[SasuSaku] Our Destiny

Chương 29: Cái chết của Hoàng thái hậu. Xét xử



Từ sau hôm đó, tin tức về mối quan hệ rạn nứt của Sasuke và Sakura không hiểu từ đâu mà bắt đầu lan truyền. Khắp cung ai cũng thì thầm to nhỏ bàn tán chuyện lần này. Hoàng thượng vốn rất sủng ái Thánh nữ, vậy mà cớ đâu lại bắt nàng vào lãnh cung, sai người giam giữ nàng như canh tội phạm. Rồi còn những lời phũ phàng của hắn với nàng lần trước cũng từ đâu xuất hiện. Tệ hơn nữa, trong cung bắt đầu có tin đồn rằng nàng là gián điệp từ quốc gia khác phái tới để theo dõi triều đình và ăn trộm bảo vật. Mà đã là tin đồn thì càng lan truyền sẽ càng méo mó, biến dạng không ra gì, cuối cùng đến tai hoàng thái hậu.

Mikoto phản ứng đầu tiên là mặc kệ cho qua, nghĩ rằng đây chỉ toàn là mấy tin vịt là do kẻ nào rỗi hơi bày ra. Nhưng càng ngày đi đến đâu cũng thấy người bàn luận về vấn đề này làm bà đâm ra hơi bất an. Cuối cùng trực tiếp đến lãnh cung tự mình kiểm chứng.

Bà gần như sốc đến suýt ngất khi thấy bóng hình Sakura ngồi trong lãnh cung. Hơn nữa, sắc mặt và biểu hiện trên khuôn mặt nàng không được tốt cho lắm. Lập tức vớ đại một cung nữ bắt tường thuật lại mọi chuyện, dù câu chuyện bị méo mó biến tấu không ít nhưng vẫn không sai lệch đâu vấn đề chính: hoàng thượng đối xử lạnh nhạt với thánh nữ và đem nàng nhốt vào lãnh cung giam lỏng.

Chuyện tình này càng làm bà thêm trăn trở mỗi tối, khó khăn lắm thằng quý tử lạnh lùng của bà mới biết tình yêu là gì kể từ sau “chuyện đó”. Vậy mà giờ nó lại nghĩ cái gì mà cho người nó yêu vào lãnh cung, nơi nhốt các phi tần phạm tội. Lại còn hạ lệnh không cho ai tiếp cận gặp mặt hay nói chuyện chứ. Tiếc thay, bà không phải là người dễ bỏ cuộc, nhất định phải gặp được Sakura.

2 ngày sau.

– Ngươi nói cái gì?

Sasuke trừng mắt nhìn vị thái giám đang sợ đến sắp tè ra quần đứng trước mắt.

– D… Dạ… Kh…ởi bẩm hoàng thượng, Thái hậu đã hai ngày….. quyết tử không động vào một giọt thuốc nào, dù ai khuyên cũng không chịu uống.

– Mẫu hậu lại muốn cái gì nữa đây? – hắn chống tay lên trán mệt mỏi than.

Sau khi Mikoto đã hồi tỉnh, tuy độc đã được lấy ra kha khá những vẫn còn trong người, loại độc này còn rất khó diệt hết nên đến giờ vẫn phải uống thuốc hàng ngày trừ dần độc dược còn trong người.

– Dạ, thái hậu nói là không muốn uống thuốc của bất cứ ai đưa ngoài… Thánh nữ.

– Ra vậy…

Hắn thừa hiểu ngụ ý của mẫu hậu là gì, rất muốn thẳng thắn từ chối vì hiện giờ nàng đang bị giam lỏng ở lãnh cung, mà người giam nàng không phải ai khác chính là hắn. Lí do là vì không muốn để nàng tiếp tục thấy khó chịu khi phải ở gần hắn, nếu ở gần với Tenten thì hắn cũng không yên tâm, tốt nhất là đưa nàng đến lãnh cung. Những lí do trên cũng chỉ chiếm một phần nhỏ, lí do lớn chính là để trừng phạt nàng, vì nàng mà bây giờ một thứ rất quan trọng và nguy hiểm rơi vào tay kẻ không rõ tung tích. Nhốt nàng ở đó vẫn là quá nhân từ rồi.

– Phái người đến đưa Thánh nữ đến chuẩn bị thuốc đi – coi như chịu thua Người.

– Nhưng… – hắn lúng túng -… Thái hậu còn nói rằng còn muốn Hoàng thượng cùng thánh nữ đến đưa thuốc cho Người.Tại sao bà lại quá đáng như vậy, biết rõ hắn bây giờ với nàng như thế nào còn bắt như vậy. Coi như để đền đáp công ơn dưỡng dục của mẫu hậu, hắn sẽ đi.

————

Sakura đột nhiên được đưa đến ngự y viện có hơi bất ngờ. Có ai ốm đau gì chăng?

Mải nghĩ thì tự nhiên nàng va phải cô cung nữ, cả bát thuốc bốc khói nghi ngút trên tay cô ta đổ ập lên cánh tay và mu bàn tay Sakura. Phần da tiếp xúc với nước sôi trong chốc lát đã tấy rồi sưng lên.

Cô cung nữ đó hốt hoảng quỳ lạy xuống dập đầu van xin tha mạng. Sakura cũng không phải người nhỏ mọn, nàng cũng chỉ nói không có gì, kéo tay áo che đi vết bỏng, tí nữa nó sẽ tự lành ngay thôi, rồi bước tới lấy thuốc.

– Ủa? Thuốc không phải vừa được đưa đến cho Người rồi sao? – thái y ngơ ngác hỏi.

Kể ra mới biết cốc thuốc đổ lên người nàng ban nãy kia chính là thuốc của thái hậu. Vì không muốn làm phiền đến họ nên nàng đã đưa ra đề nghĩ.

– Mọi người cứ đi nghỉ đi. Thuốc của thái hậu ta sẽ sắc lại, ta thuộc công thức nên mọi người không phải lo.

Nghe nàng nói họ cũng không có ý kiến gì thêm, dù sao trước đây thuốc giải cũng là do một tay nang điều chế mà. Họ chỉ để một cung nữ lại phụ giúp, còn lại ra ngoài hết.

Lúc Sasuke đến thì Sakura cũng đã làm xong xuôi cả rồi, cầm khay bưng ra thì bắt gặp hắn, vẻ mặt bỗng chốc biến đổi nhanh rồi lại quay trở về như cũ, lạnh nhạt, thản nhiên bước qua hắn tiến đến Thanh Long cung. Đi thật nhanh qua Sasuke để hắn không thấy được những xúc động, nỗi nhớ, niềm vui kèm theo những bi thương, buồn bã trong đôi mắt ngọc lục bảo của nàng.

Sự thờ ơ của nàng làm tim hắn lại nhói lên. Biết rằng chính hắn đã đẩy nàng ra xa, chính hắn là người phụ lại lòng tin của nàng nhưng có lẽ tình cảm đối với nàng vẫn chưa dứt và có lẽ sẽ không bao giờ dứt.

Đặt chân bước theo nàng, cả quãng đường dài như vậy, hai người đến một từ cũng không nói, cứ im lặng vậy mà đi. Không khí hết sức căng thẳng, ngột ngạt đến khó thở, lại lãnh lẽo không rõ làm cung nữ, cận về đi đằng sau họ đến hít thở cũng không thông. Phải thử mới biết là họ mừng rỡ thế nào khi hai người trước đến nơi và để bọn họ ở ngoài, kéo theo không khi u ám đi xa.

– Mẫu hậu, con đến rồi.

– Hai đứa đến rồi à, ngồi xuống đi. Ở một mình cũng chán, cuối cùng hai con cũng đến thăm ta – bà mỉm cười nói.

– Thái hậu, mời người uống thuốc nhanh kẻo nguội.

Sakura cười gượng, bưng khay thuốc đến trước Mikoto.

– Ta biết rồi. Haizzz…. Thỉnh thỏang hai đứa cũng nên đến thăm ta một chút chứ! – bà cầm lấy cốc thuốc trên khay, đôi mắt đảo qua người con gái trước mắt.

Trông nàng khác quá, làn da xanh xao, vẻ mặt không còn lúc nào cũng vui vẻ, tự nhiên như trước nữa. Thay vào đó là những mệt mỏi, u buồn khó nói.

Đôi mắt hướng đến Sasuke, trách móc.

– Có thời gian con nên quan tâm đến Sakura một chút, nghe chưa?- Dạo này triều chính bận quá, con không có thời gian – hắn lạnh lùng nói, ánh mắt theo dõi biểu hiện của nàng.

– Không cần đâu. Thần có thể tự chăm sóc cho bản thân mình mà, không cần phiền đến Hoàng thượng – nàng mỉm cười ra vẻ mạnh mẽ rằng tựu mình có thể làm được.

Mikoto cũng không nói gì nữa, nâng cốc lên kề môi uống thuốc. Nhưng ngay vừa nuốt xuống một ngụm, mắt bà lập tức trợn to lên. Lập tức ném cốc thuốc xuống đất vỡ thành trăm mảnh, tay ôm cổ ho ra máu.

– Mẫu hậu.

– Thái hậu.

Hai người thấy biểu hiện của Mikoto thì hoảng hốt chạy lại đỡ bà.

Máu từ trong miệng bà trào ra, khuôn mặt trong phút chốc trắng bệch, tái nhợt đi, đôi mắt trở nên đỏ sọc, toàn thân đau nhức như có ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Người hầu cuống cuồng la hét gọi thái y đến, Thanh Long cung náo loạn rầm rộ lên, kéo theo sự chú ý của các cung khác như Bạch Hổ hay nói cách khác là thu hút sự chú ý của Tenten và mọi người.

– Độc…… Trúng độc – dựa trên biểu hiện của bà, Sakura có thể đoán ra được ngay nhưng, tại sao lại có độc trong cốc thuốc đó được?

– Mẫu hậu, người bình tĩnh lại….. Thái y đang tới rồi – Sasuke hoảng sợ cố trấn an người, máu từ miệng bà không ngừng tràn ra chảy xuống tay hắn. Đáy mắt đầy những tia sợ hãi, sợ sẽ mất người một lần nữa.

Bàn tay nàng đưa đến muốn giúp đẩy độc ra ngoài bỗng nhiên bị ánh mắt bà làm cho dừng hẳn lại.

Oán hận, bà oán hận nhìn nàng, miệng lẩm bẩm lời gì đó, bàn tay run run ngón tay chỉ về phía nàng. Đôi mắt mập mờ, u sầu của Mikoto hướng tới nàng đầy vẻ oán trách…

– T… Tại… S…ao?

– Hả?

Nàng ngơ ngác khó hiểu nhìn bà, tốt cuộc bà đang định nói gì vậy?

Nàng không hiểu nhưng hắn thì hiểu rõ, chỉ là nhất thời khó tin nổi vào điều đó, ánh mặt trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết nhìn nàng.

– Sasuke, ta có thể giúp… – nàng lúng túng đề nghị, bộ dạng cũng lo lắng không kém gì hắn nhưng…

“Bốp” Hắn vung tay hất mạnh tay Sakura ra, làm nàng mất đã mà ngã vào đống cốc vỡ trên mặt đất, vết bỏng phồng lên trên tay bị thủy tinh đâm vào làm vỡ bọt nước nổi trên tay nàng. Cảm giác đau đớn, sợ hãi dậy lên trong nàng, không phải là vì vết thương mà là vì hành động và ánh mắt tuyệt tình của hắn đối với nàng. Khoé mắt bỗng ướt át, nàng lặng lẽ cúi đầu không biết làm gì hơn.

Thái y nhanh chóng được đưa đến, vội vã đưa bà lên giường bắt mạch, lấy thuốc cố ngăn độc phát huy tác dụng. Mọi người đứng ở ngoài cửa lo lắng chờ tin bên trong, đặc biệt là Sasuke, hắn không biết nên làm gì hơn là cố giữ bình tĩnh lúc này.

– Kẻ nào làm thuốc đưa lên cho thái hậu? – hắn lớn tiếng chất vấn tất cả người hầu đứng ngoài, ánh mắt sắc bén đảo qua một lượt rồi dừng lại trên thân ảnh người con gái nhỏ bước lên một bước.- Là ta – Sakura bình tĩnh nhẹ giọng thú nhận.

Tiếng ồ kinh ngạc, hãi hùng vang nhẹ lên, mọi ánh mắt hướng về nàng.

Ánh mắt hắn càng trở nên lãnh khốc, tàn nhẫn. Thanh âm trầm thấp phủ băng hàn…

– Tại sao?

-….

– TẠI SAO NÀNG LẠI BỎ ĐỘC VÀO THUỐC? – hắn giận dữ gầm thét vào mặt nàng, không tài nào chịu nổi vẻ mặt thờ ơ của nàng nữa.

Đối diện với sự phần nộ của hắn, nét mặt nàng vẫn duy trì bĩnh tĩnh, lạnh nhạt nhìn hắn.

– Ta không hề bỏ độc vào!

“Chát”

Bàn tay to lớn lại lần nữa vung mạnh lên má nàng.

Bị tát mạnh như vậy, nàng loạng choạng lùi về sau rồi ngã gục xuống đất, môi mím chặt không bật ra tiếng kêu cũng như tiếng khóc nào.

Tenten và Neji vừa đến cũng là nhìn thấy cảnh này, vội chạy lại đỡ Sakura ngồi trên mặt đất, trừng mắt hét về phía hắn.

– Hoàng huynh, tại sao huynh lại tát Sakura!??

Giận dữ đã lấn át hết lí trí của hắn, mặc kệ lời nói của Tenten, hắn quát:

– Ta hỏi nàng lần nữa, tại sao nàng lại bỏ độc vào thuốc?

‘Bỏ độc vào thuốc?’ Cả Tenten và Neji đồng thời kinh hãi nhìn Sakura. Trên đường chạy đến đây, bọn họ đã nghe qua loa rằng thái hậu bị trúng độc trong thuốc, nhưng sao lại đánh Sakura? Lẽ nào…

– Huynh nói nhảm gì vậy? Làm sao cậu ấy bỏ thuốc độc vào được? Thuốc là do ngự y viện làm cơ mà!? – Tenten nhảy ra đứng chắn trước Sakura đề phòng hoàng huynh lại làm gì tổn thương đến cậu ấy.

– Muội tự hỏi thì biết! – hắn trừng mắt nhìn về khuôn mặt trắng bệch của Sakura ở sau lưng Tenten.

Để tạm trấn an tình hình, Neji nãy giờ đứng yên đã xen vào.

– Nơi này không thích hợp để nói chuyện, bây giờ tạm đưa Sakura đi trước đã. Mọi chuyện sẽ từ từ điều tra sau.

Một vị hoàng đế giỏi là người phải luôn giữ bình tĩnh trong những lúc dầu sôi lửa bỏng nhất. Huống chi bây giờ có làm gì thêm nữa cũng chẳng có ích gì, chi bằng ổn định lại mọi thứ trước đã.

– Đem cô ta về lãnh cung tiếp tục giám sát. Không để cô ta dời nửa bước khỏi đó – Sasuke uy nghiêm hướng đám lính ra lệnh.

Tức thì quân lính vây quanh áp giải nàng không khác gì tội phạm, chỉ thiếu mỗi còng tay còng chân thôi.

Sau khi người đã được đưa đi, lúc này Tenten mới lo sợ nắm chặt vạt áo trong tay, đôi mắt trong phút chốc đã ngấn lệ, giọng run rẩy:

– M… Mẫu hậu…

Neji đứng bên cạnh vội kéo tay Tenten ôm nàng vào lòng vỗ về, an ủi.

– Sẽ không sao đâu… Mọi thứ sẽ ổn thôi mà…

Hiện giờ mọi người không khác nào đang ngồi trên đống lửa, ngóng đợi từng phút từng giây nhìn vào cánh cửa khép kín.Một lúc sau, cánh cửa gỗ cuối cùng cũng được mở ra, nhưng lại để lộ ra khuôn mặt rầu rĩ của thầy y. Ông ta quỳ phục xuống trước mặt ba người.

– Xin hoàng thượng, quận chúa tha mạng… Vi thần đã cố hết sức nhưng… Thái hậu đã… Qua đời…

“Qua đời”, hai chữ này vừa được nói ra đã kéo theo bao nhiêu tiếng than khóc. Tai Tenten ù đi, nước mắt không kìm lại được tuôn như suối, gục vào trong lòng Neji mà khóc oà lên.

Bản thân Sasuke tựa như không tin vào tai mình, đạp thái y ra bước đến bên cạnh giường bà, quỳ xuống.

– Mẫu hậu… Xin người đừng doạ con nữa… – hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của bà dùng sức lay… – Mẫu hậu… Người hãy mở mắt ra nhìn con đi… Người không thể cứu thế mà ra đi được… MẪU HẬU….

Mặc cho hắn lay gọi đến khản cổ, người vẫn nằm im trên giường không cử động, hơi ấm cứ thế dần rời đi khỏi người.

Tại sao lại như vậy, hắn khó khăn lắm mới có thể đưa bà hồi tỉnh, tại sao chưa gì đã rời đi vĩnh viễn vậy? Hắn còn chưa báo đáp công ơn của bà, còn chưa thực hiện kịp lời hứa với Phụ hoàng và Đại huynh năm đó bà đã bước theo họ rồi sao?

Bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, hai hàm răng nghiến chặt, ánh mắt nhuốm đầy căm phẫn, hận thù. Trước lĩnh cữu của Hoàng thái hậu – Uchiha Mikoto, hắn thề cho dù có chết cũng phải tìm ra kẻ đã hại bà và… giết chết kẻ đó, bất kể là ai.

———–

7 ngày tiếp theo là 7 ngày ngập trong đau thương, nước mắt của mọi người dân trên khắp Hoả quốc. Ai ai cũng đau lòng, thương tiếc cho sự ra đi vĩnh viễn của vị Hoàng thái hậu đức độ, hiền từ, Hoả quốc như lại mất đi một người mẹ hiền nữa. Tuy nhiên điều làm họ đau buồn và khó tin hơn cả là kẻ hạ sát bà chính là vị Thánh nữ tôn kính của bọn họ, người đã đưa bà trở lại với sự sống lại chính là người ra tay đưa bà rời đi lần nữa. Chuyện này chắc chắn là có uẩn khúc đằng sau, Thánh nữ hiền lành, độ lượng như vậy không hơi đâu mà lại đi giết người, hơn nữa, không phải Thánh nữ… Yêu hoàng thượng hay sao?

Cuộc xét xử được mở ra với sự có mặt của các vị đại thần cấp cao tại đại điện. Bởi vì mọi chuyện đã vô tình bị lan hết ra ngoài nên phải mở cuộc xét xử công khai. Nếu thực sự nàng không có tội thì thì danh tiếng của nàng sẽ lại như cũ, còn nếu thực sự mọi bằng chứng đều chống lại nàng thì… tuỳ theo tội danh mà xét xử. Nhưng, thực tế phiên toà này là vô dụng bởi mọi chuyện… đã được sắp xếp từ trước rồi.

Mở đầu, cung nữ đã ở cùng với nàng làm thuốc hôm đó được giải lên.

– Ngày hôm đó khi phụ giúp thánh nữ, nô tì đã thấy thánh nữ nhân lúc nô tì không để ý đã… – cô ta liếc mắt nhìn Sakura rồi nói -… Bỏ thứ bột trắng vào nồi thuốc.

Sakura kinh ngạc nhìn cô ta một lúc rồi ánh mắt trầm xuống như cũ.

‘Ra là vậy. Ngay từ đầu mọi việc đã được sắp xếp từ trước. Mình có giải thích cũng không ích gì. Vậy cứ để thế đi’

Một người lính cầm lên lọ nhỏ màu trắng, bên trong thứ bột màu trắng. Bên cạnh là một bát nước lã bình thường vô hại. Vị thái y tiến hành kiểm tra chất bột bên trong là độc hay không phải. Lấy một lượng nhỏ bỏ vào bát nước khuấy đều lên hoà tan, rồi nhúng một đầu cây trâm bạc vào.Sakura nhắm mắt lại, nàng không cần nhìn cũng đoán được kết quả. Quả nhiên…

– Là cực độc – vị thái y kinh hoàng nhìn một đầu đen xì của cây trâm mà phán.

Lọ thuốc này được tìm thấy ở lãnh cung, ngay trong phòng nàng, mọi lời giải thích đều là vô dụng, thừa thãi.

Mọi người không khỏi bàng hoàng nhìn về phía Sakura, không khỏi run sợ sao Thánh nữ lại có thể ra tay tàn độc như vậy được?

Sakura có thể chịu được mọi ánh mắt, lời bàn tán, trách cứ, khinh thường nàng nhưng lại không sao chịu nổi ánh mắt của người nàng tưởng là yêu dành cho mình, trong đó chứa đầy căm hận, tức giận, phẫn nộ, khó xử và còn khó hiểu nữa. Tại sao nàng lại im lặng, tại sao nàng không lên tiếng bảo vệ cho chính mình? Chí ít để hắn còn nuôi chút hy vọng rằng nàng không làm chuyện đại nghịch bất đạo đó. Chỉ cần một lời thanh minh của nàng thôi hắn cũng sẽ không kết tội nàng. Nhưng… Im lặng đồng nghĩa với sự thừa nhận sao?

– Hoàng thượng, nay mọi bằng chứng vật chứng buộc tội Thánh nữ đã có, Người cũng không phản biện gì, cũng không có ai phản đối kết án. Tiếp theo bản án nên quyết định thế nào?

– Khoan đã – Tenten đứng bật dậy, từ lúc đầu đến giờ, đây là lần đầu nàng lên tiếng, đứng lên bảo vệ bạn của mình – Ta phản đối việc kết tội Thánh nữ.

Tiếng xì xào lại rộ lên. Vị quan ban nãy yêu cầu thi hành án cúi đầu nhìn quận chúa, cung kính nói:

– Quận chúa, với tất cả sự kính trọng của mình, Người không nên vì tình bạn mà bỏ quên nghĩa vụ đối với Quốc gia. Tất cả mọi chuyện không phải đều đã được sáng tỏ rồi hay sao?

– Thế nào gọi là được sáng tỏ? Những nhân chứng vật chứng này hoàn toàn… vô căn cứ.

– Cái gì? – mọi người nhất thời ngạc nhiên.

– Ta đồng ý với ý kiến của quận chúa – Ino đứng dậy đồng tình.

Hai đôi mắt một nâu một xanh lam hướng đến Sakura với ý ‘yên tâm đi, chúng tớ sẽ không để cậu gặp chuyện gì đâu’

Khoé mắt Sakura bỗng dưng cay xè lại nhìn họ, hoá ra trong cái thế giới này nàng không có cô đơn một mình, cho dù là bị người mình yêu phản bội, nghi ngờ, nàng vẫn còn có bạn bè cơ mà!!!

– Tiểu thư Yamanaka, xin hỏi không sáng tỏ ở chỗ nào?

– Thứ nhất là ngày đó chỉ có hai người trong phòng, không có ai giám định rằng lời nói của cung nữ đó là chuẩn xác. Thứ hai là trong quá trình khám xét phòng, hoàn toàn không có lấy một vị quan cấp cao nào theo dõi toàn bộ quá trình. Trường hợp có kẻ lén bỏ lọ thuốc vào là không thể thiếu – Ino tận tình phân tích, lí lẽ xác thực đúng là làm người ta phải suy xét lại.

Thế nhưng tên đó vẫn lì lợm cố cãi, cứ như mục đích của hắn tới đây là để buộc tội nàng vậy.

– Tiểu thư, đừng chỉ nói suông, có giỏi cô hay đưa ra bằng chứng xem nào. Tộc Yamanaka có thể thâm nhập vào tâm trí người khác, chi bằng cô tự tay kiểm tra xem.

– Hn… – Ino khẽ nhíu mày lại, lão già này đang thách thức nàng sao? Như vậy chắc chắn lão đã chuẩn bị trước, hay là chỉ làm thế để doạ nàng. Phải thử mới biết.Cả Tenten và Sasuke đều hướng tới phía Ino đầy mong đợi. Đặc biệt là Sasuke, hắn là kẻ mong đợi hơn bao giờ hết.

Ino chắp tay lại niệm ấn thuật, hướng đến phía nhân chứng kia. Kết quả làm Ino hết sức bất ngờ, mọi chuyện diễn ra… đúng như lời cô ta nói. Nàng nhìn thấy Sakura lén lút bỏ độc dược vào nồi thuốc đó.

Hai hàng lông mày thanh tú co lại, mặt vẻ không hài lòng.

Thấy vẻ mặt của Ino và Tenten, lão già đắc ý cười cười nói:

– Tận mắt thấy rồi chứ? Giờ không còn nghi ngờ gì nữa. Hoàng thượng, xin người kết án. Tội tày đình này cho dù là thần thánh cũng không thể tha, phải xử trảm.

‘Xử trảm? Điên rồi, lão biết lão đang nói gì không?’ Tenten hung hăng mắng lão trong lòng.

Bản thân Sasuke nghe xong còn thấy sốc hơn. Hắn… Không thể. Có lẽ Sakura nàng không biết, thực tế là sẽ không bao giờ biết được, ít nhất là trong kiếp này, hắn chưa từng có ý định lợi dụng nàng, hắn đối với nàng có những rung động thực sự, hay cũng có thể tóm gọn một từ là “yêu”. Chính vì vậy, cho dù có căm hận nàng thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể xuống tay tàn độc với nàng.

Nhưng trái lập với tâm trạng hoảng hốt, lo lắng của mọi người, Sakura lại bình tĩnh đến lạ thường. Khuôn mặt đẹp rạng ngời không những không có một chút dao động gì khi nghe tới án phạt nàng phải chịu cả, mà còn xuất hiện dấu hiện nhẹ nhõm. Chết à? Vậy cũng tốt, có thể thoát khỏi thế giới này là mơ ước lớn nhất đời nàng rồi. Bây giờ chỉ cần một câu nói của hắn cũng sẽ thành toàn cho nàng rồi.

– Không thể – hắn lạnh lùng lên tiếng, thanh âm thể hiện rõ uy nghiêm của một bậc đế vương.

– Hoàng thượng, việc này phải tuân theo pháp luật của đất nước, bất kể là thần thánh cũng phải chịu tội giống như người dân. Có vậy mới khẳng định được tôn nghiêm quốc gia – lão già ngoan cố không chịu buông tha, kéo theo mấy lão già khác đến quỳ xuống khấu đầu đồng thanh.

– Xin hoàng thượng suy xét. Có như vậy Thái hậu dưới suối vàng mới có thể nhắm mắt yên nghỉ.

Sasuke trừng mắt nhìn lũ quan lại quỳ dưới kia, bọn chúng đang cố tình ép hắn giết nàng để làm gì chứ? Lại to gan dám lôi Mẫu hậu ra đây, nỗi đau chưa nguôi làm hắn không kiềm chế nổi tức giận quát to.

– Câm miệng! Việc này không phải bất cứ các ngươi hay ta đều có thể quyết định được. Số mệnh của Thánh nữ là do Thần đế quyết định, kẻ phàm tục sao có thể tuỳ tiện hạ lệnh chém giết.

Nhắc đến Thần đế, bọn chúng có chút run run, đó là người tạo ra vũ trụ này, nắm quyền sinh sát toàn bộ ba thế giới, là người chọn ra Thánh nữ, không có bất kì lệnh gì của Ngài, không kẻ nào được kháng lệnh, nếu có giết thì cũng chỉ ngài được giết, hạ giới không có quyền.

Đã nói đến thế rồi, lão ta không biết trời cao đất dày là gì sao mà còn cãi tiếp.

– Nhưng nếu không trảm e rằng các quốc gia khác sẽ coi thường kỷ cương phép nước của Hoả quốc này. Đến lúc đó, danh dự của chúng ta biết đặt đâu?

Naruto lúc này đã chính thức cáu, lòng chửi rằng não bọn chúng để trang trí hay sao? Hùng hổ đập bàn đứng dậy quát vào mặt lão.

– Danh dự? Nực cười, trong mắt bọn chúng đã bao giờ xem trọng chúng ta, lúc nào cũng lăm le xâm chiếm. Đối với bọn chúng cần gì phải giữ danh dự.

– Không sai – Shikamaru nói chen vào – Đối với bọn chúng, ta không cần để tâm. Quan trọng nhất chính là chú ý tới Tuyết quốc. Thánh nữ của chúng ta là em gái của Thánh nữ bảo hộ Tuyết quốc, cũng xem như là thánh đối với Tuyết quốc và Băng quốc. Trước đây để bảo vệ Sakura nên họ mới liên minh với chúng ta, nếu bây giờ ta lại xử trảm người thì liên minh sẽ bị phá vỡ, từ bạn thành thù. Đến lúc đó liệu một mình cái miệng của ông có chống đỡ nổi với đội quân của họ không?

Lần này mặt ông ta xanh lại, miệng cứng ngắc, trong lòng thầm nghĩ nếu đắc tội với hai chiến quốc này thì đến lúc chiến tranh, ông ta chết đầu tiên.

Để chắc chắn lão già này sẽ câm miệng lại, Neji tiếp lời.

– Chưa kể đến Thánh nữ là con gái của thiên đế, mà thiên giới lại là nơi điều khiển thiên nhiên dưới này, đắc tội với mẹ thiên nhiên còn kinh khủng hơn là với hai quốc gia kia – bởi không gì chống lại nổi sức mạnh của thiên nhiên. – Lúc đó, cái mạng già của ông có đền nổi cho sinh mạng của trăm người vô tội bị liên luỵ không?

Không thể không nhìn nhận ra những hậu quả đáng sợ của quyết định “chọc tức thần thánh” này. Lão chỉ còn biết ngậm miệng lại lui về chỗ.

Đôi mắt lục bảo long lanh quan sát những người bạn của nàng lần lượ đứng lên bênh vực, lòng không khỏi vui mừng, vô ý quên đi cái ý nghĩa muốn chết kia.

Thấy mấy lão kia đạc biết điều, mọi người cũng yên tâm về ngồi xuống, tính mạng của Sakura tạm thời không đáng lo. Nhưng mông chạm ghế chưa được bao lâu thì đã lần nữa tách biệt khi nghe lời phán quyết cuối cùng từ Hoàng đế.

– Hiện giờ chưa đưa ra án phạt, tạm thời giải người vào ngục chờ án.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.