Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
“Đến nơi tìm niềm vui.”
Bùi Doãn Ca từ từ nói, làm sắc mặt cha Tần nhanh chóng trở nên khó coi!
Vốn dĩ Bùi Doãn Ca chỉ là học tập kém, tính cách có khiếm khuyết, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy! Nhưng cũng không giống bây giờ, không kiêng nể gì!
Quả thực gàn bướng hồ đồ!
“Bùi Doãn Ca, ta không trông cậy vào con có thể giống Kiều Kiều thông minh hiểu chuyện, nhưng con có thể nghe lời hay không?!”
Cha Tần tức giận.
Tần Hữu Kiều bên cạnh đem một màn này thu vào trong mắt, độ cong khóe miệng nhẹ nhàng áp xuống.
Cô ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cha Tần tức giận.
Lúc này.
Bùi Doãn Ca đã đi xa, không biết cô có thấy câu nói cuối cùng của cha Tần không.
“Con cái không nuôi bên cạnh, rốt cuộc cũng không giống người trong nhà.”
Mẹ Tần múc chén canh, đưa cho Tần Hữu Kiều.
Lúc bà vừa định múc chén thứ hai cho Tần Lãng, lại thấy Tần Lãng trực tiếp ném đôi đũa xuống, cũng đi ra ngoài.
Sắc mặt mẹ Tần biến đổi, “Tần Lãng, con đi đâu?!”
“Tìm em gái con.”
Tần Lãng đội mũ lưỡi trai, che khuôn mặt tuấn lãng, có chút trào phúng nói.
Lời này, làm sắc mặt mẹ Tần lại thay đổi!
“Tần Lãng!”
Tần Lãng cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài cửa.
Mẹ Tần lúc này mới nhận thấy được, Tần Hữu Kiều nói Tần Lãng thay đổi, là thật sự thay đổi.
……
Quán bar MUSE.
Trên ghế dài, người khách ôm eo người phụ nữ vui cười.
Duy chỉ có một người đàn ông chân dài tư thái lười biếng, sống lưng rời rạc dựa vào sô pha, đốt ngón tay đều đều, kẹp điếu thuốc.
Phảng phất hết thảy xung quanh đều không liên quan đến anh.
Giờ phút này, không ít phụ nữ nhìn trộm đánh giá cách đó không xa.
Nhưng cũng bởi vì anh biểu tình đạm mạc, không dám tiến lên.
“Độ gia, ngài thật không cần người hầu hạ?”
Lão tổng trên mặt cười ra vô số nếp gấp, nịnh nọt nói.
Dứt lời.
Liền có mấy người phụ nữ kìm nén không được nhìn lại, muốn bị chọn trúng.
“Quản tốt bản thân.”
Hoắc Thời Độ ngữ điệu lãnh đạm.
Tức khắc, lão tổng da đầu tê dại, không dám nói thêm cái gì.
Mà người xung quanh càng là bởi vì vị Độ gia này, chơi cũng không dám chơi lớn.
Hoắc Thời Độ liếc mắt nhìn thời gian trên cổ tay, tính toán qua nửa giờ nữa thì trở về.
Hôm nay, nếu không phải lão thái thái ở nhà anh canh cả ngày, anh cũng sẽ không hơn nửa đêm ngồi đây.
Bỗng nhiên.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi say khướt ôm phụ nữ tiến vào.
“Vừa rồi ở bên ngoài, nhìn thấy một cô gái nhỏ rất xinh đẹp! Các cậu muốn đi xem cùng tôi không?”
Người đàn ông lớn lên cũng được, chẳng qua đáy mắt ô thanh không cạn, vừa thấy chính là ăn chơi quá độ.
Nhưng mà, người xung quanh vừa nghe cũng không dám nói gì.
Sợ vị gia bên kia cảm thấy khó chịu.
“Ta đây liền tự mình đi.”
Hắn ta không có ý tốt cười, lại đẩy người phụ nữ trong lòng ra, đi ra ngoài.
Lúc này.
Hoắc Thời Độ nhận được tin nhắn của Tần Ngộ.
– – Độ gia, cậu còn ở MUSE không?
– -…… Em gái tớ hình như đi vào, nhưng người nhà tớ tìm không thấy. Có thể kiểm tra giám sát giúp tớ được không?
Tần Ngộ thân ở nước ngoài, hiện tại đen mặt, lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn về nước sớm một chút.
Hắn thật sự không nghĩ đến, Ca Nhi khi nào có lá gan lớn như thế dám vào quán bar!?
Giờ phút này.
Người đàn ông xem xong tin nhắn, đã bỗng chốc đứng lên, thẳng bước đi ra ngoài.
“Độ gia, Độ gia?! Ngài đi đâu??”
……
Quầy bar.
Bùi Doãn Ca ngựa quen đường cũ gọi ly rượu Cocktail, ngồi ở quầy bar xem biểu diễn, một tay đỡ má, mặt mày lười biếng minh diễm.
Nửa nhướng mắt, phong tình hoảng người.
Nhất thời, khiến cho không ít người chú ý đến.
Đang lúc trên đài một vũ cơ không cẩn thận đối diện cô, Bùi Doãn Ca môi đỏ nhẹ cong.
PS: Về việc có tha thứ cho các anh trai không. Kỳ thật dựa theo tính tình mềm lòng của nguyên chủ, đời trước đã không còn trách bọn họ. Nhưng đối với nguyên chủ mà nói, sống lại một lần như vậy là ác mộng. Các anh trai có thể vì cô giải quyết không ít chướng ngại, nhưng có những chướng ngại và người, cô không có biện pháp giải quyết. Cho nên, Bùi gia tới.
Bùi gia đau lòng nguyên chủ, cho nên ngược một cái sẽ không tha.