Hôm nay con dẫn Sakura đến gặp người là để ra mắt “mẹ chồng tương lai”
Sakura nghe xong câu của Sasuke mà không khỏi trợn mắt quay phắt lại nhìn hắn. Cái gì mà “mẹ chồng tương lai” chứ, hắn với nàng còn chưa có cái gì mấy mà dám nói thế. Cái tên chết tiệt này, chỉ giỏi ăn nói hàm hồ. Dù nàng không chịu thừa nhận rằng một phần trong mình cũng khá vui vui khi nghe câu đó của hắn.
‘Cứ nhận là mày thích câu đấy đi, còn bày đặt làm gì cho lắm chuyện’
‘Im đi con phản chủ kia. Tự nhiên mày xuất hiện làm gì?’
‘Thích. Ý kiến gì không cưng?’
‘…’
‘Sao hôm nay mày hiền thế, bình thường là mày cãi cho bằng được thì thôi mà?’ Inner xoa xoa cằm xăm xoi.
‘Liên quan gì đến mày?’
‘Aaaa… Ra là đồng chí đang yêu à. Đúng là tình yêu có sức mạnh làm thay đổi con người lớn đến vậy, biến người ta từ một con hồ ly tinh thành một con thỏ non.’
‘Này này… Mày chán sống rồi à?’ ?
‘Không, tao yêu đời lắm. Tao còn phải sống để mà chứng kiến đám cưới của mày và “chồng iu tương lai” nữa chứ!!! Rồi còn phải chọn tên cho con của mày nữa, cái não hạt nho như mày chọn tên chán chết’
‘CON KIAAAA… BÀ CHO MÀY CHẾT’ Sakura cầm giày dép đuổi theo phi tới tấp. Inner tung tăng chạy nhảy trong mưa giày bão dép rồi từ từ chạy mất hút. Còn Sakura thì “chạy” nhiều quá nên thở hồng hộc rồi đầu óc quay trở lại thực tại.
– Sakura tuy có hơi ngốc ngếch ngờ nghệch, sớm nắng chiều mưa trưa bão tối dông đêm tuyết nhưng rất tốt, biết quan tâm đến mọi người và hoàn toàn không giống mấy cô tiểu thư trước đây nên mẫu hậu không phải lo.
Sakura dù hơi tức ở đoạn đầu nhưng nghe đoạn sau nàng ngạc nhiên nhìn hắn, trong lòng lại thấy vui vui, khẽ mỉm cười nhìn hắn.
Sasuke quay đầu lại nhìn nàng cũng là lúc nhìn được nụ cười hạnh phúc đó của nàng, tay ôm chặt nàng dựa vào mình. Khoảnh khắc đó có lẽ sẽ kéo dài lâu hơn nữa nếu Sakura không tự nhiên lên tiếng.
– Sasuke, tại sao mẫu hậu chàng lại phải nằm trên băng?
Gương mặt hắn bỗng thoáng qua nét buồn, vòng tay dần nới lỏng ra rồi buông hẳn xuống.
Nhận thấy điều đó, Sakura vội nói chữa, nàng đâu cố ý làm hắn buồn.
– Sasuke, nếu chàng không muốn trả lời thì không cần đâu, ta không ép.
– Người bị trúng kịch độc, không có cách nào chữa khỏi được, dần rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Cách duy nhất có thể duy trì mạng sống là đặt người nằm trên tảng băng này.
– Người đã nằm đó bao lâu rồi?
– 10 năm… Và ta hoàn toàn bất lực không thể làm gì được – bàn tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm. Hắn hận mình thật vô dụng, chỉ biết đứng nhìn người nằm đó bất động suốt 10 năm trời.
Đôi tay thon nhỏ từ đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khuôn mặt áp vào tấm lưng vững chắc kia, giọng nói dịu dàng, đầy thương cảm vang lên:- Không phải lỗi tại chàng, đừng tự trách mình nữa. Quan trọng hơn là phải tìm cách chữa bệnh cho mẫu hậu chàng.
– Vô ích thôi, ta đã gọi tất cả các thầy y trên thế giới nhưng tất cả đều lắc đầu.
– Tất cả thầy y? Có thật là tất cả không, đã tính ta chưa?
– Nàng… có thể – Sasuke quay phắt người lại, nắm chặt hai vai nhìn nàng, đôi mắt thoáng qua tia hy vọng.
– Ta cũng chưa biết thế nào nữa nhưng… ta sẽ cố – Nàng quyết tâm nói.
Khuôn mặt Sasuke đang căng thẳng bỗng dãn ra nhẹ nhõm, chí ít thì cũng có lấy một hy vọng nữa rồi. Đôi môi bạc nhếch lên mỉm cười, rồi từ từ tiến sát lại đôi môi hồng đào kia.
– Sasuke, chúng ta đang ở trước mẫu hậu chàng đấy – nàng quay đầu né tránh đôi môi hắn, tay chỉ về phía Mikoto.
– Hn… – hắn nghe Sakura nói cũng có lý nên có chút nuối tiếc lùi lại.
Quay đầu lại cúi đầu trước Mikoto, hắn lễ phép nói:
– Mẫu hậu, con và Sakura có việc bận rồi nên phải về trước, người nghỉ ngơi đi. Chúng con cáo lui – rồi cầm tay Sakura kéo đi.
Dọc đường, Sakura cứ nghĩ mãi.
‘Quái, mình thì có việc bận gì nhỉ???’ (Tí nữa cưng sẽ biết *cười nham hiểm*)
Về đến Long cung, Sasuke kéo nàng vào phòng mình rồi bế thốc lên đặt xuống giường. Sakura lúc này mới dần hiểu ra lúc nãy hắn có ý gì, liền vội chống tay dậy định đánh bài chuồn, nhưng mà lúc nào chẳng muộn rồi. Đến nước này thì chống cự cũng vô dụng, đành phải phụ thuộc vào mồm mình nó lợi hại đến đâu.
– Sasuke, chàng làm gì đấy? Lần này ta không có phạm tội gì nên đừng nói là phạt.
– Ai nói ta phạt nàng?
– Ta đoán thế. (Mẹ đoán như thật ý) Mà không phạt thì là vì cái gì?
– Cảm ơn – hắn đáp cụt lủn.
– Cảm ơn? – nàng ngơ ngác nói.
– Cảm ơn nàng đã giúp mẫu hậu.
– Ta đã làm được gì đâu mà cảm ơn.
– Ta chỉ cảm ơn trước thôi. Nói ta nghe, nàng muốn gì? – hắn dụi đầu vào hõm vai, cọ mũi mình vào cổ nàng
– Muốn gì à? – nàng đắn đo suy nghĩ, hắn đã cho cơ hội thì đòi cái gì cao siêu chút, nhưng nàng có thiếu cái gì đâu – Ta muốn… cái gì cũng được…
Sakura không biết rằng nàng vừa tạo cơ hội cho sói xám ăn thịt cừu non. Còn “ăn” theo cách nào thì còn tuỳ xem độ “đói” của con sói đó. (Dạo này đầu óc tui đen tối quá)
Ngước đầu lên cho nàng thấy nụ cười rang mãnh trên khuôn mặt mình, tà mị nói:
– Vậy thì ta sẽ cho nàng…. ta.
Sakura trên mặt vẫn còn in nguyên dấu hỏi chấm to lù lù. Nhưng dấu hỏi chấm đó nhanh chóng biến mất khi hắn dùng hành động để giải thích. Nàng bắt đầu cảm thấy những nụ hôn nóng bỏng trên cổ mình… từ Sasuke.Sakura ngượng chín cả mặt, cả người nóng ran, tay lập tức hoạt động để đẩy hắn ra nhưng đã nhanh chóng bị trấn xuống giường. Những nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, để lại trên chiếc cổ trắng ngần của nàng những dấu hôn đỏ, hết cổ rồi xuống đến vai. Vai áo dần dần bị tuột xuống để lộ ra bờ vai trắng, rồi bị tuột xuống đến trên ngực một chút. Sasuke ban đầu chỉ định trêu nàng tí thôi, nhưng càng làm càng không muốn dừng, nàng không biết rằng ở nàng tỏa ra sức hút quyến rũ thế nào đâu.
– Sasuke… – giọng nàng nghẹn ngào, những giọt lệ đã bắt đầu chảy ra. Nàng… chưa sẵn sàng cho việc này mà.
Thấy mình đã đi hơi quá trớn, hắn từ từ ngẩng đầu lên, lấy tay lau đi những giọt lệ đó, nhưng càng lau thì nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, khuôn mặt có chút day dứt nhìn nàng.
– Sakura, ta… Xin lỗi nàng, là lỗi tại ta. Đừng khóc nữa.
– Hức… Chàng… Là đồ đáng ghét. Sao dám làm thế với ta? Ta ghét ngươi, ghét ngươi – nàng vừa khóc thét vừa lấy tay đập thùm thụp vào ngực hắn.
Sasuke không biết làm gì ngoài việc cứ để nàng trút giận lên mình, nhưng nhìn nàng khóc mà hắn bỗng nhiên thấy khó chịu trong lòng. Uchiha Sasuke, hắn rất ghét nhìn nàng, Haruno Sakura phải khóc. Tch, thế là từ định cảm ơn thì lại thành giận nhau, ông trời tốt bụng gớm.
(Trời: không phải khen. Ta không dám nhận.
Au: Dám nhận bà đây cho trời tàn đời luôn.)
Nhanh tay đánh mạnh vào huyệt ngủ sau gáy Sakura làm nàng lịm dần rồi thiếp đi. Sasuke thở dài, vòng tay bế nàng lên đi về phòng riêng của Sakura, nếu sáng mai dậy mà Sakura thấy mình vẫn ở trong phòng hắn thì chắc chắn sẽ giận to cho xem. Lâu rồi mới có cơ hội ôm nàng ngủ cùng, vậy mà….
Đặt nàng xuống giường, lau sạch đi nước mắt còn vương trên mặt nàng, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán nàng, dường như đây đã là thói quen đặc biệt với chỉ riêng Sakura, rồi hắn lặng lẽ rời đi.
———–
Mấy hôm sau, Sakura như người mất tích, đi đâu suốt từ sáng sớm đến tối mịt mới về, đi về thì chỉ lẳng lặng bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lai không tiếp ai, ăn uống thì cũng chỉ vài miếng rồi xong. Tenten thấy vậy thì lo lắm, liền gặng hỏi hoàng huynh xem có chuyện gì xảy ra không nhưng đáp lại nàng chỉ là sự im lặng, gặng hỏi lắm thì cũng chỉ là câu: “không có gì” hoặc “về đi”.
Sasuke nói vậy là vì biết Sakura đi đâu hằng ngày, cái này không thể nói với Tenten, đây là bí mật trọng đại, còn thái độ của Sakura thì chắc chắn là đi vẫn còn giận hắn chuyện tối hôm trước.
Trong phòng, Sakura đang điên đầu lồi mắt đọc từng chữ trong cuốn sách y thuật kia, có ghi các cách chữa mụn nhọn, trầy da, gãy chân đủ kiểu nhưng cóc ghi cách chữa hôn mê, giải độc. Nàng đã làm đủ các thí nghiệm này nọ nhưng vẫn chưa tìm ra là loại độc gì. Nhớ lại giờ hối hận quá, biết thế ngày xưa nàng chịu khó học hành đến nơi đến chốn thì đâu có như ngày hôm nay. Haizzz… Nhưng biết thế nó đã không thế… Nàng cứ thức đến tận tầm 1-2 giờ sáng rồi mới đi ngủ, có khi còn thức khuyu hơn để đọc sách…Cho đến một ngày…
Sakura thức dậy bởi tiếng chim hót líu lo. Chui ra khỏi chăn làm VSCN rồi định ăn đại vài miếng cho bữa sáng. Mà… Sao hôm nay bữa sáng trông lạ vậy nhỉ? Cái gì cũng màu hồng và toàn là bánh ngọt, bánh kem, lại có toàn là món tủ của nàng nữa chứ. Ở trên bàn trước đĩa bang quy vẽ mặt cười có tờ giấy ghi: “Ăn ngon miệng – Tenten”. Chắc là dạo này thấy nàng biếng ăn quá nên Tenten sai ngự thiện phòng làm món ngon tẩm bổ, tâm ý của bạn sao nàng dám không nhận. Ăn xong sạch sẽ bữa sáng cũng là lúc Ino đạp cửa bước vào, trên mặt là nụ cười toả nắng:
– YO… Chào Sakura- chan yêu dấu!!!
– Ino? Cậu làm gì ở đây? – Sakura ngạc nhiên nhìn cô bạn tóc vàng.
– Hỏi ngu, tất nhiên là đưa cô bạn xinh đẹp đáng yêu của tớ đi chơi rồi – Ino “ngọt ngào” nói làm Sakura không thẹn mà sởn gai ốc.
– X… Xin lỗi, tớ bận rồi – nàng nói gượng, ngồi xuống bàn toan mở sách ra thì…
“Rầm” Ino gập sách lại làm Sakura tí nữa kẹp tay.
– Không có xin lỗi xin leo gì ở đây hết. Một là đi, hai là… – Ino cười gian – Đừng mơ gặp lại sách yêu dấu nữa – rồi giật mạnh cuốn sách khỏi tay Sakura.
Và thế là nàng bất đắc dĩ phải đi. Vừa đi vừa ngước lên nhìn trời, rồi lại thở dài, lắc đầu. Thấy vậy, Ino ở bên cạnh liền tò mò gặng hỏi:
– Cậu làm sao mà cứ chốc lát lại nhìn lên trời vậy?
– À, tớ là chẳng quả kiểm tra xem trời sập được mấy km rồi để còn biết đường mà đào hầm trốn – Sakura bình thản trả lời.
– Trời sập? – Ino nheo mắt lại nghi ngờ nhìn – Ý cậu là gì?
– Tớ hơi… à nhầm, cực kì bất ngờ khi thấy hôm nay cậu cao hứng dậy sớm đến mức đón tớ đi chơi cơ đấy. Mọi ngày tớ đến vẫn còn thấy cậu đang nằm ườn trên giường ngáy khò khò nói mớ ngủ cơ mà, dội cả thùng nước đá mới tỉnh.
– A… Hoá ra là cậu, thảm nào sáng dậy tớ cũng thấy mình ướt lạnh từ trên xuống dưới – Ino bỗng nhiên tức giận, mặt phừng phừng lên. Hung thủ nay đã chịu xuất đầu lộ diện. Lúc này Ino chỉ muốn xông vào tẩn cho Sakura nhừ đòn 1 năm không xuống nổi giường thôi. Nhưng… Hôm nay, cái đấy là không thể.
Ino hôm nay dẫn Sakura đi rong ruổi khắp phố phường kinh thành trong con mắt sốc đến sắp nổ của Sakura. Hôm nay Ino hoàn toàn không cáu giận gì trước mặt nàng, thường ngày đi đường mà có thằng nào va phải mà không xin lỗi thì đảm bảo thằng đấy xác cmn định rồi. Đằng này chị lại chịu cúi đầu xin lỗi người ta.
‘Không biết sáng nay Ino có bị đập đầu vào tường, trượt vỏ chuối hay dây thần kinh có cắm nhầm vào ổ nào không???’
Trong khi đó, tại hoàng cung, vườn thượng uyển riêng ở Long cung.
Mọi người đang tấp nập đi đi lại lại tay bưng bê chuẩn bị mọi thứ, còn trồng thêm đủ các cây hoa muôn màu rực rỡ nữa. Tenten đi đi lại lại trực tiếp chỉ huy mọi việc, tay cầm cuộn giấy ghi danh sách mọi việc cần làm.
– Ừm… Không tệ… – Đang đảo mắt tấm tắc khen một vòng thì chợt ánh mắt dừng lại ở mặt hồ rộng trống trơn trước mắt.Tất cả mọi thứ cho đến giờ là hoàn mỹ rồi chỉ… riêng cái hồ đó. Đẹp thì đẹp thật, nước trong nhìn tận đáy, còn thả cá vàng nữa, nhưng… mặt hồ trông thiêu thiếu cái gì đó…
Đang xoa xoa cằm suy tư thì trên trời có tiếng chim kêu rồi đậu xuống vai nàng.
– Thế nào rồi? Ino vẫn theo đúng kế hoạch chứ, Haruka?
Haruka khẽ gật đầu. Nhanh chóng nhận ra vẻ suy tư trên gương mặt Tenten, nó nhướn mày gõ mỏ ý hỏi.
– Hm… Nhìn cái hồ không được đẹp lắm. Mày có ý kiến gì không?
Haruka bắt chước mặt Tenten ban nãy, lấy cánh xoa mỏ, cặp mắt xanh đảo xung quanh, nhìn ngó cái hồ rồi lại nhìn xuống dòng suối chảy vòng quanh khu vườn. Một ý tưởng bỗng loé sáng trong đầu nó…
Đến tối…
Rong ruổi khắp nơi cả ngày, cuối cùng cả hai cũng đã thấm mệt, lại chẳng không, bị Ino lôi đi hai vòng quanh Konoha, chui vào từng ngõ ngách xó xỉnh, đủ nơi khỉ ho cò gáy chó sủa vượn kêu gián bay… Đại loại là không thiếu nơi nào.
Trước khi hai người lên xe ngựa về kinh thành thì thấy đám đông tụm lại xem cái gì đó, còn vỗ tay khen ngợi xì xào bàn tán nữa…
Không nén nổi tò mò, Sakura kéo tay Ino chen chúc vào trong.
– A… Là diễn ảo thuật!!! – Sakura reo lên, nàng từ bé đã thích xem ảo thuật rồi, Yuki cũng hay làm mấy trò đơn giản cho nàng xem như biến hoa thành bồ câu,…
Trái với tâm trạng vui vẻ, hưng phấn của Sakura, Ino lại cau mày tỏ vẻ không chút hài lòng…
‘Bố khỉ, có cái quái gì đâu mà cậu ấy thích thế? Không phải mấy cái trò cỏn con này Sakura cũng làm được sao??? Quan trọng hơn là… tổ sư, sắp muộn rồi’
Ino vội vã thúc giục Sakura đi về nhưng nàng kiên quyết kháng cự ở lại cho bằng được, thậm chí còn kéo ngược cả Ino giữ lại không cho đi. Mình thì vẫn vui vẻ theo dõi, còn Ino thì cứ thấp thỏm vội vã, chân cứ buồn buồn đậm đi dậm lại.
10 phút sau…
Ino thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại vừa vì nóng nhưng cũng vì sốt ruột…
‘Trời ơi, muộn 10 phút rồi, còn 15 phút đi nữa cơ chứ Bình tĩnh vận bộ não thiên tài của mày đi nào, nóng nảy dễ ỉa chảy, phải bình tĩnh…’ Và thế là nàng cau trán suy nghĩ.
Sakura vẫn dán chặt mắt theo dõi từng trò một. Bỗng nhiên đôi mắt dừng lại trước một hành động của ảo thuật gia.
Không quan tâm hắn dùng cách gì nhưng nước từ trong cốc lơ lửng bay lên thành khối cầu không rõ định hình. Tiếp theo, hắn từ từ di chuyển khối nước trước sự kinh ngạc của mọi người (trừ Ino và Sakura) rồi đưa nó đi qua tấm vải cô phụ tá căng ra, khối cầu nước đi qua tấm vải mà vải không hề bị ướt, từng giọt không lấy một giọt thấm lên vải, được rút sạch ra theo khối cầu.
‘Là nó’ Sakura như reo trong lòng. Chính là nó, cách đó… Đó là cách duy nhất…
Vội vã kéo Ino chen ra ngoài, nét mặt nàng thoáng những tai mừng rỡ làm Ino không khỏi ngạc nhiên. Có cái gì mà làm Sakura vui vậy???Khỏi cần bắt xe ngựa làm gì cho mệt, nàng kéo Ino vào một ngõ nhỏ không bóng người, miệng niệm ấn…
Một đôi cánh hồng to hiện ra, thi triển xong phép tàng hình cho hai người, nàng nắm tay Ino rồi sải cánh bay đi, hướng về hoàng cung, chọn cung Bạch Hổ là nơi đáp cánh.
Thu hồi lại cánh, giải thuật xong xuôi, Sakura lúc này mới ngước nhìn xung quanh, ánh mắt không khỏi nghi ngờ.
‘Quái! Tại sao mới 8 giờ tối lại vắng tanh như chùa bà đanh thế này? Chẳng lẽ mọi người hôm nay đều biết giữ gìn sức khoẻ mà nghỉ ngủ sớm đến vậy à?’
– Ino à… cậu có biết ch…??? – Sakura lời còn chưa dứt quay sang đã thấy Ino mất tăm mất tiêu đâu rồi, mới hai giây trước còn ở đây cơ mà?
Mọi thứ càng ngày càng lạ rồi đấy! Đầu tiên là Ino tốt bụng đột xuất phò tá nàng đi chơi cả ngày, tiếp đến là cung Bạch Hổ thành ra thế này, lại còn Ino đột nhiên biến mất chứ… Tất cả như… dẫn nàng tránh xa khỏi cái gì đó…
‘Vấn đề là “cái gì đó” là cái gì cưng ạ!!!’ Inner đột nhiên xuất hiện.
‘Nhưng là cái gì mới được??? Mày biết không?’
‘Hôm nay mày ăn nhầm phải cái gì không đấy? Mày không biết chẳng lẽ tao biết à? Có mà bằng niềm tin và ảo mộng’
‘Thôi cái đồ bất tài vô dụng, biến đi’ nàng đưa tay xuỳ xuỳ đuổi nó.
‘Tao khinh không thèm ở nữa. Biến thì biến. Hứ!!!’ Inner hất mặt giận dỗi biến mất.
Sakura cũng hất mặt trở về thực tại, quan trọng hơn là phải nghĩ thử xem có chuyện gì đang diễn ra đã? Hay là…
Một giả thiết xuất hiện, đúng rồi, có thể lắm chứ! Nếu như đúng thế thì…
Không do dự, Sakura lập tức hốt hoảng chạy lại về hướng Long cung. Mặt bỗng dưng tái mét lại… Lỡ… có chuyện gì xảy ra với Sasuke thì sao? Lỡ mọi kế hoạch đều là để nàng không gặp mặt hắn, không biết hắn hiện giờ thế nào? Lại còn cả tuần qua không hề gặp mặt hắn nên cũng không biết thế nào nữa…
Nàng bỗng thấy… Sợ?
Không, không thể là lúc này. Trấn an mình, đôi chân không ngừng sải bước thoăn thoắt chạy đến Long cung, ánh mắt vui kèm theo chút lo sợ khi nhìn thấy cổng Long cung.
Chạy nhanh vào bên trong phòng tìm kiếm nhưng… đến một cái bóng cũng không có. Đúng ra là hằng ngày hắn phải trong phòng làm việc chứ? Hay là đột nhiên lại rảnh quá ra vườn đi dạo?
Nghĩ đến đây, nàng lại mở cửa chạy nhanh ra vườn thượng uyển bên ngoài.
Những điều kì quái không ngừng tăng. Thứ nhất, sao hôm nay vườn lại tối om om thế này, đèn nến đâu cả rồi? Thứ hai, sao Sakura lại có cảm giác ai đó đang theo dõi mình nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy bóng dáng ai? Thứ ba, hay là nơi này mới bị ma ám à?
‘Ma mãnh gì ở đây, có mà tại mình chơi cầu cơ nhiều quá nên bị hoang tưởng ý mà’
Kiên trì tiến bước vào bên trong, ngay khi bàn chân vừa đặt lên cây cầu thì bỗng nhiên mặt nước suối dưới cây cầu sáng bừng lên ngọn lửa màu hồng, lửa theo đó lan ra khắp mặt nước trải dài từ sông rồi mặt hồ sáng lên ánh sáng ấm áp màu hồng, thắp sáng cả khu vườn. Lửa này chỉ đủ để thắp sáng chứ không đủ để làm bốc hơi nước nên không lo.Lúc này, vẻ đẹp thực sự của khu vườn mới hiện lên. Đủ sắc màu hoa rực rỡ hiện lên mang theo hương thơm phảng phất trong gió mát. Ánh mắt nàng lúc này mới dừng lại ở căn nhà nhỏ (nơi ngồi ngắm cảnh ý ở vườn ý, mình ko biết nó gọi là gì nên nói đại là thế). Ở bên ngoài là được treo màn gió, đó là những con hạc giấy đủ màu sắc được xâu lại thành dây treo.
– CHÚC MỪNG SINH NHẬT!!! ???
Sakura giật mình khi nhìn bên trong đó là những người bạn: Ino, Hinata, Tenten, Naruto, Shikamaru, Neji, Kiba, Shino, Chouji… Nhưng không có người đó…
– Các cậu nói gì vậy? Sinh nhật ai cơ? – Sakura ngơ ngác hỏi.
– Trời ơi, không sinh nhật cậu thì sinh nhật ma chắc. Chẳng lẽ mới ở trong phòng có tuần là quên luôn ngày tháng rồi à? Hôm nay là ngày 28 tháng 3 – Ino ra nhắc nhở.
– 28/3… – Lúc này Sakura mới sực tỉnh -… Là sinh nhật tớ… – Thật là, sinh nhật mình sao có thể quên được chứ?
– Rồi rồi… Nhớ rồi thì thôi… Chúng ra ra ăn bánh thôi – Naruto liếm mép xoa bụng, ôi nhìn cái bánh ngon quá!
Ino và Tenten kéo nàng ra ấn xuống ghế trước cái bánh ba tầng to tướng. Ra là vì họ muốn chuẩn bị bữa tiệc bất ngờ cho nàng nên mới phái Ino đưa nàng đi cả ngày. Bạn tốt nó phải thế chứ!
Tiếc là… Bạn bè đều đông đủ nhưng… chỉ thiếu hắn… Khuôn mặt nàng bỗng thoáng tia thất vọng.
Hát bài sinh nhật, bắn pháo rầm rộ ra rồi mới được bóc quà. Có một điểm rất lạ ở đống quà này là…
‘Sao toàn đồ đôi thế nhỉ?’ Trong lòng nàng dấy lên thắc mắc.
Hinata tặng nàng áo choàng, một cái màu hồng, một cái màu đen. Tenten tặng nàng hai chiếc vòng có hai mặt dây là hai nửa trái tim… Ý gì đây???
Dư sức nhận thấy thắc mắc của Sakura, Ino nháy mắt ra hiệu với Naruto đưa quà lên.
– Sakura- chan, đây là món quà của ta đặc biệt hao tâm tổn sức tặng cho hai người. Mong nàng nhận – Naruto tay cầm hộp quà đặt vào tay nàng.
Mở ra và…
– Cái gì thế này? – Mắt nàng giật giật liên hồi, tay giơ bộ váy cho trẻ con lên trước mặt.
– Đây là bộ váy dành cho CON của nàng. Ta phải vắt óc ra mới nghĩ được nó đấy. Vì chưa biết nó sẽ tên gì nên ta mới thêu mỗi chữ Uchiha lên đấy thôi. Thông cảm nha!!! – Naruto cười thật tươi “ngây thơ” nói.
Bây giờ Sakura chính thức được khai sáng. Bọn họ hoá ra từ nãy đến giờ đều tặng cho nàng “quà cưới”.
‘Mấy người tàn đời rồi’
Sát khí lạnh toát toả ra làm mọi người ngưng cười. Tenten nháy mắt ra hiệu triển khai kế hoạch C mang tên: tẩu vi thượng sách.
Trước khi nàng kịp đứng dậy thì mọi người đã toé khói chạy đi rồi. Sakura giận giữ đuổi theo Naruto.
– ĐỨNG LẠI NARUTOOOOO…
Có ngu mới đứng lại, hắn co giò hết sức chạy, vừa chạy vừa than khóc thầm.
‘Tại sao lúc nào mình cũng phải nhận nhiệm vụ nguy hiểm nhất ToT?’ (Đời nó có số cả rồi. Ăn ở cả)
Naruto chạy nguyên hình chữ N rồi mất tăm mất tích luôn. Sakura đảo mắt một hồi không thấy cái đầu vàng kia đâu nữa, thay vào đó là một cái đầu đen, toàn thân cũng đen nốt, đang đứng quay lưng lại với nàng, nhìn về phía mặt trăng.Trong một phút, Sakura như đứng ngây người ra. Dù không nhìn thấy mặt người đó nhưng nàng lại có thể cảm nhận rõ được sự quen thuộc và sức hút không thể chối của hắn.
– Sasuke… – môi nàng khẽ mấp máy thanh âm tuy rất nhỏ nhưng đã lọt đến tai của người đó, nhưng hắn vẫn không quay ra.
Sakura lúc này rất muốn lại gần nhìn mặt hắn. Thú thật, một tuần không gặp hắn nàng thực sự thấy nhớ. Nhưng lại nghĩ tới chuyện hắn có ý định… với nàng, nàng lại thấy bực. Vừa bực vừa nhớ, muốn tiến lại muốn chạy đi, não nàng không biết xử lí thế nào nên đành theo phe trung lập, đứng yên đấy cúi gằm xuống mặt đất. Bên trong thì đang xảy ra chiến tranh ác liệt giữa đi và ở lại. Oánh nhau long não lở người mới phân biệt thắng thua, phe đi thắng với tỉ số rất suýt 5-4.
Hạ quyết tâm rời đi, nàng xoay người định rời nhưng đã bị một vòng tay mạnh mẽ từ đằng sau giam giữ lại.
– Sakura… – Thanh âm nhẹ nhàng cất lên.
Sakura giật mình, mới ban nãy hắn còn ở kia mà sao đã nhảy ra đây nhanh thế?
– Nàng vẫn còn giận à?
-…. – nàng vẫn im lặng không đáp.
– Xin lỗi.
-….
– Ta biết lỗi rồi, tha thứ cho ta đi.
– Không – nàng tức giận nói, mặt đầu vẻ cương quyết.
– Nếu nàng tha thứ, nàng muốn gì cũng được – hắn tiếp tục làm nũng, đầu dụi vào tóc nàng, tay ôm chặt hơn.
– Thật? – nàng nhướn mày.
– Thật. Ta chưa từng nuốt lời với ai cả.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nàng liền thay đổi 180°, vui vẻ quay lại chìa tay trước mặt hắn vòi vĩnh như trẻ con.
– Quà ta đâu?
Sasuke bị sự thay đổi đến chóng mặt làm cho giật mình, nhanh chỉnh đốn lại, hắn nói:
– Ta có hai món quà cho nàng. Món quà thứ nhất, đang ở sau lưng nàng.
– Hả??? – Sakura quay đầu lại.
“Meowww…”
Một con mèo có bộ lông trắng muốt như tuyết, đôi mắt xanh như băng nhảy phốc lên tay nàng, dụi đầu vào người nàng. Sakura vui mừng ôm lấy nó cưng nựng, miệng không kìm được mà thốt lên!!
– Xinh quá!!! Tao sẽ đặt tên mày là Fuyuki nha!!!
Con mèo này nhìn quả thực rất giống Yuki. Phải rồi, Yuki cũng có mắt xanh tóc trắng giống hệt thế này. Như vậy, Sasuke tặng nàng con mèo này là để nàng có cảm giác chị luôn ở bên cạnh sao?
– Nàng thích chứ?
– Ừm… – nàng gật đầu cười rạng rỡ.
– Còn giờ là món quà thứ hai…
Con mèo nghe câu này liền nhảy tót khỏi tay Sakura chạy về phía bụi cây trước sự khó hiểu của nàng. Nó làm sao thế nhỉ?
Khó hiểu, thắc mắc của nàng lập tức được giải đáp khi Sasuke vòng tay xuống eo xoay người nàng lại kéo sát nàng vào mình, tay kia nâng cằm nàng lên, đầu cúi xuống áp môi mình vào đôi môi kia.
Sakura mắt trợn to đầy kinh ngạc nhìn làn mi khép hờ trước mắt. Đôi môi nàng bị hắn nuốt trọn trong phút chốc. Ban đầu có ý định từ chối nhưng nó đã bị cuốn gói đá văng khỏi đầu bởi sự ngọt ngào của nụ hôn. Vòng tay ôm cổ hắn, nghiêng đầu nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn.
Trong bụi cây gần đó.
– Chà chà… Tớ biết ngay là kế hoạch này sẽ thành công rực rỡ mà. (Ino)
– Có khi tớ phải bảo hoàng huynh đặc cách phong cho cậu làm quân sư riêng đi cho rồi. Mưu hèn kế bẩn đến trời còn phải bái cậu làm sư phụ (Tenten)
– Ino có khác, một khi đã ra tay hạ thủ thì chó cũng phải chết. (Naruto)
– Thằng kia, mày nói cái gì đấy? – Ino trán nổi gân xanh gằn giọng.
– Ơ dạ… Em hổng có nói gì ạ! Em chỉ là đang khen chị có tài năng và bộ não xuất chúng đứng thứ nhất thế giới thôi ạ – Naruto chữa cháy.
‘Có mà đứng thứ nhất từ dưới lên ý’ (Shikamaru)
‘Chẳng qua là ăn rùa thôi’ (Kiba)
‘Không biết với cái cảnh này mình tống được bao nhiêu tiền nhỉ!!!^^’ (Tenten)