Edit: Kim Thoa
Chung Vị Lăng sắp nghẹn chết rồi, trong lòng nói ta không chạy còn không được sao, đừng đem ta lạnh lùng trói như vậy.
Ta thật sự sai rồi.
Chung Vị Lăng mệt mỏi hết sức lực nghiêng đầu dựa trên cột giường, đêm tân hôn, làm ra nhiều chuyện như vậy, chính mình cũng thật đen đuổi.
Bất quá…… Chung Vị Lăng nhíu mày, chung quy cảm thấy nơi nào không đúng lắm.
Hệ thống lúc trước đã nói, nếu chính mình OOC, liền sẽ dựa theo quy tắc trừng phạt chính mình.
Mình lần đầu tiên đại OOC, chính là đêm đó cùng Tạ Chi Khâm lăn giường, hệ thống nói là bởi vì tạm thời loạn mã, không có kiểm tra đo lường tình huống ngay lúc đó, cho nên không tính.
Vậy ngày hôm qua thì sao?
Chỉ còn lại ba giây đếm ngược cuối cùng, chính mình tuyệt đối không có khả năng đào hôn thành công, này theo lý thuyết, hẳn là xem như điều kiện phải bỏ mạng, nhưng chính mình hiện tại còn hảo hảo.
Cho nên, rốt cuộc như thế nào mới tính là xâm phạm quy tắc?
Theo như lời hệ thống nói, chính mình ở thế giới này chỉ có hai tác dụng, một là trở thành đá kê chân cho Thúy Minh, hai là không ngừng châm ngòi ly gián.
Thời điểm tác dụng chính mình biến mất, chính mình cũng sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại.
Những lời này, vừa nghe không có gì sai, nhưng Chung Vị Lăng vẫn cảm thấy nơi nào quái quái.
Ví dụ như, nhiệm vụ cùng riêng lời kịch đã phát ra cho đến thời điểm này, hình như…… Cùng tác dụng thứ nhất một chút cũng không có quan hệ? Hình như tất cả đều là châm ngòi ly gián.
Sau đó, Thúy Minh không hiểu sao lại đột nhiên ngộ đạo, không hiểu sao liền bế quan.
Trong nguyên văn, nguyên chủ liều chết giúp Thúy Minh từ trong bất bi sơn Cô Sơn nhất mạch lấy ra được Tâm Kiếm trong vắt, bội kiếm bản mệnh của hắn, lại ở trong Tử Cảnh giúp hắn lấy được bất thế bí kiếp, cuối cùng, cam nguyện mổ gan làm dẫn, chỉ vì giúp hắn bắt được long cốt chôn giấu dưới đáy hải vực, giúp hắn đả thông thiên tư, khiến hắn trong một đêm ngộ đạo.
Nếu như nói, nguyên văn khi Thúy Minh bế quan đầy trang bị level max, mà Thúy Minh hiện tại, cả người sạch trơn, cái gì cũng chưa có.
Cho nên, Chung Vị Lăng đặc biệt tò mò, gia hỏa này thế nào ngộ đạo.
Nói gì mà sữa chữa lỗi cốt truyện, để cốt truyện tự nhất quán về mặt logic, cái này mà tự nhất quán sao? Này so với lúc trước càng tào lao hơn thì có!
Còn có, hệ thống không phải chứa trong đầu chính mình, trực tiếp cùng chính mình dùng sóng điện não kết nối sao, vì cái gì lại bị ngoại giới ảnh hưởng?
Lần trước ở trong sông ngầm như thế, lần này cũng như thế.
Nếu dao động ngoại giới có thể tác động lên hệ thống, như vậy ngược lại, hệ thống cũng có thể tác động lên ngoại giới. Nói như thế, còn cần cái ký chủ là mình làm cái gì?
Chẳng lẽ không phải là hệ thống cùng thế giới sách là hai loại tồn tại hoàn toàn khác nhau, hệ thống vô luận là muốn cải biến thế giới, lấp đầy lỗ hỏng, hay là giữ gìn thế giới ổn định, đều cần một cái môi giới có thể tương tác với thế giới này, cho nên mới tìm kiếm ký chủ sao.
Tóm lại, hệ thống tuyệt đối có chuyện gì đó gạt y.
Chung Vị Lăng nghĩ đến đau đầu, Tạ Chi Khâm vẫn chưa tiến vào.
Chung Vị Lăng đời này ghét nhất chính là người khác cùng y chiến tranh lạnh, y biết Tạ Chi Khâm tức giận, nhưng không thể tiến vào nói rõ ràng sao, mắng chính mình một trận, hoặc là trừng phạt một chút, dù là đem y bổ nhào đến cũng được, nhưng cứ làm ngơ y như vậy là có ý gì?
Chung Vị Lăng khó chịu cắn cắn môi dưới, ánh mắt dừng ở trên hỉ đuốc trên bàn, trực tiếp vươn dài chân ra, một cước đem cái bàn đá ngã lăn.
Hỉ đuốc rơi xuống đất, thảm tơ ngỗng trải trên mặt đất nhanh chóng bốc cháy.
Khi trong phòng nổi lửa, Tạ Chi Khâm đang mặt lạnh ở bên ngoài tự hỏi hài tử trong bụng Chung Vị Lăng rốt cuộc là của ai.
Ngửi được mùi khét, Tạ Chi Khâm sửng sốt, xoay người thấy ánh lửa, linh hồn nhỏ bé đều nhanh bị dọa tới rồi, chợt đẩy cửa đi vào, đang chuẩn bị dập lửa, lại thấy Chung Vị Lăng vẻ mặt miệt nhiên ngồi ở trên giường, không chớp mắt nhìn hắn.
Tạ Chi Khâm: “……”
Chung Vị Lăng đạt được mục địch đưa Tạ Chi Khâm tới, nhưng y không nghĩ tới, hành động này của y không biết lại đụng phải dây thần kinh nào của Tạ Chi Khâm, Tạ Chi Khâm sắc mặt càng kém.
Chung Vị Lăng có chút nghĩ mà sợ, nhịn không được rụt rụt vào trong giường, chờ Tạ Chi Khâm bấm tay niệm thần chú dập lửa xong, y vốn tưởng rằng Tạ Chi Khâm ít nhất sẽ nói chút gì đó, nhưng Tạ Chi Khâm lại trực tiếp dùng định thân thuật *, giải trừ khóa chú hai tay y, đem y khiêng lên trên vai.
* Định Thân Thuật là một hình thức của phép thuật cho phép người sử dụng ngăn chặn sự di chuyển của cơ thể các mục tiêu bị ảnh hưởng, gây ra hiệu quả tê liệt. Trong khi các cơ chế đằng sau ma thuật như vậy là không rõ, người được biết thể hiện loại thuật này là một băng côn đồ cố gắng xâm phạm Lucy Heartfilia và tiếp xúc với cô ấy trước khi cô ấy bị hạn chế cử động của mình, gián tiếp yêu cầu tiếp xúc vật lý trực tiếp với các mục tiêu cho các hiệu ứng tê liệt làm việc.
“!”Chung Vị Lăng sững sờ, mông hướng lên trên, đầu hướng xuống dưới, vô cùng không có cảm giác an toàn.
Nói thích ta đâu, nói mặc kệ ta gây ra cái phiền toái gì, đều sẽ không để ý đâu, nhanh như vậy liền đã quên?
Cùng lúc đó, Chung Vị Lăng nghe được một chuỗi âm thanh bánh răng kẽo kẹt kẽo kẹt, ngay sau đó, tủ y phục dịch chuyển vị trí, phía sau mở ra một phiến cửa đá.
Không phải chứ, Tạ Chi Khâm trong phòng thế nhưng còn có tầng hầm ngầm!
Chung Vị Lăng khẩn trương nuốt nước miếng, trong đầu không tự giác nhớ tới tin tức vụ án bâm thây trong tầng hầm ngầm, bất quá, dù Tạ Chi Khâm có lại sinh khí, hẳn là không đến mức làm đến loại trình độ đó đâu, dù sao hắn ôn nhu đáng yêu như vậy……
Mẹ nó, hiện tại một chút đều không ôn nhu đáng yêu!
Tạ Chi Khâm khiêng Chung Vị Lăng, vừa đi qua cửa đá, chuẩn bị bước xuống dưới, cửa đá giống như được cảm ứng, tự động đóng lại.
Trong mật thất ngầm, không châm nến, vách tường treo hai hốc đá nhỏ *, trong đó châm lên ngọn lửa màu u lam.
*
Đây là lãnh hỏa *, hơn nữa còn có linh khí, có lẽ là một trong những pháp khí của Tạ Chi Khâm, chỉ nghe Tạ Chi Khâm nói.
Chung Vị Lăng bị đặt trên giường ngọc được trải thảm lông, ngay sau đó, hai tay hai chân, thậm chí bên hông của y đều bị chú văn hình thành xiềng xích trói buộc.
Chung Vị Lăng mờ mịt nhìn Tạ Chi Khâm, đại ca, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Hơn nữa y nghiêm trọng hoài nghi Tạ Chi Khâm chính là hái mặt nạ xuống liền không nhận người, rõ ràng lúc trước đáng yêu như vậy, rõ ràng động cũng không dám động y một chút, đây là hái mặt nạ xuống rồi, ỷ vào chính mình lớn lên đẹp liền muốn làm gì thì làm sao?
“Nơi này không có mồi lửa bình thường, ngươi muốn thiêu đồ vật là không có cơ hội.” Tạ Chi Khâm lạnh lùng nói.
Chung Vị Lăng trong lòng nói, ngươi đem ta trói thành như vậy, ta ngược lại muốn thiêu, có thể động được ư?
Chung Vị Lăng ý đồ dùng ánh mắt cùng hắn giao lưu, muốn nói cho hắn, trước đem chính mình thả ra, hết thảy chính mình đều có thể giải thích.
Nhưng có lẽ là tròng mắt không đủ để biểu đạt nội dung phức tạp như thế, Tạ Chi Khâm căn bản không để ý đến y.
Ngay khi Chung Vị Lăng định từ bỏ, lòng bàn tay Tạ Chi Khâm đột nhiên đặt ở trên bụng nhỏ y, trong mắt âm u: “Ngươi là muốn làm ta thả ngươi đi sao?”
Chung Vị Lăng muốn lắc đầu, nhưng là không động đậy được.
“Nếu ta thả ngươi đi, ngươi có phải sẽ không trở lại nữa hay không?” Tạ Chi Khâm đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, thắt lưng Chung Vị Lăng tự động cởi bỏ.
Chung Vị Lăng trừng lớn mắt.
Tạ Chi Khâm không biết là như thế nào từ trong ánh mắt kinh ngạc của y đọc ra kháng cự, vô tội lại mất mát nói: “Ngươi liền như vậy không muốn để ta chạm vào ngươi sao?”
Chung Vị Lăng: “?” Đại ca, chúng ta có thể dùng miệng giao lưu, không cần phải đọc ánh mắt, ngươi đọc căn bản không đúng!
“Hài tử là của Thúy Minh đi.” Tạ Chi Khâm trầm giọng nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua, đao nhỏ màu đen lưu loát cắt y phục Chung Vị Lăng, đầu ngón tay lạnh lẽo dán trên bụng nhỏ Chung Vị Lăng.
Chung Vị Lăng vành mắt phản xạ có điều kiện đỏ lên.
“Ta biết là của hắn.” Tạ Chi Khâm lẩm bẩm nói, “Ngươi vẫn là thích hắn, ngươi không bỏ xuống được hắn, ngươi hôm trước nói thích ta, đều là gạt ta.”
Tạ Chi Khâm thanh âm càng ngày càng lạnh, giống như điên cuồng.
Chung Vị Lăng có chút sợ, Tạ Chi Khâm trước mắt cùng Tạ Chi Khâm y quen biết lúc trước, hoàn toàn không giống nhau.
Tạ Chi Khâm cảm thụ được xúc cảm ấm áp trên làn da Chung Vị Lăng, nghiêng người nằm trong lòng ngực Chung Vị Lăng, hô hấp nhẹ nhàng từ Chung Vị Lăng bên tai đảo qua, Chung Vị Lăng chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu tê dại từ bên tai xuyên qua toàn thân.
“Chung Vị Lăng, ta thích ngươi,” Tạ Chi Khâm ôm chặt y, ” Cho dù hài tử trong bụng ngươi không phải của ta, ta cũng có thể chấp nhận, nhưng ngươi vì cái gì còn muốn đi?”
“Cùng ta ở bên nhau, liền làm ngươi khó làm như vậy, làm ngươi ghê tởm như vậy sao?” Tạ Chi Khâm thanh âm càng ngày càng thấp, “Ta rốt cuộc điểm nào sánh không bằng Thúy Minh, ta tu vi cao hơn hắn, lợi hại hơn hắn, ta không điếc, cũng không xấu.”
“Ngươi có biết hay không, ta kỳ thật cũng không quá để ý đến dung mạo của ta, nhưng ta không muốn làm ngươi mất mặt, không muốn để người khác nói ngươi gả cho một kẻ quái dị, ta vốn tưởng ở trước mặt mọi người tháo mặt nạ xuống, cho ngươi một kinh hỉ, cũng cho ngươi một cái thể diện.” Tạ Chi Khâm đôi mắt hồng hồng, “Nhưng chuyện cũng không đơn giản giống ta tưởng, ngươi ở một khắc cuối cùng kia, vẫn là ném lại ta.”
” Thật muốn cứ như vậy đem ngươi nhốt lại, vĩnh viễn lưu tại bên người ta, chỉ để một mình ta ngắm nhìn.” Khi Tạ Chi Khâm nói những lời này, Chung Vị Lăng cảm giác cổ chính mình ươn ướt.
Chung Vị Lăng tâm lộp bộp một chút, đây là…… Khóc?
Kỳ thật, Chung Vị Lăng không phải chưa từng xem qua tình tiết cưỡng chế yêu, y vốn tưởng rằng Tạ Chi Khâm đem y nhốt ở nơi này, cũng là bị buộc đến điên rồi mới làm như vậy, nhưng Tạ Chi Khâm lại ôm y, khóc.
Trong lúc nhất thời, Chung Vị Lăng trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Tạ Chi Khâm vốn không nên phải chịu những điều này, đều do chính mình.
Bởi vì bước vào thế giới mới, trời xa đất lạ, cho nên theo bản năng liền đi ỷ lại vào một cái hệ thống giống như chính mình cùng một chiến tuyến, nhưng cuối cùng, lại bị hệ thống đùa giỡn quay vòng, đến tận bây giờ cũng chưa thăm dò được mục đích chính mình tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì, cũng không biết cái gọi là quy tắc rốt cuộc là cái gì.
Đến nay mới hiểu, người thế giới này với y, hoặc là hệ thống với y, đều là người xa lạ, đều có khả năng lòng mang ý xấu với y, đều có khả năng đưa y vào chỗ chết.
Hành vi động cơ người thế giới này, còn có thể căn cứ theo nguyên văn suy luận, từ đó tìm cơ hội né tránh, nhưng hệ thống hố y, y lại không hề phòng bị.
Tạ Chi Khâm có lẽ là quá tham luyến Chung Vị Lăng, cứ như vậy mà ôm, cả đêm cũng không buông tay.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Chi Khâm tỉnh lại, giúp Chung Vị Lăng lau mặt cùng thân thể, nhưng lại không giúp y đổi y phục trên người bị cắt qua, ngược lại thời điểm trước khi đi, đem y phục chỗ đùi y cũng xé rách.
Sau đó, Tạ Chi Khâm vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc nói với y: “Chung Vị Lăng, ta là đang lăng nhục ngươi.”
Chung Vị Lăng mộng bức: “?”
Tạ Chi Khâm rốt cuộc đọc đúng ánh mắt Chung Vị Lăng một lần, cường điệu nói: “Ta nói ta là lăng | nhục ngươi! Ngươi nếu là dám rời khỏi ta, ta liền lột sạch y phục, không quản ngày đêm làm ngươi,” Tạ Chi Khâm dừng một chút, nỗ lực làm ngữ khí chính mình khiến người tin phục, “Ta có thể chấp nhận ngươi hoài hài tử người khác, nhưng là Thúy Minh thì không thể chấp nhận được, bằng không ta bắt ngươi mang theo hài tử hắn cùng ta hành phòng. Hơn nữa ta nghe nhị sư huynh nói, thời gian mang thai hành phòng, vô cùng có khả năng xảy thai, ngươi nói nếu ta đem đứa nhỏ này làm cho không còn, ngươi cùng Thúy Minh còn có ràng buộc sao?”
Chung Vị Lăng: “……”
Bổn tọa rốt cuộc thích cái gì đây?
Cuối cùng, Tạ Chi Khâm cảm thấy lời tàn nhẫn phóng đủ rồi, mới giúp Chung Vị Lăng dịch tốt thảm, xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi, Tạ Chi Khâm nắm chặt quyền, cảm thấy chính mình có phải nói lời quá độc ác rồi hay không.
Đêm qua, lúc hắn nghe thấy Chung Vị Lăng nói rõ ràng vẫn chưa chết tâm với Thúy Minh, nói hài tử không phải của chính mình, trong lòng đã có ý định giết người.
Tuy rằng hắn nỗ lực chấp nhận hài tử của người khác, dùng cái này giữ Chung Vị Lăng lại, nhưng là để tay lên ngực tự hỏi, hắn thật sự thích đứa nhỏ đó sao?
Không thể.
Hắn thích Chung Vị Lăng, nhưng hắn vô pháp yêu ai yêu cả đường đi.
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến ngoài chính mình, còn có người khác chạm qua Chung Vị Lăng, cùng y giường chiếu chi hoan, thậm chí còn có hài tử, hắn liền không khống chế được chính mình.
Hắn đem Chung Vị Lăng nhốt lại, nguyên bản muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh buộc y, nhưng là cuối cùng vẫn là không hạ thủ được.
Hắn luyến tiếc.
Tựa như lời hắn nói với Phong Tích, hắn chạm vào Chung Vị Lăng một chút cũng luyến tiếc, không có sự đồng ý của Chung Vị Lăng, một chút hành vi quá đáng cũng không dám có, lại như thế nào chịu được khi dễ hắn.
Khi Tạ Chi Khâm bưng cơm sáng trở về, Chung Vị Lăng đang phát ngốc, Chung Vị Lăng vốn tưởng rằng hắn muốn uy chính mình ăn cơm, nhưng không nghĩ tới, Tạ Chi Khâm lại khai giải Định Thân Chú.
Tuy rằng trạng thái linh lực vẫn còn bị phong ấn, nhưng tứ chi Chung Vị Lăng có thể động.
Chỉ là bởi vì nguyên nhân chú khóa, phạm vi có thể hoạt động chỉ giới hạn trong cái giường đặc biệt lớn này.
Tạ Chi Khâm dọn cái bàn nhỏ cho y, đem đồ ăn đặt lên, mặt vẫn là lạnh lùng buồn bã.
Chung Vị Lăng nhìn hắn đưa đũa qua, không tiếp, mà là duỗi tay kéo tay Tạ Chi Khâm qua, ở trong lòng bàn tay hắn viết chữ: “Đem phong ấn yết hầu ta cởi bỏ.”
Tạ Chi Khâm cự tuyệt: “Ta không muốn lại nghe được ngươi mấy lời ngươi nói thích Thúy Minh, ta sẽ không giúp ngươi cởi bỏ.”
“……” Chung Vị Lăng ở lòng bàn tay hắn tiếp tục viết, “Ta không nói, ta không thích hắn.”
Tạ Chi Khâm không tin: “Một tháng trước, ngươi cũng là nói như vậy, nhưng là ngươi vẫn thích hắn, ta là thích ngươi, nhưng ta không ngốc, ta sẽ không lại tin ngươi nữa.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng là, trong lòng Tạ Chi Khâm vẫn là muốn tin tưởng.
Chung Vị Lăng cũng biết chính mình lật lọng, không đáng để Tạ Chi Khâm tín nhiệm, cho nên cũng không tiếp tục nhiều lời.
Nhưng là, y là phái hành động.
Y hiện tại không có linh lực, trực tiếp cường thượng Tạ Chi Khâm, khẳng định không được, vì thế, y đem đồ ăn dịch chuyển qua, trực tiếp đem y phục của mình lột ra, sau đó bày ra một tư thế cực kỳ phong tao ( thanh tú đẹp đẽ) đối mặt Tạ Chi Khâm.
Cứng không được, thì mềm, phu thê cãi nhau đầu giường sảo cuối giường, bổn tọa cũng không tin ngươi không tới bổ nhào vào ta!
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Chi Khâm: Kỳ thật, ta thiếu chút nữa không phản ứng lại đây chuyện gì vậy.