Ba ngày sau.
– Chúc cậu hạnh phúc nha.
– Vớ được chồng giàu nhất định không được để vụt mất nghe chưa.
– Cái bầu này chỉ có thể là con trai thì cậu mới có chỗ đứng trong nhà chồng.
Và thế là hôn lễ mà Oan Yên mong đợi nhất đã được diễn ra và hoàn thành.
Hiện giờ đã gần tan tiệc, chú rễ có chút mệt trong người nên đã rời đi được một lúc. Chỉ còn mỗi Oan Yên ngồi lại tám dóc với hội chị em thân thiết trong làng. Cũng là những người đã giúp cô ta đặt chân vào cửa hào môn.
Chiếc bụng bầu ba tháng hơn không ngần ngại mà ưỡn lên, như đang khoe một chiến lợi phẩm. Bắt gặp ánh mắt khao khát của mọi người mà Oan Yên tự hào cười không ngoác được mồm.
Bỗng dưng một người trong đấy cất tiếng hỏi:
– Này Oan Yên… nhỡ đâu sau này cái gã bạn trai lúc trước quay về thì cậu tính làm sao?
Oan Yên trề môi, nhún vai đáp:
– Thì mặc kệ, mình cũng chẳng thiết tha gì loại người nghèo kiếp xác như anh ta.
– Thế tại sao lúc trước cậu lại đồng ý làm bạn gái của gã?
Oan Yên ngay lập tức trả lời, như thể cô ta đã đợi câu hỏi này rất lâu.
– Ờ thì vì sắc đấy được chưa. Từ năm mười lăm Sở Dạ đã trổ mã, đẹp trai nhất vùng, anh ta tỏ tình thì ngại gì mà mình không hốt.
Ngừng một lát, Oan Yên lại kể:
– Nhưng yêu khác, cưới khác. Tuy Gia Kiệt chồng mình không đẹp bằng anh ta nhưng bù lại hắn giàu, không phải là thằng cù bơ cù bất chỉ được vẻ ngoài như Sở Dạ.
– Chê cho lắm vào mà vẫn đợi người ta ba năm. Vẫn sang thề thốt với mẹ người ta.
Có người mỉa mai, Oan Yên sỗ sàng đáp trả:
– Mình không đợi, chỉ là chưa tìm thấy mối ngon. Chứ mà đợi ngày Sở Dạ thành danh quay về thì mình có khi đã trở thành bà thím mất rồi.
– Chẳng qua là mình sợ mang tiếng bội bạc nên mới phải sang khóc lóc với bà già đó, làm màu một tí mà các người cũng tin.
– Mà cũng công nhận diễn xuất của mình đỉnh thật. Vài giọt nước mắt đã lấy lòng được bà ta. Đúng là vừa nghèo vừa ngu mà.
Tiếng cười ha hả từ đám đông vọng lên, Oan Yên thản nhiên đem mẹ con nhà họ Lăng ra miệt thị, làm trò mua vui.
– Xin chào, có người nhờ tôi gửi cho cô dâu.
Năm phút sau thì phục vụ chạy đến, đưa cho Oan Yên một hộp quà. Cô ta vui vẻ nhận lấy, ngay trước mặt đám đông không ngần ngại mà mở ra xem.
– Hoa hồng lụa đen?
Lòng Oan Yên bỗng bất an khi nhìn thấy món quà bên trong. Bởi theo quan niệm được tặng hoa hồng lụa đen trong ngày cưới thì cuộc hôn nhân sau này sẽ trở nên gian trung, khắc khoải.
Quá bức xúc, cô ta lớn giọng quát:
– Là kẻ nào?
Phục vụ bị gương mặt méo mó của cô ta doạ sợ, lắp bắp đáp:
– Người… người ngồi bàn sau.
Oan Yên chợt chột dạ, ngay lập tức quay ra tìm kiếm nhưng kết quả bằng không, cự li năm mét xung quanh chẳng có một ai khác.
– Anh ta về rồi, không còn việc gì tôi xin phép lui xuống dọn dẹp.
Nán lại thêm lâu thêm hại thân, phục vụ bèn kiếm cớ rời đi.
– Thôi được rồi, đừng nóng.
– Nghe bảo vùng ta có thị trưởng mới. Nhưng chưa ai biết được mặt mũi, danh tính của vị thị trưởng đấy ra sao.
– Kệ hắn ta, hết hứng rồi… tạm biệt.
[…]
– Yaaa húuuu… em chậm quá rồi.
Tiếng hét chói tai, vang vọng khắp một vùng trời, khuấy động không gian yên tĩnh vốn có.
Chẳng ai mà ngờ được tận sâu bên trong một khu rừng heo hút, đầy rẫy những mối hiểm nguy lại là nhà của nàng thiếu nữ mười bảy tuổi xuân xanh.
Người con gái ấy chẳng ai khác chính là đứa trẻ có số phận hẩm hiu năm đó – Tiểu Mễ Bối.
Sau khi Vũ Nương mất, cô được thú rừng nuôi dưỡng, uống sữa thú mà lớn lên.
Hổ trắng chính là người mẹ thứ hai của Mễ Bối, nhưng vì tuổi thọ ngắn ngủi, mẹ hổ cũng đã mất từ khi cô lên mười.
Còn “em” từ miệng Mễ Bối là một con Bạch Hổ khác được cô cưu mang được trong lúc nó bị các tay săn truy đuổi cách đây ba năm.
Cô còn nhớ lúc ấy nó chỉ bằng một con mèo, không ngờ bây giờ đã cao lớn, chụp hơn đầu cô luôn rồi.
Rừng già khắc nghiệt, Mễ Bối từ nhỏ đã phải vươn mình lên để sinh tồn, sống hoà hợp với thiên nhiên suốt mười mấy năm cũng khiến ngoại hình của cô có chút khác biệt.
Cô mang một vẻ đẹp hoang dã với đôi mắt to tròn, hai mí nhưng phần đuôi có xu hướng xếch nhẹ như mắt cáo trông vô cùng cuốn hút.
Ngoài ra môi và mũi cũng rất đẹp, rất hài hòa với khuôn mặt nhưng bộ phận khiến người ta ấn tượng nhất khi nhìn vào có lẽ là đôi mắt ấy.
Do suốt ngày đều leo trèo, chạy nhảy nên chiều cao của Mễ Bối cũng khá phát triển, cô cao tận mét bảy mươi, cùng với thân hình nở nang, khỏe khoắn vòng nào ra vòng đó thì dù cho cô chỉ mặc mỗi những tấm da thú, lá cây thô sơ vẫn không lu mờ.
Grừuu…
– Người?
Trong lúc đang đu dây trên các ngọn cây, nô đùa vui vẻ thì bỗng con hổ gầm rống lên, giác quan nhạy bén cô liền biết có biến, vội vã quan sát liền thấy một người đàn ông đang bị một đàn rắn hổ mang độc bao quanh.
Trông anh ta rất yếu ớt, hơi thở phì phò, bước chân loạng choạng, dường như đã bị cắn rồi.
– Mặc kệ đi, không phải việc của mình.
Mặc dù chỉ cần cô hắn giọng một tiếng là đàn rắn ấy liền ngoan ngoãn như những chú cún cưng, nhưng Mễ Bối chọn giả điếc giả mù, không màng ra tay cứu giúp. Nhẫn tâm đứng sừng sững trên cành cây mà xem kịch vui.
Vì cô ghét loài người, vì họ mà thú rừng luôn trong tình trạng nguy hiểm, nơm nớp lo sợ, không được yên ổn bởi các họng súng lạnh lẽo của bọn chúng.
– Ngất rồi sao? Thật yếu ớt.
Chưa được ba phút sau thì người đàn ông đấy hoàn toàn gục ngã, đàn rắn được thế sáp đến gần hơn, có mẻ còn đang há miệng sắp phập thêm một phát vào chân anh ta.
– Không được…
Mễ Bối hét lớn, nghĩ một đằng làm một nẻo, cô mang một vẻ mặt không mấy thiện chí lao xuống, vừa hay đứng bên cạnh che chắn cho anh ta.
Lũ rắn thấy bà chằn đã đến, vội vã cắp đít mà rời đi.
– Nhiêu đây đủ rồi, sống chết mặc ngươi.
Mễ Bối đứng khoanh tay, xì một phát khinh thường. Sau đó quay lưng, kênh kiệu mà bước về phía trước.
– Mày bị làm sao vậy nè?
Được một đoạn nhỏ thì Mễ Bối quay xe, trở về vị trí ban đầu. Cô bất lực thở dài, khi không hiểu vì sao bản thân mình lại sinh ra lòng thương xót hắn ta.
Chậc!
Không lâu sau, cô tặc lưỡi, cuối cùng vẫn quyết định cứu lấy mạng sống của người đàn ông xa lạ.
– Em! Đứng đó nữa… lại đây giúp chị khiêng gã về.
Mễ Bối cất tiếng gọi bạn, từ bên trong bụi rậm một con hổ nhảy ra, lao đến vồ lấy cô mà âu yếm như mèo nhỏ.
– Phiền phức thật, em nghiêm túc đi nào.
Gừ…
Con hổ ấy kêu nhẹ, đứng lại ngay ngắn, để Mễ Bối bỏ người đàn ông đấy lên lưng mình.
Hai người một hổ cùng nhau trở về một cái hang động gần đó.
Bịch.
Vừa vào đến bên trong, nó đã vứt gã xuống một cái đụi, không thèm dòm liếc lấy một lần mà chạy ra ngoài kiếm mồi, để lại một mình Mễ Bối cùng anh ta ở đó.
– Ăn cái đã.
Mặc cho anh ta đang đứng trên bờ vực của cái chết nhưng Mễ Bối vẫn chọn lo cho cái bụng mình trước, cô mang số trái cây vừa hái được ra giữa nhà ngồi ăn ngon lành.
– Nước… nước
Bỗng anh ta thều thào thu hút sự chú ý của Mễ Bối, cô dẹp đồ ăn sang một bên, lom khom bò đến cơ tai vào sát mặt hắn ta.
– Nhước nhước?
Mễ Bối nhại lại những gì anh ta nói, nhưng vấn đề là cô nghe không hiểu, bởi cô chưa từng tiếp xúc với loài người, ngôn ngữ mà cô dùng chỉ có cô và thú rừng mới hiểu được mà thôi.
– Trời đất ơi, anh ta bị rắn cắn ngay cổ sao?