Vệ Liễm nghỉ ngơi từ giữa trưa lúc này đã tỉnh lại, y đỡ đầu, mở mắt, tầm nhìn dần cố định.
Dừng lại bằng hình ảnh ngoài cửa sổ.
Xuyên qua lớp hoa văn chạm khắc của song cửa, y thấy một nam tử áo đen đứng thất thần nhìn cây mai ngoài tường, vẻ mặt buồn bã, phảng phất như đang hối lỗi với bức tường.
Vệ Liễm hỏi: “Hắn chờ bao lâu rồi?”
Cung nhân khom người đáp: “Bệ hạ đã đợi ở bên ngoài nửa canh giờ.”
Vệ Liễm xoa xoa huyệt thái dương: “Sao không gọi ta dậy?”
Cung nhân hơi chần chờ: “Tối qua công tử dặn: nếu bệ hạ tới thì không cho vào cung.”
Vệ Liễm sững người: “À.”
Suýt nữa quên mất.
– –
Lý Phúc Toàn đứng ngoài, chỉ cảm thấy toàn thân đông cứng, tay không ngừng xuýt xoa, miệng phun ra khói trắng.
Hắn thầm nhủ, hẳn Liễm công tử thấy đủ rồi chứ, nếu tiếp tục làm loạn nữa thì không biết mặt mũi bệ hạ phải để ở đâu đây?
Đang nghĩ ngợi thì cánh cửa lớn giữa Chung Linh cung từ từ mở ra, thanh niên dung mạo xuất trần lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Bệ hạ chờ ở đây làm gì? Thật khiến cho thần phải run sợ. Ngài là quý nhân bận rộn trăm công nghìn việc, sao có thể lãng phí thời gian…” Vệ Liễm bỗng im bặt.
Cả người bị Cơ Việt ôm vào trong ngực.
Hắn ôm rất chặt, cằm đặt lên bả vai y, không nói một lời.
Vệ Liễm ngẩn người, nỗ lực đẩy hắn: “Buông ra.”
Đang chiến tranh lạnh cơ mà.
Sao có thể dễ dàng để Cơ Việt dỗ dành được.
“Không buông.” Cơ Việt thì thầm.
“Mau buông ra… nhiều người đang nhìn kìa.” Vệ Liễm khẽ nói.
“Không buông.” Cơ Việt đơn giản giở trò vô lại: “Ngươi là người của cô, cứ cho bọn họ nhìn thoải mái.”
“…” Vệ Liễm thiếu chút nữa bật cười: “Huynh lại đến tìm ta làm gì?”
Chẳng phải tối hôm qua ra đi rất dứt khoát ư?
Cơ Việt khẽ gọi: “Vệ Liễm.”
Giọng nói dường như chứa bao nhiêu oan ức.
Vệ Liễm cụp mắt: “Giọng điệu của huynh là sao? Ta còn chưa nói gì, huynh đã thấy mình oan ức lắm hả?”
Chuyện đêm qua, xét theo góc độ nào cũng thấy người phải chịu ấm ức là y mới đúng.
Cơ Việt nói: “Xin lỗi.”
Hắn dừng một chút, thơm nhẹ lên đôi má Vệ Liễm, rồi lặp lại: “Xin lỗi.”
Trái tim Vệ Liễm đột nhiên mềm nhũn.
Y đang định lên tiếng, Cơ Việt nói tiếp: “Cô vừa suy nghĩ rất lâu, ban đầu cô đối xử với ngươi thật tệ.”
“Không nên phạt ngươi quỳ lâu như vậy, không nên muốn ngươi chết như vậy.”
“Cơ Việt ban đầu là tên ngốc, cô đã giúp ngươi mắng cho hắn một trận rồi.” Hắn nghiêm túc nói: “Vì vậy ngươi đừng để bụng nữa, có được không?”
Hắn ngẫm nghĩ: “Nếu chưa nguôi giận, cô sẽ quỳ lên vỏ quả sầu riêng nhé…”
“…”
Vệ Liễm bất đắc dĩ: “Huynh toàn nghĩ đi đâu thế?”
Y có để bụng mấy chuyện đó sao?
Thôi được, trước kia đúng là có, từng mấy lần định hành thích vua rồi.
Nhưng mà từ lúc yêu thích Cơ Việt, thì những ý nghĩ đó đã tan thành mây khói.
Rõ ràng y tức giận là vì đêm qua bị Cơ Việt bỏ lại trên giường cơ mà. Hắn thì hay rồi, đứng đây ngẫm nghĩ, nghĩ tới nửa ngày lại toàn suy ra mấy chuyện từ tám trăm năm trước.
Hoàn toàn không nắm bắt được trọng điểm.
Khiến y vừa bực mình vừa buồn cười.
“Đã qua rồi.” Vệ Liễm rủ mắt: “Ta… “
Ta đã sớm không còn để bụng nữa.
“Nhưng mà cô vẫn áy náy.” Cơ Việt chẳng khác nào trẻ nhỏ làm sai: “Nhất định lúc đó ngươi rất đau.”
Vệ Liễm đã hiểu ý hắn: “Huynh muốn ta tha thứ cho huynh hả?”
Cơ Việt gật đầu: “Cô có thể làm bất cứ điều gì.”
Khóe môi Vệ Liễm cong lên: “Được thôi, vậy đi vào phòng nào.”
Cơ Việt bỗng căng thẳng: “Làm chi?”
Vệ Liễm thản nhiên: “Làm tiếp chuyện tối qua chưa làm xong chứ sao.”
Hắn đứng ngẩn ngơ.
Ban, ngày, tuyên, dâm?
“Không không không, chuyện đó không được!” Cơ Việt lập tức từ chối.
Vệ Liễm lạnh nhạt: “Sao bảo có thể làm bất cứ điều gì?”
Chính miệng hắn vừa nói xong.
Cơ Việt điên cuồng lắc đầu: “Trừ chuyện đó ra.”
Vẻ mặt Vệ Liễm càng lạnh: “Lý do?”
Cơ Việt đáp: “Ngươi sẽ đau.”
Trong chớp mắt, Vệ Liễm im lặng.
Cơ Việt nhấn mạnh: “Cực kỳ đau đớn, những tổn thương gây ra trên cơ thể còn không thể phục hồi được.”
Đôi đồng tử của Vệ Liễm tràn ra một vòng sóng gợn, tựa như có chiếc đuôi cá vẫy qua.
Y thầm nở nụ cười, hỏi dò: “Ai nói với huynh như thế?”
“Thái y.”
Vệ Liễm nhíu mày: “Là tên lang băm nào?”
“…?”
“Ngài nên trở về tìm thêm vài người nữa mà hỏi thử xem, thế nhé!” Vệ Liễm cười lạnh, đẩy hắn ra rồi xoay người bước vào cung.
Cánh cửa lớn nhẫn tâm đóng sập trước mặt hắn.
Cơ Việt: “???”
– –
Cơ Việt trở về Ngự Thư phòng, sai người truyền Thái y tới.
“Gọi hai người.”
Phải nghe nhiều ý kiến.
“Nhớ đừng gọi họ Từ.”
Ông ta có vấn đề.
Hai vị thái y lần này rất quy củ, còn chẳng dám thở mạnh trước mặt Tần vương, hỏi gì đáp nấy, hoàn toàn không thêm mắm dặm muối.
Vì vậy Cơ Việt phát hiện ra: hắn bị Từ thái y lừa.
Biết được sự thật, Cơ Việt tức tối vớ lấy cục chặn giấy ném mạnh xuống.
Hai thái y sợ hãi quỳ rạp dưới nền, run lẩy bẩy.
“Được lắm Từ Vĩnh Khang, ngay cả cô cũng dám lừa gạt.” Cơ Việt giận không để đâu cho hết: “Mau truyền lệnh, phạt Từ thái y nửa năm bổng lộc!”
Hai vị thái y: “…”
Làm tới nửa ngày hóa ra chỉ phạt bổng lộc thôi à.
Nhìn dáng vẻ này cứ tưởng ngài định giết người chứ.
– –
Làm rõ sự thật, Cơ Việt tức tốc chạy tới Chung Linh cung.
Hắn vốn cảm thấy việc mình làm rất quá đáng, nhưng dù sao cũng vì thân thể Vệ Liễm, cho nên còn tạm chấp nhận được.
Bây giờ thì…
Chuyện ngu ngốc nhất thiên hạ cùng lắm cũng chỉ đến mức này thôi.
Kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ chẳng ai bằng hắn.
Lần này hắn không bị người ngăn cản nữa, dễ dàng tiến vào.
Vệ Liễm đang tựa đầu giường đọc sách, nghe thấy tiếng động thì miễn cưỡng ngước mắt nhìn hắn: “Sao lại tới nữa?”
Cơ Việt ho khan: “Còn chưa ăn cơm… Khụ, còn chưa truyền lệnh sao?”
Vương cung rộng lớn, chỉ có nơi Vệ Liễm ở mới khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Như được về nhà vậy.
“Huynh tỉnh táo chút đi, còn sớm mà.” Vệ Liễm cụp mắt tiếp tục đọc sách: “Chờ thôi.”
“Sách gì thế?” Cơ Việt tò mò đến gần, chậm rì rì đọc to: “Sổ tay sử dụng ngọc thế…”
“Ngươi không thể xem mấy quyển sách đứng đắn được à?” Mắt thường cũng trông thấy vẻ mặt Cơ Việt dần biến đen: “Lần nào cũng đọc mấy thứ…”
Mấy thứ chẳng biết xấu hổ này!
Tuy rằng gần đây hắn đã đọc không ít…
“Thần có cách nào khác đâu.” Vệ Liễm thản nhiên: “Bệ hạ trăm công nghìn việc, thần lại có mỗi một thân một mình ở chốn thâm cung cô quạnh, nên đành phải dựa vào mấy món đồ chơi nhỏ này để giải trí vậy.”
Cơ Việt hoảng hốt: “Ngươi… tối qua đã dùng thứ kia ư?”
Nha.
Dĩ nhiên là chưa dùng.
Cho dù Vệ Liễm có mạnh miệng tới mức nào cũng chỉ là lý luận suông thôi, chứ sao y dám ấn thứ đồ chơi kia vào chứ.
… Lớn kinh khủng.
Nhìn đã thấy sợ rồi.
Chỉ là mấy hôm nay Vệ Liễm dùng đồ ăn tẩm bổ cùng với Cơ Việt, bản thân cũng hơi nóng nực, tối qua lại bị trêu chọc được một nửa thì vứt đấy, khiến cả người bức bối.
Y đành phải thủ d.âm một hồi.
Vị công tử trong sáng thuần khiết nào từng chật vật đến vậy.
Thời điểm phải tự vuốt ve an ủi, quả thực y hận Cơ Việt tới thấu xương.
Cực kỳ nhục nhã, nếu không trả thù thì y không mang họ Vệ.
“Không thì phải làm thế nào?” Vệ Liễm tiện tay lật một trang sách.
Chưa từng dùng, nhưng chọc Cơ Việt cho hắn tức chơi.
Cơ Việt: “…”
Cảm thấy hơi ghen tị.
Cô còn chưa chạm qua Vệ Tiểu Liễm cơ mà.
Sao lại để cho một khối ngọc thế đoạt trước.
Ý nghĩ này nếu bị người biết được, e rằng sẽ cười đến rụng răng.
Đường đường là Tần vương, thế mà ghen tị với một khối ngọc thế.
“Sau này không cho dùng nữa.” Cơ Việt mất hứng đoạt lấy sách: “Cô tịch thu cuốn sách này.”
Vệ Liễm chẳng hề sợ hãi: “Huynh quản được ta sao?”
Cơ Việt bật thốt: “Ngươi có thể dùng cô mà.”
Vệ Liễm liếc nhìn hắn.
Không lên tiếng, chỉ là ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
… Huynh là đồ vô dụng.
“…” Cơ Việt nhẫn nhịn hồi lâu: “Cô rất dễ sử dụng.”
Vành tai quân vương lặng lẽ đỏ lên.
“Đêm nay… cô ở lại có được không?”
Vệ Liễm cong môi: “Được.”
Sau đó tới buổi tối, chờ khi Cơ Việt lắp tên vào dây cung, Vệ Liễm một cước đạp người xuống giường, giọng như gió thoảng mây bay: “Chắc ngài không nhớ đâu nhỉ? Nhưng thần vẫn chưa quên. Cả đời này ngài hãy ở cùng với tấu chương đi.”
Cho Cơ Việt biết loại cảm giác dở chừng này là như thế nào.
Thật sự nghĩ Vệ Liễm y gọi thì đến đuổi thì đi, muốn leo lên giường thì leo à?
Y có thù tất báo.
– –
“Đúng rồi, nhắc tới ngọc.” Cơ Việt chợt nhớ: “Ừm, tặng ngươi này.”
Hắn đưa cho Vệ Liễm một khối bạch ngọc trong suốt.
Có sợi dây đỏ xuyên qua, đeo lên cổ rất vừa vặn.
Vệ Liễm nhận lấy, đặt vật nhỏ nhắn kia trong lòng bàn tay mà ngắm nghía, một chú hồ ly nhỏ cực kỳ sống động.
Ngọc thạch trơn bóng, hoa văn tinh xảo.
Hồ ly híp mắt lại, vừa gian xảo vừa lười biếng, tràn đầy linh khí.
Độc đáo nhất là miệng chú hồ ly đang ngậm một nhánh cây.
Nhánh cây rủ xuống vừa vặn chạm vào vị trí trái tim.
Rồi nở ra một đóa hoa xinh đẹp.
Chỉ liếc mắt có thể thấy người điêu khắc đã dồn vào biết bao nhiêu tâm huyết.
Vệ Liễm lẳng lặng quan sát hồi lâu, không nói một lời.
Cơ Việt hơi sốt sắng: “Có thích không?”
“Cô tiện tay làm đấy.” Hắn cố gắng bày ra dáng vẻ “Cô làm chơi chơi nên thuận tiện đưa cho ngươi thôi, không phải thức thâu đêm suốt sáng dốc hết tâm huyết ra làm đâu”.
Nhưng Cơ Việt chờ mãi, chẳng thấy Vệ Liễm đáp lại, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi dò: “Ngươi có vui không?”
Giọng nói vô cùng cẩn thận, mong chờ.
Ngươi có vui không?
Vệ Liễm cúi đầu, lẳng lặng vuốt ve khối ngọc.
Trí nhớ của y vô cùng tốt, trong nháy mắt nghĩ tới mấy lời chú giải nghiêm túc viết trong cuốn tiểu thuyết kia.
【Thứ đồ chơi này cũng khiến người ta vui vẻ đến thế sao, thật sự nghĩ thiên kim tiểu thư chưa thấy qua cảnh đời à?】
【Thứ tự tay làm ra, có tâm thì sẽ được quý trọng tới vậy hả?】
【Thực sự khiến người rất vui vẻ sao?】
【Vậy cô sẽ gắng làm cho Vệ Tiểu Liễm một cái.】
【Cô muốn y được vui vẻ.】
Y nhớ mấy ngày qua Cơ Việt toàn trốn trong Ngự Thư phòng làm việc.
Cũng nhớ đầu ngón tay hắn bị cắt một vết.
Cả đời này, chưa từng có ai quan tâm tới y như vậy.
Vệ Liễm im lặng thật lâu, sau đó khẽ thở dài.
Chút ý nghĩ trả thù trẻ con cũng biến mất.
Trái tim sao có thể lừa mình dối người.
Y rất vui.
Chú hồ ly nhỏ như mở cờ trong bụng.
– –
Dòng suối đêm mát lành, tơ liễu rủ bóng trăng.
Vệ Liễm khoác áo trong, ngồi trước gương đồng, tay cầm chiếc lược dày chậm rãi chải mái tóc.
Cơ Việt đi qua đi lại trong phòng, thoạt nhìn còn hồi hộp căng thẳng hơn cả y.
Đáy lòng Vệ Liễm vốn hơi thấp thỏm đã bị hắn làm cho không gợn nổi chút sóng: “Huynh ngồi yên một chỗ đi.”
Cơ Việt luống cuống: “Cô rất sợ, lúc xông pha trận mạc cô cũng chẳng thấy lo lắng như bây giờ.”
“… Còn chút tiền đồ nào không.”
Thanh niên cụp mắt, đè nén những xao động hỗn loạn, yên lặng cởi vạt áo.
…
Khi năm ngón tay xinh đẹp với khớp xương rõ ràng siết chặt tấm chăn gấm, tuyệt đại mỹ nhân dung nhan rực rỡ một tay chống gối ngọc, một tay áp lên trán, chỉ khi bị làm thật mạnh bạo mới nhẫn nhịn rên rỉ một tiếng.
Hàng lông mi dài run rẩy tựa cánh bướm, đôi lúm đồng tiền ẩn hiện trên hai má ửng hồng.
Lò ấm chiếu êm uyên ương quấn quýt, mồ hôi lấm tấm bịn rịn gối đầu.
Mỹ nhân như ngọc, cả sảnh đường tràn ngập sắc xuân.
…
Có bông hoa lạc vào giữa vùng đất lạnh lẽo hoang vu, chợt một tia gió xuân thổi tới, hoa khẽ khàng cẩn thận từ dưới đất chui lên thăm dò, và nó phát hiện đất trời bên ngoài đã chuyển thành mùa xuân rực rỡ, hoa vui vẻ đâm chồi nảy lộc, bung nở hết mình, tràn trề nhựa sống.
Nở rộ nơi trái tim người.