Sát Thủ Ở Rể

Chương 14



Huyết Ảnh máu chiến dâng lên đại não, chém giết không ngừng nghỉ. Đến khi chỉ còn một tên Samurai cuối cùng, hắn tay nhảy một vọt tiến tới, vung kiếm chém dọc cơ thể của kẻ đó muốn toạc ra làm đôi.

Dưới đất vẫn còn một tên Samurai sống sót. Hắn ta cố gượng đứng dậy, mặc cho cánh tay phải đã bị đứt lìa khỏi người, khó nhọc cầm lấy thanh kiếm ở bên cạnh, xông tới muốn đâm Huyết Ảnh từ phía sau lưng.

Vành tai của Huyết Ảnh vểnh lên như đang nghe ngóng âm thanh có tần suất nhỏ. Chỉ thoáng thấy tay phải của hắn vòng ra sau đặt ở hông, toàn thân hơi nghiêng, tay trái cầm kiếm tấn công về kẻ phía sau, một mũi kiếm đâm thấu tim, sau đó rạch một đường xuống dưới hạ bộ. Miệng hắn ta trào ra hàng máu và từ từ khép đôi mắt đầy sự kinh ngạc. Huyết Ảnh rút kiếm ra, sau đó vung tay chém lìa đầu kẻ kia.

Trên nền gạch lúc này hỗn loạn hơn lúc ban đầu, thây người chất thành đống. Ngoài có vài tên bị chết đầu lìa khỏi cổ, còn lại người chết nằm chỏng trơ dưới đất, đứa mất tay, đứa đứt chân, đứa lại lòi lòng phèo ra lòng thòng, máu đỏ chảy thành sông tạo ra một khung cảnh quỷ dị, ghê rợn và đầy sự chết chóc.

Một cảnh tượng thật man rợn, nhìn lướt qua chỉ muốn sởn gai ốc, toàn thân run rẩy không đứng vững, khoang mũi truyền đến mùi hương tanh nồng của máu.

Huyết Ảnh ngửa mặt lên bầu trời, cất một nụ cười đầy ghê sợ.

“Haha… haha… haha… háhaha…”

Nụ cười man rợn vừa dứt cũng là lúc hắn ngoảnh mặt nhìn về phía Hiroko đang bị Lucas giữ chặt dưới nền đất bẩn thỉu.

Huyết Ảnh từ từ tiến lại gần, giọng nói đầy thách thức.

“Bây giờ đến lượt cô.”

Nói xong hắn nửa ngồi nửa quỳ, vươn tay ra tóm lấy chiếc cằm của Hiroko.

“Cảnh tượng vừa nãy có giống như cuộc thanh trừng xảy ra với dòng tộc của cô không hử tiểu thư Hiroko.”

Con ngươi của Hiroko khẽ co lại, khoé môi run rẩy không nói được thành lời.

“Cô có muốn hậu duệ đời cuối cùng của Mochika bị tiêu diệt trên đất Năm Châu này không?”

“À phải rồi, chẳng phải cô muốn trả thù cho gia tộc mình sao? Giết cô rồi thì cũng cảm thấy khá tiếc cho cô. Dù sao cô cũng nỗ lực cô gắng suốt hơn năm tháng qua, chết đi cũng uổng.”

Hốc mắt của Hiroko đỏ hoe hằn lên từng vệt máu đỏ, cô cắn chặt lấy môi dưới.

“Là anh đã tham gia cuộc thanh trừng của mấy đảng phái kia?”

Hiroko nghi ngờ hỏi hắn, nhưng hắn chỉ lắc đầu một cái, trả lời câu nghi vấn của cô.

“Tôi không có hứng thú khi lo chuyện bao đồng của người khác.”

Hiroko giận dữ gắt lên: “Tại sao anh lại biết rõ dòng tộc tôi bị huỷ hoại? Anh nói rối! Chính lão Sasaki đã nói cho tôi biết, là anh đã giết gia đình tôi! Tôi nhất định phải rửa sạch mối thù này.”

Nói xong, Hiroko vùng vẫy muốn thoát khỏi tay của Lucas nhưng lại bị anh ta giữ chặt lại hơn.

“Tôi hận con người ở đất Năm Châu này. Sẽ có một ngày tôi sẽ quét sạch con người nơi đây để rửa mối hận thù cho dòng tộc Mochika.”

Huyết Ảnh cười lạnh một cái, sau đó tặng lên trán của Hiroko một cái búng rõ đau.

“Cô còn non và xanh lắm! Rơi vào tay kẻ thù còn không nhận ra?”

Hiroko sững người trong giây lát, ngơ ngác hỏi lại: “Anh nói cái gì cơ?”

Huyết Ảnh thấp đầu xuống, nói nhỏ: “Tôi nói, cô đang bị kẻ thù lợi dụng.”

Hiroko không tin, cứng đầu đối chấp lại: “Anh đang muốn tẩy não của tôi sao? Đừng mơ, tôi sẽ không bao giờ mềm lòng như anh nghĩ.”

Huyết Ảnh nhún vai, sau đó nói: “Được thôi! Tôi chỉ biết mình đang nói chuyện với một người đàn bà không có não. À không, một người đầu to óc bằng quả nho.”

Hiroko tức giận, lớn tiếng: “Anh nói ai đầu to óc bằng quả nho? Anh dám trù tôi sao? Anh với cái tên chết tiệt này mới là người đầu to óc bằng quả nho! Đúng là con người đất Năm Châu nay cãi nhau ngang như cua!”

Huyết Ảnh cũng không chịu nhượng bộ, củng một cái thật mạnh vào trán Hiroko thêm cái nữa.

“Cô chỉ là một quân cờ của lão Sasaki, đương nhiên cô sẽ không biết được ý đồ thâm độc của lão.”

“Cô thử nghĩ xem, tại sao lão ta lại nhận một đứa nghiệp chướng về để làm tay sai đắc lực?”

“Cô không bao giờ nghi ngờ rằng, kẻ đang sai khiến mình chính là kẻ thủ đã góp một phần công sức để thủ tiêu dòng tộc Mochiki của cô sao?”

Hiroko đứng hình mất vài giây.

“Không có chuyện đó được. Vào đêm gia định tôi bị bọn chúng giết, vào lúc nguy cấp nhất tôi đã bị người của lão ta cứu sống.”

Cô ta vừa lắc đầu vừa tường thuật lại.

Nghe xong Huyết Ảnh cùng với Lucas ai nấy đều ôm bụng cười lớn.

Lucas giữ chặt tay Hiroko hơn, nói: “Lúc đó không phải do tôi cứu cô thoát chết một mạng, có lẽ giờ này cô đã được đoàn tụ với gia đình mình ở nơi chín suối rồi.”

Hiroko sốc thêm một lần nữa, toàn thân cứng đờ ra.

“Anh đã cứu tôi? Không thể như thế được.”

Lucas nói tiếp: “Cô còn nhớ ấn kí này không?”

Vừa nói Lucas vừa duỗi tay trái ra trước mặt cô gái, tay phải suốt từ đầu đến cuối không rời khỏi cổ tay Hiroko dù chỉ nửa giây.

Hiroko trợn to mắt nhìn chằm chằm vào ấn kí trên cổ tay của Lucas.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.