Giang Dữ An nghĩ nghĩ bộ dáng Đàm Tùng Lâm,lại nghĩ nghĩ ” tiểu hài nhi” hôm nay thấy, tin nhắn đều lười hồi về, bởi vì thật sự không có gì có thể so sánh.
Đàm Tùng Lâm vẫn còn gào, Giang Dữ An trực tiếp đem hắn kéo vào danh sách đen, tiếp tục chơi trò chơi.
Cao trung ở thành phố A không có thứ bảy, đặc biệt là cao tam ( năm ba), buổi tối thứ sáu nửa giờ tiết trước tiết tự học buổi tối là kỳ nghỉ.
Thẩm Tri Ngôn có thói quen ngủ nướng, cho nên ngày thường cậu sẽ đem đồng hồ báo thức đặt sớm hơn hai mươi phút, cách năm phút vang một lần để nhắc nhở chính mình.
Đêm qua ngủ muộn, còn mơ một cái mộng kỳ kỳ quái quái, trong mộng có người cầm đao truy đuổi cậu, cậu vẫn luôn chạy, chạy vội chạy vàng phát hiện người truy cậu là Giang Dữ An, cậu liền dừng lại, kết quả Giang Dữ An không đuổi theo, khi cậu chạy ngược trở về, Giang Dữ An không thấy cậu chạy ngược lại, vẫn hướng phía trước chạy, cậu liền vẫn luôn ở phía sau Giang Dữ An đi theo.
Đuổi tới đuổi lui Thẩm Tri Ngôn liền tỉnh, ý thức mơ hồ còn có chút xấu hổ, nghĩ thầm bản thân ở hiện thực áp lực lâu quá, trong mộng mới đuổi theo người không bỏ.
Cậu mê mang mở mắt ra, theo bản năng còn muốn nằm lại trên giường một lát, lấy di động qua, vừa thấy thời gian, tức khắc ý tưởng gì đều không còn.
Thẩm Tri Ngôn bay nhanh ra khỏi giường thay quần áo, đem bài thi trên bàn hết thảy nhét vào cặp sách, vội vã chạy ra phòng.
Hạ Nhất Thanh mới vừa rời giường, thấy Thẩm Tri Ngôn vội vội vàng vàng bộ dáng hoảng sợ.
“Mẹ!” Thẩm Tri Ngôn ở WC đánh răng hồ hồ hô một tiếng: “Mẹ, giúp con đem mì sợi trên bàn hâm nóng một chút!”
“Mì sợi đều nở thành một đoàn, đừng ăn, mẹ làm một lần nữa cho con.” Hạ Nhất Thanh nói.
“Không cần đâu, con không còn kịp rồi.” Thẩm Tri Ngôn hàm hồ kêu: ” Mẹ giúp con hâm nóng một chút, con đưa cho Tiểu Hoàng dưới lầu ăn.”
Tiểu Hoàng chỉ là một con mèo hoang, hai tháng trước lưu lạc đến phía dưới nhà Thẩm Tri Ngôn, Thẩm Tri Ngôn lần đầu tiên thấy nó là sau tiết tự học buổi tối, Tiểu Hoàng có chút khí vô lực ghé vào thùng rác, Thẩm Tri Ngôn đem bánh mua từ chỗ bà lão cho nó, không nghĩ tới nó đói đến mức không ăn bánh kia, nếm một ngụm liền hết hứng thú bò trở về, không còn biện pháp Thẩm Tri Ngôn đành phải về nhà làm cho nó chút cơm chan canh rồi bê xuống dưới.
Hạ Nhất Thanh bị dị ứng lông mèo, Thẩm Tri Ngôn vô pháp đem Tiểu Hoàng về nhà, nhưng mỗi ngày đều nhớ rõ mang thức ăn cho nó.
Thẩm Tri Ngôn dùng bao nilon bỏ mì sợi vào rồi xuống lầu, hôm nay mắt cá chân không còn nghiêm trọng, nhưng vẫn đau, cậu phải chịu đựng mới không khiến mẹ phát hiện.
Cũng may có thang máy, cậu không đến mức đi bộ xuống lầu.
Thẩm Tri Ngôn xuống lầu,thời điểm Tiểu Hoàng đã đi vòng quanh một cái chén. Cái chén là của chú bảo vệ cửa nơi này, trừ bỏ Thẩm Tri Ngôn, trong tiểu khu cũng có những người khác mang thức ăn cho Tiểu Hoàng ăn.
“Ăn đi nhóc con.” Thẩm Tri Ngôn đem mì sợi bỏ vào trong chén, xong liền đứng lên, vừa đi vừa nói: ” Hôm nay anh không thể bồi nhóc chơi, anh đến muộn!”
Thẩm Tri Ngôn một từ thành sấm, đến trường quả nhiên muộn. Cậu đem bánh mì trong tay nhét toàn bộ vào trong miệng, vội vã hướng khu lớp học chạy. Bởi vì quá sốt ruột, cậu mới vừa quẹo liền đụng phải một người, dưới chân không được,một người một mông ngã ngồi trên đất.
“Xin lỗi.” Thẩm Tri Ngôn chống tay mà đứng lên, giương mắt nhìn lại ngây ngẩn cả người.
Giang Dữ An hôm nay mặc một bộ màu đỏ sẫm, thân cao chân cũng dài. Hắn đeo một cái mũ lưỡi trai màu đen, kéo nón xuống thấp, một đôi mắt thâm thúy mà lạnh băng, mặt vô biểu tình nhìn Thẩm Tri Ngôn trên mặt đất.
Thẩm Tri Ngôn mặt đỏ lên, còn không có từ ngữ tốt nào để chào hỏi, một tiếng ” ợ ” trong cổ họng thoát ra.
“Cách” một tiếng, mặt cậu nháy mắt càng đỏ, theo bản năng nhìn xem Giang Dữ An, nhưng Giang Dữ An chỉ là nhàn nhạt nhìn cậu một cái, sau đó vòng qua cậu mà đi.