lúc này hắn đang ngồi xếp bằng , hồi phục tinh thần nói là hồi phục tinh thần chứ thật chất thì hắn đang ngủ thì đúng hơn.
Khi hắn đã ngủ say thì những thứ mà hắn không biết sẽ diễn ra , da hắn từ phần cổ trở xuống bắt đầu đỏ lên thôn phệ huyết khí mà huyết ma thể chuyển hóa chuyển hóa từ ma khí ra ,thanh sát kiếm cũng vậy không ngừng tranh chấphấp thụ huyết khí lớn mạnh bản thân.
Rất nhanh chẳng còn một tý ma khí nào nữa , da hắn trở lại bình thường , nhưng quỷ dị lại diễn ra trên thanh sát kiếm.
“Tiểu Trần …nhanh… ngươi nhìn xem kinh hỉ đến rồi .. nhìn thanh kiếm của ngươi kìa…”
Atula ngồi trên vai hắn hú dài nói.
“hả… cái này là… thú hỏa… không những thế còn biến dị thú hỏa.”
hắn nhìn thanh kiếm của mình đang cắm trên đầu của con chó đầu đàn , hiện tại nó đang bị một đốm lửa màu đen bao phủ.
“chính xác… nhanh vận chuyển công pháp đem nó hấp thụ… thì ta chắc chắn con sẽ tấn cấp bước vào hậu kỳ… nhanh… hahaha.”
Atula kích động vạn phần nói.
“Phần quyết… “
Trong đầu ánh lên một bộ công pháp , hắn nhanh chóng vận chuyển công pháp hấp thụ ngọn lửa trước mặt.
Ngọn lửa không ngừng thu nhỏ , cuối cùng thì tắt ngấm thì áp lực từ người hắn tỏa ra càng lớn,linh lực không ngừng lan tràn , mi tâm hắn xuất hiện một đốm lửa màu đỏ, không ngừng phập phùng, nếu lúc trước nó có màu Đỏ thì bây giờ cũng vậy nhưng sâu bên trong lại có màu đen nhìn quỷ dị vô cùng.
“Xong rồi… người có cách giúp con bớt mệt mỏi được không?”
hắn vừa tấn cấp xong nhưng vẫn ủ rủ nói.
“Ngươi không phải vừa mới ngủ dậy sao… mệt với chả mỏi… ta sẽ dạy ngươi cả hai tuyệt kỹ của ta là hết mỏi chứ gì … nhưng ta cần con giải thích lúc nãy vì sao lại làm được như vậy… nói ta nghe xem.”
Atula nhìn hắn khinh bỉ nói.
“À… sư phụ mà cũng muốn học tập à…. hì con dùng cái này với cái này.”
hắn đưa tay phải có một tấm “phi lôi thần phù”ra, còn tay trái thì cầm một thanh huyết kiếm nhưng nhìn thật chất vô cùng.
“hahaha…cuộc đời thì phải không ngừng học hỏi và vươn lên chứ… Nén kiếm khí à không tồi … tốt còn cái gì nữa không?… con mà nói dối lần nữa thì chỉ có nước xác định a.”
Atula mở miệng uy hiếp.
“Ách… thì con dùng cái này.”
nói rồi hắn lập tức biến mất xuất hiện ở hai mét bên ngoài.
“thuấn di… làm sao có thể chứ… ta còn chưa dạy ngươi mà… đừng nói ngươi tự lĩnh ngộ ra nhá.”
Atula kinh hãi nói.
“con có thời không thể mà… đều này cũng cực kỳ bình thường mà sư phụ .”
Hắn cà lơ phớt phơ nói.
“Rút cuộc ngươi có bao nhiêu loại thân thể quý hiếm chứ… huyết ma thể… nguyền rủa thể… ngụy long thể… giờ còn thời không thể… ngươi ăn cái vẹo gì may mắn dữ vậy…”
Atula hít một ngụm khí lạnh nói.
“sư phụ không phải thời không thể mà là thời không long thể nhá…”
hắn lại nói.
“ngươi nói cái gì …thời không long thể… ngươi rút cuộc còn bao nhiêu thân thể nữa ngươi nói hết ra đi… ta đau tim lắm rồi.”
Atula trợn tròn mắt nói.
“ngoài mấy cái trên thì con còn lôi thần long thể, thiên kiếm và … thôn phệ thể.”
( cái lục đạo luân hồi thể bị phong ấn nên sẽ không có ở đây…)
Hắn không giữ lại cái gì nói.
“Cái gì … ngươi nói cái gì… Thôn phệ thể… sao lại phải cho ngươi mà không cho ta … “
Atula lệ rơi đầy mặt chính thức muốn đập đầu tự sát nói, đến cả atula cũng diên cuồng vì thôn phệ thể thì cũng hiểu nó bá cỡ nào.
“Cái này… tại cấm kỵ mệnh tinh của con mà thôi nếu người muốn con tặng lại hết cho người.”
hắn mặt xụ lại cứ mỗi lần hắn như vậy hắn lại thấy đau đớn căm phẫn tột độ đối với cái mệnh tinh khủng bố của mình, đây là hắn chấp nhận buông bỏ a.
“… Ta xin lỗi… là ta lỡ miệng… ta không nên đụng chạm vào nỗi đau của ngươi… được rồi ngươi nhìn kỹ… ta sẽ sử dụng tuyệt kỹ nhất kiếm bách trảm.. đưa thân thể ngươi ta mượn…”
Atula nhìn hắn xụ mặt xuống thì lão cũng thấy đau lòng, lão tất nhiên cũng thông qua gia gia hắn nên cũng biết là trong một trăm kiếp hắn chịu đau khổ thế nào.
“không có gì đâu… sư phụ làm đi.”
hắn cũng chỉ cười trừ một tiếng sau khi hoán đổi thì hắn lại mở miệng nói.
“Xem cho kĩ… chiêu này hoàn toàn vận dụng tốc độ và độ dẻo dai của cánh tay…”
Hắn(Atula) nói một câu sau đó cầm thanh sát kiếm tiến đến một thân cây to cao.
“phạt…phập …phập.”
Atula một kiếm của Atula nhẹ nhàng rơi xuống thân cây nhớ lão chỉ chém một kiếm thôi mà trên thân cây lại có đến chín mươi chín nhát chém cộng thêm nhát chém của lão nữa đầy đủ một trăm nhát , quá vi diệu.
“Thấy rõ không?”
Atula nhìn hắn đang ngồi trên vai nói.
“À… ừ… con … thấy rõ…”
hắn ngập ngừng nói.
“được thôi bây giờ đến thuấn di… con thấy mười hai cây ấy chứ.”
Atula chỉ tay về mười hai cái cây xung quanh nói.
“phạp… phập … “
chưa đến mười giây ,mười hai thân cây ngay lập tức đều có một trăm vết kiếm chém nên nhớ lão sử dụng là tự thân thực lực ,không sử dụng bất kỳ loại bất kỳ cái gì phụ trợ nhá , quá kinh khủng.
“lần này thì sao , con thấy rõ không …? “
Atula lại hỏi.
“Đã rõ… “
hắn tự tin nói,đương nhiên biết sư phụ biết hắn nhìn không rõ kĩ xảo nên sử dụng cả hai tuyệt kỹ một lúc, đương nhiên hắn cũng không phụ lòng tin của Atula, hắn thành công nhìn ra mánh khóe ở đây.
“được rồi con làm lại ta xem… không được thì.”
Atula đã đổi chỗ với hắn, nhìn hắn nghiêm túc nói.
“vâng…”
hắn cầm thanh sát kiếm đi đến thân cây gần nhất.
“Phập… được rồi xem ra suy luận của mình là đúng.”
hắn thành công đem “nhất kiếm nhị trảm” thực hành thành công, không sai trên thân cây ngoài vết chém của có thêm một vết chém ngay bên cạnh.
“tốt lắm… cố gắng tu luyện… giới hạn của tuyệt kỹ này không chỉ có thế thôi đâu… “
Atula mỉm cười thỏa mãn nói, lão không ngờ hắn thành công từ lần thử đầu tiên xem ra tên này con ông cháu cha cũng không đơn giản a. (con long hoàng, cháu long đế ….chuẩn cấp con cha cháu ông rồi còn gì… ^_^)
“vậy giới hạn của tuyệt kĩ này là gì?”
hắn lơ ngơ hỏi tiếp.
“giới hạn thì nó “không có“… nó là tuyệt kĩ thành danh của ta nhưng ta cũng chỉ có thể thực hiện “nhất kiếm vạn trảm” nên con có thể xem đây là giới hạn của nó.”
Atula giải thích.
“Cái gì không có … chẳng lẽ ”nhất kiếm triệu trảm” , ”nhất kiếm tỷ trảm” cũng được á.”
hắn trợn tròn mắt nói, tuyệt kỹ mà hắn nghĩ là kinh khủng nhất từ trước đến nay hắn có thể học a thế này mà lão nói là đơn giản mới ghê chứ.
“đều có thể … chỉ cần ngươi có thể thực hiện được… hahahaha.”
Atula nhìn hắn khinh bỉ cười nói vậy nhưng trong lòng lại nói khác:“ngươi nghĩ đơn giản lắm à… ta đây còn không thực hiện được..”
“Rồi giờ đến cách có thể hồi phục tinh thần nhanh nhất… lấy cây đàn đó ra đây.”
Atula nói tiếp.
“sư phụ muốn con đánh đàn à … “
hắn lấy từ trong giới chỉ ra một cái đàn ngồi xuống , không sai đây là cây đàn của Mục lão , “Trầm uyên cổ cầm” đây là tên mà sư phụ hắn thường gọi, nó gần như gắn liền với cả cuộc đời mục lão.
“không phải ngồi ở đây… mà ở kia.”
Atula chỉ về hướng một tảng đá bóng loáng nhẵn nhụi , nói
“Có khác nhau sao…”
hắn cũng chỉ biết làm theo đứng lên bước đến ngồi xuống tảng đá, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc.
“được rồi… con đánh được chưa… mà người muốn con ngồi đây làm gì… đánh đàn thì ở đâu chả được.”
hắn nói ra nghi hoặc của mình.
“Con ngu thật hay giả ngu vậy… quên con là yêu tộc mất rồi à… con nhìn thấy nó không?”
Atula vừa nói vừa chỉ lên bầu trời sau đó mắng hắn.
“Có… mà tất nhiên thấy… là mấy vì sao với mặt trăng thôi mà…”
hắn xem ra là ngu thật rồi.
“cốp… ngươi có biết tu luyện là chiếm đoạt tạo hóa à … ngươi không biết hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa sao…. tinh tú chi lực sao … ngươi ở trong nhân loại nhiều quá nên quên ngu ra luôn rồi phải không? “
Atula hống lên, lão tức điên với tên đệ tử ngu ngốc này của mình.
“Con biết … nhưng như vậy thì liên quan gì đến việc đánh đàn… mà sao phải ngồi trên tảng đá này”
Hắn không hiểu suy luận một chút nói.
“như thế này nhá… đánh đàn là để thư giản cái này ta không cần nói … nhưng điều quan trọng nằm ở tảng đá con đang ngồi… con thử hấp thụ đi… sau đó kiếm một nơi khác hấp thu thử xem…
Atula hít một ngụm khí lấy lại bình tĩnh giải thích.
hắn nghe thế nên cũng làm theo vậy nhắm mắt hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa cùng tinh tú chi lực sau đó lại đứng dậy đi đến một tảng đá gần hơn , lại nhắm mắt hấp thụ .
“rồi con thấy sao… cái nào hay hơn… con hiểu ra chưa.”
Atula nhìn hắn nói.
“Con hiểu rồi… ngồi trên tảng đá đó thì tốc độ hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa cùng tinh tú chi lực sẽ nhanh hơn gấp 3 thậm chí 4 lần bình thường.”
hắn hoàn toàn kinh ngạc với sự thật này.
“được rồi con làm gì thì làm… khuya rồi ta đi ngủ đây.”
Atula mệt mỏi nói, mệt… linh hồn mà biết mệt à … lão lấy cớ đi hấp thu linh hồn của mấy con chó thì có.
“vâng… chúc người ngủ ngon… tinh… tưng…”
hắn nói một câu xong thì nhắm mắt đặt tay lên đàn bắt đầu gảy thả hồn của mình vào tiếng đàn , tiếng đàn thánh thót vô cùng không ngừng vang vọng cả khu rừng.
Số từ: 2083