“A Manh, chào Vệ Lang đi.” Cơ Việt bảo A Manh, muốn nó đến làm quen người lạ.
A Manh rất thông minh, chó ngao cả đời chỉ nhận một chủ, ngoài chủ ra thì đối với bất cứ ai cũng cực kỳ hung dữ. Tuy nhiên nếu người nào được Cơ Việt đặc biệt dặn dò thì A Manh sẽ không làm người đó bị thương, chỉ là thái độ chẳng thân thiết.
Cơ Việt nói lời ấy, tương đương với việc trao cho Vệ Liễm một tấm kim bài miễn tử khi đối mặt với A Manh.
Trước kia Cơ Việt nói gì A Manh nghe nấy, thế mà hôm nay nó lại không chịu.
Chắc chắn chủ nhân bị kẻ này che mắt! Nó muốn vạch trần bộ mặt thật của y!
A Manh không chỉ không ngoan ngoãn chào hỏi Vệ Liễm, mà còn rất hung hăng ương ngạnh. Ỷ vào việc chủ nhân có mặt, nó nhe răng trợn mắt, dữ tợn gầm gừ, chuẩn bị tấn công Vệ Liễm lần nữa.
Vệ Liễm vội lấy tay áo che mặt, vùi đầu vào ngực Cơ Việt, giọng run rẩy: “Bệ hạ…”
Cơ Việt ôm lấy người che chở vỗ về, sắc mặt tối tăm: “A Manh, chớ vô lễ, mau nằm sấp xuống.”
A Manh: “…”
Con chó tủi thân tủi thân nằm sấp xuống đất, đôi mắt tròn tràn ngập địch ý, nhìn Vệ Liễm chằm chằm.
Vệ Liễm cẩn thận nhìn nó thăm dò, sau đó sợ hãi quay sang phía khác.
A Manh: Diễn đi, cứ diễn đi.
Kỹ năng diễn xuất của Vệ Liễm quá mức tự nhiên, toàn bộ cung nhân đứng đó đều nghĩ quả thực y rất sợ chó. Chỉ có A Manh biết rõ sự thật, nhưng làm thế nào, nó đâu nói được, thế nên nó đành nhỏ giọng gầm gừ nhắc nhở.
Đáng tiếc trước kia chủ nhân có thể đọc hiểu ý tứ của nó thì hôm nay tựa hồ không quan tâm nó lắm.
“Hóa ra ngươi vẫn biết sợ.” Bị mất mặt vài lần trước Vệ Liễm, cuối cùng Cơ Việt đã tìm được nhược điểm để phản kích, hắn ngạo nghễ cười nhạo: “Ngươi to gan lớn mật, ngay cả cô cũng không sợ, thế mà giờ lại bị một con chó dọa cho phát khiếp.”
Vệ Liễm ngước mắt mím môi, chần chờ trong chốc lát, mới khẽ nói: “Thần chỉ tin tưởng bệ hạ, không tin ai khác, gồm cả loài vật.”
Thần chỉ tin tưởng bệ hạ.
Loại cảm giác được coi là người duy nhất có chút kỳ diệu, mắt Cơ Việt nheo lại, nhưng không hoàn toàn tin tưởng.
Cõi đời này quá nhiều dối trá, thật lòng lại ít ỏi, sao hắn dám tin.
Màn diễn kịch bắt nguồn từ nhu cầu hai phía, mạng Vệ Liễm còn nằm trong tay hắn, lời ngon tiếng ngọt nghe qua cho vui, ai coi là thật thì quá ngốc nghếch.
Đây là hiểu ngầm giữa hắn và Vệ Liễm.
Cơ Việt coi nhẹ sự xúc động chợt lóe lên trong tâm khảm, hắn nở nụ cười: “A Manh là bạn của cô, hôm nay mới gặp Vệ Lang lần đầu, nó không biết nên mới định tấn công. Về sau các ngươi bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút, khi quen rồi thì chẳng có gì phải lo lắng.”
A Manh: “!!!”
Không không không, nó không muốn cùng người này bồi dưỡng tình cảm!
Vệ Liễm khổ sở nói: “Nhưng mà thần sợ chó…”
“Có cô ở đây, chắc chắn nó sẽ không làm ngươi bị thương.”
Vệ Liễm không thể phản đối.
“Đối thoại hơn đối đầu.” Cơ Việt nói: “Cô thấy ngay bây giờ các ngươi bắt đầu bồi dưỡng tình cảm được rồi.”
– –
Một phút sau.
A Manh và Vệ Liễm mắt to trừng mắt nhỏ.
Thật ra mà nói chỉ có A Manh trừng cặp mắt chuông đồng lớn, hận không thể ăn thịt Vệ Liễm thôi. Có điều Cơ Việt đang đứng giám sát ngay cạnh, nó đành thu lại móng vuốt, ngậm miệng, giả vờ tỏ ra ngoan ngoãn.
Vệ Liễm xoay lưng về phía Cơ Việt nên biểu tình trên mặt không phải kiêng dè. Y nhìn con sư tử đực lông vàng trước mắt đầy thương hại, trong mắt đều là – phận chó như ngươi thật khổ, thế mà cũng phải học diễn kịch, hai ta đúng là đồng cảnh ngộ.
A Manh bị ánh mắt đồng cảm của thanh niên chọc tức, nó định sủa inh ỏi, nhưng sợ chủ nhân, cho nên tiếng sủa phát ra biến thành tiếng ô ô: Đó là ánh mắt gì? Ta có tôn nghiêm! Ta không cần ngươi thương hại!!!
Vệ Liễm thản nhiên liếc mắt: Chó ngao mà tên là A Manh, thì còn nhắc tới tôn nghiêm làm gì.
Từ khi bị gọi bằng cái tên đó thì tôn nghiêm sớm đã quẳng đi hết rồi.
A Manh: “…”
A Manh hận không thể xé xác Vệ Liễm.
Vệ Liễm chỉ muốn làm thịt con chó thối này.
Vừa nãy nếu y không phản ứng nhanh, thì đã chôn xác dưới móng vuốt của nó rồi, bị mổ bụng moi ruột, chết không toàn thây.
Thật sự nghĩ Vệ Liễm y không thù dai hả?
Một người một chó đều muốn giết nhau, song khi phản chiếu vào trong mắt người khác lại là: thanh niên điềm đạm dễ gần, chó ngao ngoan ngoãn vâng lời, hình ảnh một người một chó đắm đuối nhìn nhau, ấm áp hòa thuận.
Cơ Việt rất vui sướng.
Gần tám giờ sáng, bọn họ mới rời khỏi Dưỡng Thú quán trở về Dưỡng Tâm điện.
Ngày nào Cơ Việt cũng phải rời giường vào năm giờ, trời còn chưa sáng, lên triều khoảng chừng một canh giờ, tới bảy giờ thì về, vừa kịp ăn sáng cùng Vệ Liễm.
Đang bước vào cung, Vệ Liễm đột nhiên nhớ tới gì đó, dừng lại. Cơ Việt thấy thế bèn hỏi: “Sao vậy?”
Vệ Liễm lắc đầu: “Không có gì, có lẽ do đứng bên ngoài lâu nên hơi mệt mỏi.”
Y chỉ tỏ ra là một công tử ốm yếu theo tính cách được thiết lập thôi.
Cơ Việt bảo: “Vậy mau về nghỉ ngơi.”
Vệ Liễm gật đầu.
Vừa rồi y định cố ý nỉ non một câu: “Cung nữ dẫn thần ra ngoài vẫn chưa quay lại, thần sợ nàng trở về không tìm được thần.”
Chỉ cần nói như vậy, quá đủ để Tần vương xử tử cung nữ kia.
Tần vương là nhân vật thông minh cỡ nào, chỉ cần một câu nói sẽ hiểu ngay cung nữ kia cố tình lừa Vệ Liễm đi tìm cái chết. Vệ Liễm không rõ địa hình Tần vương cung, chẳng biết Dưỡng Thú quán hệt như vùng đất cấm, chẳng lẽ cung nữ ở trong cung cũng không biết sao? Có ý đồ gì mà dẫn y tới đó?
Vệ Liễm rất tỉnh táo, thay vì con chó kia, y hiểu kẻ thực sự muốn mình chết là ai.
Y đâu phải người lương thiện, kẻ nào năm xưa ức hi.ếp, chà đạp y đều bị y ăn miếng trả miếng giết gần hết. Vệ Liễm có thù tất báo, Châu Nguyệt tính kế đẩy y vào chỗ chết, sao y để cho cô ta sống tiếp chứ.
Dám làm dám chịu, không phải ư?
Tuy nhiên y lại tính toán: Châu Nguyệt sẽ chết, nhưng không thể chết vì y.
Y chẳng hiền lành, nhưng lại đang diễn kịch là một thanh niên tâm tính thiện lương. Nếu như vì “câu nói vô tâm” mà hại chết một mạng người, thế thì lại phải diễn tiếp màn kịch ân hận tự trách chưa biết tới khi nào, nói không chừng còn phải hàng đêm gặp ác mộng thì mới đạt yêu cầu.
Quá phiền, thật sự quá phiền phức.
Vệ Liễm lười diễn.
Châu Nguyệt mượn chó thì y sẽ mượn dao, phương pháp khiến cô ta tự nếm quả đắng do chính tay mình hái có nhiều lắm.
Để xem nên chọn phương pháp nào.
– –
Châu Nguyệt chỉ giả bộ đau bụng để lấy cớ rời khỏi Vệ Liễm, nên không chạy đến cung phòng thật, mà trở về Dưỡng Tâm điện.
Trong Tây các, Châu Thúy vẫn đang ngồi thêu hoa, các nàng là đại cung nữ ở Dưỡng Tâm điện, khi không có việc thì ngày trôi qua rất nhàn nhã.
Châu Nguyệt đi đâu nhỉ? Châu Thúy vừa thêu vừa nghĩ, sáng sớm nay đóng cửa ăn nói càn rỡ, nàng đã khuyên nhủ hồi lâu, chả biết có lọt tai không, sau đó nàng ta đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa về.
Châu Thúy và Châu Nguyệt không thân thiết, chỉ là cung nữ trong một phòng thì giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau thôi. Châu Thúy biết ánh mắt Châu Nguyệt rất cao, coi bản thân là nương nương tương lai, cho nên không vừa mắt kẻ có nhan sắc mờ nhạt như nàng. Tính cách Châu Thúy cẩn thận, không chấp nàng ta, vì vậy nhìn bề ngoài hai người vẫn hòa thuận, nhưng nhắc tới tình cảm tỷ muội sâu sắc thì vạn lần không tồn tại.
Châu Thúy còn đang nghĩ ngợi, Châu Nguyệt đã trở lại.
“Làm sao thế?” Châu Thúy sợ hết hồn: “Sao sắc mặt lại trắng bệch vậy, ngươi bị lạnh cóng hả?”
Châu Nguyệt chẳng để ý tới nàng, mặt không còn chút máu, đờ đẫn như tượng gỗ ngồi lên giường, đáy lòng hoảng hốt.
Lần đầu tiên giết người, ngấm ngầm mưu tính sát hại một mạng sống, dĩ nhiên tâm lý sẽ hoảng loạn.
Nhưng nàng không hối hận.
Nếu Vệ Liễm chết, nàng sẽ cười đến không ngậm được miệng.
Châu Thúy biết có điều bất thường, nghiêm túc hỏi: “Ngươi nói rõ xem, rốt cuộc ngươi vừa làm gì?”
Châu Nguyệt giật mình, buồn bực nói: “Ta có thể làm gì chứ, chẳng hiểu nổi ngươi nữa!”
Châu Thúy nghi ngờ nhìn nàng ta, thầm nghĩ tốt nhất là do bản thân suy nghĩ quá nhiều. Nàng hòa hoãn: “Được được, chẳng phải vì ta lo lắng cho ngươi sao? Nhìn ngươi không khỏe chút nào cả, hôm nay tới phiên ta trực, ngươi nghỉ ngơi đi. Tới giờ bệ hạ ăn sáng rồi, ta đi hầu hạ đây.”
Châu Nguyệt mất tập trung, chẳng để ý Châu Thúy nói gì, tâm tư rối loạn, vừa mong chờ tin Vệ Liễm chết, lại vừa lo lắng kết cục của mình nếu bị bại lộ.
Không, không thể xảy ra chuyện gì được. Nhỡ Liễm công tử còn sống, tức là không gặp con chó ngao kia, thì chẳng có gì phát sinh, nàng sẽ không bị làm sao hết. Người đã bình an thì ai chất vấn nàng chứ?
Châu Nguyệt tự an ủi.
Châu Thúy thấy nàng ta cứ hồn vía lên mây, khẽ lắc đầu, đẩy cửa bước ra ngoài.
– –
Tần vương trăm công nghìn việc, ăn sáng xong lại đến Ngự thư phòng triệu tập đại thần tới bàn việc, chỉ còn Vệ Liễm ở Dưỡng Tâm điện.
Nhóm cung nữ đang dọn bàn ăn thì Châu Thúy bước vào, nghĩ một chút, nàng lặng lẽ đi tới chỗ Vệ Liễm, khẽ nói: “Công tử, nô tỳ có chuyện muốn nhắc nhở ngài.”
Nàng nghĩ kỹ, vẫn cảm thấy dáng vẻ Châu Nguyệt rất khả nghi, báo cho công tử biết nhất định không sai.
Sắc mặt Vệ Liễm không đổi, y đợi tất cả cung nữ lui ra, mới hỏi: “Gì thế?”
“Việc này do nô tỳ phỏng đoán.” Bốn bề yên lặng, Châu Thúy mới hơi thả lỏng: “Cẩn thận Châu Nguyệt.”
Vệ Liễm vẫn thản nhiên, chờ nàng nói tiếp.
Châu Thúy tưởng Vệ Liễm không nhớ rõ Châu Nguyệt, dù sao cung nữ trong Dưỡng Tâm điện rất nhiều, không thể nhớ mặt từng người được. Giống như bệ hạ, liên quan tới việc nước thì sẽ không quên, còn trong sinh hoạt nhạt nhẽo hằng ngày, trừ Lý công công ra, bệ hạ chẳng nhớ tên một ai trong Dưỡng Tâm điện hết.
Bây giờ có thêm một người – Liễm công tử.
Châu Thúy kể chuyện Châu Nguyệt ái mộ Tần vương ra sao, mơ ước trèo cao, ghen ăn tức ở, rồi hành vi lén lút hôm nay của nàng ta thế nào, toàn bộ đều được trình bày rõ ràng. Nàng vốn không thân thiết với Châu Nguyệt, lại có hảo cảm khó tả với vị công tử ôn hòa trước mắt, cho nên sẽ không giúp nàng ta lừa gạt y.
Vệ Liễm nghe xong, suy tư: “Thì ra là vậy.”
Bảo sao y mới đến, thế mà đã có người muốn hại y, hóa ra do Tần vương trêu chọc một đóa hoa đào.
Châu Thúy nói: “Công tử vẫn nên cẩn thận thì hơn, nô tỳ cảm thấy nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Đối phương đâu chỉ không từ bỏ ý đồ, mà đã hành động, nhẫn tâm đẩy y vào chỗ chết.
Vệ Liễm không nói nhiều, chỉ đáp: “Ta biết rồi, đa tạ đã nhắc nhở.”
Châu Thúy cúi đầu, khẽ nói: “Vì công tử san sẻ là bổn phận của nô tỳ.”
Vệ Liễm cười không nói, nhưng trong lòng đã kéo giãn khoảng cách.
… Hình như y cũng trêu chọc phải một đóa hoa đào.
Chuyện gì xảy ra với cô nương này, sao lại tùy tiện thích người khác như thế chứ.
Lúc trước y chủ động nói chuyện với Châu Thúy để lấy tin tức, chứ không có ý định lừa gạt tình cảm của một cô nương. Y vốn đoạn tụ, đã định trước sẽ không thể nào đáp lại tình cảm của một cô nương được.
Xem ra sau này không thể nhờ Châu Thúy nữa.
Giống như Cơ Việt, Vệ Liễm không thích dính dáng tới tình cảm trong mối quan hệ lợi ích.
– –
Châu Thúy về Tây các, gương mặt còn mang theo ý cười.
Lại được gặp công tử, trò chuyện đôi câu, sao nàng không vui vẻ cho được.
Công tử tao nhã cỡ nào, nàng vừa gặp đã thương, mỗi lần tới gần một chút, nàng lại càng yêu thích hơn một chút.
Châu Thúy tươi cười, so với Châu Nguyệt hồn bay phách lạc thì khác biệt rõ ràng. Chắc là thấy nàng quá rạng rỡ, Châu Nguyệt không nhịn được bèn hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”
Nàng ta cần trò chuyện để khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Châu Thúy cười đáp: “Có gì đâu, chỉ là sau bữa ăn công tử trò chuyện với ta một lát… ai nha!” Lỡ miệng rồi.
Châu Thúy vội im bặt.
Châu Nguyệt nghe thấy, khuôn mặt tái nhợt.
Vệ Liễm không chết ư?
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Liễm: 【Ôn hòa】 ta không chết, còn ngươi sắp chết rồi!