Ánh mắt Diệp Mạch nhẹ nhàng rơi trên người Diệp Châu.
Diệp Châu run đến nổi lập tức trốn ở phía sau Trầm Quân Như: “Các ngươi, nhìn ta làm gì? Đây là nương chuẩn bị cho ta, Tần gia có thể xuất ra thứ tốt như vậy sao?”
Nhưng tiếp theo giây, Diệp Châu hét lên một tiếng, búi tóc trên đầu tán loạn, cây trâm bạch ngọc lưu ly rơi vào trong tay Diệp Mạch.
Sắc mặt mọi người trong chính sảnh khẽ biến, nhất là Lư Dương Hầu.
Xưa nay ông ta biết võ công của Diệp Mạch không tồi, Trúc Cẩm Trúc Hoài bên cạnh hắn cũng có thân thủ[1] không tồi.
[1] (身手) bản lĩnh; tài nghệ; khả năng; tài năng
Mới vừa rồi là Trúc Cẩm ra tay, ông ta chỉ thấy một tia tàn ảnh. Đến khi nhận ra được thì búi tóc Diệp Châu đã tán loạn, cây trâm ở ngay trong tay Diệp Mạch.
Diệp Mạch nghiêng đầu cười khẽ: “Diệp Châu, ta nghĩ ta còn phải nói thêm một câu. Người của ta, đồ vật của ta, tốt hơn là ngươi không nên chạm vào. Sau khi chạm vào, ai biết sẽ có kết cục gì? Trúc Cẩm, vả miệng.”
“A! Không, không phải ta lấy.” Diệp Châu cúi đầu, trốn chặt vào bên người Trầm Quân Như.
Ý cười trên mặt Trầm Quân Như cuối cùng không thể duy trì, trong nháy mắt gần như là nổ tung: “Mạch ca nhi, chuyện của nữ nhân, ngươi cũng phải nhúng tay vào sao? Là ta không tốt, chưa nói rõ những thứ kia là của hồi môn của thê tử con ngươi. Châu tỷ nhi cũng không phải cố ý, để Châu tỷ nhi nhận lỗi với thê tử ngươi, chuyện này dừng lại ở đây, ngươi thấy như thế nào?”
Diệp Mạch nhếch môi như không có chuyện gì, trong nháy mắt sắc mặt lạnh lùng, hướng tới Trúc Cẩm nói: “Trúc Cẩm, còn muốn ta nói bao nhiêu lần?”
“Dạ, Thiếu gia.”
Trúc Cẩm dứt khoát lưu loát kéo Diệp Châu ra từ phía sau Trầm Quân Như, một trái một phải, không chút lưu tình tát hai cái trước, rồi quay đầu ngây thơ hỏi: “Thiếu gia, hai cái có đủ hay không?”
Trầm Quân Như thiếu chút nữa té xỉu, đỡ lấy hai má sưng đỏ của Diệp Châu, che chở nàng ta trong lòng mình: “Mạch ca nhi, nếu ngươi có gì bất mãn thì nhắm vào ta. Châu tỷ nhi tốt xấu gì cũng có quan hệ huyết thống với ngươi, coi như là ngươi nể mặt phụ thân ngươi mà tha cho lỗi lầm vô ý của nó đi.”
“Thật ra, nếu Đại muội muội muốn, lấy đi cũng không sao.” Dưới bầu không khí cứng ngắc, Tần Hảo vặn khăn tay nói: “Chỉ là hai cây trâm kia, vốn dĩ mẫu thân ở nhà chuẩn bị để ta cho hai nha hoàn. Lễ gặp mặt mà ta tặng nhị vị muội muội cũng không phải cái này.
Ta cũng không ngờ Đại muội muội sẽ thích cây trâm này như thế. Phu quân, nếu Đại muội muội thích như vậy, chúng ta sẽ không so đo với nàng phải không? Đúng lúc ta chuẩn bị hai túi vàng lá kia có thể thưởng cho Tử La và Lục La.”
Trong mắt Diệp Mạch chợt lóe qua ý cười: “Được, nương tử nói cái gì thì là cái đấy.”
Diệp Châu bị đánh hai bàn tay, hiện giờ nghe Tần Hảo nói xong, không chống đỡ được nữa, trực tiếp ngất trong lòng ngực Trầm Quân Như.
“Nhưng mà.” Ngay lúc đám người Trầm Quân Như thở ra một hơi, Diệp Mạch đổi giọng: “Không thể quen thói trộm đồ, Trúc Cẩm, bẻ gãy một bàn tay của nàng.”
“Diệp Mạch! Làm càn!” Lư Dương Hầu phẫn nộ: “Bất hiếu tử, Hầu phủ này còn chưa phải do ngươi làm chủ. Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn huynh muội tương tàn? Ngươi là huynh trưởng trong nhà, muội muội ngươi làm sai một chút, vì sao ngươi phải níu chặt không buông như vậy?”
“Ta đây cũng là học theo người.” Diệp Mạch ngẩng đầu, đối mặt Lư Dương Hầu.
Tuy rằng Diệp Mạch ngồi trên xe lăn, nhưng khí thế không chút nào thua kém Lư Dương Hầu đang đứng.
“Năm đó nương ta không hề phạm lỗi gì, người vẫn có thể bức chết bà ấy. Hiện giờ Diệp Châu phạm phải là tội trộm cắp, ta chỉ phế đi một bàn tay của nàng. Không phải là mệnh của nàng, đã là nể mặt người rồi.” Thần sắc Diệp Mạch lạnh như băng: “Bất quá, mặt mũi của người vốn cũng không đáng một đồng.”
“Ngươi! Ngươi! Nghịch tử!” Lư Dương Hầu tức giận lảo đảo hai bước, Trầm Quân Như khóc lóc đỡ lấy ông ta.
“Mạch ca nhi, đây là cha ruột của ngươi, ngươi không thể đối xử với cha ngươi như vậy. Châu tỷ nhi là muội muội ruột của ngươi..”
“Nương ta chưa bao giờ sinh cho ta muội muội.” Diệp Mạch không thèm để ý đến bọn họ, phóng một ánh mắt tới Trúc Cẩm.
Trúc Cẩm không nói hai lời, động tác cực nhanh vặn gãy cổ tay Diệp Châu.
“…”
Diệp Châu thét chói tai tỉnh lại, đau đớn từ cổ tay truyền đến làm nàng khóc thật to.
Cả quá trình Tần Hảo đều yên lặng theo sát phía sau Diệp Mạch, một chút cũng không xê dịch.
Diệp Mạch không dấu vết nhìn nàng một cái, chậm rì rì nói: “Đây bất quá xem như tính xong nợ cũ của Diệp Châu. Phu nhân vẫn xem trọng nàng, nếu như ngày nào đó lại để cho ta nghe được nàng nghị luận sau lưng Hảo nhi, sẽ không chỉ là bẻ gãy tay.”
Diệp Châu lạnh run, phẫn hận trừng mắt nhìn Diệp Mạch và Tần Hảo.
Diệp Mạch vân vê bàn tay mềm mại của Tần Hảo, thả lỏng người ngồi dựa vào xe lăn: “Hảo nhi, chúng ta đến từ đường.”
“Ngươi đến từ đường làm gì? Ngươi kính trà vì sao phải đến từ đường?” Lư Dương Hầu ngăn cản nói: “Cố Văn Ngọc đối với ngươi bất quá chỉ là có ân sinh dục, nhiều năm qua ngươi đều là do Quân Như nuôi lớn!”
Diệp Mạch quay đầu, hướng tới Trầm Quân Như nhíu mày: “Trà ta kính, An Như Huyện chủ dám uống sao?”
Nói xong, không đợi người trong chính sảnh nội đích nhân trả lời, Diệp Mạch mang theo Tần Hảo đi thẳng đến từ đường.
Trong từ đường, đặt đầy bài vị của Diệp gia. Cố Văn Ngọc là nguyên phối chính thê của Lư Dương Hầu, mất vào lúc Diệp Mạch đầy một tuổi.
Lư Dương Hầu phủ truyền tin ra ngoài nói là khi lâm bồn lưu lại bệnh căn, mới khiến cho Cố Văn Ngọc mất sớm khi tuổi còn trẻ.
Nhưng nhà mẹ đẻ Cố Văn Ngọc là Kì Dương Bá phủ vẫn cảm thấy trong đó có vấn đề. Nhất là không lâu sau khi Cố Văn Ngọc mất, Lư Dương Hầu liền cưới đích nữ Lật Dương Bá phủ An Như Huyện chủ Trầm Quân Như.
Hơn nữa, Trầm Quân Như gả cho Lư Dương Hầu chỉ mới bảy tháng đã sinh ra đích tử Diệp Cung. Nói với bên ngoài là sinh non, cũng không ít người đều biết đó là đứa nhỏ sinh đủ tháng!
Kì Dương Bá phủ tới cửa náo loạn một trận, đòi Lư Dương Hầu phải giải thích, càng muốn mang Diệp Mạch về Kì Dương Bá phủ nuôi dưỡng.
Nhưng Lư Dương Hầu bị Trầm Quân Như giựt giây, không chỉ đoạn tuyệt tất cả quan hệ cùng Kì Dương Bá phủ, còn không cho phép Kì Dương Bá phủ có liên hệ gì với Diệp Mạch.
Tần Hảo đi theo Diệp Mạch, dâng hương trước bài vị của Cố Văn Ngọc.
Diệp Mạch lẳng lặng nhìn bài vị kia, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nương, con đã thành thân, con đưa nàng đến gặp người.”
Nghe vậy, Tần Hảo lại lấy ba cây nhang, một mình dâng hương hành lễ với Cố Văn Ngọc.
Diệp Mạch đưa tay nâng Tần Hảo dậy: “Đi thôi.”
Ra khỏi từ đường, Diệp Mạch dừng một chút, nhếch mày nhìn Tần Hảo: “Nước trà là nàng cố ý?”
Tần Hảo gật đầu: “Phải”
Trong mắt Diệp Mạch tràn đầy ý cười, đầu ngón tay đặt lên mi tâm: “Sợ là Trầm Quân Như không ngờ đến nàng sẽ hỏi lại bà ta về quy củ thành thân.”
Tần Hảo trừng mắt nhìn, vô cùng chân thành nói: “Ta mới đến, quả thật là rất kinh ngạc với quy củ thành thân của kinh thành. Nếu là nhà ai cũng đơn giản như thế, vậy thì việc thành thân này có thể giảm bớt được rất nhiều bạc.”
Độ cong trên khóe môi Diệp Mạch lớn thêm một chút: “Trâm bạch ngọc lưu ly, nàng cũng là cố ý?”
“Sao phu quân lại nghĩ như vậy?” Ánh mắt Tần Hảo nhìn Diệp Mạch càng thêm nghiêm túc: “Ban đầu ta còn đang suy nghĩ sẽ tặng cây trâm và vàng lá cho người nào.”
Diệp Mạch ngửa đầu, nhìn nữ tử điềm đạm trước mặt, cười khẽ một tiếng: “Cây trâm lấy lại để ban cho hai nha đầu của nàng. Về phần vàng lá kia, ta chuẩn bị nhiều hơn cho nàng, gói thành từng túi, để dành lần sau lấy ra đánh người.”
Náo loạn một trận như vậy, Trầm Quân Như tất nhiên sẽ đem trả lại đồ cưới còn nguyên vẹn.
Hơn nữa Diệp Mạch còn để lại Trúc Cẩm ở bên kia để giám hộ.
Dùng lời của Diệp Mạch mà nói, có Trúc Cẩm ở đó, người ở chính viện không dám dối trá. Nếu dám dối trá, trực tiếp phế bỏ tay chân!
Nhưng Trúc Cẩm ngoài việc mang đồ cưới về, còn mang về cho Diệp Mạch một nữ nhân.
Tần Hảo nhìn nữ nhân mặc áo trắng trong sân, không thèm để ý, tiếp tục thêu trung y.
Tử La nhìn chằm chằm vào trong sân, đến khi nàng kia đến gần Diệp Mạch thì nhịn không được nhắc nhở Tần Hảo: “Cô nương, nàng kia hướng tới cô gia đi qua. Nô tỳ nghe ngóng được, đó là người mà nhà mẹ đẻ phu nhân Lật Dương Bá phủ đưa đến hầu hạ phu nhân. Nghe nói người này không phải nha hoàn bình thường, có quan hệ thân thích với Lật Dương Bá phủ Trầm gia.”
Nói xong, Tử La vạch ngón tay tính thời gian: “Dường như vào phủ được sáu bảy năm.”
Nhìn thấy tay Vương Như Diên sắp chạm vào Diệp Mạch, Tử La kinh hô: “Cô nương, người thật sự không thèm để ý sao?”
Tần Hảo buông đồ thêu trong tay xuống, cười ấm áp: “Tử La, ngươi nói nếu hai người bọn họ thật sự có quan hệ thanh mai trúc mã, hắn sẽ lựa chọn cưới ta sao?”
Tử La không rõ nên lắc đầu.
“Nếu vậy, ta đây nên tin tưởng hắn. Vương tỷ nhi ở Hầu phủ lâu như vậy, gặp Diệp Mạch sớm hơn ta nhiều, cũng nhiều lần hơn so với ta. Trong trường hợp này, Diệp Mạch vẫn không thành thân với nàng, ta cần gì phải lo lắng?”
Tử La dậm chân: “Nhưng mà cô nương, nếu như bởi vì thân phận của Vương cô nương không bằng Cô gia nên Hầu gia không đồng ý thì sao?”
Lúc này, cũng không cần Tần Hảo nói, Lục La trực tiếp khinh bỉ Tử La: “Ngươi xem thái độ Hầu gia đối Cô gia hôm nay, nếu như Cô gia nguyện ý, sợ là Hầu gia ước gì Cô gia cưới Vương cô nương kia đấy.”
Nhưng mà Tần Hảo vẫn có chút tò mò, sai người chuyển khung thêu ra gian ngoài, nàng ngồi hướng ra sân mà thêu đồ.
Vương Như Diên đứng bên cạnh Diệp Mạch nói không ngừng.
Nhưng từ sau khi Tần Hảo dời khung thêu ra, Diệp Mạch không rời mắt khỏi nàng.
Vương Như Diên nói rất nhiều, nhưng Diệp Mạch không có động tĩnh: “Biểu ca, muội thật sự không phải cố ý. Muội không biết đây là ý tưởng của cô mẫu bọn họ, muội chỉ xem huynh là biểu ca của muội. Nếu như làm biểu tẩu hiểu lầm, muội đi giải thích rõ ràng với biểu tẩu.”
Nói xong liền muốn đi vào tìm Tần Hảo.
Diệp Mạch nhướng mày, Trúc Hoài lập tức chắn trước mặt Vương Như Diên: “Vương cô nương, không được thiếu gia và Thiếu phu nhân cho phép, người không thể đi vào nơi này.”
Sắc mặt Vương Như Diên uất ức nhìn Diệp Mạch: “Biểu ca phải xa lạ với muội như vậy sao? Đó cũng là biểu tẩu của muội mà. Biểu tẩu lần đầu đến kinh thành, rất nhiều chuyện còn chưa biết, muội có thể đưa biểu tẩu đi làm quen.”
Rốt cục Diệp Mạch cũng có động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu: “Ngươi chỉ là nha hoàn Lật Dương Bá phủ đưa đến, sao có thể leo lên thành thân thích với Hầu phủ? Xa lạ? Khuôn mặt này của ngươi, ta chưa từng nhớ rõ, tại sao không xa lạ? Ai cho phép một nha hoàn như ngươi ra vào viện của chủ nhân?”
Vương Như Diên giống như bị sét đánh trúng, không thể tin nhìn Diệp Mạch: “Biểu ca, sao huynh có thể, sao có thể vô tình như vậy? Đã từ lâu trong lòng muội đối với huynh..”
Diệp Mạch khẽ nhúc nhích đôi môi lạnh bạc: “Trúc Cẩm, ném ra ngoài!”