“Cám ơn Tam thiếu gia.”
Mục Ngữ Điệp đứng lên, không vội không chậm thu lại đàn cổ, ánh mắt lấp lánh nhìn Minh Nguyệt sứ kia, nói: “Đuổi theo lâu như vậy, cũng không đoán được sẽ chôn vùi chính mình chứ?”
“Bắc Minh Sách, đây là chuyện của Ám Minh chúng ta và Mục gia, Bắc Minh gia các ngươi tốt nhất không nên nhúng tay!” Minh Nguyệt sứ không nhìn về Mục Ngữ Điệp, mà là trực tiếp nhìn chằm Bắc Minh Sách, nói: “Chỉ cần ngươi để ta mang Mục tiểu thư đi, Minh chủ chúng ta tất sẽ tạ ơn với Bắc Minh gia các ngươi, chuyện gì cũng có thể nói chuyện.”
“Không cần nói chuyện.” Bắc Minh Sách lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu đã đến đây, vậy đừng đi nữa.”
Hai lão giả một béo một gầy phía sau hắn, đột nhiên lại bay lên.
Hai gã lão giả như ác quỷ hình đồng, đánh thẳng về phía sứ giả Ám Minh, vài giây qua đi, bao gồm một tên Minh Nguyệt sứ kia và đám Ám Minh sứ giả, toàn bộ bị phá bụng, đột tử đương trường.
Làm xong mọi chuyện, hai lão giả âm trầm, lại yên lặng đứng ở phía sau Bắc Minh Sách, giống như hai cái bóng của hắn.
Địch Nhã Lan đứng ở bên cạnh Mục Ngữ Điệp, trong mắt nhìn thấy Ám Minh sứ giả chết thảm, vẻ mặt hoảng sợ.
Nàng tuy rằng biết Bắc Minh gia ở Thương Minh mạnh mẽ, lại vẫn là không có đoán được Bắc Minh gia lại mạnh đến mức như thế!
Bắc Minh gia vốn không để Ám Minh vào mắt, xuất thủ không chút lưu tình, đáng chết liền giết, không chút nể tình.
“Lan tỷ, hiện tại tỷ cảm thấy quyết định của chúng ta còn sai sao?” Mục Ngữ Điệp cười hỏi.
Địch Nhã Lan biểu tình phức tạp, yếu ớt thở dài: “Muội đúng, nhưng mà ta…”
“Đừng nghĩ nữa, vì tương lai của tỷ và ta, nên sớm quên hắn đi.” Mục Ngữ Điệp nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ừm.” Địch Nhã Lan vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Chúng ta có thể xuất phát sao?” Bắc Minh Sách đôi mắt tối đen, quét lên người Địch Nhã Lan cùng Mục Ngữ Điệp trong chốc lát, nho nhã lễ độ nói.
“Đương nhiên.”
… … … … … … … … … . .
Một chỗ khác trong thạch lâm.
Thạch Nham mới bước vào một ngả rẽ, bỗng nhiên lòng bắt đầu cảnh giác, đột ngột lui về phía sau.
“Vù!”
Một mũi tên, nháy mắt xẹt qua trước người hắn, cùng lúc đó, một Lam yên đạn của Mặc gia cũng bay lên trời.
“Hừ! Lại là ngươi! Không biết sống chết!” Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, hừ lạnh nói.
Mặc Nhan Ngọc cầm nỗ tiễn trong tay, khuôn mặt lạnh lùng, từ trong thạch động ló đầu ra, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Rốt cuộc ngươi xuất hiện rồi!”
Cường Sâm cụt tay cùng Lý Hàn cũng từ sau nham thạch đi ra, một trái một phải ngăn chặn Thạch Nham lại, vẻ mặt đề phòng.
“Muốn chết!”
Thạch Nham quát lên một tiếng lớn, đột nhiên thân như lợi kiếm, nhanh chóng đâm đến Mặc Nhan Ngọc.
Thân hình hắn ở trên đường bay vút cực nhanh, trên người sương trắng lượn lờ, sát khí tận trời, giống như hung thần ác sát.
“Tiểu thư, cẩn thận!” Lý Hàn kinh hô một tiếng, thân như tấm bèo, nhanh như chớp bay về phía Mặc Nhan Ngọc.
Lý Hàn có tu vi cảnh giới Nhân Vị nhị trùng thiên, liếc mắt là nhìn ra bên trong thân thể Thạch Nham, ẩn chứa loại lực lượng bùng nổ khủng bố! Loại lực lượng cuồng mãnh này, Mặc Nhan Ngọc rất khó tiếp được!
“Xoạt xoạt!”
Gót chân Thạch Nham ma sát đất, thân mình nghiêng ra sau, quét lên bùn đất một khe rãnh, thân hình hắn đang giữa đường khó có thể tin mà dừng lại, đột nhiên xoay người, lấy tốc độ nhanh hơn nhằm về phía Cường Sâm.
“Ầm!”
Cường Sâm còn chưa hiểu được sao lại thế, liền cảm thấy đột nhiên vọt tới một thân ảnh trắng xóa, một lực lượng như núi lở, ầm ầm rót vào trên người hắn.
“Rắc rắc rắc!”
Xương cốt toàn thân Cường Sâm vỡ vụn, khóe miệng, hốc mắt tràn ra máu tươi, ngã thẳng xuống đất rên rỉ.
“Cường Sâm đúng không? Thời gian trước, lúc ngươi rút roi đánh ta, vui sướng thoải mái không?” Thạch Nham đứng ở bên cạnh Cường Sâm, một cước lại một cước, đạp mạnh ngực Cường Sâm, vừa đạp vừa cười lạnh nói: “Bây giờ có phải càng sảng khoái hơn không? Hừ?”
Cường Sâm vẻ mặt hoảng sợ, xương ngực vỡ nát đâm thủng trái tim, hai mắt trắng bệt, khí tuyệt bỏ mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
“Tiểu tử ngoan độc!” Lý Hàn đột nhiên biến sắc, có lòng muốn tiến lên động thủ giết Thạch Nham, lại lo lắng Mặc Nhan Ngọc sẽ dẫm vào vết xe đổ của Cường Sâm, ở đàng kia do dự mà quát to, cũng không dám đi lên ngăn cản.
Mặc Nhan Ngọc mắt tràn đầy kinh hãi, trơ mắt nhìn Thạch Nham lấy thủ đoạn hung tàn, mạnh mẽ giết chết Cường Sâm, trong lúc nhất thời lại ngây ngẩn.
Một thân tinh khí của Cường Sâm, nhanh chóng biến mất ở trong huyệt đạo của Thạch Nham, chỉ vài giây ngắn ngủn, tinh khí trên người Cường Sâm không còn sót lại chút gì.
Thạch Nham quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mặc Nhan Ngọc, cười lạnh nói: “Mỹ nữ, chúng ta sẽ còn gặp lại, tin tưởng ta, ngươi sẽ hối hận khi trêu chọc ta.”
Nói xong, hắn cúi đầu chui vào một tảng đá trống rỗng, ở trong thạch lâm lắc lư chốc lát, liền biến mất không thấy.
“Lý lão, vì sao không giết hắn!” Sau khi Thạch Nham biến mất, Mặc Nhan Ngọc mới hổn hển nói.
“Tên này có tu vi ít nhất cũng là Tiên Thiên nhị trùng thiên, thủ đoạn hung tàn, vừa động thủ là sát chiêu lấy mạng, tốc độ hắn lại quá nhanh, ta đuổi kịp hắn cũng có chút khó khăn, một khi ta rời khỏi ngươi, thì ngươi sẽ trở thành mục tiêu, ta lo lắng ngươi sẽ có chuyện…” Lý hàn bất đắc dĩ nói.
“Tiên Thiên nhị trùng thiên!”
Mặc Nhan Ngọc hút một ngụm khí lạnh, hoảng sợ trong ánh mắt tăng thêm một phần, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể? Hai tháng trước, trong cơ thể hắn chỉ có một tia Tinh Nguyên, mới ở cảnh giới Hậu Thiên nhất trùng thiên a!”
“Cái gì?” Thân hình Lý Hàn rung mạnh, nhìn nàng không thể tin, sửng sốt hồi lâu, mới nói: “Nếu quả thật như vậy, thứ ta nói thẳng, tiểu thư, ngươi thật đúng là vì Mặc gia rước lấy một đại phiền toái!”
… … … … … … … … … . .
Thạch Nham bình tĩnh tự nhiên, ở trong thạch lâm lướt đi rất nhanh, không có dừng lại lâu ở một khu vực nào.
Hắn nhìn ra Lý Hàn có tu vi cảnh giới Nhân Vị, hơn nữa Lam yên đạn của Mặc gia đã bắn lên trời, rất nhanh sẽ có cao thủ tụ tập đến đây, hắn phải sớm rời đi, tránh thân hãm vòng vây.
Chính là vì hắn cảnh giác, mới trước lúc đoàn người Mặc Triều Ca đuổi tới, sớm chạy thoát khỏi khu vực nguy hiểm kia.
Trong thạch lâm, hình như cũng không có nhiều tên hung ác ẩn núp lắm, dọc theo đường đi hắn chạy rất nhanh, nhưng không có bị một người xa lạ nào đánh lén, điều này làm cho Thạch Nham có chút ngạc nhiên, mơ hồ đoán được dị thường ở thạch lâm, có thể liên quan tới nhân vật trọng yếu mà Mục Ngữ Điệp đợi.
Lúc hoàng hôn.
Rốt cuộc Thạch Nham xuyên qua thạch lâm, chỉ gần trong gang tấc là bước vào U Tịch trấn.
Lúc này, cước bộ hắn lại thả chậm hơn, chậm rãi sắp xếp lại ký ức chủ nhân khối thân thể này, hiểu kỹ càng tỉ mỉ tình huống có liên quan tới Thạch gia.
Hắn cần thân phận khối thân thể chủ nhân này.
Thạch gia là một trong ngũ đại thế gia ở Thương Minh, các loại tài nguyên tu luyện của Võ Giả, có được ưu thế như được trời ưu ái, thí dụ như vũ kỹ, trọng lực luyện công điện, các loại dược liệu quý trọng, cao thủ tận hết sức lực chỉ điểm…
Hắn cần lợi dụng những ưu thế đó, tăng lên thực lực bản thân đến mức lớn nhất.
Từ lúc ở bên cạnh Huyết Trì, hắn đã quyết định phải đi Thạch gia, bởi vì sớm có tính toán, hắn mới cự tuyệt lời mời của Mục Ngữ Điệp.
Thân phận chủ nhân khối thân thể này rất đặc thù, đầu nhập vào thế lực xa lạ, ngược lại sẽ nảy sinh nhiều phiền toái không cần thiết.
Mặt khác, thế lực xa lạ cũng không có khả năng dùng thứ tốt chân chính lên người hắn.
Đi vào Thạch gia sẽ không giống…
Chủ nhân ban đầu khối thân thể này, chính là thiếu gia Thạch gia, chỉ cần hắn biểu hiện ra thiên phú, Thạch gia sẽ không tiếc trả giá hết thảy bồi dưỡng hắn, sẽ không keo kiệt chút tài nguyên tu luyện nào.
Có các loại tài nguyên như được trời ưu ái, không cần thì chẳng phải là lãng phí vô ích sao?
… … … … … … … … … . .
Một chân bước vào U Tịch trấn, không chút nghĩ ngợi, Thạch Nham lập tức đi về một cửa hàng thu mua các loại khoáng thạch kỳ dị, vừa tiến đến liền tùy tiện nói: “Người đâu.”
Một nhân viên phục vụ bộ dáng gã sai vặt, tiến lên cười tủm tỉm, nịnh nọt nói: “Nham thiếu gia người đã trở lại, gia chủ thấy người chậm chạp không có đi ra U Ám sâm lâm, đã bảo Hàn cung phụng đến đây tiếp ngươi. Nham thiếu gia, Hàn cung phụng ở hậu viện, hắn đã đợi người một thời gian, nhưng mà bây giờ Hàn cung phụng có chút không tiện, phải chờ một lát rồi…”
Gã sai vặt biểu tình ái muội, ánh mắt nhìn về phía hậu viện, thâm ý sâu sắc.
“Không sao, ta biết hắn đang làm gì.” Thạch Nham không có để ý tới hắn, lập tức bước vào hậu viện cửa hàng.
Hậu viện cửa hàng, vài tên Võ Giả Thạch gia đang bài bạc, sau khi nhìn thấy Thạch Nham đến đây, đều có chút kích động, xấu hổ thu hồi xúc xắc, động loạt nói: “Nham thiếu gia!”
“Các ngươi tiếp tục chơi đi.” Thạch Nham phất tay, sải bước xuyên qua đám Võ Giả, đi đến một gian phòng phía sau.
Vài tên Võ Giả đang bài bạc này, nhìn thấy Thạch Nham không có một chút ý trách cứ, cứ như vậy rời đi, đều có chút kinh ngạc.
“Ồ, lần này Nham thiếu gia lại không có trách cứ chúng ta, thật sự là kỳ quái.”
“Đúng đó, trước kia hắn mỗi một lần nhìn thấy chúng ta bài bạc, đều sẽ giáo huấn chúng ta, nói chúng ta không làm việc đàng hoàng, mê muội mất cả ý chí vân vân, vậy mà lần này không nói gì, kỳ quái à.”
“Nham thiếu gia dường như không giống với trước kia, hình như có chút khí thế, có một loại uy nghiêm, có cảm thấy không?”
“Nghe ngươi nói như vậy, giống như thật vậy a.”
“…”
Thạch Nham đi đến cửa gian phòng, một tay đẩy cửa gian phòng ra, trực tiếp xông vào, nói: “Hàn bá, người đến đây lúc nào?”
Trong gian phòng, Hàn Chung đang vận động khoan khoái trên người một thiếu phụ xinh đẹp, kêu la hưng phấn: “Cửu thiển nhất thâm*! Cho ngươi xem cửu thiển nhất thâm của ta! Đủ mạnh chưa? Tiểu đề tử**, xem Hàn gia ta có chỉnh chết ngươi không!”(*: chín lần ngắn một lần sâu >_<, độc giả hiểu rồi chứ! Ngoài ra còn có “Bát thiển nhất thâm” hoặc “Cửu thiển nhất thâm, hữu tam tả tam, bãi nhược man hành, tiến nhược điệt bộ”, độc giả tự tìm hiểu thêm), (**: đề tử: tiếng chửi con gái thời xưa)
“… Hứ, Hàn gia uy vũ a!” Thiếu phụ đổ mồ hôi đầm đìa, nằm ở bên giường, hai đùi tuyết trắng siết chặt thắt lưng Hàn Chung, lớn tiếng vui vẻ kêu lên.
Hai người đang ở thời khắc mấu chốt, lại không có phát giác Thạch Nham tiến vào, còn đang tiếp tục quát to.
Thạch Nham hơi nhếch miệng, tự nhiên mà ngồi xuống ghế ở trong phòng, không vội không chậm rót cho mình một ly trà, vừa ẩm trà, vừa nhìn hai người cười tủm tỉm.
Hai phút sau.
Hàn Chung sau khi gầm nhẹ, như chó chết gục lên người thiếu phụ, lười biếng nói: “Thế nào? Hàn gia ta lợi hại chứ? So với Ngô Quý nhà ngươi thế nào?”
” ‘Con Rùa’ kia làm sao có thể so với Hàn gia người chứ?” Thiếu phụ duỗi cái lưng mệt mỏi, ánh mắt tùy ý thoáng nhìn, trùng hợp nhìn đến Thạch Nham ở bên cạnh ẩm trà, vội vàng hét ầm lên: “A…”
Hàn Chung ngẩn ngơ, tay chân luống cuống cầm y phục mặc vào, cười gượng nói: “… Này, Nham thiếu gia, khi nào thì người vào?”
“Được một lúc.” Thạch Nham cười cười, lại nhấp một ngụm trà, khoát tay nói: “Không sao, các ngươi nếu không tận hứng, có thể tiếp tục lại một lần cửu thiển nhất thâm, ta cũng nhàn rỗi nhàm chán, vừa lúc quan sát một chút, học hỏi kinh nghiệm của Hàn bá.”
“… Khụ khụ khụ!” Hàn Chung ho khan dữ dội một hồi, lúng túng nói: “Thoải mái , thoải mái rồi…. này, Tiểu Phượng Tiên cô thì sao? Có phải nên trở về buôn bán hay không?”
“Ừm, ta đi đây.” Thiếu phụ ở trên giường che che dấu dấu mặc lại y phục, đỏ mặt xuống giường, lúc đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Thạch Nham, nói: “Ai nói Nham thiếu gia Thạch gia đứng đắn nhất, ta thấy mắt những người đó đều mù rồi, dù sao ta cũng chưa thấy qua thiếu gia ‘Đứng đắn’ xấu xa như vậy! Hừ!”
Nói xong, Tiểu Phượng Tiên cười “Ha ha”, còn liếc mắt đưa tình với Thạch Nham, lúc này mới lẵng lơ thật sự đi ra ngoài.
…