Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 37: Báo cho



“Lam học tỷ? Có liên quan gì đến Lam học tỷ sao?” Mộc Chiêu bắt đầu tò mò, đôi tai mèo giật giật.

“Khó mà nói, phải chờ Khấu Tử Thư truyền lời đến mới biết được.” Phó Du Thường gãi gãi cằm mèo, Mộc Meo liền thoải mái kêu gừ gừ.

“Được rồi, không biết bà chị Quỷ Đỏ lòng dạ hiểm độc đó đã dùng Phù Nhập Mộng lừa em bao nhiêu tiền… Để xem sau này cô ấy có dám lừa em nữa không!”

“Nhưng Phù Nhập Mộng… Học tỷ, chẳng lẽ lúc đó chị đã phát hiện ra em rồi sao?” Mộc Chiêu vừa nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Nếu không phải là vì chuyện này, nàng thật sự không biết mình che giấu “kỹ” như vậy, làm sao học tỷ có thể phát hiện được?

“Ngày hôm đó là chị xác định, nhưng nếu là đoán thì… Phải sớm hơn một chút.” Phó Du Thường giải thích.

“Trước đó chị đã phát hiện rồi?” Mộc Chiêu nằm liệt trong lòng Phó Du Thường, nghi hoặc chính mình: “Em che giấu tệ như vậy sao?”

Đó không phải là vấn đề kỹ hay không, mà là… Quá rõ ràng, Phó Du Thường nghĩ trong đầu nhưng không dám nói ra, nếu không thì mèo con sẽ thẹn quá hóa giận cào người.

“Nhưng học tỷ, không phải trước đây chị là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật sao? Đều không tỏ vẻ nghi ngờ quỷ quái gì đó sao?” Tốc độ tiếp nhận này quá nhanh!

Nếu cô phản ứng chậm hơn, có lẽ thực sự sẽ không biết Mộc Chiêu muốn chạy đi đâu.

“Chiêu Chiêu, em không hiểu.” Phó Du Thường… Cô cũng không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó.

Chỉ có bên mất đi mới hiểu rằng trong những lúc tuyệt vọng, họ thà tin rằng thứ mình níu giữ cuối cùng là một tia hy vọng hư vô mờ mịt, còn hơn là tin rằng mình đã điên rồi mà thôi.

“Được rồi, vậy em không nghĩ nữa.” Mộc Chiêu chấp nhận số phận của mình, tính toán, mưu trí, khôn ngoan với học tỷ chính là không biết tự lượng sức mình.

“Vậy chị có nghe lời em, không điều tra ‘người’ đứng sau màn không?”

“Không có điều tra. Chị đã yêu cầu bọn họ dừng lại vào buổi sáng mà em báo mộng cho chị, những gì chị đã hứa với em thì đương nhiên sẽ làm được.”

“Vậy là tốt rồi, chuyện chị điều tra Tập đoàn Thịnh Chử đã dọa em một hồi, bởi vì em sợ Quỷ Vương chú ý tới chị…” Mộc Chiêu vừa nói đến đây đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng đột nhiên ngẩng đầu, muốn nhìn thấy được biểu cảm khác từ khuôn mặt của học tỷ.

Nhưng không có, học tỷ đang lắng nghe cẩn thận lời nói của nàng, không mất tập trung.

“Học tỷ… Điện thoại và tin nhắn đêm hôm đó không phải là chị giăng bẫy phải không?” Đôi mắt mèo hơi híp lại, lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Làm sao có thể? Có tin nhắn gì sao?” Phó Du Thường lộ ra vẻ mặt vô tội, như thật sự không biết gì cả.

Bình thường Chiêu Chiêu ngốc nghếch nhưng sao lúc này lại thông minh đến vậy?

“Thật không?” Mộc Chiêu lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

“Đương nhiên.” Phó Du Thượng thề son sắt, ít nhất Mộc Chiêu nhìn không ra sơ hở nào.

Mộc Chiêu lẩm bẩm trong lòng, sau đó hỏi: “Vậy học tỷ, sao chị xác định được em ở đây? Chẳng lẽ cũng vì giấc mơ sao?”

“Đương nhiên không phải là do giấc mơ, chỉ là… Chị nhìn thấy em đưa tranh cho Khấu Tử Thư. Sáng hôm đó Khấu Tử Thư giao lưu với thứ gì đó vô hình ở cạnh nhà chúng ta, còn có những hình vẽ bay loạn xạ trên bầu trời, chị nhận ra đó là của em, kết hợp với sơ hở trước đây của Khấu Tử Thư, nên chị có thể xác định.”

Mộc Meo mở to hai mắt, hóa ra là do Khấu Tử Thư lộ ra sơ hở! Đường đường là nữ chính, tinh anh trong tinh anh của giới cảnh sát, lại không đáng tin cậy như vậy?

Cô ấy lộ ra nhiều sơ hở như vậy?!

“Chiêu Chiêu, em quên trước đó em đã nói gì sao?”

“Cái, cái gì…”

“Em nói sau này em chỉ vẽ tranh cho chị, thế nhưng em lại đặc biệt vẽ một bức cho Khấu Tử Thư.” Giọng điệu Phó Du Thường có vẻ bình tĩnh nhưng Mộc Chiêu lại nghe thấy tràn đầy ấm ức.

“… À, ừm, ờ thì…” Mộc Chiêu cố gắng rất lâu mới nhớ ra ký ức vô cùng lâu trước đó.

Khi đó nàng vừa mới quen biết học tỷ không lâu, dựa vào sự dũng cảm của một thiếu niên, nàng đã bạo gan tiếp cận học tỷ, mở miệng ra nói vu vơ nhảm nhí, nàng thật sự đã từng nói một câu như vậy trong quá khứ, chỉ là lúc đó nàng cho rằng học tỷ cũng không nghiêm túc!

Nhưng học tỷ thế mà vẫn nhớ những lời này cho đến tận bây giờ? Mộc Chiêu nhất thời cảm thấy áy náy, khí thế vừa mới ngẩng cao lập tức xìu xuống.

Không, sao lại cảm thấy mình như một con mèo cặn bã? Không đúng! Là một cô gái cặn bã… Cũng không đúng! Nàng không phải là một người cặn bã, mọi chuyện đều có lý do!

“Ờm… Sau khi Khấu Tử Thư mở ra Mắt Âm Dương thì cô ấy có thể chất thu hút ma quỷ, dễ gặp nguy hiểm, cho nên em muốn vẽ cho cô ấy cái gì đó để phòng thân, kẻo bị quỷ ăn thịt, đây là vũ khí, không phải tranh nên không tính!”

“…” Phó Du Thường không nói gì, chỉ đưa tay vuốt lông Mộc Meo.

“Không tính, đúng không?” Mộc Chiêu nói nói, nàng cũng bắt đầu cảm thấy không chắc chắn.

Khi nàng đối diện Phó Du Thường, vẻ mặt buồn bã nhàn nhạt của vợ khiến đầu nàng không tự chủ được mà rụt rụt lại, trong lòng nàng cảm thấy áy náy không thể giải thích được.

“Chị tưởng em sẽ nói cho chị biết trước…” Phó Du Thường hơi mím môi, không nói nhiều nhưng cũng đủ để biểu đạt rất nhiều thứ.

“Đó, đó không phải chỉ là vừa khéo thôi sao?” Mộc Chiêu đột nhiên đứng dậy, dùng đầu mèo con cọ cọ mặt Phó Du Thường, “Cái gì mà thân mật khắng khít chứ, Khấu Tử Thư rõ ràng là một người kéo chân sau, không giúp được gì cả, nếu em không đưa thứ gì đó để bảo vệ cô ấy, chị Du Thư sẽ mất đi một cấp dưới quý giá!”

“Bởi vì lúc đó chỉ có cô ấy có thể nhìn thấy em, rất nhiều việc em không tiện làm nên chỉ có thể tìm cô ấy hỗ trợ, tuyệt đối không có tình huống nào khác.” Mộc Chiêu cọ tới cọ lui, dùng đủ thủ đoạn làm nũng.

Nhưng mà…

Hiệu quả quá ít!

Khi học tỷ ôm nàng bắt đầu xem tài liệu, Mộc Chiêu cảm thấy như vậy không được, học tỷ nói như vậy, có nghĩa là chị ấy đã giấu kín trong lòng rất lâu rồi, nếu không làm gì đó, có lẽ chị ấy sẽ buồn bực rất lâu.

Nên làm gì bây giờ?

Mộc Chiêu vắt óc, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, cuối cùng nhón chân mèo con lên.

Một cái bóng hư ảo đột nhiên xuất hiện phía trên mèo con, cả hai đều kinh ngạc.

Hòn Than rơi trên đùi Phó Du Thường, thấy con sen ngu xuẩn của mình kinh ngạc và còn hôn chân nó theo quán tính, nó “meo” một tiếng liếm liếm chân, một giây sau liền bị một con sen khác nắm cổ ném xuống đất.

“Meo?” Nó thấy con sen đã ném mình xuống đất ôm chặt eo con sen ngu ngốc kia vào lòng, nơi đó không còn chỗ cho nó nữa, mèo con “Meo meo meo” một lúc như đang chửi rủa, sau đó nó nện bước chạy ra cửa, nhảy lên bám vào tay nắm cửa, tự mình mở cửa và không quên đẩy mông đóng cửa lại khi đi ra ngoài.

“Ưm… Học tỷ, Hòn Than chạy rồi…”

“Không sao, thư ký sẽ coi chừng nó.”

Một chú mèo con không chứa linh hồn của vợ mình, một giây sau đã bị thất sủng.

——————

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài công ty, trước đó, Tống phó tổng đã ôm bụng bia vội vàng chạy tới.

Ông ta biết rõ những gì mình đã làm nhưng chắc chắn ông ta không thể thừa nhận, bây giờ ông ta chỉ có thể đặt hy vọng vào Phó Du Thường niệm tình cũ không tiết lộ chuyện này, những chuyện còn lại thì có thể dễ nói hơn.

Nhưng hiển nhiên Phó Du Thường sẽ không mềm lòng, ngoài tính kế với nhau ra, giữa bọn họ cũng không có tình cũ gì, quan trọng nhất là Tống phó tổng đến lúc nào không đến, lại đến ngay lúc vợ vợ người ta đang dính dính dán dán.

Phó Du Thường tiếp đón ông ta với vẻ mặt không được tốt, nói rõ ràng Tống phó tổng đã vi phạm pháp luật, chuyện cô có tha thứ cho ông ta hay không thì không liên quan gì.

Tống phó tổng còn chưa kịp giải thích gì thêm, tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài đã vang lên chói tai.

“Phó Du Thường! Cô vậy mà trực tiếp báo cảnh sát!” Tống phó tổng đập bàn, gân xanh nổi trên trán.

“Chuyện ông phạm tội đã sớm không thể che được nữa.” Phó Du Thường vẫy vẫy tay, yêu cầu thư ký có chút nóng nảy ở cửa đi ra ngoài.

“Xử sự có tình, mai sau gặp lại còn vui, đạo lý này mà cô không hiểu sao?” Tống phó tổng bắt đầu ngoài mạnh trong yếu đe dọa.

“Xử sự có tình, mai sau gặp lại còn vui? Đó là nếu như ông còn có thể ra khỏi tù.” Vẻ mặt Phó Du Thường đột nhiên hơi thay đổi, dừng một chút mới tiếp tục nói mà không để Tống phó tổng nghi ngờ: “Nhưng những gì ông làm cũng đủ để tuyên án tử hình, không cần phải xử sự có tình.”

Tử hình…

Sắc mặt Tống phó tổng tái nhợt, chuyện ông ta làm có thể bị kết án tử hình chỉ có một việc, cô đã biết… Hay là cảnh sát cũng đã biết?

Chị cô là cảnh sát, chỉ cần nhắc đến là bên kia có thể biết, cảnh sát biết được cũng không có gì lạ.

Bàn tay đặt trên bàn của Tống phó tổng run rẩy, ông ta đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở, giống như bị tăng huyết áp.

Thực tế là Mộc Chiêu đang lơ lửng trên không bóp cổ ông ta, đang cố gắng kéo ông ta về sau.

“Còn một lúc nữa cảnh sát mới tới, nếu cô ép tôi, tôi sẽ kéo cô chết theo!” Sắc mặt Tống phó tổng tái xanh, rõ ràng hai chân đang run rẩy nhưng ông ta vẫn muốn đánh cược một lần.

“Chỉ dựa vào cơ thể đầy mỡ này của ông?” Mộc Chiêu cảm thấy nước trong đầu của Tống phó tổng vẫn chưa chảy ra sạch sẽ, hoặc là mỡ không còn chỗ để phát triển nên đã chuyển lên đầu.

Vì vậy, tuy rằng thân hình của hai người rất khác nhau nhưng nếu thân thể bị rượu chè và tình dục đào rỗng thì cho dù có 5, 6, 7, 8 kẻ như thế này thì chắc chắn học tỷ sẽ hạ gục được một cách dễ dàng, đây chính là cháu gái được lão tướng quân đích thân huấn luyện, nếu không phải cháu trai lớn đã vào quân đội, cháu gái thứ hai làm cảnh sát, việc kinh doanh của con trai không có người kế thừa, có lẽ học tỷ cũng sẽ vào quân đội.

“Tống phó tổng, một trong những cảnh sát đến lần này rất giỏi bắn súng, chỉ hy vọng khi ông bị bắn xuyên đầu sẽ không hối hận.”

“Hắt xì!” Khấu Tử Thư vừa xuống xe đã hắt hơi.

Tống phó tổng mở to mắt nhìn Phó Du Thường lạnh nhạt, gần như không thể tin được lời này là do cô nói ra.

“Nhưng chúng ta cũng quen biết một hồi, Tống phó tổng, tôi có thể chỉ cho ông một đường sống.”

“Gần đây cảnh sát đang điều tra kẻ đứng sau lưng ông, nếu ông hỗ trợ tiêu diệt tổ chức đó thì cũng được coi là có công và có thể được giảm án.”

“Không, không được, như vậy tôi sẽ chết nhanh hơn!” Tống phó tổng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt càng thêm sợ hãi, cảm giác như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Mộc Chiêu vội vàng buông tay ông ta ra, sợ Tống phó tổng kích động quá mức mà ngủm củ tỏi trong tay mình.

“Đừng lo lắng.” Phó Du Thường nói: “Tôi biết ông sợ điều gì, chỉ cần ông nói với cảnh sát những gì ông biết về Tập đoàn Thịnh Chử, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho ông.”

Mộc Chiêu trên không trung mở to hai mắt, tiết lộ thế lực của Quỷ Vương cho cảnh sát làm gì?

Trong lúc nhất thời Tống phó tổng quên thở, đây là bí mật lớn nhất của ông ta, chuyện này mà cô cũng biết sao?

Khi cảnh sát tới, Tống phó tổng là bị chân mềm khiêng đi, trước khi rời đi còn nhìn Phó Du Thường lần cuối, chợt cảm thấy tính toán trước đó của mình thật nực cười.

Lần bắt giữ này diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên.

Khấu Tử Thư vốn tưởng rằng đây chỉ là một lần xuất cảnh bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Phó Du Thường, cô nàng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng không thể giải thích được.

Đúng như dự đoán, Phó Du Thường đã ngăn cô nàng lại khi cô nàng chuẩn bị rời đi, nói rằng muốn nói chuyện riêng với cô nàng.

Khấu Tử Thư nhận lấy danh thiếp Phó Du Thường đưa qua, nói thế nào nhỉ… Cái tên này thật thô tục, nếu người đưa danh thiếp cho cô nàng không phải là Phó Du Thường thì có thể cô nàng phải mang một đội đi quét cái chỗ thô tục này.

“Đây là…” Khấu Tử Thư khó hiểu nhìn Phó Du Thường.

“Một hội quán do những phi nhân loại mở ra, có mối quan hệ thù địch với tổ chức mà cô đang điều tra, kẻ thù của kẻ thù là bạn, cảnh sát Khấu có thể đi tìm hiểu một chút.”

Sắc mặt Khấu Tử Thư lập tức trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói tiếng cảm ơn.

“Một người như tôi có thể đi vào không?” Nghĩ đến là do phi nhân loại mở, Khấu Tử Thư lo lắng mình sẽ bị đá ra ngoài.

“Có thể vào! Tôi đã giúp cô hỏi rồi, nhưng mà… Có một vấn đề.” Mộc Chiêu sờ sờ cằm, xem ra đã hỏi trước những phi nhân loại kia.

“Cô có tiền không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.