy sừng trâu làm cảm hứng thiết kế chủ đạo, kiểu sừng trâu của bên trên dùng kim cương vỡ khảm thành Logo của thương hiệu, một cái viết kép C chữ; kiểu nam thì màu sắc đậm hơn một chút, sừng trâu cùng dây chuyền chỗ được chạm khắc dùng kim cương tạo thành khối lập phương lấy chuỗi hạt làm điểm nhấn.
Alice đem dây chuyển nữ đeo lên cổ Tô Tân, miệng khen không ngớt: “Tô tiểu thư, cô mang theo thật xinh đẹp, rất có khí chất.”
Đúng như vậy, cổ trắng nõn ưu nhã, sáng chói kim cương làm nổi bật sừng trâu hoang dã, rất cá tính, lại không mất vẻ xinh đẹp.
“Cám ơn.” Tô Tân cười nói.
“Dây chuyền này tôi rất thích, Thành Chiêu em cũng muốn một cái như vậy.” bên cạnh bỗng nhiên có người chen vào nói: “Cái này còn hàng nữa không?”
Tô Tân quay đầu nhìn lại, là một cặp tình nhân, cô gái vóc dáng rất cao còn chàng trai lại tương đối thấp, nhìn ra chỉ có một mét bảy.
Alice ở một bên áy náy nói: “Ngại quá, đây là do Tô tiểu thư đây đặc biệt đặt riêng, không có cái thứ hai, ngài nếu như muốn, chỉ có thiết kế cái khác.”
Cô gái có chút không vui, dắt lấy cánh tây bạn trai nũng nịu: “Em cũng muốn được như vậy nha, anh nghĩ cách đi.”
Chàng trai hứng thú đánh giá Tô Tân, bỗng nhiên cười: “Tô Tân?”
Tô Tân sửng sốt một chút, khóe miệng tươi cười dần dần biến mất: “Là anh.”
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, thế mà lại đụng phải kẻ thù của Tô Hà, tổng giám đốc điện ảnh Gia Thành, Lữ Thành Chiêu.
Thật ra, Tô Tân không nhận ra Lữ Thành Chiêu, cô nghe Tô Hà nói qua về người này, duy nhất một lần thấy Lữ Thành Chiêu qua một tấm hình trên mạng, lúc ấy hiệp hội truyền hình điện ảnh tổ chức một bữa tiệc tối, Lữ Thành Chiêu cùng Tô Hà đứng cạnh nhau, hai người nhìn nhau, bên trong ánh mắt sóng ngầm mãnh liệt.
Hai người sở dĩ kết thù, nguyên nhân thì rất nhiều, người ta đồn rằng Lữ Thành Chiêu đoạt người mà Tô Hà thích, Tô Hà phẫn nộ mà phản kích.
Tô Tân cũng từng hỏi qua Tô Hà, nhưng Tô Hà luôn lảng tránh chuyện này, không muốn nhắc tới.
“Hân hạnh được gặp.” Lữ Thành Chiêu nhiệt tình chào hỏi: “Nghe nói em gái của Tô Hà là một đại mỹ nhân, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
Bạn gái của hắn có chút không vui, nhìn qua ánh mắt bên trong mang theo địch ý: “Thành Chiêu, anh biết cô ta sao? Cô ta là ai?”
“Em đi dạo một vòng trước, anh có việc cùng Tô tiểu thư trò chuyện.” Lữ Thành Chiêu nhìn về phía đối diện chép miệng.
Cô gái còn muốn nũng nịu, Lữ Thành Chiêu lập tức liền giận tái mặt nói: “Ngoan, nghe lời.”
Cô gái không dám lên tiếng nữa bỏ đi.
“Để cho cô phải chê cười, Tô tiểu thư, lúc phụ nữ không nghe lời đúng là phiền phức.”
Lữ Thành Chiêu thần sắc tự nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm Tô Tân, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá, cũng mang theo tính xâm lược, hứng thú.
Đối với người làm cho công ty giải trí Tinh Hà đi vào cảnh khốn khó như hiện tại, éo buộc kẻ cầm đầu Tô Hà ra đi, Tô Tân không có hứng thú, cô thản nhiên nói: “Tôi không nghĩ ra được chuyện để nói cùng anh, ngại quá xin lỗi không tiếp được.”
Cô ra hiệu Alice thu hồi dây chuyền.
Lữ Thành Chiêu không vì sự lạnh nhạt của cô ảnh hưởng, tràn đầy hứng thú hỏi: “Đây là vì cô cùng Giản Diệc Thận đặt làm sao? Tô tiểu thư thật có tâm nha.”
“Thật không nghĩ đến Lữ tổng nhàn hạ rảnh rỗi như vậy, nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác.” Tô Tân khách khí công kích hắn, cầm túi đồ trang sức đi ra ngoài.
“Tô tiểu thư.” Lữ Thành Chiêu sau lưng cô chậm rãi bói: “Có khi cô không biết, Giản Diệc Thận đã cùng tôi ký hợp đồng, dự án hai chúng tôi hợp tác đầu tư đã khởi động, tôi rất hiếu kì, vì sao ông xã của cô lại không giúp đỡ giải trí Tinh Hà? Chẳng lẽ Tô tiểu thư trong lòng của anh ta không đáng một đồng sao?”
Tô Tân bước chân ngừng lại, ngực giống như bị một con dao cùn cứa vào, từng chút từng chút một, đau rất kịch liệt, rồi lại chết lặng đi.
Trong chốc lát cô xoay người lại, đánh giá Lữ Thành Chiêu từ trên xuống dưới, ánh mắt rơi trên giày hắn, thản nhiên cười: “Lữ Thành Chiêu, tôi có đáng tiền hay không, cũng không cần người khác nói đến, ngược lại là anh, tôi cảm thấy thật đáng thương, có phải hay không vóc dáng quá thấp, cho nên mới cần giẫm lên người khác để tìm cảm giác thành tựu?”
Lữ Thành Chiêu sắc mặt thay đổi, Tô Tân chính xác đã tìm được nỗi đau của hắn.
* Tác giả có lời muốn nói:
Thố ca: Tiểu Tân ngoại trừ trước mặt Giản tổng là con mèo nhỏ, tại trước mặt người khác đều không phải dễ khi dễ. Tranh thủ thời gian quăng Giản tổng đi!
Giản Diệc Thận:???