Kia rồi, ả ta đang ở đằng trước, chỉ cần bắt ả ta chúng ta sẽ lập được công lớn.
Lam Băng Nguyệt nhìn thấy một lũ ruồi bọ đuổi theo mình mà không biết mệt, nàng khinh thường nhìn bọn chúng.
Đã từng là đồng đội kề vai tác chiến vậy mà cũng có ngày người bọn họ đuổi giết lại là nàng.
Nàng đã chán ghét cảnh chém chém giết giết kia rồi, sống trên lưỡi đao dính máu là điều mà nàng không muốn.
Tuy nhiên là người trong tổ chức nàng không thể làm việc theo ý của mình, từ nhỏ nàng đã bị bọn chúng huấn luyện vô cùng dã man nếu không nói là vô nhân tính.
Nành đã được tuyển chọn trong cả một trăm người, có thể nói khắt khe đến nhường nào.
Nhìn thấy trước mặt là vực sâu thăm thẳm, phía sau những tên sát thủ đã đuổi đến, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Từ trên cao Lam Băng Nguyệt bất ngờ nhảy xuống, nàng quyết sẽ không theo bọn chúng trở về để bị hành hạ, nàng không muốn trở thành công cụ giết người của bọn chúng nữa.
Khi nhảy xuống vách núi nàng ước rằng nếu kiếp sau có được làm lại nàng sẽ sống một cuộc đời thật tốt, biết yêu thương bản thân mình, và sống vì riêng mình.
Lam Băng Thường cảm thấy cơ thể nàng lạnh giá, nàng nghe thấy có tiếng người gọi nàng :
“Tam tiểu thư, tam tiểu thư ,tiểu thư không sao chứ ?, người đâu ta đã tìm thấy tam tiểu thư rồi “.
Nàng chỉ nghe thấy thế rồi ngất đi không hay biết gì nữa.
Lúc Lam Băng Thường tỉnh dậy nàng nhìn khung cảnh xung quanh mà hốt hoảng, không phải nàng đã nhảy xuống vực rồi ư, vực cao như thế làm sao nàng có cơ hội sống sót được, đây là thiên đường hay địa ngục, hàng ngàn câu hỏi vì sao hiện lên trong tâm trí nàng.
Nha đầu Liên Hoa thấy chủ tử đã tỉnh vội vàng hốt hoảng đi đến hỏi :
“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao, sao người nghĩ quẩn như thế, người nhảy xuống hồ tự tử có giải quyết được sự việc đâu, mọi việc chắc chắn có thể giải quyết người làm như vậy bảo Lan di nương phải sống ra sao, di nương có một mình tiểu thư là nữ nhi, người mà có mệnh hệ gì thì chỉ tội mỗi di nương thôi “.
Lam Băng Nguyệt ngớ người nhìn cô nương lạ mặt trước mắt, phản ứng sát thủ của nàng rất nhanh nhẹn hỏi :
“Ngươi gọi ta là cái gì, đây là đâu, ta là ai ?”.
Liên Hoa vẻ mặt hốt hoảng nói :
“Tam tiểu thư người quên nô tỳ rồi sao, nô tỳ là Liên Hoa đây, người là tam tiểu thư của phủ tướng quân mà, người thấy khó chịu ở đâu để nô tỳ gọi đại phu đến khám cho người ” .
Lam Băng Thường trấn kinh trong giây lát, chuyện hi hữu gì xảy ra thế này, nangg không chết mà lại trọng sinh ở thế giới khác, trời ơi có phải ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện trước khi chết của nàng hay không, cho nàng cơ hội sống lại trên cơ thể của một người khác .
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng và nghi ngờ của Liên Hoa, nàng liền đưa tay lên xoa đầu rồi nói nhỏ :
“Không phải mời đại phu đâu, có lẽ ta bị rơi xuống nước nên thần trí có chút không tỉnh táo, ngươi để ta nghỉ ngơi bình tâm lại một chút đã “.
Liên Hoa nghe thấy tiểu thư nói vậy thì yên tâm thở phào nói :
“Vậy thì nô tỳ yên tâm rồi, lúc nãy đại phu có nói tiểu thư bị sặc nước quá nhiều nên cần phải nghỉ ngơi, người ngủ đi một lát nô tỳ đi sắc thuốc cho người “.
Lam Băng Nguyệt nằm xuống nhắm mắt lại, lúc này một luồng ký ức của thân chủ dần dần hiện lên trong đầu nàng.
Hóa ra nàng là tam tiểu thư của phủ Lam tướng quân, nàng là thứ nữ là nữ nhi của Lan di nương, từ nhỏ đến lớn dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp cho nên bị các tỷ muội khác vô cùng ghanh ghét.
Nàng lúc nào cũng bị cô lập cho nên bản thân nàng có một chút nhu nhược, yếu đuối rất ít khi nàng ra khỏi phủ.
Phụ thân nàng là đại tướng quân hàng năm đi chinh chiến bên ngoài nên rất ít khi hồi phủ, nếu có trở về chỉ là trong chớp nhoáng, toàn bộ mọi việc trong phủ đều do một mình phu nhân lo liệu.
Phu nhân là người độc đoán nên thường xuyên gây khó dễ cho các thiếp thất, di nương , tuy nhiên với các nữ nhi thì bà ta lại vô cùng rộng lượng ăn mặc chi tiêu đều rất hào phóng nên bên ngoài bà ta được danh tiếng rất tốt.
Phu nhân có duy nhất một nam nhi và một nữ nhi, bà ta xuất thân từ hầu phủ cho nên rất được phụ thân coi trọng.
Tuy nhiên sau khi sinh đại hoàng huynh thì bà ta bị suy yếu nhưng vẫn cố sinh ra đại tỷ cho nên từ nhỏ đại tỷ sức khỏe đã rất yếu.
Các nàng khi nhỏ đều thường xuyên được đưa đến hầu phủ để chơi vì thể nên rất thân thiết với đại biểu ca Dung Cẩn Niên.
Từ nhỏ đại tỷ đã thích Dung Cẩn Niên, nhưng Dung Cẩn Niên lại đặc biệt thích Lam Băng Nguyệt, bảo vệ nàng ở tất cả mọi nơi, chính vì lẽ đó nên đại tỷ Lan Nghi Tuệ đã rất chán ghét nàng, đó cũng chính là lý do vì sao nàng bị cô lập.
Nhưng cũng may nàng còn có biểu ca Dung Cẩn Niên làm bạn, hai người vẫn lén lút gặp gỡ điều này khiến cho Lâm Nghi Tuệ ghanh ghét ra mặt.