Kể từ khi Diệp Sơ Hạ nói xong, Dịch Nam Yên đã hoàn toàn biến thành người câm, bất kể Diệp Sơ Hạ nói gì, cô đều có thể lựa chọn làm lơ và dù thế nào cũng không trả lời.
Ngay cả khi Diệp Sơ Hạ cố tình dùng ngón tay chọc vào lưng cô, chạm vào tóc cô, thậm chí còn giả vờ khóc thút thít nhưng không thể khiến cô phản ứng lại được nữa, giống như một người máy vô cảm.
Điều này khiến Diệp Sơ Hạ hơi khó hiểu, vừa rồi nàng có nói điều gì giẫm phải mìn sao? Không có mà đúng không?
Nhưng chắc cũng không có gì to tát, dù sao nếu cô thật sự tức giận thì cũng nên trực tiếp để nàng xuống, chứ không phải cõng nàng đi bệnh viện.
Sau khi đi bộ khoảng mười mấy phút, Dịch Nam Yên cuối cùng cũng đến một phòng khám nhỏ theo hướng dẫn, vừa bước vào, Dịch Nam Yên đã lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, Dịch Nam Yên chưa bao giờ nóng như vậy vào mùa hè, dù sao cô cũng có ô tô khi đi ra ngoài, những nơi cô ra vào đều có máy lạnh, cho dù tập thể dục cô vẫn ở trong nhà, nhưng lúc này cô phải đi dưới ánh mặt trời lâu như vậy, thậm chí cô còn có cảm giác nước da của cô đã sạm đi hơn một lớp chỉ trong mười phút ngắn ngủi.
Cô dùng tay quạt gió, và không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy nó không mát bằng Diệp Sơ Hạ đã quạt cho cô.
Cõng Diệp Sơ Hạ đi bộ cả quãng đường trên lưng, Dịch Nam Yên không thể nào không đổ mồ hôi, cho nên Diệp Sơ Hạ đã lấy tay quạt cho cô trên cả quãng đường, mặc dù cô cảm thấy hành vi này không những vô ích, mà còn làm tăng thêm sự khô nóng.
Nhưng giờ khắc này, cô lại cảm thấy, thật ra vẫn có chút tác dụng.
Ít nhất, làn da của nàng trắng tone lạnh, giống như tuyết đầu mùa đông, sạch sẽ mát mẻ, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy làn gió mát thổi vào mặt, tuy thân thể vẫn nóng bừng nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy mát hơn.
Tuy nhiên, điều không phù hợp với màu da của nàng là nhiệt độ cơ thể ấm áp như ngọc bích trên người nàng, Dịch Nam Yên cõng nàng như thể cô đang cõng một lò sưởi lớn trên lưng, nóng đến mức miệng cô lập tức trở nên khô khốc.
Diệp Sơ Hạ không biết Dịch Nam Yên đang nghĩ gì, ngẩng đầu nhìn cô, giả vờ quan tâm: “Chị Nam Yên, chị có mệt không? Chị lại đây ngồi đi, em đứng một lát cũng không sao.”
Khi Dịch Nam Yên cõng Diệp Sơ Hạ đi vào, cô đã thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng khám, dù sao thì cả hai đều có ngoại hình đẹp, ai cũng muốn nhìn thêm vài lần.
Phòng khám này mặc dù nhỏ nhưng không chỉ có hai người Diệp Sơ Hạ đến khám bệnh mà còn có những người khác cũng ở đó, những chiếc ghế đều chật kín, chỉ còn lại chiếc ghế mà Diệp Sơ Hạ đang ngồi.
Xét cho cùng, đẹp thì nhìn thêm vài lần là đủ rồi, nhưng nếu yêu cầu tôi nhường ghế, điều đó hoàn toàn không thể!
Tuy nhiên, khi Diệp Sơ Hạ lên tiếng vào lúc này, ngay lập tức thu hút ánh mắt của một nam sinh đang ngồi trên ghế và mải mê chơi game, cất điện thoại rồi rời khỏi ghế với khuôn mặt đỏ bừng.
“Chị, chị ngồi đi.”
Dịch Nam Yên đã quen với việc được hưởng sự ưu đãi từ khi còn nhỏ, vì vậy cô không cảm thấy ngại về điều đó, ngay lập tức ngồi xuống: “Cảm ơn.”
“Không, không có gì.” Nam sinh càng đỏ mặt hơn.
Nhiều người có thể làm loại việc nhỏ không tốn nhiều công sức này, nhưng phần lớn đều phụ thuộc vào vẻ ngoài của đối phương, dù sao đối phương cũng không phải là bệnh nhân, có ngồi hay không cũng không quan trọng.
Dựa vào lưng ghế, Diệp Sơ Hạ làm nũng với Dịch Nam Yên: “Chị Nam Yên, em hơi khát nước, chị có thể mua cho em một chai nước được không?”
Dịch Nam Yên không nhúc nhích, ánh mắt cô quét qua đôi môi căng mọng của nàng, cười khẩy: “Vừa rồi không phải hỏi tôi có mệt không sao? Bây giờ cô bắt tôi chạy vặt nên không cảm thấy tôi mệt nữa?”
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Tại căng tin ở ngay bên cạnh, mà chị Nam Yên trông rất khát nước, nhưng hiện tại em không thể cử động…”
“Nuốt nước mắt vào trong cho tôi!” Dịch Nam Yên lườm nàng một cái, đột ngột đứng dậy khỏi ghế, lẩm bẩm: “Đồ phiền phức!”
Cô đi thẳng ra cửa, khi quay lại, trên tay còn cầm thêm hai chai nước suối.
Diệp Sơ Hạ lại nở nụ cười ngọt ngào mềm mại tiêu chuẩn thiên thần nhỏ: “Cảm ơn chị Nam Yên ~”
Diệp Sơ Hạ cũng hơi khát nước, chai nước khoáng có chút mát lạnh, Diệp Sơ Hạ nhấp một ngụm và liếc nhìn chai nước khoáng trên tay Dịch Nam Yên, lúc này mới nhận ra cảm giác lành lạnh trên chai này là vừa mới hưởng ké cái lạnh từ một chai khác, nàng lập tức không nhịn được giật giật góc áo Dịch Nam Yên, đáng thương nói:
“Chị Nam Yên, em muốn uống bình nước lạnh của chị.”
Dịch Nam Yên liếc nàng một cái: “Người bệnh không thể uống nước đá.”
“Em chỉ bị thương ở chân thôi mà,” Diệp Sơ Hạ nghi ngờ rằng cô đang cố tình trả đũa. Dù gì thì ai sẽ chọn nhiệt độ phòng thay vì đồ uống lạnh vào mùa hè?
Dù sao Diệp Sơ Hạ không dưỡng sinh, nàng luôn uống nước đá vào mùa hè trừ kỳ kinh nguyệt.
Nàng lay lay cánh tay của Dịch Nam Yên: “Chị Nam Yên ──”
Nàng kéo dài giọng điệu, giọng vừa ngọt vừa dẹo, nhưng không hề có cảm giác ra vẻ, có thể nói nàng rất biết cách làm nũng.
Nhưng chai nước này đã bị mình uống rồi nên Dịch Nam Yên khá kiên quyết không nhường nó cho nàng.
Huống chi, người này đau bụng kinh có thể là do nàng uống lạnh như vậy, nhẹ cân như vậy nhìn cũng không được khỏe, trong trường hợp này, thành thật uống nước ở nhiệt độ bình thường vẫn tốt hơn.
Lần đầu tiên thất bại trong việc làm nũng, Diệp Sơ Hạ thậm chí còn tự hỏi liệu kỹ năng của mình có sa sút hay không, suy cho cùng thì nàng luôn thuận lợi khi sử dụng thủ đoạn này với những người lớn tuổi hơn mình, mặc dù hiệu quả có chút suy yếu khi áp dụng với bạn đồng trang lứa, nhưng Dịch Nam Yên trông không giống người có thể cưỡng lại mà?
Chưa kịp nghĩ kỹ tại sao lần này Dịch Nam Yên lại kiên quyết như vậy, thì bác sĩ đã xử lý xong những bệnh nhân khác và đi tới.
Chân của Diệp Sơ Hạ chỉ bị trầy xước và mắt cá chân cũng không bị bong gân, vì vậy bác sĩ chỉ kê cho nàng một lọ thuốc sau khi kiểm tra, rồi nhìn Dịch Nam Yên với vẻ cạn lời.
Khi cô gái nhỏ này được cõng đến đây, anh ta đã nghĩ rằng nó rất nghiêm trọng, nhưng kết quả chỉ vậy thôi?
Bác sĩ đã sử dụng hydrogen peroxide để làm sạch bụi bẩn trên vết thương, Diệp Sơ Hạ lập tức hít hà một hơi.
Làn da của nàng khá non mềm nên Diệp Sơ Hạ thường rất cẩn thận bảo vệ nó, mặc dù nàng có khả năng chịu đau rất tốt, nhưng vết thương chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hành động và tâm trạng của nàng.
Nếu nàng biết sẽ đau như vậy, nàng sẽ dùng mông tiếp đất khi ngã xuống.
Trong lòng nàng vẫn còn tâm trạng để nghĩ đông nghĩ tây, nhưng trên mặt Diệp Sơ Hạ lại đau đớn đến mức trực tiếp ứa nước mắt, Dịch Nam Yên ghét nhất là nhìn thấy loại vết thương thê thảm này, cô đồng cảm như chính mình cũng bị, hơi run rẩy, không kìm được nói: “Bác sĩ, ông nhẹ một chút!”
Bác sĩ không nói nên lời, bất đắc dĩ buông tay: “Sao có thể nhẹ được? Bây giờ không nhịn được, lát nữa bôi thuốc còn đau hơn đấy!”
Nhưng trẻ con bây giờ được gia đình cưng như trứng hứng như hoa, bác sĩ cũng có thể hiểu được, dù sao cô gái nhỏ nhất định không chịu đau nổi, người chị gái này không phải cũng là lo lắng thôi sao?
Nhưng mà hai chị em trông có hơi khác, có vẻ như không phải ruột thịt.
Dịch Nam Yên không biết bác sĩ đang nghĩ gì. Bây giờ cô thực sự có hơi đau lòng. Trên thực tế, vẻ ngoài của Diệp Sơ Hạ quá lừa người, con ngươi to và sẫm màu, cảm giác giống như có nét ngây thơ vô tội đặc trưng của trẻ con, nó trong veo đến mức nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy đáy, bây giờ nó được bao phủ bởi một lớp màng nước mờ ảo, giống như một bé mèo mới bị bỏ rơi không nơi nương tựa, với chiếc mũi ửng hồng, khiến người ta cảm mến.
Huống chi, Dịch Nam Yên khi còn bé đã từng bị thương như vậy, từ nhỏ đến lớn cũng không có bị thương nhiều lắm, cho nên mỗi lần bị thương đều nhớ rất kỹ, đến bây giờ cô còn có thể mơ hồ nhớ lại cảm giác đau đớn lúc đó, vì vậy cô không nghĩ rằng biểu hiện của Diệp Sơ Hạ là giả tạo, ngược lại có chút đồng cảm như mình cũng bị.
Nhưng vết thương nếu không được rửa sạch sẽ rất dễ nhiễm trùng, cô không nghĩ mình có thể chuyên nghiệp như bác sĩ.
Nên sau khi nghĩ như vậy, cô nuốt lại những gì định nói, yêu cầu bác sĩ trực tiếp bôi thuốc thuốc, ngồi xổm bên cạnh Diệp Sơ Hạ và lấy chai nước khoáng có đá viên bên trong áp vào chân nàng.
Lạnh như băng có thể giảm đau ở một mức độ nhất định. Diệp Sơ Hạ chớp mắt, nhìn Dịch Nam Yên xụ mặt làm động tác này, đột nhiên cảm thấy các đường nét trên khuôn mặt kiều diễm của cô trở nên dễ thương một cách khó hiểu, giống như một con ác long hung tàn, rõ ràng trông rất đáng sợ, nhưng bởi vì ăn quá nhiều, cả con rồng đã trở nên tròn trịa, diện mạo vẫn như cũ, nhưng không hiểu sao người ta không cảm nhận được sự sợ hãi ban đầu mà muốn nhéo thịt mềm trên người cô.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Sơ Hạ không còn tâm trí để nghĩ vu vơ nữa.
Thuốc kích thích vết thương mau lành, hiệu quả rất tốt, nhược điểm duy nhất là quá kích thích, nên khi bôi thuốc, nước mắt của Diệp Sơ Hạ chảy xuống mà không kìm được.
Như hạt mưa trên hoa lê(*) là cái gì, nhìn thấy thương, chính là như vậy, Dịch Nam Yên nhìn chằm chằm vài giây, đột nhiên cảm thấy giọt nước mắt vừa rồi của Diệp Sơ Hạ có hơi giống cố làm ra vẻ vậy?
(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
Điều này khiến cô nhớ đến chú mèo con mà cô nhặt được khi lần đầu tiên bị cái đồ phiền phức này lừa gạt, ngày hôm đó trời mưa, mèo con đáng thương cầu cứu cô, Dịch Nam Yên không thể làm ngơ, nên cô đã mang nó về.
Trong thời gian bị bệnh, mèo con rất dính người và rất dễ thương, khi hết bệnh, nó duỗi thẳng móng vuốt ra khè người, thậm chí còn không cho phép cô chạm vào nó, nhưng một khi cô thực sự tức giận hoặc muốn trừng phạt nó, nó sẽ bắt đầu rên rỉ, dùng loại ánh mắt đáng thương đó nhìn cô, và phát ra một tiếng kêu mềm mại đáng thương khiến lòng người run lên, vì vậy cô rõ ràng chưa làm gì cả, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi trong lòng, ngay cả khi chờ cô để ý nó, nó sẽ lập tức trở mặt, trong lòng cô cũng sẽ nghĩ như vậy.
So đo với nó làm gì chứ!
Bây giờ Dịch Nam Yên chính là có cảm giác này, cô cảm thấy vừa rồi Diệp Sơ Hạ còn giả vờ khóc, bây giờ mới là đau không chịu nổi, nhưng cô chỉ nghi ngờ, huống chi trông nàng rất thảm, thế là cơn tức giận vừa ập đến lại đột nhiên trở nên câm lặng, trong lòng chỉ có thể oán hận nghĩ, kẻ lừa đảo mãi là kẻ lừa đảo, ngay cả khi bảo cô ra ngoài mua nước, nàng cũng phải giả vờ khóc để lừa cô!
Trong lòng khẽ hừ một tiếng, Dịch Nam Yên nhướng mày: “Tự mình cầm nước đi!”
Diệp Sơ Hạ không nghĩ nhiều liền cầm nước, theo quan điểm của nàng, Dịch Nam Yên tất nhiên là người tốt, cứng miệng mềm lòng, nhưng điều này không có nghĩa là cô có lòng kiên nhẫn, chưa kể ngồi xổm khá mệt nên làm như vậy là chuyện bình thường.
Cho nên nàng cũng không từ chối, chỉ là tay có chút run, dù sao thật sự rất đau, so với vừa rồi ngã xuống còn đau hơn.
Thế là Dịch Nam Yên trầm mặc một lúc, cầm chai nước khoáng không buông.
Diệp Sơ Hạ ngạc nhiên nhìn cô: “Chị Nam Yên?”
“Câm miệng!”
“Ò.”