“Cậu chủ… cậu chủ… cậu dậy đi… sắp muộn học rồi!”
Cô bé hầu gái cố lay người con trai đang ngủ say trên giường cỡ lớn.
Cậu bé đó có dáng người mập ú, khuôn mặt tròn trịa như cái bánh bao trông nhìn rất dễ thương, chỉ khiến cho người ta muốn nhéo cái má phũng phĩnh một cái.
Cô hầu nhỏ cũng không nhịn được, cố ý bẹo nhẹ má cậu.
Chợt cậu bé đó tỉnh giấc, theo phản xạ tự nhiên giật thót, bóp chặt lấy bàn tay trắng trẻo của cô hầu nhỏ.
“A… Đau quá! Xin cậu làm ơn bỏ tay em!”
Cái gì? Giọng nói này thực sự nghe rất đỗi quen thuộc. Không lẽ là?
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu tròn to đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của cô hầu nhỏ.
Cô ấy… là Lệ Na.
Cậu buông bỏ đôi tay nhỏ bé, trực tiếp lao vào ôm chầm lấy cô hầu nhỏ, không kìm được cảm xúc mà rung rung nước mắt.
“Lệ Na… Thật may quá, em vẫn còn sống. Anh cứ tưởng rằng em đã rời xa anh rồi chứ?”
Cô hầu nhỏ ngẩn ngơ cả người, khuôn mặt cô cứng đờ không một cảm xúc, cố gắng xác định tình hình hiện tại.
Hơ? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Tự nhiên mới sáng sớm ngày ra, cậu chủ đang ôm cô sao? Rồi lại cái gì mà… em vẫn còn sống. Ủa? Mình từ trần lúc nào vậy ta?
“Cậu chủ… có phải cậu mới ngủ mớ không? Em vẫn còn sống sờ sờ ra mà, có chết gì đâu?”
Câu trả lời này làm cậu chủ có chút bình tĩnh, rời khỏi cơ thể của cô hầu nhỏ. Lúc này cậu mới định hình lại?
Đây là đâu? Chỗ này là chỗ quái quỷ nào? Nào là gấu bông, đồ chơi… rồi còn cái căn phòng này nữa? Sao mọi thứ đều toàn màu hồng vậy trời? Và mình…
Sao cơ thể… LẠI BÉO PHÌ MỘT CÁCH KÌ LẠ THẾ NÀY?
Cơ bụng của tôi, từng múi một đều không thừa không thiếu giờ không cánh mà bay, để lại cho tôi cả tảng mỡ bụng 6 ngấn. Rồi tay, chân, toàn bộ mọi thứ trên cơ thể… Sao không có chỗ nào là không có mỡ thừa vậy trời.
Bỗng dưng, một loạt kí ức từ đẩu từ đâu xuất hiện trong đầu cậu. Kí ức này là toàn bộ những gì cơ thể này đã trải qua từ khi lọt lòng tới giờ, từ lúc biết bò, biết đi, biết nói, biết học… rồi từng người thân, họ hàng, bạn bè đều hiện rõ ở trong đầu cậu. Từng khung bậc cảm xúc cậu đã trải qua, mọi hỷ nộ ái ố…
Nói đến cơ thể này, hình như tên giống cậu – Cố Tư Nam.
Vậy là bằng một cách nào đó, Tư Nam đã trùng sinh?
Không, không thể nào… thật nhảm nhiếc, nghe thôi đã thấy thần kinh rồi, chắc chắn là mình chưa chết, chắc mình chỉ đang ngủ mơ mà thôi. Cần phải tự đánh thức dậy.
Rồi, Tư Nam tự lấy tay của cơ thể này tự vả vào mặt, càng đau càng tốt. Cô chủ nhỏ đứng đối diện thì hoảng hốt, trực tiếp ngăn cản cậu chủ tự làm hại mình.
“Em xin cậu, cậu đừng tự làm đau chính mình… Em xin nhận thay, cậu cứ đánh em đi.”
“Cô… giúp tôi một việc.” – Tư Nam ra lệnh.
“Vâng, việc gì cậu chủ giao em cũng đều đáp ứng hết.”
“Tát tôi một cái thật đau vào.”
“G-gì… gì… gì cơ ạ?” – Cô hầu nhỏ không tin nổi vào tai mình.
“Không nghe lời tôi sao? Đây là mệnh lệnh đấy…”
Cô hầu nhỏ không dám làm trái mệnh lệnh, nhưng cô không đủ can đảm để tặng cho cậu chủ một cái bạt tai. Tay cô bé cứ nâng lên rồi lại hạ xuống.
Hết cách, Tư Nam cậu nắm chặt tay cô hầu nhỏ, rồi tự lấy đó vả vào má mình. Cô hầu nhỏ giật mình hốt hoảng giật tay lại, xin lỗi cậu chủ rối rít mặc dù không phải mình làm.
Cảm nhận được mọi cơn đau từ má trái mà vẫn chưa tỉnh dậy, lúc này Tư Nam mới hoàn hồn.
Cảm giác rất chân thật, không phải mờ ảo. Thật không ngờ, ông trời có mắt cho ta một cơ hội làm lại cuộc đời… cuộc đời của một tên sát thủ máu lạnh tàn khốc.
Tư Nam bước xuống giường, ngả người vươn vai ra đằng sau, chiếc bụng phệ phình ra đằng trước. Cô chủ nhỏ thấy thế thì chỉ vội che tay cười khì…
Tư Nam để ý, lúc này cậu mới nhận ra mình còn lùn hơn cả cô hầu nhỏ, mặc dù đã 17 tuổi rồi.
Chết tiệt, thằng oắt con này thế mà không chịu tập tành gì cả, đến ta trùng sinh còn muốn chui xuống cái lỗ nào cho vừa đây… Thật là mất mặt.
“Cô ra ngoài trước cho tôi…” – Tư Nam phẩy phẩy tay.
“Vâng.” – Cô hầu nhỏ cúi người chào rồi lẳng lặng ra ngoài.
Tư Nam ngồi bệt xuống giường, ngẫm thêm một chút nữa về kí ức của cơ thể này.
Thằng nhóc này tên là Cố Tư Nam – xuất thân là con trai của chủ tịch tập đoàn Cố gia hùng mạnh nhất thành phố A. Tên này là con một nên sau này sẽ phải kế thừa công ty của cha hắn. Thế nhưng, cha tên béo này lại quá thất vọng về con trai mình, một thằng con quý tử lại luôn đứng gần bét lớp, đã vậy lại lười nhác, suốt ngày chỉ biết ngửa tay xin cha tiền tiêu vặt.
Nhút nhát, yếu đuối lại hay bị bạn bè bắt nạt, coi thường. Tên béo này đúng là một thằng thất bại của tạo hóa.
“Không biết lần này mình xuyên không với mục đích gì, nhưng chắc chắn rằng mọi thứ đều phải có nguyên do.
Hắn… có ở thế giới này không? Dù lí do là gì, mình cũng phải thích ứng với cuộc sống mới này trước đã.”
Tư Nam thay bộ đồ ngủ sang bộ đồng phục trường. Cơ thể tên này béo quá, nhích mãi không cài được khuy, lúc cài xong rồi thì bộ đồ ép chặt vào đến khó thở. Khó khăn lắm cậu mới sửa soạn xong.
Lúc nhìn từ trên tầng xuống, Tư Nam thấy ông Cố đang ngồi đọc báo, tay cầm tách trà nhâm nhi, ông nhìn cậu bước xuống mà không mấy gì vui vẻ, tiếp tục ngó lơ đọc báo, ông đương nhiên không còn quan tâm sâu sắc gì về thằng con này nữa, nếu nó không cố gắng thay đổi thì sớm muộn gì tập đoàn Cố thị cũng về tay của anh em họ hàng.
Thứ ông ta quan tâm nhất là tiền bạc và ăn chơi, vợ chết thì ông đi dao du với gái làng chơi, có khi còn mời họ về nhà để ân ái.
Tư Nam không quá kinh tởm việc này, những con người như thế trong thế giới ngầm không thiếu.
Tư Nam chậm rãi tiến đến bàn ăn, ông Cố không thèm liếc nhìn anh một cái vẫn tiếp tục dán mắt vào tờ báo.
Tư Nam đặt ra mục tiêu cho riêng mình, phải tự thay đổi thân xác này, cố gắng để lấy lòng tên già sở hữu tập đoàn. Chỉ khi đó, anh mới có thể tìm hiểu tung tích về Thành Bắc.
Để xem thực sự ở thế giới này, hắn có tồn tại hay không?
Ăn xong Tư Nam lau miệng.
“Thưa ba, con ăn xong rồi, con xin phép đi trước.”
Thấy đứa con khó bảo hôm nay có vẻ lạ, thường ngày trước khi đi học nó luôn ngửa tay xin tiền tiêu vặt nay lại ung dung cầm cặp sách đi học trước, trước khi đi còn không quên phép tắc tối thiểu trong Cố gia. Ông Cố có chút nới lỏng tâm tình.
Bước ra khỏi biệt thự, Tư Nam ngắm nghía mọi thứ xung quanh, quang cảnh và sinh vật nơi đây thật trong lành, thật khó có thể so sánh với cuộc sống của anh lúc ở thế giới ngầm, chỉ toàn là một màu đen xám xịt không có nụ cười, chỉ có giết chóc và máu tanh.
Lúc chuẩn bị lên chiếc xe BMW do tài xế riêng của Cố gia chở, anh nghe thấy tiếng cô hầu nhỏ từ sau vọng ra.
“Cậu chủ… cậu đợi em với.”
“Cô theo tôi ra đây làm gì?” – Tư Nam cậu buộc phải tìm ra rõ thân phận thực sự của cô bé này.
“Em theo cậu ra đây tất nhiên là để hầu cậu rồi.” – Cô hầu nhỏ thở hổn hển.
Để cô ấy bên cạnh mình, sẽ dễ tra khảo hơn.
“Vậy vào xe đi.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi Cố gia, khi đã ra khỏi cổng, Tư Nam mới gặng hỏi:
“Nói tôi biết, tên em là gì?”
Ở trong kí ức của tên béo này, không hề có chút thông tin nào về cô hầu gái này, đơn giản là nhà họ Cố đã nhận nuôi cô ấy từ cô nhi viện.
“Em… em không biết tên của mình là gì! Sao cậu lại hỏi em?”
“Vậy từ nay trở đi, tôi sẽ gọi em là Lệ Na.” – Tư Nam chỉ tay vào mặt cô.
“Em? Lệ Na? Nhưng sao cậu lại đặt tên cho em, trước giờ…”
“Tôi nói thế nào thì cứ làm nguyên như thế đó.”
Thực ra được cậu đặt tên, cô bé vui mừng còn không hết. Cô chỉ lấy làm lạ là chưa bao giờ cậu chủ lại chủ động nói chuyện với cô như vậy, từ trước đến nay vẫn thế.
Vậy là cô bé với khuôn mặt giống hệt Lệ Na này không còn thông tin gì để Tư Nam moi móc nữa. Không tên, không danh phận, không địa vị, một kẻ vô danh mà thế giới không biết đến sự tồn tại, sự tồn tại duy nhất của cô ấy chỉ có ở trong Cố gia mà thôi.
Xe đã đến trường học, lúc Lệ Na chuẩn bị xuống cùng anh, Tư Nam đã chặn tay lại.
“Hôm nay miễn cho em, về phòng tôi dọn dẹp cho gọn gàng.”
“A… không được đâu cậu chủ, nếu em không đi theo cậu là ông chủ sẽ phạt em mất.”
“Về cứ nói với ông chủ đây là lệnh của cậu chủ. Không lẽ em định cãi tôi?”
Lệ Na lúng túng nhí nhố. “Dạ, em không dám, em về ngay đây!”
Sau khi chiếc xe đã rời đi, Tư Nam quan sát từng chút về kiến trúc của ngôi trường này cũng không đến nỗi tệ, nhưng cậu cảm giác bên trong sao đầy mùi sát khí hung hực. Nhìn mọi người xung quanh đều vui vẻ cười đùa, sao chỉ có mỗi mình anh có cái cảm giác này.
Tư Nam đứng một hồi lâu lục lại kí ức.
Ra rồi,
Tư Nam béo trước đây ở trường hay bị bọn đầu gấu bắt nạt, bọn chúng lúc nào cũng hẹn cậu ra để moi móc tiền vì nghĩ rằng cậu ấm nhà Cố gia lắm tiền, vậy nên sáng nào cậu ta cũng phải ngửa tay xin tiền cha mình.
Vậy là anh đã hiểu lầm “chủ cũ” rồi, chưa tìm hiểu kĩ đã vội kết luận con người của cậu ta. Nhưng với bản tính nhút nhát, cũng khó trách được tại sao cậu ta không phản kháng.
Nhưng giờ thân xác này đã thay chủ mới rồi, xui thay ta từ trước đây chưa ngán bố con thằng nào!
Phòng học của Tư Nam béo là lớp 2-1C – Năm ba, vừa mới đặt chân đến cửa thôi, cậu đã thấy mọi người trong lớp bàn tán xì xào về mình, toàn là những lời nói không hay, miệt thị về ngoại hình cùng những lời lẽ bẩn tai.
Nhưng cậu nào có quan tâm. Bọn oắt con vắt mũi chưa sạch này nghĩ sao chỉ vài lời nói có thể xoay chuyển được anh.
“Hừ, tao đây ở kiếp trước còn phải chứng kiến mẹ bị đám lưu manh hãm hiếp thì chúng mày đã là cái thá gì?”
Tư Nam không thèm đoái hoài, thản nhiên ngồi xuống vị trí của mình, tay phải chống cằm mắt nhìn về hướng ánh mặt trời.
Cả lớp ngơ ngác khó hiểu. Thường tên béo này sẽ xin lỗi hay hậu tạ đủ thứ kiểu, làm tất cả mọi thứ để mọi người không xoi mói về ngoại hình mình.
Nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục nói đểu, để xem tên béo Tư Nam này mặt dày đến nhường nào.
Bỗng đâu xuất hiện đám học sinh năm nhất xuất hiện, bọn chúng phải có tới 4,5 đứa lận, tên nào tên nấy vẻ mặt cứ hầm hầm làm cả lớp năm ba khiếp sợ, ai nấy đều không dám nhìn thẳng lên, chỉ ước rằng chúng nó đi quách đi cho xong chuyện.
Tuy nhiên, đây chính làm đám hay đi bắt nạt Tư Nam béo, bọn chúng hô to:
“Thằng béo đâu, lại đây đi theo tao.”
Mọi người đều mãn nguyện cười, tên béo này hôm nay lại xong đời rồi. Ai biểu nhà giàu làm chi? Bị chúng nó nhìn trúng thì chỉ khổ cái thân.
Tư Nam đang lướt qua vài dòng kí ức trong đầu, bị bọn chúng gọi tên thì ngẩng đầu lên. Chính là bọn chúng, bọn năm nhất thối nát này. Cũng hay, vừa lúc chết đến giờ chưa được vuốt ve má ai, đang hơi ngứa.
Anh không nói gì, đứng dậy đi theo đám đầu gấu nhưng trên mặt không hiện vẻ sợ hãi. Bọn năm nhất cười ha hả, hôm nay lại có tiền chơi game rồi.
Hẹn nhau vào một góc khuất, cả 4, 5 tên đều vây quanh túm tụm lại, tên đứng trước anh có vẻ là đại ca của bọn này. Hắn đưa tay ra.
“Ê béo, như mọi hôm.”
“Xin lỗi, hôm nay tao không có tiền.”
Cả bọn bị làm cho kinh ngạc, tên béo này hôm nay ăn phải cái gì mà dám từ chối. Một tên tức giận, chửi:
“Mày nói cái chó gì, nói lại coi.”
Tư Nam hai tay chìa ống quần, quả thực bên trong không có tiền, bọn chúng lại càng tức giận hơn, mặt tối sầm lại.
“Mẹ thằng chó, nay phải dạy dỗ lại mày rồi.”
“Dám xưng hô ngang hàng với bọn tao à? Tội này không què tay cũng bầm mắt.”
Tên đại ca của cả đám mở màn trước, tay nắm chặt lại hướng thẳng về phía Tư Nam.
Bụp.
Bàn tay quả phật thủ in chặt lên tường, có một chút máu chảy ra từ trong, tên đó ôm tay đau đớn gào lên.
“Aaaaaaaa…. Thằng chó… tay tao…. ahhhhh!!!”
Tư Nam đầu ngả sang bên, nghĩ: “Mới chảy tí máu đã kêu, thế này mà cũng đòi xưng bá xưng vương với tao.”
“Nhìn cái chó gì? Lao vào đấm nó cho tao.”
Cả bọn nghe lệnh lao lên như mũi bắn, trước mặt Tư Nam đây là bao nhiêu nắm đấm đang chĩa thẳng.
Tư Nam khuôn mặt không cảm xúc, anh nhẹ nhàng nghiêng đầu uyển chuyển, lay lắt qua từng quả phật thủ.
Có tên cố tình đấm lừa một quả, thấy Tư Nam né sang phải, hắn đưa tay hất sang.
“Quả này mày xong đời rồi! Khà khà…”
Nhưng khuôn mặt hắn bất ngờ phải co lại một cách khó chịu, Tư Nam dùng củ trỏ ở khuỷu tay để làm khiên đỡ để đối phương đấm một lực khá mạnh vào phần xương cứng.
“Kết thúc cho xong nào!”
Tư Nam vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn bọn chúng.