Lại nói về đám người La Nhất Phong, sau khi bọn họ rời núi không bao lâu liền nhận được tin tam đệ và tứ đệ nhà mình rồng rắn nối đuôi nhau xuống núi. Sắc mặt cả đám chỉ có thể dùng bốn chữ dở khóc dở mếu để hình dung.
Hai tên kia, một thì thật thà ngốc nghếch, một lại mặt lạnh thêm thuộc tính mù đường. Sư phụ bảo bọn họ để ý tìm người, bọn họ biết làm sao mà tìm chứ.
Đám người trong lòng không khỏi kêu gào. La Nhất Phong xoa cằm, nghĩ một chút liền nói:
“Hiện tại chúng ta đã sắp vào kinh thành, không bằng đến lúc đó hãy tính tiếp. Dù sao cũng không biết tam đệ và tứ đệ đi lạc đến chỗ nào rồi. Sau khi chúng ta vào thành sắp xếp xong xuôi liền nhờ Bình An hầu hỗ trợ tìm kiếm. Mọi người thấy thế nào?”
“Ta đồng ý với ý kiến của đại ca.” La Nhị Gia phe phẩy quạt nói.
“Bọn đệ/muội đều không có ý kiến.” Hai người còn lại cũng đồng thanh đáp lời.
Sau đó cả bọn liền đem chuyện này nói lại với Lê Lâm, cũng nhận được lời cam đoan trợ giúp của hắn.
Bình An hầu phủ.
Huynh đệ La gia đang bàn bạc kế hoạch đột nhập thiên lao, bỗng nhiên trông thấy Lê Lâm đi vào trong sân viện, miệng nở nụ cười tủm tỉm.
“Phong huynh, Gia huynh, báo cho mọi người tin tức tốt đây.”
La Nhất Phong cùng La Nhị Gia đều đứng dậy chào hỏi hắn, giọng nói mang theo một tia mong chờ:
“Có phải thế tử đã tìm được tam đệ ta rồi không?” La Nhất Phong khách khí hỏi.
Cách đây mấy ngày bọn họ biết được La Tam Si bị bắt vào nhà lao của huyện Diễn Châu gần kinh thành. Vì vậy đã nhờ Bình An hầu giúp đỡ cứu người ra.
Lê Lâm cười đáp: “Người của ta đã cứu được La Tam ra ngoài rồi, hiện đang đưa y đến kinh thành hội tụ với các ngươi.”
Biết tam đệ nhà mình đã an toàn, đám người La Nhất Phong vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ cuối cùng cũng bớt được một mối lo. Chỉ là không biết vị tứ đệ còn lại kia giờ đang ở phương trời nào, đến bao giờ mới có thể tìm về được.
“Thế tử, vẫn chưa có tin tức gì về tứ đệ của chúng ta sao?” La Nhất Phong không khỏi sốt sắng hỏi.
Lê Lâm nhíu mày nói: “Vẫn chưa, ta đã cho người đi điều tra dọc các tuyến đường từ núi Ngưu đến kinh thành, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì. Không biết y có đi nhầm sang nơi khác không.”
Nhân lực của Bình An hầu phủ có hạn, vừa chuẩn bị cho kế hoạch vừa phải phân bố tìm người, hắn chỉ có thể trải người ở những nơi được khoanh vùng nằm trong lộ trình dự đoán thôi.
Huynh đệ La gia hai mặt nhìn nhau, chuyện này đúng là rất có khả năng xảy ra, La Tứ Thiếu quả thật là dân mù đường, có đi lạc cũng không phải chuyện lạ gì.
Đối với việc này, La Nhị Gia lại không tỏ ra lo lắng.
“Đại ca yên tâm đi, so với tam đệ dễ bị người ta bắt nạt thì tứ đệ bớt lo hơn nhiều.”
“Y không ngốc giống như tam đệ, mặc dù có tật mù đường nhưng bù lại võ công cao cường hơn hẳn. Nếu thật bị người khi dễ cũng sẽ biết cách tránh né đến chỗ an toàn.”
“Trừ phi gặp phải chuyện khó giải quyết nào đó, nếu không sớm muộn gì y cũng tìm được đường đến đây thôi.”
La Nhị Gia nói không sai, cái người đang khiến đám ca ca đệ muội lo lắng kia quả thật đã dính phải một chuyện vô cùng phiền toái. Và lúc này cũng đang mờ mịt tìm đường chạy trốn.
***
La Tứ Thiếu đảo quanh một vòng lớn trên phố, phán đoán xem mình nên chạy theo hướng nào. Chết tiệt là nhìn mãi cũng không biết phải chọn ra làm sao. Y có chút vô lực, bèn chọn đại một con đường đi tới.
Một lát sau có mấy người mặc y phục màu đen từ đâu chạy ra, sắc mặt ai nấy cũng đều đen thui. Một người trong số đó lên tiếng hỏi:
“Thế nào, các ngươi có tìm thấy không?”
Sắc mặt cả đám đều khó coi, lắc đầu, không biết là ai dẫn đầu cảm thán:
“Thật không ngờ phu nhân lại lợi hại như vậy. Chúng ta đã tìm tất cả các nơi mà vẫn không thấy tăm hơi đâu cả.”
“Ngài ấy chắc hẳn rất thông thạo đường xá, mới có thể trong thời gian ngắn như vậy mà thoát khỏi truy tra của chúng ta.” Một tên khác lên tiếng.
Mấy người còn lại cũng gật đầu lia lịa, ảnh vệ bọn họ vốn rất giỏi truy tìm dấu vết, thế nhưng nhiều người như vậy lại hoàn toàn không nắm bắt được một chút hành tung nào của y. Thật đúng là gặp quỷ.
Mà cái người hành tung vô cùng quỷ mị nào đó giờ phút này đang oán giận lầm bầm:
“Chết tiệt, lại nhầm đường rồi.”
Ảnh vệ Hình phủ đáng thương không biết sở dĩ bọn họ không tra ra được là do người ta hoàn toàn không tuân theo quy luật nào a. Cứ hễ sắp chạm mặt nhau, La Tứ Thiếu đều ở những giây cuối mà quay sang hướng khác. Quả thật là may mắn một cách kì quặc.
Trong lúc đám ảnh vệ đầu tắt mặt tối truy tìm người, bên trong đại sảnh ở chính giữa phân đường Kinh Châu, một nam nhân toàn thân hắc y đang quỳ gối trước mặt một nam tử khác, giọng nói có chút run rẩy:
“Trang chủ, không tìm thấy phu nhân đâu cả.”
Hình Thiên cầm tách trà, vẻ mặt nhìn qua vô cùng âm trầm, hắn khẽ nhếch môi nói:
“Các ngươi rốt cuộc làm việc kiểu gì mà lại để y trốn đi được?”
Trời biết hắn mới chỉ rời đi bàn chuyện một lúc, trở về liền nghe tin phu nhân của mình đã chạy mất, khỏi nói có bao nhiêu tức giận. Hắn lập tức lệnh cho toàn bộ thuộc hạ ở phân đường này tản ra khắp nơi tìm kiếm.
Rõ ràng hắn đã để lại rất nhiều tinh anh rồi, phu nhân của hắn vậy mà dễ dàng trốn thoát như thế. Hừ… lần này bắt trở về phải cẩn thận “dạy dỗ” một phen.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn bèn hướng tên thuộc hạ đang không ngừng toát mồ hôi hột, lạnh lùng nói:
“Một đám giá áo túi cơm, có mỗi một người cũng không canh chừng được. Còn không mau phái người tiếp tục tìm kiếm?”
“Nếu mà tìm không được thì cứ đến hình đường đợi lĩnh phạt đi.”
Tên thuộc hạ trong lòng không ngừng kêu khổ. Trang chủ phu nhân cũng không phải dạng vừa a. Bọn họ mới hơi lơ là một chút thôi đã nhanh chóng đánh người chạy trốn. Đúng là không cho đám ảnh vệ bọn họ con đường sống mà.
Hắn cúi đầu thấp xuống, nghiêm trang nói: “Tạ chủ nhân khai ân. Thuộc hạ xin phép được cáo lui.”
Hắc y nhân nói xong liền lập tức đứng dậy rời đi.
Hình Thiên nhìn ra phía cửa, khuôn mặt âm tình bất định bóp nát chén trà trong tay. Xem ra là hắn đã quá dễ dãi với y rồi.