(Fix tên nhân vật, thanks admin duyệt)
Mục Thời Cảnh lớn giọng hòng chấm dứt cuộc tranh cãi ngày càng đi quá xa. Quyết Ngọc chính là không hiểu nổi, Mục lão đại nổi tiếng đáng sợ, khiến bất cứ ai cũng đều vị nể, thế sao ngay cả việc thừa nhận tình cảm thật lòng cũng chẳng dám?
Hay thực sự hắn chẳng hề có chút rung động với cô? Nhớ đêm đầu tiên hắn đem cô về đây, ân cần dỗ dành, và rồi sau đó không đụng vào cô nữa…
Thời Cảnh hạ giọng: “Lam gia là một mục tiêu quan trọng của tổ chức GOD. Khi nào em hoàn thành xong nhiệm vụ, ta sẽ đưa ra yêu cầu tiếp theo!”.
Quyết Ngọc bất giác cười khẽ, nhìn hắn bằng đôi mắt ráo hoảnh:
– Em muốn hỏi lần cuối cùng\, anh sẽ không hối hận chứ\, Mục Thời Cảnh?
Sự dao động ngắn ngủi lướt qua ánh mắt lãnh đạm của Thời Cảnh khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, tiếp theo hắn quay lưng chỉ buông nhẹ một lời dặn:
– Em mau về nghỉ ngơi\, sáng mai còn phải lên đường sớm.
Người đàn ông này đã tuyệt tình như vậy rồi, Quyết Ngọc còn hi vọng gì nữa.
– Được\, nhiệm vụ lần này em nhất định sẽ hoàn thành thật tốt để không phụ sự kỳ vọng của lão Cảnh!
Lần đầu tiên, Quyết Ngọc gọi cái danh xưng “lão Cảnh” bằng chất giọng cực kỳ vô cảm, liền sau đó quay lưng bước ra ngoài.
Ngay cả khi cô rời khỏi đây lâu rồi, Mục Thời Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế, từng ánh mắt đau khổ, vẻ mặt đầy chờ đợi ngay cả câu hỏi “anh sẽ không hối hận chứ” từ người con gái đó, cứ lởn vởn trong tâm trí hắn. Khẽ nhắm mắt lại, hắn cố nén chặt trong lòng một thứ tình cảm kìm nén.
***
Five kéo kính râm đen gác hờ trên tóc mái bù xù, gương mặt ưa nhìn thu hút đã lộ diện hoàn chỉnh, chàng trai bảnh bao 27 tuổi hướng mắt vào cô nàng sát thủ:
– Đây là căn cước của Đới Nhược Vũ\, vài giấy tờ thông tin khác mà tổ chức đã làm đầy đủ. Những thứ này rất cần thiết khi cô đến Lam gia\, mau kiểm tra lại đi.
Đón lấy đống giấy tờ cá nhân được làm giả thật tỉ mỉ từ đối phương, Quyết Ngọc xem sơ qua, tấm ảnh trong căn cước dĩ nhiên là ảnh của cô, cùng lúc bên tai nghe Five nói rằng sáng nay lão Cảnh đáp chuyến bay sang nước ngoài thực hiện phi vụ nào đó nên không thể gặp cô.
Quyết Ngọc buồn cười, hắn đưa cô cho người đàn ông khác, thậm chí ngay cả phút cuối vẫn còn tránh luôn cả việc gặp mặt.
Five đích thân đưa Quyết Ngọc đến chỗ hẹn, ở đó sẽ gặp một người họ hàng của Đới Tiến, rồi họ sẽ cùng nhau tới Lam gia ra mắt Lam Chí Cường. Nhận thấy cô nàng còn trầm tư, Five nghĩ cách an ủi bằng mấy lời vớt vát:
– Tôi có tìm hiểu qua rồi\, đội trưởng Lam Tiễn 28 tuổi\, được nuôi dạy kỹ lưỡng trong môi trường quân đội kỷ luật\, lập vô số chiến tích do phá nhiều vụ trọng án vì vậy đã làm đại tá khi tuổi còn trẻ\, tới mức được mệnh danh là “Chiến thần đặc nhiệm”! Anh ta chẳng hề có scandal tình ái hay dính dấp tới phụ nữ nào\, loại đàn ông chỉ lo sự nghiệp\, thuộc dạng cấm dục điển hình. Chỉ cần cô lấy được lòng tin tình cảm từ anh ta thôi\, trước mắt chưa cần phải sợ bị anh ta đụng chạm thân thể.
– Đàn ông cấm dục thế này\, quyến rũ đã khó huống chi là khơi dậy tình cảm.
– Cũng đúng\, nhưng lão Cảnh đã nói rằng\, nếu là Quyết Ngọc thì nhất định được!
Quyết Ngọc nhận ra thứ cảm giác chua chát khó tả, Mục Thời Cảnh hắn quá xem trọng cô rồi, còn đề cao tới mức ấy! Chẳng phải ư, bản thân cô còn thất bại trong việc lay động trái tim một người đàn ông đã ở cạnh mình suốt 9 năm, thế thì đối với đại tá cấm dục kia, cô há có thể làm được gì chỉ trong hai tháng ngắn ngủi?
Chuông điện thoại vang lên, Five gắn phone nghe vào tai. Nhìn nét mặt anh ta trầm tư, Quyết Ngọc hỏi xảy ra chuyện gì? Five đăm chiêu đáp:
– Người chúng ta báo\, vừa phát hiện ra dấu vết Khưu Max! Cô còn nhớ gã này đã lén rời khỏi GOD\, đem theo một con chip cơ mật chứa vài tài liệu đen của tổ chức\, nên lão Cảnh ra lệnh phải truy lùng gã.
– Thế gã hiện giờ đang ở đâu?
– Theo thông tin vừa nhận\, Khưu Max ở quận X ngay phía trước\, đem theo đám buôn người. Tôi chở cô đi gặp người của Đới gia xong sẽ quay lại đây xử lý gã!
– Khưu Max gian sảo\, truy lùng bao lâu rồi mới lần ra được tung tích\, nếu chờ tới lúc anh quay lại\, biết đâu gã lại biến mất! Thôi thì sắp tới quận X\, chúng ta đến chỗ gã giải quyết cho xong luôn\, nhất định phải lấy được con chip cơ mật!
Nghe Quyết Ngọc nói chí lý, dù gì cuộc hẹn với người của Đới gia trễ vài phút cũng chẳng sao, nghĩ vậy Five liền bẻ lái rẽ vào con đường mòn tiến tới quận X.
Địa điểm trú ngụ của Khưu Max là một bìa rừng vắng vẻ. Đằng sau đám cây cối um tùm, Quyết Ngọc cùng Five âm thầm quan sát tình hình. Trước mắt có ba căn nhà sàn, vài tên thuộc hạ cầm súng đứng canh gác.
Khưu Max nổi tiếng thích buôn người, từ trẻ em, phụ nữ hay trai tráng, có thể là người vay nặng lãi hoặc bị bắt cóc! Chắc chắn bên trong các căn nhà sàn đó đang giam giữ những nạn nhân bị buôn.
Quyết Ngọc và Five đều không quan tâm tới phi vụ buôn người, chỉ tập trung vào việc lấy con chip cơ mật, nếu được thì “xử” luôn gã Khưu Max hoặc bắt sống đem về cho tổ chức!
Sau một lúc theo dõi, hai người phát hiện gã đang ở trong căn nhà sàn bên phải. Hai sát thủ cầm theo súng, từ từ tiến đến đó, theo như bàn tính Five sẽ xử lý đám thuộc hạ canh gác, còn Quyết Ngọc đột nhập vào trong!
Tránh gây động, Five sử dụng dao găm thay vì súng, nhanh nhẹn y hệt con báo săn mồi khi nhảy phóc lên cắt cổ ba tên canh gác, lập tức Quyết Ngọc phóng qua cửa sổ.
Bên trong khá tối, vài tia nắng len lỏi qua kẽ hở của các tấm vách lá, cô nín thở nhìn quanh, hoàn toàn trống trải, chẳng hề có nạn nhân bị buôn hay Khưu Max. Khi cô chỉ vừa nhổm dậy thì cái lạnh ngắt của họng súng ám vào sau gáy.
– Cớm à? – Giọng Khưu Max cất lên ồm ồm.
Quyết Ngọc nhếch nhẹ nụ cười mỉa mai: “Không nhận ra người quen cũ sao?”.
Khưu Max nheo mắt nhìn kỹ dáng vẻ cô gái trẻ trong bộ quần áo đen tỏa ra luồng khí chết chóc: “Tổ chức GOD? Khứu giác bọn mày nhanh nhạy thật, đã lần ra chỗ ở của tao rồi! Đúng là một đám đỉa đói!”.
– Mày nghĩ rời khỏi tổ chức\, còn đem theo con chip cơ mật thì Mục Thời Cảnh bỏ qua cho mày à? Mau đưa ra đây\, may ra mạng sống mày có thể giữ lại!
– Miệng lưỡi gớm nhỉ\, có giỏi thì mày tự mà lấy!
Liếc nhẹ con ngươi, Quyết Ngọc trông cảnh Khưu Max cầm trên tay con chip đen, nhe hàm răng lởm chởm cười thách thức. Nhanh như cắt, cô xoay người hòng thoát khỏi họng súng đang đe dọa kia, giơ chân tung cước đá mạnh vào tay gã khiến con chip văng lên cao.
Khưu Max nghiến răng liền bắn về phía cô mấy phát. Quyết Ngọc lộn người vài vòng trên sàn, tiếp theo núp vội vào sau cái tủ.
Bên ngoài nghe tiếng súng nổ, Five định chạy vào trợ giúp cho Quyết Ngọc thì đám gác cửa từ xa chạy đến, liên tiếp nổ súng về phía anh chàng sát thủ! Hết cách, Five đành nhảy xuống dưới nhà sàn, lẩn vào đám cỏ cao trốn tạm.
Cùng lúc, thính giác nhạy bén khi anh nghe thấy từng bước chân khe khẽ vang lên ở mọi ngóc ngách quanh đây, tiếng cỏ loạt xoạt kèm theo những bóng người lướt qua mau. Một tiếng súng rền vang, theo sau là giọng hô lớn rõ ràng: “Tất cả đứng im giơ hai tay lên!”.
Five bất ngờ khi thấy rất nhiều bóng dáng quân phục cầm theo súng ồ ạt xuất hiện. Hóa ra, lực lượng cảnh sát cùng đội đặc nhiệm đã ập thẳng vào đây tự lúc nào.
Mặc bên ngoài bắn súng ầm ĩ, Quyết Ngọc và Khưu Max vẫn chưa kết thúc cuộc đấu. Tuy nhiên, gã họ Khưu không thể so được với một nữ sát thủ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt như Seven, nên cuối cùng gã cũng bị cô hạ thủ bằng một phát bắn vào đầu, thân thể cứng đơ đổ rầm xuống!
Quyết Ngọc vội vàng lấy con chip, bấy giờ đưa mắt nhìn ra ngoài mới phát hiện xung quanh đều bị cảnh sát bao vây, chưa kể không thấy bóng dáng Five đâu cả! Tình hình cấp bách, cô liền nhét con chip vào túi áo, nhanh chóng lột bỏ bộ đồ màu đen, để trở về dáng vẻ bình thường.
Bất ngờ từ phía sau, một cánh tay cứng như gọng kiềm vòng qua kẹp chặt cổ Quyết Ngọc, lúc này mới biết là một gã thuộc hạ của Khưu Max đã vào đây tấn công mình!
Bị kéo giật dậy, cổ bị ép chặt khó thở khiến cô định thúc mạnh khuỷu tay vào bụng gã thì thình lình cửa bật tung, đội cảnh sát ập vào giương súng! Sự việc quá bất ngờ, không thể để lộ hành tung sát thủ, cô đành để mặc cho gã ta kẹp cổ.
– Đứng yên! Mau bỏ con tin ra! – Một chàng trai tóc húi cua hùng hổ ra lệnh.