Sát Thần

Chương 26: Bác mệnh



Đồ Mục sắc mặt khó coi, kinh dị nhìn hư ảnh Kim Ma, trong lòng có chút lạnh lẽo.

Kim Ma không phải thật thể, như là quỷ hồn trong truyền thuyết, loại vật khác thường này khiến cho Đồ Mục là dong binh dũng mãnh thiện chiến cũng có chút sợ hãi, thế nên mới lui một bước, muốn nhìn rõ tình hình rồi tính tiếp.

Hắn lui một bước, Thạch Nham lập tức nhìn ra hắn chột dạ, nắm chắc thời cơ, giống như báo săn mang theo chủy thủ lao lên rất nhanh, hơn nữa kêu Địch Nhã Lan cùng động thủ.

Tuy rằng Địch Nhã Lan cũng có chút sợ hãi, nhưng biết quỷ ảnh kia là Thạch Nham thả ra, lúc này mới can đảm hơn từ sau lưng vây công Đồ Mục.

Đủ loại lực lượng tiêu cực ngưng luyện thành làn khói mờ ảm đạm, giống như độc xà quấn đến, lệ quỷ Kim Ma như hư ảnh theo sát, trong thời gian ngắn đã đi tới trước người Đồ Mục.

Đồ Mục trong lòng trầm xuống, không dám có chút do dự nữa, Tinh Nguyên hùng hậu của cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên đỉnh cấp, lấy bí pháp thúc dục, mạnh mẽ tuôn ra lòng bàn tay trái, một đoàn hồng quang chói lọi bắn ra.

Chỉ một chốc, ở trong lòng bàn tay trái Đồ Mục đã xuất hiện một hộ thuẫn thuần túy màu đỏ lấy Tinh Nguyên ngưng luyện thành. Hộ thuẫn kia phát ra hồng quang đẹp mắt, chỉ cỡ chậu rửa mặt, nhưng phóng ra năng lượng nóng bỏng, nhiệt độ rất cao.

Hộ thuẫn này đơn thuần do Tinh Nguyên ngưng luyện ra, hiển nhiên là vũ kỹ ách chủ bài của Đồ Mục, thi triển ra cực kỳ hao phí năng lượng.

Hộ thuẫn mới ngưng luyện ra, trán hắn liền lấm tấm mồ hôi, chắc là hao phí không ít Tinh Nguyên.

Hộ thuẫn dính trên tay trái Đồ Mục, thấy Thạch Nham phóng thích lực lượng tiêu cực đánh tới, Đồ Mục không chút nghĩ ngợi lập tức giơ hộ thuẫn lên, ngăn đỡ lực lượng tiêu cực Thạch Nham phóng ra và quỷ ảnh Kim Ma.

“Xuy xuy xuy!”

Một sương trắng ẩn chứa đủ loại khí tức tiêu cực cùng quỷ ảnh Kim Ma, sau khi chạm lên hộ thuẫn của Đồ Mục, đột nhiên lóe lên tia lửa.

Tia lửa loé lên khói trắng tiêu tán, quỷ ảnh cũng như là bị hòa tan, ở trên không trung bốc hơi từng chút một.

Đồ Mục thấy hộ thuẫn có thể triệt tiêu hai vật quỷ dị đó, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, dữ tợn cười lạnh nói: “Tiểu tử, ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì!”

Một tia âm lãnh, khí tức tà ác, từ vật “Xuy xuy” tiêu tán đang lan tràn ra, dưới tình hình Đồ Mục không phát hiện được, từ lỗ chân lông toàn thân hắn nhập vào thân thể.

Đồ Mục cười lạnh xong, vẻ mặt đột nhiên bị kiềm hãm, trong mắt hiện ra vẻ mê mang kinh hoảng.

Thạch Nham trong mắt đột nhiên hiện lên một tia ánh sáng!

Từ biến hóa trên mặt Đồ Mục thì thấy, tuy rằng hắn đánh tan năng lượng mang theo đủ loại khí tức tiêu cực, nhưng không có cách nào xóa sạch đủ loại khí tức tiêu cực, những cảm xúc tiêu cực này vẫn xâm nhập trong đầu hắn.

“Động thủ!”

Quát lớn một tiếng, Thạch Nham đẩy tốc độ đến mức cao nhất, thân mình ở trên không trung vẽ ra một hư ảnh mờ, rất nhanh xuất hiện trước người Đồ Mục.

Chủy thủ hiện ra lam quang, như một tia chớp, đâm nhanh đến cổ Đồ Mục!

Hộ thuẫn trong tay Đồ Mục, năng lượng cực nóng đang liên tục tăng lên, nhiệt độ cực nóng kia hình như kéo Đồ Mục từ trong tình trạng thừ người bừng tỉnh lại.

Đồ Mục bỗng nhiên mở mắt!

“Hào!”

Điên cuồng hét lên một tiếng, đủ loại cảm xúc tiêu cực dũng mãnh vào trong đầu Đồ Mục, nháy mắt bị ngăn chặn lại, chiến phủ trong tay phải hắn, cũng thuận thế vẽ ra một vòng cung.

“Leng keng!”

Chủy thủ Thạch Nham đâm lên chiến phủ, một lực bùng nổ khủng bố như bài sơn đảo hải, đột nhiên từ trên chiến phủ bắn ra, lại theo chủy thủ chạy vào cánh tay Thạch Nham.

Cánh tay Thạch Nham tê tê, lập tức cảm thấy Tinh Nguyên của Đồ Mục cực kỳ hùng hậu, liền dời chủy thủ khỏi chiến phủ.

Đồ Mục không có quan tâm Thạch Nham, xoay người như lốc xoáy, giơ chiến phủ ra sau lưng ngăn trở đoản kiếm Địch Nhã Lan đánh tới, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Lát nữa ta phải chơi ngươi thật tàn nhẫn!”

Thạch Nham sắc mặt trầm xuống, sát niệm thô bạo từ tận đáy lòng không ngừng tăng lên.

Lắc chủy thủ, bắp thịt trong ống quần hai chân hắn đang chậm rãi co rút lại, đủ loại lực lượng tiêu cực trong huyệt đạo, từ trong lỗ chân lông chân dũng mãnh tiến ra, làm cho trên hai đùi hắn cũng phủ kín một tầng sương mù mờ mờ.

Sau khi hai tay, hai chân cùng biến hóa, sát khí thô bạo trong lòng Thạch Nham rốt cuộc ngăn chặn không được.

Toàn thân hắn sát khí đằng đằng, hai mắt cũng dần dần nổi lên một ít màu đỏ thẫm, vẻ mặt cũng có chút dữ tợn đáng sợ, như yêu ma quỷ quái trong địa ngục đi ra, Mục Ngữ Điệp bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt cũng hoảng sợ che kín miệng.

“Vù vù!”

Thạch Nham thở hổn hển, dùng sức dậm chân, cảm thấy trong hai chân giống như ẩn chứa vô tận lực lượng, thân hình gầy yếu của hắn, trong nháy mắt đã lướt nhanh ra mười mét!

Như là mũi tên bắn đi, vừa nhanh lại mạnh!

Đồ Mục múa chiến phủ, trong tiếng công kích “Đinh đương”, liên tiếp bức bách Địch Nhã Lan bại lui, Địch Nhã Lan cầm đoản kiếm trong tay hai tay dần dần tê mỏi, bị Tinh Nguyên mãnh liệt mạnh mẽ của hắn đánh vào càng lúc càng vô lực.

Một luồng sát khí sắc bén vô cùng, đột nhiên từ sau lưng truyền đến, trong mắt Đồ Mục hung quang chợt lóe, chiến phủ lại dồn sức đánh một kích, một phủ bổ xuống Địch Nhã Lan khiến nàng lắc lư lui lại phía sau.

“Oành!”

Đồ Mục không kiên nhẫn đá ra một cước, đá mạnh vào cái bụng bóng loáng của Địch Nhã Lan, một cước này trực tiếp đá nàng đi bảy tám mét.

Địch Nhã Lan ngửa mặt lên trời ngã xuống mặt đất, máu tươi ở khóe miệng như sợi chỉ, Tinh Nguyên toàn thân hỗn loạn, mà trong thời gian ngắn không dùng được một chút lực lượng.

Một cước của Đồ Mục, ẩn chứa lực bộc phát mãnh liệt của hắn, hơn nữa có Tinh Nguyên trong nháy mắt bắn ra, muốn Địch Nhã Lan hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, để không còn lo ngại nào mà thu thập Thạch Nham.

Xoay người lại, chiến phủ trong tay Đồ Mục giương lên, vẻ mặt dữ tợn nói: “Tiểu tử, ta muốn bằm ngươi thành trăm mảnh!”

Thạch Nham giống như tên bắn nhanh, nhờ vào khí thế mạnh mẽ xông lên, toàn bộ Tinh Nguyên rót vào chủy thủ trong tay.

Vung lên, ảo ảnh chủy thủ đầy trời như hạt mưa rơi xuống, một lực lượng âm hàn, tà ác từ bên trong chủy thủ tràn ra, bao phủ toàn thân Đồ Mục bên trong.

“Hừ!”

Đồ Mục hít sâu một hơi, hộ thuẫn trong tay trái nâng lên, từng luồng gió cực nóng từ trong hộ thuẫn bay ra, tách khí tức âm hàn, tà ác ra, đột nhiên chiến phủ vung lên, chuẩn xác đánh lên chủy thủ Thạch Nham.

“Keng!”

Dưới lực tấn công mãnh mẽ, cổ tay Thạch Nham tê rần, chủy thủ đột nhiên bay ra, rơi xuống đất phía sau hắn mấy chục mét.

Đồ Mục giống như chịu khổ sở, lực lượng từ trong chủy thủ Thạch Nham dũng mãnh tiến ra, cũng hết sức cuồng bạo. Hắn cản nhưng thân hình cũng hơi loạng choạng lui lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cùng lúc đó, một khí tức âm hàn, tà ác, hoảng sợ từ cánh tay hắn, như con rắn nhỏ nhanh chóng chui vào trong đầu hắn, lại kéo hắn vào trong huyết tinh bí cảnh nào đó.

Thạch Nham chân đạp đất, vừa lúc nhìn thấy mắt Đồ Mục hơi mê mang, lắc lắc Địch Nhã Lan lui về phía sau.

Lúc này, chủy thủ của hắn còn ở phía sau mấy chục mét, nếu phóng qua nhặt lên chủy thủ rồi nhằm phía Đồ Mục, có lẽ sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất, nói không chừng Đồ Mục đã có thể khôi phục thanh tỉnh.

Ý niệm ở trong đầu như tia chớp xẹt qua, hàn quang trong mắt chợt lóe, Thạch Nham trong lòng quyết định, vọt mạnh tới Đồ Mục, hai tay như xích sắt khóa chặt thắt lưng Đồ Mục, hai chân phát lực dốc sức đẩy Đồ Mục về phía Địch Nhã Lan, hơn nữa hét to nói: “Giơ kiếm! Đâm!”

Địch Nhã Lan toàn thân xụi lơ, sau khi nghe được Thạch Nham hét to, liền nhìn thấy một bóng râm thật lớn đổ đến chỗ nào.

Không chút nghĩ ngợi, Địch Nhã Lan tụ tập lực lượng toàn thân, đoản kiếm cầm trong tay giơ lên cao.

“Phốc!”

Đoản kiếm đâm vào giữa lưng Đồ Mục, đau đớn làm Đồ Mục đột nhiên tỉnh lại, vừa điên cuồng rít gào, Đồ Mục cố sức khống chế trọng tâm.

Hắn bị đoản kiếm đâm vào giữa lưng một đoạn mới dừng lại, thân thể ở trên không trung nghiêng nửa người, nhưng không có lập tức ngã lên người Địch Nhã Lan.

Mượn lực chống đỡ của đoản kiếm kia, Đồ Mục lại thần kỳ bảo trì tư thế té nghiêng người, nhưng không có lập tức ngã xuống, giống như hai chân hắn đã mọc rễ.

Đồ Mục dùng sức giãy dụa, lại phát hiện hai tay đã bị Thạch Nham khóa chặt.

Lúc này Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, hắc hắc cười quái dị nói: “Dã cẩu, ngươi xong đời rồi!”

Vẫn duy trì tư thế này, Đồ Mục điên cường la to: “Tiểu tử, ngươi buông tay ra! Đoản kiếm đâm thủng ta, cũng sẽ xuyên qua thân thể của ngươi! Mau buông tay, ngươi không muốn chết cùng ta chứ?”

Đồ Mục quả nhiên dũng mãnh, dưới tình huống như vậy hắn còn có thể nhanh như chớp nhấc chân, đầu gối nên mạnh vào bụng Thạch Nham.

Thạch Nham điên cuồng rót Tinh Nguyên vào trong hai cánh tay, tạm thời không thể vận dụng Ô Quang Thuẫn, đành phải vận dụng “Thạch Hóa Võ Hồn” .

Đồ Mục lần lượt nện gối, lực bùng nổ khủng bố liên tục oanh kích, thân thể hắn “Thạch Hóa” tựa như toàn bộ tập trung ở bụng còn chỗ khác rất nhanh đã khôi phục bình thường, chỉ có bụng biến thành màu xám trắng, cứng rắn như sắt đá.

Đồ Mục là cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên đỉnh cấp toàn lực oanh kích, “Thạch Hóa Võ Hồn” của Thạch Nham chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, tuy rằng bụng cũng rất đau đớn, nhưng hắn ngay cả một ngụm máu tươi cũng không có phun ra, lực phòng ngự của thân thể cực kỳ biến thái.

Địch Nhã Lan biến sắc, lúc này mới phát hiện Thạch Nham và Đồ Mục mặt đối ôm chặt, chỉ cần đoản kiếm trong tay nàng dùng sức đâm lên, hoặc là Đồ Mục nện mạnh xuống, đoản kiếm kia đều sẽ xuyên qua thân thể Đồ Mục, cũng xuyên qua luôn thân thể Thạch Nham, đính hai người cùng một chỗ.

Nghĩ đến Thạch Nham sẽ giống Đồ Mục bị đâm thủng thân thể, Địch Nhã Lan liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, thét to: “Tiểu tử, buông tay!”

“Dã cẩu, vóc dáng lão tử thấp hơn ngươi! Ngươi sẽ chết, lão tử xui xẻo nhất cũng chỉ bị phế mất một bàn tay!”

Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, nhếch miệng cười hắc hắc, dùng hết sức lực toàn thân, trong ánh mắt Đồ Mục hoảng sợ, đè mạnh mình và Đồ Mục lên người Địch Nhã Lan.

“Phốc! Phốc!”

Hai tiếng duệ khí đâm thủng huyết nhục gân cốt, một trước một sau truyền đến, Địch Nhã Lan ngưỡng mặt hướng lên trời, bên trên Đồ Mục đưa lưng đè lên người nàng, mà Thạch Nham đối mặt đè lên Đồ Mục.

Đoản kiếm trong tay nàng, không ngoài dự đoán đâm xuyên qua thân thể hai người, đoản kiếm từ hậu tâm xuyên thủng trái tim Đồ Mục, dư lực không giảm đâm vào bả vai phải của Thạch Nham, cũng xuyên qua bả vai Thạch Nham.

Trái tim Đồ Mục bị xuyên thủng, thân mình lắc lư hai cái, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ, từ từ không còn sinh khí.

Bả vai Thạch Nham bị xuyên thủng, vẻ mặt dữ tợn, hai tay vẫn khóa chặt Đồ Mục, không có chút ý nghĩa sẽ buông tay.

Mãi đến lúc tinh khí trong cơ thể Đồ Mục tán loạn, sau khi rót vào thân thể hắn, chắc chắn Đồ Mục quả thật đã chết, lúc này hắn mới dần dần buông tay, cả người xụi lơ vô lực từ từ ngã xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.