Đoạn Ninh Trầm đi đến úy phủ tranh đô, khi hắn vào cửa, thấy thân mình trần trụi của Tô Vĩ, tay ôm một nữ nhân đầy đặn, đang khò khò ngủ. Hắn đen mặt, kéo Tô Vĩ lên, không chờ tới khi Tô Vĩ từ buồn ngủ chuyển sang kinh hoảng, liền tàn khốc mà tuyên cáo mối quan hệ hợp tác của bọn họ đã kết thúc, lại nhớ tới Dương Nhạc, hắn liền dạo thanh lâu, nghênh ngang mà đi. Hắn còn cố ý đi tới phủ tranh thái thú, xác định Dương Nhạc không có động tác gì, lúc này mới yên lòng. Hắn lại đến mã thị mua một con ngựa cùng một chiếc xe ngựa, trên đường đi tiện tay chọn mua một đống lớn đồ dùng cần thiết, sau liền kêu nô tài thay hắn đem mấy thứ này tới khách điếm.
Hắn làm giáo chủ tốt đến không còn chỗ chê. Kỳ thật là không lâu trước đây, khi phát hiện có điều khác thường, hắn đã khẩn cấp ra lệnh những người thuộc Khinh Nhạc Giáo tại Xương Châu bỏ chạy, e sợ kêu người bang võ lâm minh kia nhân cơ hội đục nước béo cò, làm đảo loạn vũng nước đục. Bất quá tới được thành trấn phía trước là tốt rồi. Hắn tung ta tung tăng ôm Bùi Tự lên xe ngựa, tri kỷ mà đốt lò sưởi hộ y, nói: “Ngươi yên tâm đi, phủ thái thú bên kia không có động tĩnh gì.”
Bùi Tự ôm chặt quần áo, không phản ứng lại với hắn. Đoạn Ninh Trầm lại tưởng tượng, Dương Nhạc bí mật đi chơi trai, khẳng định sẽ không kêu người nhận ra được thân phận của mình tới hầu hạ. Lời lẽ hắn chính đáng: “Người ngày hôm qua…… Muốn cởi quần áo ngươi chính là thái thú của các ngươi. Hắn chính là một ngụy quân tử hiên ngang lẫm liệt…… Ngươi thường xuyên nhìn thấy hắn sao?”
Lời nói mang ý khách sáo. “Ngẫu nhiên.”
Ngẫu nhiên! Tối hôm trước vậy mà không phải là lần đầu tiên. Đoạn Ninh Trầm hai mắt như phun lửa, tức giận đến run người. Chỉ cần đem tên lùn mập Dương Nhạc xấu xí kia cùng mỹ nhân đặt bên nhau, hắn liền cảm thấy lồng ngực tức đến hoảng. Càng đừng nói trong hiện thực bọn họ còn cùng lên giường…… Hắn đình chỉ ý niệm trong lòng, ngăn mình nhịn không được đi giết chết Dương Nhạc. Hắn hít sâu một hơi, cầm tay Bùi Tự, nghiêm túc nói: “Chuyện quá khứ đều đã qua. Về sau không ai còn có thể cưỡng bách được ngươi.”
Sau đó Bùi Tự lạnh nhạt rút tay trở về. Ở trong mắt Đoạn Ninh Trầm, đây là bởi vì ở thanh lâu thường xuyên bị các loại người kia…, cho nên việc tiếp xúc với người khác rất là phản cảm, thương tiếc trong lòng cơ hồ đem cả người hắn bao phủ, hắn vỗ ngực bảo đảm: “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, sẽ không để cho người chịu dù chỉ một chút ủy khuất!”
Bùi Tự: “Ngươi tính sẽ cùng ta nói chuyện mãi sao?” Đoạn Ninh Trầm bừng tỉnh, mỹ nhân không muốn hắn nhắc lại chuyện cũ. Hắn hiểu! “Chúng ta đây liền đi!” Hắn đi ra bên ngoài đảm đương vị trí người đánh xe.
Lập tức từ xe ngựa xa hoa tới xe ngựa đơn sơ, chênh lệch này không phải chỉ một chút. Nhưng nếu có thể tìm hiểu nội công kỳ quặc của ma đầu này, lại đáng giá. Xe ngựa tự nhiên sẽ không thiết kế phòng chấn động phía trước cho y, sau một hồi lay động, một đêm chưa ngủ khiến y khó có thể chịu được, dựa vào trên vách xe mơ màng sắp ngủ. Buổi sáng uống thuốc xong, nội lực Đoạn Ninh Trầm đưa vào vẫn còn tàn lưu, chứng bệnh của y cũng xem như ổn định.
Giữa trưa, bọn họ ra thành Xương Châu, Đoạn Ninh Trầm ở bên ngoài gió lạnh lặng lẽ đánh xe, tâm tình lại nổi lên sung sướng chưa từng có, từ miệng ngâm nga tiểu khúc không biết tên, một bên lên tiếng hỏi: “Dịch Tự, ngươi có muốn ăn gì không?”
Sau một lúc lâu, Bùi Tự hỏi: “Có cái gì để ăn?” Đoạn Ninh Trầm đỗ xe ngựa sang một bên, cầm lương khô đã chuẩn bị tốt đi vào. Bùi Tự nhìn chằm chằm mấy khối bánh bột ngô khô cằn vài giây, lựa chọn tiếp tục ngủ, “Ta không ăn, ngươi ăn đi.”
“Ai, buổi sáng ngươi cũng chỉ uống mấy ngụm cháo. Như vậy không được, thân thể sẽ suy yếu……” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền ý thức được thân thể mỹ nhân giống như vốn dĩ đã không tốt, vội vàng sửa miệng, lời lẽ chính đáng nói: “Sẽ đói đến hỏng bụng.”
Tưởng tượng, bằng tư sắc mỹ nhân ở thanh lâu chắc chắn sẽ thừa sức ở hạng đầu, bên kia khẳng định dùng cẩm y ngọc thực cung phụng y. Đi theo mình, lại chỉ có thể gặm bánh bột ngô, thật là quá ủy khuất y. Chính mình là nam nhân đã tuyên bố cho y tự do hạnh phúc sinh hoạt! Nghĩ, hắn liền thu hồi lương khô, “Lúc ta tới, nhớ rõ phía trước có dòng sông, tới nơi đó rồi, ta cho ngươi ăn cá nướng!”
Để ngừa vạn nhất, hắn còn mua cả gia vị. Bùi Tự có chút ngoài ý muốn. Tới con sông hắn đã nói, hắn quả nhiên ngừng xe ngựa, chạy tới bên sông bắt cá. Bùi Tự nhấc màn xe lên, thấy hắn kéo ống quần lên, đạp trên sông bắt cá, trong lòng có chút giật mình. Thứ ngu ngốc này không thấy lạnh sao? Tựa hồ cảm giác được ánh mắt y, Đoạn Ninh Trầm ngẩng đầu lên, hướng y lộ ra chiêu bài cười ngây ngô. Là người làm việc đều sẽ có động cơ. Ma đầu này là đoạn tụ, coi trọng y, xem y là con mồi, đơn giản là dùng phương thức này thu hoạch hảo cảm của y, sau đó là lên giường thôi. Đã bị người khác coi thành con mồi, nhất định phải tự mình làm tốt công tác chuẩn bị đối phó. Bùi Tự buông màn xe xuống.
Chỉ sau chốc lát, Đoạn Ninh Trầm bắt được hai con cá lớn, thuần thục đem chúng nó mổ bụng, sau đó chọc qua một que xiên, để lên lửa nướng. Hắn rửa rửa tay, ôm Bùi Tự đi ra bên ngoài, giúp y hít thở không khí. Mạnh mẽ thông khí, kỳ thật đối với việc phải chịu đông lạnh, Bùi Tự thực lạnh nhạt. Có cá nướng bên cạnh, Đoạn Ninh Trầm đột nhiên bắt đầu cảm thấy muốn hoài xuân thu, ý nghĩ kỳ lạ, “Ngươi nói xem kẻ thù kiếp này của chúng ta, có thể hay không chính là những con cá kiếp trước chúng ta đã ăn qua?”
Bùi Tự: “……”
“Tỷ như Lý Diệp Chu kia.” nhắc tới cái tên này Đoạn Ninh Trầm liền bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, oán hận mà nói, “Ta kiếp trước nhất định là đã ăn cả nhà hắn.”
Bùi Tự lạnh lạnh nói: “Ngươi xem nước sông bên kia.” Lực chú ý của Đoạn Ninh Trầm lập tức bị dời đi, theo phương hướng ánh mắt hắn nhìn qua, “Ừ ừ, thấy được, làm sao vậy? Ngươi muốn uống nước sao?”
“Ta kiến nghị ngươi đi nhảy sông rồi tự tẩy não mình đi.” Nói là kiến nghị chứ thật ra nghe ngữ khí của y lại như đang nói “Ngươi chạy nhanh đi nhảy sông rồi tự sát đi”.
Đoạn Ninh Trầm: “……” Đáng ghét! Hắn đột nhiên đầy mặt nghiêm túc mà đứng lên, Bùi Tự hơi hơi nhướng mày, sau đó liền thấy hắn tung ta tung tăng mà chạy tới bờ sông, ngồi xổm xuống, đột nhiên đem đầu chúi xuống nước sông. Ngay cả Bùi Tự cũng sợ ngây người, “????”
Đoạn Ninh Trầm ngâm đầu ở trong nước trong chốc lát rồi lại nâng lên, mang đỉnh đầu ướt dầm dề trở lại bên người Bùi Tự, dùng miệng lưỡi thân thiết nói: “Ta đã tẩy xong đầu óc.”
Bùi Tự cách xa hắn một chút, “……” Người này quả nhiên đầu óc có vấn đề.
Lúc này Đoạn Ninh Trầm cũng cảm giác được gió lạnh, muốn đánh cái hắt xì, nhưng nhịn xuống. Nhìn mỹ nhân băng sơn cuối cùng cũng chịu lộ ra biểu tình khác thường, trong lòng hắn đắc ý cực kỳ, lấy quần áo thô xoa xoa mái tóc. Làm xong, lại cúi đầu lần nữa, liền phát hiện chính là con cá hắn đã nướng. Đoạn Ninh Trầm: “……” Y! Xem ra quả thật hắn cùng cá không đội trời chung.