Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 13: Đoạn tụ



Nửa canh giờ trước, Cơ Việt kiên quyết nghĩ, nằm bên cạnh thì còn lâu cô mới cho phép ngươi ngủ ngon.

Nửa canh giờ sau, Cơ Việt chăm chú nhìn bóng lưng thanh niên đang say giấc nồng, tự hỏi tại sao mình lại xúc động mà gọi người quay về.

Càn rỡ ngông cuồng, quả thực không để cô vào mắt.

Đáng lẽ ngươi phải chết lạnh.

Cơ Việt kéo chăn, ấm ức.

Xem ngươi ngủ say rồi thì tranh giành với cô thế nào.

Vệ Liễm không đoạt chăn nữa.

Y khép lại suy nghĩ, dáng vẻ mệt mỏi, hô hấp cứ đều đều.

Thanh niên nằm nghiêng, xoay mặt vào trong, đầu gối lên cánh tay, không biết mơ gì mà cau mày, cơ thể hơi cuộn lại.

Chăn đang đắp bị Cơ Việt đoạt đi, nửa thân lộ ra ngoài, cả người sắp co thành quả bóng, dáng vẻ mong manh yếu ớt.

Cơ Việt biết, đây là trạng thái khi lo lắng không yên.

Liễm công tử đặt chân tới một đất nước xa lạ, trên đầu lúc nào cũng lơ lửng thanh đao, lại giằng co với hắn – vốn có hung danh là vị vua bạo ngược, thì sao có thể thực sự thả lỏng cho được.

Chắc chắn cũng có lúc sợ hãi.

Cơ Việt vừa cười nhạo, vừa vứt từng lớp chăn lên người Vệ Liễm, bao phủ thật kín kẽ.

Hắn vén rèm, thổi tắt cây nến ở đầu giường.

Căn phòng chìm trong bóng tối.

Lúc này Cơ Việt mới nằm xuống, kéo phần chăn còn lại, nhắm mắt.

Kỳ thực hắn chẳng hề bài xích Vệ Liễm.

Nếu như trên đời này duy nhất có người tới gần ngươi mà không mang theo sát ý, ôm lấy ngươi mà không hề lo sợ, thấy ngươi thật bình thường, cùng ngươi nô đùa ầm ĩ.

Sao ngươi có thể nỡ lòng đẩy người ấy ra cơ chứ.

Trong màn đêm tĩnh lặng, Vệ Liễm vốn ngủ say bỗng mở mắt, hoàn toàn tỉnh táo.

Y nắm chặt tấm chăn gấm đắp trên mình, tạo ra vài nếp nhăn.

Thật lâu sau mới nhắm mắt.

Một đêm ngon giấc.

– –

Sắc trời xanh đen chuyển sáng dần, tuyết rơi liên tiếp mấy ngày cuối cùng cũng nghỉ xả hơi, vài tia nắng lấp ló sau rặng mây.

Trong sân Dưỡng Tâm điện, vài cung nữ đang quét tuyết. Một người trong đó vừa dọn dẹp xong, tay chống chổi, vẫy vẫy hai người còn lại.

“Châu Lang, Châu Sắc, tới đây, ta kể với các ngươi chuyện này.” Châu Ngọc tỏ vẻ bí hiểm.

Châu Lang và Châu Sắc nhìn nhau rồi cả ba tụ lại, Châu Sắc hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì hả?”

Tháng ngày trong cung quá tẻ nhạt, nếu có bất kỳ câu chuyện phiếm nào, các nàng đều sẵn sàng lắng nghe.

Mắt Châu Ngọc đảo quanh bốn phía, ngón tay đặt lên môi, nhỏ giọng: “Ta đã nhịn một đêm rồi, phải kể ngay với các ngươi mới được. Cái vị ở Thanh Trúc các chuyển về đây ấy, thế mà được sủng ái rồi!”

Châu Sắc cười khúc khích: “Châu Ngọc, tin tức này trong cung ai cũng biết. Bệ hạ không sủng vị kia thì sao lại cho phép người đến đây ở chứ? Ngươi nói mấy lời này không phải vô nghĩa sao!” Nàng tỏ ra mất hứng.

Châu Ngọc vội la lên: “Ai nha không phải! Đêm qua ta hầu hạ ở Ngự thư phòng, các đại thần đưa tới một sấp tranh mỹ nhân, bệ hạ bảo Vệ thị quân xem, Vệ thị quân bảo y tìm không ra mỹ nhân nào đẹp mắt hơn y. Các ngươi đoán bệ hạ sẽ làm gì?”

Châu Sắc kinh ngạc: “Gan to vậy ư? Bệ hạ trừng phạt y hả?”

“Nào có! Bệ hạ đã không nổi giận, lại còn nói chỉ cần mình y thôi, còn, còn…” Châu Ngọc nói tới đây thì ngượng ngùng: “Còn đặt Vệ thị quân trên đống tấu chương mà sủng hạnh!”

Nhắc tới chuyện giường chiếu, mấy cung nữ chưa trải qua việc đời ngẩn ngơ, vừa xấu hổ, vừa hiếu kỳ.

Châu Sắc trẻ hơn, lá gan cũng lớn, chất vấn: “Sao mà biết được? Lúc ấy các ngươi đang làm gì?”

“Ngượng chết đi được! Tất nhiên bệ hạ bảo chúng ta lui ra rồi, nhưng ta đang khép cửa, vô tình nhìn qua khe… Thật đó, tận mắt ta nhìn thấy!” Châu Ngọc thầm thì: “Sau đó trong bể tắm ở cung Thang Tuyền, bệ hạ còn… Ai nha, mắc cỡ chết người.”

Châu Lang nghe, định nói lại thôi.

Châu Sắc nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả vậy? Nhưng mà đúng là, dáng vẻ kia của Vệ thị quân, ta gặp cũng thích.”

“Xuỵt!” Châu Ngọc nhanh tay che miệng nàng: “Đó là người của bệ hạ.”

Châu Sắc vừa cười vừa lảng tránh: “Sợ gì chứ? Trong đây có ai nữa đâu.”

“Chắc là đúng rồi.” Châu Lang tính tình dịu dàng, chưa nghe hết chuyện mặt đã đỏ hơn nửa: “Nói thật, tối qua ta gác đêm, thấy nữ quan Đồng sử vội vội vàng vàng từ bên trong đi ra, nhìn dáng vẻ kia, giống như bắt gặp bệ hạ và Vệ thị quân đang làm chuyện tốt… Hơn nữa…” Đột nhiên nàng không dám nói tiếp.

Châu Ngọc, Châu Sắc thúc giục: “Hơn nữa cái gì? Ngươi đừng thừa nước đục thả câu!”

Châu Lang dứt khoát tuôn một tràng: “Hơn nữa sáng nay ta nghe Châu Nguyệt tỷ tỷ nói, lúc nàng vào hầu bệ hạ thay quần áo, Vệ thị quân còn ngủ trên giường, bệ hạ dặn đừng đánh thức y. Có lẽ… có lẽ đêm qua mệt nhọc quá.”

Phút chốc ba cung nữ im lặng.

Châu Sắc nói: “Một ngày nhận ba lần hoàng ân, không biết Vệ thị quân có chịu nổi hay không…”

Sủng hạnh không cần biết tình huống, không phân biệt ngày đêm, bệ hạ đúng là… lợi hại.

Vệ thị quân cũng rất lợi hại.

“Các ngươi không làm việc mà đứng chỗ này tán gẫu gì đó?” Châu Thúy vừa bước vào sân thì thấy ba cung nữ đang tụ tập, mặt đỏ tới mang tai, không biết nói chuyện gì.

Ba người vội xếp hàng ngang: “Châu Thúy tỷ tỷ.”

Châu Thúy là đại cung nữ trong Dưỡng Tâm điện, cao hơn một bậc, dĩ nhiên ba người không dám huyên thuyên trước mặt nàng.

Châu Thúy liếc mắt dò xét: “Giải tán đi.”

“… Vâng.”

Ba cung nữ tách ra, quét nốt tuyết trên sân. Châu Thúy xoay người lại nhìn cung điện nguy nga lộng lẫy, lắc đầu than nhẹ.

Công tử nhận sủng rồi, vừa nghĩ tới thanh niên có tấm lòng bao dung trong sáng kia bị làm nhục, nàng chỉ thấy tiếc hận.

Trong cung không có bí mật, tin tức Tần vương sủng ái khiến Vệ Liễm kiêu căng, mới nửa ngày đã lan truyền.

Nhìn xu thế này, không sớm thì muộn sẽ truyền ra ngoài cung.

– –

Vệ Liễm không để ý tới chuyện bên ngoài, tập trung ngồi đọc sách thánh hiền.

Cơ Việt bãi triều trở lại, thì thấy thanh niên đã mặc thêm quần áo, lười biếng dựa nghiêng trên giường nhỏ. Một tay chống đầu, một tay nâng cuốn sách, mắt buông xuống, rất chăm chú.

Cơ Việt hỏi: “Đọc sách gì thế?”

Mí mắt Vệ Liễm không nhấc, tiện tay lật trang: “Sách thánh hiền.”

Lúc này ngay cả hành lễ y cũng không chịu làm.

Khỏi bệnh xong thì lá gan nở to ra rồi.

Cơ Việt không hỏi nhiều, bước lên trực tiếp cướp sách.

Trên tay bỗng trống trơn, Vệ Liễm mới chịu ngước mắt.

Cơ Việt cúi đầu nhìn, đập vào mắt là hai cơ thể trắng bóng chồng lên nhau, tay chân quấn quýt, cá nước vui vầy.

Cơ Việt run lên, tức khắc ném cuốn sách kia xuống đất, làm bẩn mắt hắn rồi.

Hắn khó tin hỏi: “… Ngươi bảo thứ này là sách thánh hiền?”

Vệ Liễm thản nhiên đáp: “Hôm nay nữ quan Đồng sử đưa “Nam tử chi gian đông cung bí diễn đồ” này cho thần, bảo thần học cho tốt, để phục vụ bệ hạ tận tình.”

Đột nhiên y nghiêm túc: “Thần thực sự muốn học hỏi tìm tòi kiến thức, sao lại không phải sách thánh hiền?”

Mắt Vệ Liễm cong cong: “Bệ hạ, sao lại đỏ tai?”

Cơ Việt theo bản năng sờ lên tai mình, nhiệt độ rất bình thường, không nóng cũng không lạnh.

Hắn luôn che giấu cảm xúc, sao dễ dàng để lộ chứ.

Cơ Việt cắn răng: “Ngươi đùa giỡn cô?”

Vệ Liễm dựa vào giường, cười đến thoải mái rạng rỡ: “Ha ha ha ha, dáng vẻ bệ hạ như thế, hẳn là chưa bao giờ nếm qua cảm giác kia?”

Thường thì trong gia đình quý tộc, nam tử mười ba mười bốn tuổi đã có nô tỳ dạy về chuyện kia, huống chi là vương thất.

“Thì sao, lẽ nào ngươi đã nếm qua?” Cơ Việt hỏi ngược lại, nhưng đáy lòng không ôm bao nhiêu hi vọng.

… Hắn không biết hắn hi vọng điều gì, hay không hi vọng điều gì.

Chắc hẳn Vệ Liễm đã từng.

Y là công tử nước Sở, lúc mười ba mười bốn tuổi đã được Nhan phi nhận nuôi rồi, sẽ có cung nữ dạy cho y biết chuyện kia.

Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh thanh niên từng cùng một nữ tử khác cá nước mây mưa, Cơ Việt hơi… không phải hơi, mà là rất không vui.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hiện tại Vệ Liễm trên danh nghĩa tốt hay xấu cũng là người của hắn. Đồ vật của hắn nhất định không thể chia cho kẻ khác, dù là trước kia.

Tần vương vẫn ngang ngược như thế.

Ai ngờ Vệ Liễm thôi không cười nữa, y đáp: “Chưa từng.”

Câu trả lời khiến Cơ Việt ngẩn ra.

“Vì sao lại chưa từng?”

Bởi hắn luôn đề phòng người Thái hậu đưa tới, còn Vệ Liễm thì sao?

Vệ Liễm thản nhiên nói: “Vì thần là đoạn tụ nha.”

Vệ Liễm chưa thích ai, nhưng y hiểu rõ mình nhất, trời sinh ra y đã thích nam nhân rồi.

Cơ Việt không dấu vết lùi về phía sau một bước.

“Tốt nhất ngươi đừng thích cô.”

Đối tượng hợp tác quái gì, dính tới tình cảm thực phiền phức.

Người bị cảm xúc chi phối, nhìn chung dễ mất lý trí, mà xưa nay Cơ Việt sống bằng lý trí.

Vệ Liễm nhíu mày: “Lời này phải là thần nói với bệ hạ chứ, bệ hạ tuyệt đối đừng thích thần mới phải.”

Cơ Việt lập tức phủ nhận: “Còn lâu.”

Sao có khả năng hắn thích một ai đó.

“Thật không?” Vệ Liễm cong môi: “Vậy tại sao từ lúc thần nói chưa từng phá thân vì là đoạn tụ, khóe miệng bệ hạ chẳng chịu hạ xuống?”

Cơ Việt ngẩn người, mới phát hiện thế mà nãy giờ mình vẫn đang cười.

Không phải nụ cười vô nghĩa trong quá khứ.

… Mà là vui vẻ tới mức không kìm được.

Cơ Việt lập tức đè cho khóe môi phẳng lại, nỗ lực đánh trống lảng: “Ngươi quá mức càn rỡ, thấy cô đến cũng không hành lễ.”

Vệ Liễm rất thuận theo: “Tham kiến bệ hạ.”

Y chỉ nói ngoài miệng thôi, cơ thể không hề động đậy.

Xưa nay Vệ Liễm không thích quỳ tới quỳ lui. Ngày đầu tiên y và Tần vương hoàn toàn xa lạ, bất đắc dĩ phải quỳ một hồi lâu. Bây giờ y có chút thân quen, Tần vương sẽ không trách tội y vô tình thất lễ.

Cơ Việt đánh giá hắn: “Vệ Liễm, ban đầu ngươi ra dáng một quân tử, mới được ba ngày đã lộ cái đuôi hồ ly ra rồi hử?”

“Bản tính của thần như vậy, không dám lừa dối.” Vệ Liễm lễ phép: “Lúc đầu chưa từng gặp ngài, có hơi câu nệ, hiện nay ở cùng, có chút hiểu biết, nên tất nhiên không sợ nữa.”

Cơ Việt chăm chú nhìn: “Lý Phúc Toàn bên cô mười hai năm, cũng không dám nói hiểu rõ cô. Sao ngươi dám?”

“Vệ Liễm, cô thật chẳng biết sự tự tin của ngươi đến từ đâu. Nhưng đừng nói mấy lời ngu xuẩn như coi cô là phu quân, lời ấy cô không muốn nghe thấy lần thứ hai.” Cơ Việt lạnh nhạt, bao hàm lời cảnh cáo nguy hiểm.

Vệ Liễm ngẩn người, đáp: “Nhưng thần nói thật mà.”

Y đột nhiên đứng dậy, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu ngông cuồng: “Thiên hạ này còn nhiều hạng người hung hãn tàn bạo, quên ơn phụ nghĩa, hám lợi mà bất chấp, đê tiện lại xấu xa.”

Mỹ nhân tuyệt sắc xoay người, mỉm cười nhìn quân vương trẻ tuổi, trong sân tuyết đọng từng mảng lớn, bị gió lạnh mùa đông bao phủ thổi quét, toàn bộ được chắn lại ngoài khung cửa sổ.

Vị công tử băng thanh ngọc khiết, phong nhã vô song đang đứng bên cạnh, gương mặt trong trẻo lạnh lùng tựa tranh vẽ.

Lời nói thốt ra như châu như ngọc.

“Lòng người hiểm ác, ngài lại không giống như thế, vậy thì vì sao ta phải sợ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.