Sát Thủ Kiếm Vương

Chương 3: Hảo hớn trong kỹ lâu



Dương Châu Thành cũng ngập trong tiết trời đông giá với một màu trắng phủ lấp tất cả những mái vòm, nhưng Dương Thành không tịch mịch như ở Hàm Dương, bởi nơi đây là chốn phồn hoa thị tứ, cũng là nơi những cao nhân thi sĩ tìm đến để du lãm đặng có chút thi hứng, chính vì thế mà Dương Châu Thành là nơi tụ tập của những phường tạp kỷ, nơi tập trung những tòa kỷ lầu mà bất cứ ai đặt chân đến thành Dương Châu không thể không ghé bước vào.

Vọng Nguyệt lầu, một trong những tòa lâu đài nổi tiếng nhất thành Dương Châu có thể sánh ngang với Thiên Lộc các, Đằng Vương các. Trong màu tuyết trắng, những mái vòm của tòa Vọng Nguyệt vẫn nguy nga sừng sững, và càng lung linh hơn bởi những chiếc đèn hoa đăng chập chờn treo trước cửa như muốn đùa giỡn với gió Đông.

Từ trong tòa Vọng Nguyệt lâu vang dội ra tiếng cười khằng khặc nghe thật hào phóng của một vị khách lãng du. Tiếng cười đó vọng lên thì bao nhiêu thực khách đồng loạt nhìn về người đó.

Kha Bạc Kim ngồi giữa vòng tay của năm ả kỳ nữ. Người nào cũng có dung nhan diễm tuyệt. Mặc dù ngồi trong vòng tay của những nàng tiên nữ nhưng Kha Bạc Kim không một chút sỗ sàng. Chỉ đôi lúc cao hứng y mới làm động tác hài hước khiến các nàng kỳ nữ phải bật cười.

Kha Bạc Kim lận tay vào thắt lưng moi ra một nén bạc đặt lên bàn. Gã chỉ nén bạc nói :

– Đây là nén bạc sau cùng của ta đó, mà chung quanh Kha mỗ những năm nàng. Biết chia làm ao bây giờ.

Gã nhìn qua nàng kỳ nữ ngồi bên cạnh mình.

– Cúc Cúc chia dùm đại ca coi.

Cúc Cúc nhăn nhó :

– Một nén bạc nhỏ xíu thế này chia làm sao được làm năm.

Kha Bạc Kim lại quay sang nàng kỳ nữ ngồi bên phải mình :

– Thanh Thanh chia được không?

Thiếp cũng như Xuân Xuân thôi. Chẳng lẽ lấy hết thì những tỷ muội đây đâu còn gì.

Kha Bạc Kim gãi đầu :

– Ái chà, khó quá.

Kha Bạc Kim lại ngoảnh mặt nhìn ra sau :

– Còn Phùng Phùng, muội tính sao?

Phùng Phùng bá cổ Kha Bạc Kim :

– Để muội xét xem Kha đại ca còn dấu trong thắt lưng mình không.

Kha Bạc Kim tròn mắt :

– Phùng Phùng không tin Kha Bạc Kim này à.

Kha Bạc Kim vừa nói vừa cởi luôn thắt lưng :

– Cởi thắt lưng này ra rồi, Kha đại ca của các nàng trông xốc xếch lắm.

Phùng Phùng mỉm cười nói :

– Phùng Phùng tin đại ca rồi.

Nàng nhón lấy nén bạc cất vào thắt lưng :

– Lần này cho đại ca nợ năm chị em chúng tôi đó.

Kha Bạc Kim tròn mắt :

– Nợ à… Kha Bạc Kim có bao giờ biết nợ ai đâu.

– Nhưng đại ca hết bạc rồi.

Kha Bạc Kim nheo mày một lúc :

– Huynh có cách kiếm bạc cho các nàng rồi.

Cúc Cúc hỏi :

– Đại ca kiếm kim lượng bằng cách gì.

Kha Bạc Kim đảo mắt nhìn lướt qua những thực khách có trong Vọng Nguyệt lầu.

Kha Bạc Kim bóp hai bàn tay phát ra những tiếng kêu căng cắc rồi như đã quyết định một việc gì đó phải làm. Y hỏi Cúc Cúc :

– Cúc Cúc thiếu chủ nhân Vọng Nguyệt Lầu này bao nhiêu.

Cúc Cúc lưỡng lự một lúc rồi nói :

– Dạ năm ngàn lạng bạc.

Tất cả các nàng đây cũng như Cúc Cúc.

Phùng Phùng chớp mắt ghé miệng xuống tai Kha Bạc Kim :

– Phùng Phùng chỉ thiếu có ba ngàn lạng bạc thôi.

Kha Bạc Kim gật đầu. Gã chặc lưỡi nói :

– Nếu như các nàng nghe lời Kha đại ca từ bỏ Vọng Nguyệt Lâu về quê thì đại ca sẵn sàng tìm số kim lượng chuộc các nàng ra khỏi tòa Nguyệt Vọng lâu này.

Thanh Thanh nhìn Kha Bạc Kim :

– Kha đại ca làm sao có được số kim lượng khổng lồ đó để chuộc chúng em.

– Miễn Kha đại ca có số kim lượng đó là được rồi, nhưng các nàng phải hứa với huynh không được ở đây nữa.

Cúc Cúc, Thanh Thanh cùng gật đầu :

Cúc Cúc nói :

– Vì hoàn cảnh mà tỷ muội chúng em phải vào trong kỷ lâu Vọng Nguyệt này, nếu có điều kiện thì đâu ở đây làm gì.

Kha Bạc Kim gật đầu :

– Tốt lắm.

Kha Bạc Kim nhẩm một lúc rồi mới nói :

– Tổng chi tất cả là hai mươi ba ngàn lạng bạc. Ái chà cũng nhiều đấy hử.

Kha Bạc Kim tính toán xong đứng dậy bước ra giữa nhà chỉnh sảnh.

– Các vị bằng hữu giang hồ, thời tiết hôm nay lạnh quá mà chúng ta chẳng có một cuộc vui nào cho ra trò cả. Kha mỗ có đề nghị như thế này.

Mọi người cùng nhao nhao hẳn lên.

Một vị thương nhân dáng người nho nhã đứng lên ôm quyền xá Kha Bạc Kim rồi hỏi :

– Kha đại hiệp có điều chi chỉ giáo.

Kha Bạc Kim chấp hai tay sau lưng, hướng mắt nhìn người đó nói :

– Kha mỗ có một đề nghị rất thú vị.

Y đến bàn mình lấy dưới gầm ra binh khí của mình. Binh khí của Kha Bạc Kim là đôi dây xích đen tuyền trên đầu có dính hai quả chùy gai.

Y trở lại chỗ cũ đặt binh khí xuống trước rồi trịnh trọng nói :

– Bất cứ ai trong các vị, đẩy được Kha mỗ dịch một bước thì được ngàn lạng bạc, còn ngược lại Kha mỗ sẽ tặng lại các vị hai ngàn lạng bạc. Nếu như ai thất tín sẽ bị chùy đập vỡ đầu mà chết. Các vị đồng ý chứ.

Mọi người xôn xao hẳn lên. Đây là một lời đề nghị khiến cho mọi người không thể quan tâm. Ở Dương Châu thành ai mà chẳng biết Kha Bạc Kim là người luôn giữ chữ tín làm đầu, mà một khi thắng được Kha Bạc Kim chẳng khác nào tôm hóa rồng trong chốc lát, danh tiếng sẽ lẫy lừng khắp chốn thành Dương Châu.

Lời đề nghị của Kha Bạc Kim lập tức có người hưởng ứng. Hai gã đại hán lực lưỡng cởi phăng áo ngoài phô vòng ngực phẳng lì nổi lên những vòng cơ bắp cuồn cuộn.

Thấy hai gã đó bước ra. Cúc Cúc, Thanh Thanh thoáng cau mày biểu lộ sự lo lắng cho Kha Bạc Kim.

Hai gã đại hán lực lưỡng bước đến trước mặt Kha Bạc Kim.

– Huynh đệ chúng tôi là Vương Ban, Vương Kiệt Trại chủ Phong Sơn. Từ lâu đã nghe tiếng Kha đại hiệp nay mới được diện kiến và được nghe lời đề nghị của Kha đại hiệp nên muốn thỉnh giáo.

Kha Bạc Kim nhìn hai gã đại hán đó, nghiêm giọng nói :

– À thì ra là Phong sơn nhị vị Trại chủ vang lừng tiếng tăm khắp cõi giang hồ, ai ai cũng nể mặt.

– Kha đại hiệp quá khen huynh đệ chúng tôi, nhưng huynh đệ chúng tôi cảm thấy đâu thể so sánh bằng đại hiệp.

Kha Bạc Kim khoát tay :

– Đừng khách sáo… đừng khách sáo.

– Kha đại hiệp có thể chỉ giáo cho huynh đệ chúng tôi chứ.

– Tất nhiên rồi. Nhưng Kha mỗ diện kiến với nhị vị chợt nổi cao hứng vô cùng.

Vương Bân hỏi Kha Bạc Kim :

– Kha đại hiệp cao hứng như thế nào?

– Chẳng lẽ trong tòa đại sảnh Vọng Nguyệt lầu này có bao niêu người mà chỉ có chúng ta thử tài với nhau sao.

Kha Bạc Kim nhìn lại tất cả mọi người :

– Các vị ở đây đều là bậc hảo hán thành danh trong giang hồ cũng có cao hứng chứ. Có thể chúng ta chia làm hai phe đánh cược với nhau. Bên nào thắng thì được hưởng số kim lượng của bên kia.

Vương Kiệt gật đầu :

– Kha đại hiệp nói rất đúng.

Vương Kiệt liền móc ra một tờ ngân phiếu giơ lên cao :

– Vương Kiệt cùng sư huynh Vương Bân đánh cược sẽ đẩy Kha đại hiệp đổ kềnh xuống đất với giá mười ngàn lạng bạc, trong các vị có ai theo huynh đệ họ Vương này không?

Vương Kiệt vừa nói vừa ngẩng cao đầu.

Vương Bân thì không khỏi tự đắc vỗ vào ngực mình :

– Các vị hãy tin vào thần công thiên cân trụy của anh em chúng tôi.

Sau lời rao mời đó, liền có vài người cùng bước đến trao cho anh em họ Vương những tấm ngân phiếu.

Vương Bân nhẩm tính rồi nhướn mày nói với Kha Bạc Kim :

– Cuộc chơi này có tất cả ba mươi nghìn lạng bạc. Không biết Kha đại hiệp có còn giữ ý định ban đầu không?

Kha Bạc Kim phấn chấn hẳn lên :

– Tất nhiên rồi, làm sao ta không giữ được chứ. Nào… Nào đưa cho Kha mỗ những tấm ngân phiếu đó đi.

Vương Kiệt nhún vai :

– Kha đại hiệp chưa thắng mà.

– Kha mỗ quên mất.

Vương Bân nghiêm giọng nói :

– Nếu như Kha đại hiệp thua huynh đệ chúng tôi thì lấy gì mà giao chứ?

Kha Bạc Kim chỉ vào đầu mình :

– Nếu Kha mỗ không có kim lượng giao cho hai người thì sẽ giao cái đầu này.

Vương Bân quay sang Vương Kiệt :

– Đệ nghe rồi chứ?

– Kha mỗ chưa hề nói lời thứ hai. Vào các người hành động đi.

Lời còn đọng trên hai cánh môi của Kha Bạc Kim thì bất ngờ Vương Bân nhanh như chớp áp mạnh tay vào người họ Kha bằng một thức Đơn Dương chưởng với mười thành công lực.

Hự…

Chưa kịp vận công đã hứng đơn chưởng của Vương Bân với sức mạnh nội lực di sơn đảo hải. Kha Bạc Kim ngẩn người ra sau.

Cúc Cúc, Thanh Thanh, Phùng Phùng thốt lên :

– Kha đại ca !

Vương Bân bật cười ha hả bởi sự thắng thế dễ dàng của mình. Nhưng gã chưa cười dứt thì Kha Bạc Kim như cánh cung bật trở lại. Kha Bạc Kim vừa lấy lại sự thăng bằng vừa nói :

– Vương trại chủ đắc thắng sớm quá, hãy nhìn xuống hai chân của Kha mỗ xem.

Quả đúng như Kha Bạc Kim nói, hai chân của y chẳng hề xê dịch mà như dính chặt xuống sàn nhà.

Tập kích bất ngờ, Vương Bân ngỡ đâu với thần lực nội công của mình đã đẩy ngã Kha Bạc Kim nhưng khi đối phương lấy lại thăng bằng, thì gã không khỏi giật mình.

Vương Kiệt đâu để phí thêm khoảnh khắc nào, liền nháy mắt với Vương Bân, cả hai đồng loạt xuống tấn thi thố tuyệt kỳ Thiên cân trụy rồi quát lớn :

– Nằm xuống.

Bốn cánh tay của huynh đệ họ Vương đồng loạt bổ thẳng vào ngực Kha Bạc Kim. Lần này đã chuẩn bị từ trước, Kha Bạc Kim xoay tròn song thủ của mình. Không biết y đã dùng công phu gì mà

hữu thủ thì khống chế cả hay tay Vương Bân, tả thủ thì khống chế song thủ Vương Kiệt. Ba người chớp mắt đã chuyển và thi đấu nội lực.

Vương Bân và Vương Kiệt không ngừng gia tăng nội kình, nhưng cả hai ngỡ như đang đẩy một vách núi kiên cố không làm sao lay chuyển được. Mồ hôi thoáng chốc xuất hiện trên khuôn mặt của Vương Bân và Vương Kiệt, trong khi Kha Bạc Kim vẫn bình chân chẳng tỏ lộ một chút gì gọi là đã phí sức.

Kha Bạc Kim còn mở miệng nói :

– Nhị vị Trại chủ có đẩy đến hụt hơi cũng không xê dịch được Kha mỗ đâu.

Kha Bạc Kim thì mở miệng nói trong khi hai anh em họ Vưong thì lại bặm môi trợn mắt trông khổ sở vô cùng.

Bất chợt Vương Bân nói :

– Không đẩy ngã được thì kéo.

Vương Bân và Vương Kiệt đồng loạt thối về sau một bộ rồi kéo ghịt Kha Bạc Kim đến trước. Cả hai vận lực đến nổi đỏ mặt tía tai những khối cơ nổi lên cuồn cuộn nhưng đôi chân Kha Bạc Kim cứ dính chặt xuống sàn gạch.

Kha Bạc Kim cười mỉm :

– Nhị vị Trại chủ dùng sức quá e đoạn mạch mà chết đó.

Bạc Kim vừa nói vừa bất ngờ buông tay Vương Bân lẫn Vương Kiệt. Cả hai người đang cố sức kéo đột ngột không có gì để giữ lại ngã ngửa ra sau, dập đầu luôn xuống sàn Vọng Nguyệt lầu.

– Bốp… Bốp…

Vương Bân biến sắc.

Vương Kiệt thì thẹn đến đỏ cả mặt.

Vương Bân và Vương Kiệt đứng dậy. Cả hai người cùn nghe những tiếng cười khúc khích của những nàng kỳ nữ trong Vọng Nguyệt lầu. Xen vào những tiếng cười đó là những tiếng chắc lưỡi. Có người buột miệng nói :

– Dù có là thần là thánh đi nữa cũng chưa chắc đã đẩy được Kha đại hiệp chứ đừng nói đến bọn tép riu vai to thịt bắp.

Vương Bân thẹn đến chín cả người.

Y hằn học nhìn Kha Bạc Kim :

– Kha Bạc Kim… Dù huynh đệ Vương Bân có thua người keo này cũng không để cho ngươi có được số kim lượng này đâu. Có bản lĩnh thì hãy đến Phong Sơn trại đoạt lại kim lượng của ngươi.

Vương Bân vừa nói vừa quay lưng cùng với Vương Kiệt toan phi thân ra ngoài cửa Vọng Nguyệt lầu.

– Bộp bộp.

Cả hai vừa động thân đã rú lên rồi ngã lăn xuống.

Hai quả chùy sắt đã nện vào đầu gối Vương Bân và Vương Kiệt.

Bạc Kim thâu hồi binh khí, nheo mày nói :

– Kha mỗ rất căm ghét những kẻ nói hai lời.

Vương Bân và Vương Kiệt bặm môi cố nén tiếng rên vào trong bụng, cố lê ra ngoài.

Hai người lê đến ngưỡng cửa thì chạm phải một thư sinh vận bạch y. Lạ lùng là người này lại không để lộ chân diện mục mà lại đeo một chiếc mặt nạ dát vàng trông kỳ quặc vô cùng. Sau lưng thư sinh chính là Tống Hàn Giang cùng với Mộng Đình Hoa.

Tống Hàn Giang đỡ Vương Bân và Vương Kiệt. Hai người được đỡ đứng lên, Vương Bân ôm quyền xá Tống Hàn Giang :

– Đa tạ tiên sinh đã giúp đỡ tại hạ.

Tống Hàn Giang tròn mắt, nhanh chóng rút bàn tính. Những ngón tay của gã gảy lên liên tục những con tính rồi nhìn Vương Bân nói :

– Công Tống mỗ đỡ Vương trại chủ và nhị đệ của người tổng cộng là hai mươi nén bạc. Phiền Vương trại chủ trả kim lượng.

Vương Bân chỉ còn biết nhìn Tống Hàn Giang :

– Ơ…

Tống Hàn Giang cười mỉm :

– Tống mỗ không bao giờ làm công không cho ai.

Vương Bân vừa thẹn vừa giận rút ra một nén vàng nhét vào tay Tống Hàn Giang.

Tống Hàn Giang bình thản cho nén vàng vào túi áo gấm của mình rồi ôm quyền xá Vương Bân :

– Đa tạ Trại chủ !

Tống Hàn Giang thuận tay lấy luôn những tấm ngân phiếu trong lưng quần Vương Bân :

– Những tấm ngân phiếu này đã thuộc về Kha đại hiệp. Vương trại chủ không nên giữ nó làm gì.

Vương Bân và Vương Kiệt giờ chẳng còn biết làm gì hơn nữa là lủi nhanh ra ngoài tránh sự tủi nhục.

Kha Bạc Kim nhận ra Tống Hàn Giang và Mộng Đình Hoa, phấn chấn hẳn lên, phát tràng cười lồng lộng. Kha Bạc Kim bước đến vỗ vai Tống Hàn Giang :

– Tống thương huynh giờ chắc đã phát tài rồi.

Tống Hàn Giang nhún vai :

– Cũng như xưa mà thôi.

Họ Tống vừa nói vừa toan nhét những tấm ngân phiếu vào túi gấm, nhưng Bạc Kim đã nhanh tay hơn đoạt lấy những tấm ngân phiếu đó. Họ Kha mỉm cười nói với Tống Hàn Giang :

– Tống huynh há chẳng nói những tấm ngân phiếu này là của Kha mỗ.

– Ơ… nhưng không có Tống Hàn Giang này thì hai tên họ Vương kia đã lấy đi rồi.

Kha Bạc Kim nheo mắt bước nhanh đến nhặt nén bạc vụn mang đến nhét vào tay Tống Hàn Giang :

– Kha mỗ trả công cho Tống huynh đây.

Hai người nói chuyện với nhau mà không màn đến vị thư sinh đeo chiếc mặt nạ dát vàng.

Tống Hàn Giang quay sang vị thư sinh :

– Kha Bạc Kim… ngươi biết người này chứ.

Kha Bạc Kim lắc đầu :

– Không biết.

Mộng Đình Hoa hỏi :

– Thế Kha đại ca còn nhớ Lãnh đại ca không.

Kha Bạc Kim gật đầu :

– Nhớ chứ… Nhớ lắm làm sao quên được con sâu rượu Lãnh Nhật Phong chứ.

Tống Hàn Giang chen vào :

– Thế ngươi có biết ngày rằm vừa qua Lãnh Nhật Phong đã bị các vị Chưởng môn mang ra xử tội chết ở Hàm Dương thành không?

Kha Bạc Kim trợn mắt :

– Sao… Có chuyện đó à?

Mộng Đình Hoa chen vào :

– Trong khi Lãnh Nhật Phong sống chết không biết lúc nào thì Kha đại ca lại rúc đầu vô những chốn này.

– Ngươi… ngươi…

Mộng Đình Hoa chề môi :

– Mộng Đình Hoa nói oan cho Kha đại ca à.

Kha đại ca lắc đầu :

– Kha mỗ phải đến Hàm Dương.

Kha Bạc Kim vừa nói vừa toan trổ khinh công lao đi nhưng Tống Hàn Giang đã chặn đường gã lại :

– Ngươi đi đâu mà vội thế?

– Kha mỗ phải đi cứu Lãnh Nhật Phong.

– Đợi ngươi đi cứu thì mồ Lãnh Nhật Phong đã xanh cỏ rồi. Bây giờ ngươi đến Hàm Dương chỉ tốn công làm cỏ mồ cho Lãnh Nhật Phong thôi.

Kha Bạc Kim sững sờ đứng đờ ra như pho tượng. Dung mạo cuủa y mới phấn chấn bây giờ lại ủ rũ não nề.

Gã lắc đầu nói :

– Kha mỗ có lỗi với nLãnh Nhật Phong.

Tống Hàn Giang tằng hắng rồi nói :

– Chính vì cái lỗi háo sắc đam mê nữ nhân của ngươi mà Tống mỗ mới đưa vị cao thủ này đến trị tội ngươi đó.

Kha Bạc Kim quay qua vị thư sinh đeo chiếc mặt nạ dát vàng.

– Ngươi muốn trị tội Kha mỗ?

Tống Hàn Giang nói :

– Không trị ngươi cái tội háo sắc thì trị cái tội gì. Nhưng Tống mỗ cũng niệm tình ngươi cho ngươi một cơ hội.

Kha Bạc Kim cau mày.

Tống Hàn Giang nhún vai :

– Bộ ngươi không thích trò chơi vừa rồi à.

– Ý huynh muốn nói gì.

– Nếu như vị thư sinh này đẩy ngươi ngã xuống sàn thì ngươi phải chịu mất số ngân phiếu này.

Tống Hàn Giang vừa nói vừa liếc vị thư sinh đeo mặt nạ dát vàng. Đôi mày của vị thư sinh cau hẳn lại sau lời nói của họ Tống. Tống Hàn Giang cười ruồi nói tiếp :

– Điều kiện thứ hai ngươi phải theo… theo…

Mộng Đình Hoa xen vào :

– Kha đại ca phải theo Mộng Đình Hoa và Tống đại ca cùng với đối thủ của đại ca.

Kha Bạc Kim thở dài một tiếng :

– Thế còn cái lỗi của ta với Lãnh Nhật Phong?

Mộng Đình Hoa trả lời gã :

– Không ai bắt lỗi Kha đại ca đâu.

Kha Bạc Kim gật đầu :

– Thế thì được.

Y quay lại gã thư sinh đeo mặt nạ dát vàng :

– Mời.

Kha Bạc Kim vừa nói vừa xoạc chân trụ tấn.

Gã thư sinh quan sát thân pháp của Kha Bạc Kim rồi bình thản bước đến. Y nhìn Kha Bạc Kim từ đầu đến chân như nhìn một báu vật quý giá trên cõi đời này.

Kha Bạc Kim thấy đối phương của mình chỉ đứng nhìn mà không hành động, nôn nóng hỏi :

– Sao ngươi không hành động đi.

Lời nói còn đọng trên hai cánh môi của Kha Bạc Kim thì vị thư sinh đeo mặt nạ bất ngờ dùng mũi giầy đá khẽ vào đầu gối Kha Bạc Kim đồng thời chỉ dùng mỗi một ngón trỏ chích thẳng vào trán gã.

Thủ pháp của thư sinh đeo mặt nạ trông thật đơn giản, nhưng Kha Bạc Kim đã phải thối lại ba bộ mới trụ lại được. Kha Bạc Kim tròn mắt nhìn đối phương ngỡ ngàng hỏi :

– Ngươi là ai?

Vị thư sinh đeo mặt nạ thản nhiên cởi bỏ mặt nạ dát vàng.

Kha Bạc Kim vừa thấy chân diện của người đó, buột miệng lớn tiếng nói :

– Lãnh Nhật Phong.

– Nếu không phải là Lãnh mỗ thì sao biết cách hóa giải tuyệt kỷ Đồng cân thiên sơn của Kha Bạc Kim.

– Thế tại sao gã Tống Hàn Giang kia lại nói ngươi… ngươi…

Lãnh Nhật Phong mỉm cười nhún vai, lắc đầu nói :

– Nếu Tống Hàn Giang không nói vậy thì đâu có thể thỉnh ngươi rời khỏi tòa Vọng Nguyệt lầu này.

Tống Hàn Giang bước đến trước mặt Kha Bạc Kim, chìa tay tới :

– Kha Bạc Kim, ngươi đã thua Lãnh Nhật Phong rồi, mau giao những tấm ngân phiếu kia cho Tống mỗ.

Kha Bạc Kim lưỡng lự, với những nét bối rối hiện lên mặt. Gã liếc trộm về phía bàn Cúc Cúc, Thanh Thanh và Phùng Phùng. Cái liếc trộm của Kha Bạc Kim không lọt qua cặp mắt tinh tường của Lãnh Nhật Phong.

Lãnh Nhật Phong mỉm cười nói :

– Chỉ cần Kha huynh theo Lãnh mỗ thì tạm thời Lãnh mỗ trao số kim lượng cho Kha huynh.

Kha Bạc Kim hào hứng hẳn lên :

– Thật không?

– Lãnh Nhật Phong biết Kha Bạc Kim là kẻ giữ chữ tín tất nhiên cũng phải biết giữ chữ tín với Kha huynh chứ.

Tống Hàn Giang chen vào :

– Vậy phần của Tống mỗ thì sao?

Lãnh Nhật Phong quay sang Tống Hàn Giang :

– Tống huynh sẽ có phần của Tống huynh. Hiện tại huynh đã chấp nhận đi cùng với Lãnh Nhật Phong.

Kha Bạc Kim nhướn mắt nói với Tống Hàn Giang :

– Lão thương buôn nghe rồi chứ.

Tống Hàn Giang ậm ừ một lúc rồi mới miễn cưỡng gật đầu nói :

– Ta nghe rồi.

Kha Bạc Kim quay lưng bước ngay đến bàn Cúc Cúc và những nàng kỳ nữ kia. Gã đặt những tấm ngân phiếu lên bàn, ôn tồn nói :

– Kha đại ca có chuyện phải rời Vọng Nguyệt lầu, đây là số kim lượng mà huynh vừa có được, các muội hãy giữ lấy mà chuộc thân.

Năm nàng kỳ nữ Vọng Nguyệt lầu nhìn Kha Bạc Kim bằng ánh mắt trìu mến. Thanh Thanh thở dài một tiếng rồi hỏi họ Kha :

– Kha đại ca đi rồi, bao giờ trở lại.

Bạc Kim lưỡng lự một lúc rồi trả lời nàng :

– Huynh cũng không biết bao giờ trở lại, nhưng có lẽ cũng sớm thôi.

Cúc Cúc liếc Lãnh Nhật Phong, khè hỏi Kha Bạc Kim :

– Đại ca đi với người đó à. Y là ai vậy.

– Chuyện ngoài giang hồ, muội đừng nên tìm hiểu nhiều. Huynh sẽ đi với y để trừ nợ đấy mà, nhưng cũng chưa biết y sẽ đưa huynh đi đâu. Các muội ở lại bảo trọng.

Thanh Thanh nhìn Kha Bạc Kim nói :

– Khi nào Thanh Thanh về quê sẽ tìm huynh báo tin.

– Giang hồ mênh mông biết huynh ở đâu mà tìm.

– Nhất định Thanh Thanh sẽ tìm được.

– Không cần, huynh sẽ tự tìm đến các muội.

Mộng Đình Hoa bước đến bên cạnh Kha Bạc Kim. Nàng nhìn Cúc Cúc và Thanh Thanh :

– Các vị đừng lo. Kha đại ca của các vị không có các vị hầu hạ tất sẽ có người khác mà.

Bạc Kim liếc trộm Mộng Đình Hoa :

– Chúng ta nên đi được rồi đó.

Gã nói xong, quay bước trở lại bên Lãnh Nhật Phong.

– Nhật Phong tính đưa Kha mỗ đi đâu.

– Một nơi rất xa, và e rằng nơi đó chẳng có tòa kỷ lâu nào cả.

Lãnh Nhật Phong mỉm cười nói tiếp :

– Kha huynh đã từ giã các nàng rồi chứ.

Kha Bạc Kim gật đầu.

Nhật Phong nói :

– Vậy chúng ta đến Hồ Nam.

Kha Bạc Kim cau mày :

– Đến Hồ Nam, ngươi tính kéo thêm cả Lâm Thành Tử nữa à?

Nhật Phong gật đầu :

– Nhật Phong không thể không thỉnh gã lười biếng đó.

Nhật Phong vừa nói vừa quay bước tiến ra cửa tòa chính sảnh Vọng Nguyệt lâu.

Mộng Đình Hoa bước đến dằn tay Kha Bạc Kim :

– Kha huynh còn lưu luyến gì nữa, đã thiếu nợ thì phải trả thôi, nếu không thì mất chữ tín của Kha đại hiệp.

– Đình Hoa không nói thì Kha mỗ vẫn có thể nghĩ được.

Hai người cùng nhau sánh vai bước theo Lãnh Nhật Phong và Tống Hàn Giang. Kha Bạc Kim đứng ngay ngưỡng cửa, quay mặt nhìn lại bàn Cúc Cúc và Thanh Thanh.

– Các muội bảo trọng nghe.

Mộng Đình Hoa thở dài một tiếng :

– Thôi đi mà. Đình Hoa không hiểu Kha huynh tốn một mớ kim lượng to như thế cho những nàng kỳ nữ thì được cái gì chứ. Không có huynh họ sẽ có những gã đàn ông khác thôi mà.

Kha Bạc Kim nheo mày nhìn xéo qua Mộng Đình Hoa. Gã bất nhẫn hỏi ngược lại :

– Thế còn Đình Hoa ỏng ẹo với nam nhân thì có được gì không? Hay bị thiên hạ gán cho cái nhục là dâm nữ.

– Nếu nói Đình Hoa là dâm nữ thì những kẻ đó không có mắt rồi. Đừng thấy vẻ bề ngoài mà vô đoán cái bên trong.

Từ lúc Lãnh Nhật Phong, Tống Hàn Giang và Mộng Đình Hoa xuất hiện trong Vọng Nguyệt lầu, mọi hành động của họ đều được thâu tóm vào ánh mắt của một lão già ngồi khuất trong góc đại sảnh. Khi mọi người vừa đi thì lão già cũng lọm khọm đứng dậy, chống gậy theo chân họ.

Lão ra ngoài Vọng Nguyệt lầu, đảo mắt nhìn qua, rồi đưa tay vuốt mặt. Bộ mặt già nua còm cõi không chất sống được thay bằng một khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của một thư sinh lịch lãm. Y quẳng chiếc gậy, rồi trỏ khinh công lướt đi nhanh không thể tưởng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.