Buổi tối trằn trọc của Kì Băng cũng qua đi, ánh bình minh xuyên qua từng bụi hoa oải hương, len lõi qua chiếc màng màu trắng trên khung cửa sổ mang theo mùi hương của loài hoa tinh khiết kia.
Mùi của hoa oải hương hòa cùng sương sớm và ánh ban mai làm Kì Băng thoải mái vô cùng, cô cầm ly capuchino ra ngoài, dang tay hít lấy không khí trong lành như mọi ngày.
Xa xa là hình dáng của ba mẹ Jenny đang cắt hoa để bó lại, đợi hoa nở đã khó thế mà mới chỉ mấy tuần rôi qua lượng hoa đã vơi đi nhiều.
Jenny nói đúng thấy hoa dần hết thật buồn, nếu là cô thà lỗ vốn còn hơn bán hết chúng đi. Mỗi ngày ngắm và đi dạo trên cánh đồng này đã là quá đủ.
– Fils maman Jen (Con chào mẹ Jen)
Kì Băng hôn vào má đã dần có nếp nhăn của mẹ Jenny, nói thật cô rất muốn ngày nào cũng được nói tiếng Pháp như bây giờ.
Nhờ hòa nhập vào ngôn ngữ Kì Băng cũng dần tiếp nhận mình vào một thế giới khác, một thế giới ràn ngập niềm vui và sự hồn nhiên mà khi tuổi 19 cô đã bỏ lỡ.
Đến khi 22 tuổi mới tập tành làm một thiếu nữ vui tươi, thuần khiết như Jenny
– La mère de Jenny dit aujourd’hui, j’ai quelque chose de nouveau sans doute revenir à la fin de nuit. Désolé maman et trois enfants d’aujourd’hui ne sont pas aider deux personnes et (Mẹ nói với Jenny là hôm nay con có việc bận chắc hẳn tới khuya mới trở về. Xin lỗi mẹ và ba hôm nay con không giúp được hai người rồi)
– Les hiboux ne sont pas dérangés, vous nous avez aidés beaucoup et ont besoin d’un répit plutôt (Con cứ việc không phải bận tâm, con giúp chúng ta nhiều rồi cần có thời gian nghỉ ngơi chứ)
– Phải! Con cứ đi chơi thỏa thích đi.
Bên cạnh ba của Jenny cũng lên tiếng khuyến khích, gia đình họ tốt với cô thế đấy!
Lúc nào cô cũng nhận được từ họ sự khuyến khích, nói rồi cô cười với họ, cô quay về ngôi nhà gỗ màu trắng của mình.
Rửa sạch ly xếp lên tủ, Kì Băng quay ra dọn dẹp ngôi nhà nhỏ của mình sau đó bước lên gác, ngôi nhà tuy không có chiều rộng nhưng lại nghiêng về chiều cao và nghệ thật.
Ngôi nhà nhỏ này rất có sáng tạo, còn nhớ lúc xây nó ba Jenny phải đặt mua gỗ từ một nơi xa ở thành phố, cả nhà 3 người họ và cô đã có một tháng vui vẻ khi dựng nên ngôi nhà này.
Vừa nghĩ cô vừa lấy trong chiếc tủ gỗ một chiếc áo sơ mi màu xanh lá sọc ca rô và một chiếc quần sooc hơi rác kiểu cao bồi.
Mặc quần áo xong cô mang đôi bata màu đen khá cá tính, cô ra ngoài khóa cửa lại rồi vẫy tay về phía ba mẹ Jenny hét lớn chào họ.
Cô chạy trên con đường từ cánh đồng vào làng Roussillon, đến nhà của Jenny cô lấy chìa khóa ra mở gara lấy chiếc xe yêu quí của mình.
Ở một góc của gara là một chiếc xe được bọc một lớp nilon, kéo tấm nilon đầy bụi xuống Kì Băng ngắm nhìn lại ciếc xe của mình.
Chỉ những dịp lễ cô mới đưa cả nhà Jenny đi chơi bằng xe của mình nên bụi bám nhiều cũng chẳng lạ gì.
Chạy xe ra khỏi gara, chiếc xe Aventador màu đen lướt trên con đường ngoại ô của Pháp, vào đến Paris chiếc xe số lượng có hạn này bị không ít người dòm ngó.
3 năm trước nói Aventador là số lượng có hạn thì không gì thắc mắc
3 năm sau Aventador đã thành một cực phẩm
Chạy quanh con phố, xe Kì Băng dừng trước một shop thời trang không lớn, nhìn từ ngoài vào các bộ áo quần được trưng bày gọn gàng và rất phong cách.
Bước vào trong nhân viên chào hỏi rất lịch sự, Kì Băng đưa cho nhân viên một tờ giấy có một hình sấm sét nhờ nhân viên đưa tới cho chủ của họ.
Ngắm nhìn một vòng thì cô nhân viên lúc nãy cũng quay lại và đưa Kì Băng vào một căn phòng kính, ngồi ở bộ sofa là một cô gái 22 tuổi.
Cô gài có mái tóc nâu xõa dài, khuôn mặt trái xoan toát lên vẻ hiền từ và thanh cao của một quí tộc, cô gái đó nhìn về phía Kì Băng rồi mỉm cười.
– Lâu quá không gặp! Nghe nói trốn nhiệm vụ bị tổ chức truy lùng phải không Kì Băng.
– Đã nói là lâu ngày mà còn…..xem ra cậukinh doanh cũng không tồi đấy Tiểu Mạc!?
Lâm Tiểu Mạc là bạn của Kì Băng trong tổ chức, cô ấy rất yêu thích thời trang, mặc dù nhiệm vụ không ít nhưng Tiểu Mạc luôn giám sát mọi hoạt động kinh doanh.
– Vậy hôm nay cơn gió nào đưa Chu tiểu thư đến đây a!?
– “cơn gió”, “ Chu tiểu thư” có phải ở đây lâu ngày quên cả cách giao tiếp của người Trung Quốc không?
– No no! Nói đến ngọn gió chắc hẳn không ngọn gió nào có thể đưa được cậu đến đây đâu, vã lại nơi đây khách của tớ chỉ toàn là tiểu thư và danh gia vọng tộc thôi đấy nhé!
– Xem ra thiết kế của nhà thiết kế Tiểu Mạc cũng thuộc dạng nổi tiếng ấy chứ?
– Đương nhiên