Sáng hôm sau, Sakura tỉnh dậy trong tình trạng không thể tệ hơn được nữa. Mắt đỏ sọc, xung quanh có vết thâm quầng y như con gấu trúc, da trắng nhợt nhạt, đầu tóc bù xù dựng ngược cả lên. Đã vậy đầu còn đau như búa bổ, nàng khó khăn lắm mới lết được cái xác đến phòng dùng bữa với Tenten.
Vừa loạng choạng bước vào, không những không nhận được câu hỏi thăm mà đã bị tra tấn lỗ tai.
– ÁAAAAA…. MAAAAAA… – Tenten mặt cắt không còn giọt máu, lông tóc lần lượt dựng ngược lên trời.
Đấy là may Tenten còn có dây thần kinh tốt chứ cung nữ quanh đấy lần lượt ngã lăn ra sàn bất tỉnh nhân sự.
Sakura khó nhọc lên tiếng trước khi Tenten xỉu nốt.
– Là…… tớ đây mà……
– Ngươi… Ngươi đừng chém gió… Sakura đẹp hơn ngươi nhiều chứ lấy đâu ra bộ dạng….. thây ma sống lại thế này. Nói, ngươi làm gì Sakura rồi? – Tenten tay run run cầm đũa chỉ trỏ vào nàng.
Bộ nhìn nàng thảm hại đến thế sao mà không ai nhận ra nổi thế? Sự thật phũ phàng rằng đúng là vậy. Nhìn thây ma hồi sinh nó còn đẹp gấp trăm lần nàng bây giờ.
Bò lại chỗ ghế ngồi xuống, nàng thều thào lên tiếng:
– Thôi đừng có lên cơn nữa, hôm nay tớ nhức đầu đủ rồi.
– Ôi trời ơi, là cậu à, Sakura? Sao lại ra nông nỗi này? – Lúc bấy giờ Tenten mới giật mình nhận ra, hốt hoảng nhìn bạn mà gần như không tin vào mắt mình.
– Đừng hỏi….. – Sakura gục ngay xuống bàn.
– Không, Sakura, đừng chết chứ! Sao cậu lỡ lào mà bỏ tớ cô đơn lạnh lẽo ở lại? Hoàng huynh biết sống ra sao khi không có cậu chứ? Oa oa oa… – Tenten ngừa đầu kêu giời kêu đất rồi ôm mặt nức nở khóc lóc.
Nghe Tenten kêu khóc thảm thiết mà Sakura từ từ ngóc đầu dậy, khoé mắt giật giật nói:
– Tenten, tớ chưa chết và cũng không muốn chết, cậu không cần phải rủa tớ như vậy…
Nghe thấy giọng Sakura như vậy, Tenten biết mình đùa hơi quá trớn liền thu hồi lại nước mắt cá sấu thần chưởng, gãi đầu cười trừ:
– Xin lỗi nha! Đùa tí thôi. Cậu về phòng nghỉ ngơi đi, để tớ sai người đi nấu canh giải rượu và đồ tẩm bổ cho cậu. – Tenten quay sang nói với mấy cung nữ vừa mới hồi tỉnh sau khi nhìn thấy ma- Người đâu, mau đưa thánh nữ về.
Vừa về tới cái giường yêu quý của mình, Sakura nằm phịch xuống cuộn vào trong chăn ngủ một giấc đến tận tối, không cần ăn gì hết.
Đến tầm 7 giờ tối, do bụng réo liên tục nên Sakura buộc phải tỉnh dậy. Không hiểu sao lúc cử động là người lại mỏi rã rời ra, chân tay bủn rủn, đầu óc choáng váng, người còn nóng rực cả lên. Chống tay ngồi dậy, nàng đảo mắt nhìn xung quanh theo thói quen…
– Dậy rồi à? – bên cạnh giường một thanh âm vang lên.
– Hở? Sasuke? Người làm gì ở đây? – Nàng ngạc nhiên nhìn hắn.
– Hoàng huynh đã trông cậu suốt từ lúc bãi triều đến giờ đấy? – Tenten bước vào với khay thuốc trên tay.
– Tớ có làm sao đâu mà phải trông? – nàng càu nhàu.- Vâng, không làm sao mà sốt rừng rực từ sáng đến giờ, ngủ mơ khua tay khua chân loạn xì ngậu cả lên. Thật là, có ai như cậu không cơ chứ, nốc cho lắm vào rồi thành ra như thế? – Tenten lên giọng trách móc.
Đặt khay thuốc lên bàn đầu giường, trên đó là hai cốc thuốc bốc khói nghi ngút, mùi hăng không tả nổi.
– Cái gì đây? – nàng bịt mũi chỉ tay hỏi.
– Là thuốc chứ còn gì nữa. Chả lẽ là nước nhà xí chắc? Hỏi thừa! – Tenten gắt – cậu phải uống cho bằng hết đống này. Đây là thuốc giải rượu và thuốc hạ sốt.
Tay run run cầm một cốc lên hít hít ngửi ngửi, nếm một ngụm và…
“Phụt… Oẹ… Cái tởm lợm gì đây? Ghê quá… ” nàng nhăn mặt. Sao trên đời lại có thứ kinh khủng đến vậy, vị vừa đăng đắng, ngọt ngọt, chua chua lại hăng hắc.
Đặt mạnh cốc lên bàn, Sakura hất mặt quyết tử không uống, làm gì được nhau? Tenten biết thừa Sakura là thể loại thích mềm không thích rắn nên đàng giở nũng nĩu thần chưởng ra.
Sakura à uống thuốc đi màaa… Không uống sao khỏi nổi
– Không – Sakura cương quyết trả lời. Đến Yuki còn không ép nổi nàng, huống chi là Tenten.
Cả hai bên cứ thế tiếp tục, một người giọng ngọt như mía lùi, một người giọng cương quyết, hai bên đối nghịch nhau như nước với lửa. Từ nãy đến giờ ngồi nhâm nhi trà xem tuồng đâm ra hơi chán và bực. Đặt mạnh cốc xuống bàn làm hai người kia giật mình quay ra.
– Tenten, muội ra ngoài đi.
Tenten mờ mờ hiểu ra ý của Sasuke nên không đôi co nữa làm gì cho tốn nước bọt, đuổi hết người hầu ra ngoài rồi cũng lượn nhanh đi, đóng cửa để lại một khe hở nhỏ để tiện nhòm ngó…
– Đóng chặt cửa lại, Tenten! – hắn không cần quay ra cũng biết là muội muội của hắn đang có mưu đồ bất chính ngoài kia.
Bị nhắm trúng tim đen, Tenten mặt mũi méo xệch đóng sầm cửa lại, miệng càu nhàu:
– Bộ hoàng huynh là quái vật có mắt sau gáy hay sao chứ? Đúng là quái vật mà. Khổ thân Sakura rồi – nàng lắc đầu thương tiếc cho người bạn cứng đầu của mình.
Bên trong căn phòng chỉ còn mỗi Sasuke và Sakura, đơn độc một nam một nữ, có vẻ…. mờ ám. Sakura nhận thấy tình hình không ổn cho lắm, liền chui khỏi chăn lựa lựa chuồn ra ngoài.
Người ta có câu số nhọ vẫn hoàn nhọ, quả không sai, nàng vừa đặt chân xuống giường xong thì đã bị hắn ra đứng trước chặn đường, chuồn bằng niềm tin và hy vọng.
– Ta cho ngươi cơ hội cuối, uống thuốc đi hoặc ta sẽ dùng biện pháp mạnh.
– Còn lâu. Blè… – vâng, câu nói rất đậm chất Sakura.
– Tự ngươi rước hoạ vào thân đấy. Đừng trách ta ác.
– Ngươi….
“Pặc” hắn nhanh tay điểm huyệt động của nàng. Đến cử động một ngón tay nàng còn bất lực, cơ miệng cũng bất động luôn, bây giờ nàng vừa câm vừa liệt, còn mỗi mắt là điều khiển được.Cầm cốc thuốc lên uống một ngụm rồi tiến lại gần nàng, ghé sát mặt vào và… hôn. Thuốc trong miệng hắn sang miệng nàng, đảm bảo đến khi nàng nuốt mới thôi. Sakura mắt trợn to hết cỡ ra, uất ức nhìn hắn.
‘Ôi… Nụ hôn đầu kia tôi… Hức hức…’ Sakura khóc thầm trong lòng.
Và cứ liên tục như thế cho đến khi cả hai cốc thuốc cạn sạch mới thôi. Lờ đi ánh mắt phẫn uất như hận muốn băm xương xẻ thịt lột da hắn ra mà không được, hắn đặt nàng xuống giường kéo chăn đắp cho nàng rồi rời đi.
————
Sáng hôm sau, Sakura tỉnh dậy, người cũng đã đỡ mệt mỏi, các huyệt đã được giải nên có thể cử động và nói như bình thường.
– Cậu dậy rồi à? Thấy trong người thế nào? – Tenten vội ra đỡ nàng ngồi dậy.
– Tớ ổn…..
– Hôm qua có chuyện gì xảy ra thế? Sao lúc tớ vào thấy cậu đã ngủ rồi? – Tenten ngây ngô hỏi mà không biết đã vô tình khơi dậy kia ức không nên nhớ của nàng.
Nghe câu hỏi của Tenten, mặt Sakura tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo tới, sấm chớp giật đùng đùng. Lúc này Tenten mới nhận ra là mình lỡ mồm, thôi xong rồi.
– Sakura à, bây giờ cậu nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi cho khoẻ. Tớ… Tớ ra ngoài đây.
Tenten co giò chạy ra ngoài nhưng bị Sakura nhanh tay tóm lại. Cố hạ giọng bình tĩnh nhất có thể.
– Tenten, phiền cậu chuẩn bị cho tớ bộ cung tên được không?
– Ờ… Được…
Tenten sai người chuẩn bị đầy đủ đồ rồi đỡ Sakura ra ngoài sân.
Nàng gần như há hốc mồm trước cách Sakura trút giận. Quả táo ghim trên cây đã bị bắn nát bét đến mức nước chảy ra hết, còn mỗi cái vỏ khô dính chặt trên cây. Từ nãy đến giờ Sakura phải dùng cả mấy rổ tên, mũi tên vẫn đâm nguyên một mục tiêu: quả táo đáng thương (thương thay cho phận quả táo, bị lôi ra làm vật trút giận), mũi tên lần lượt xẻ đôi nhau đâm nát mục tiêu. Càng tưởng tượng đấy là cái mặt của tên khốn đã cướp mất nụ hôn đầu và thứ 2, 3, 4,…. của nàng, khí thế bàng càng hăng và dường như không có dấu hiệu giảm, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi thề… Người ta có nụ hôn đầu ngọt ngào, đằng này của nàng lại có vị đắng lè lưỡi ra, còn chua chua lợ lợ mới tởm.
Tenten ngồi gần đấy tưởng niệm thắp hương cúng vái cho quả táo, vốn muốn xen vào cứu nó nhưng lại sợ Sakura đang giận quá hoá khùng mà bắn luôn cả mình. Đành của đi thay người vậy.
Sasuke đứng từ bên ngoài nhìn vào, chỉ dám đứng thôi chứ không dám vào, sợ làm tinh thần nàng thêm bất ổn rồi lại tự làm tổn thương bản thân.
Phải đến tận 1 tuần sau Sakura mới trút hết được giận. 7 quả táo lần lượt được Tenten thắp hương cúng vái cẩn thận và đem đi chôn cất an táng. Bệnh tình của Sakura đã hoàn toàn lành lặn, có điều tâm lí vẫn không ổn cho lắm, Tenten đã phải hạ lệnh toàn bộ người trong cung Bạch Hổ không ai được nhắc đến những từ như: Hoàng thượng, bệ hạ,… Trước mặt thánh nữ nếu không muốn số phận giống 7 quả táo kia.———-
Vào một ngày trời xanh mây trắng nắng vàng, Tenten quyết định dẫn cô bạn đến thư viện đọc sách cho thư giãn đầu óc, nói đúng hơn là hạ hỏa cái đầu của Sakura. Sakura cũng chẳng muốn đọc sách đâu nhưng có hai lí do buộc nàng phải đi: thứ nhất là tâm ta của bạn nàng không thể từ chối, thứ hai là đến đấy biết đâu lại tìm được cuốn nào nói về cách trở về thì sao?
Tất cả những gì nàng biết là cánh cổng sẽ mở ra một lần nữa vào cuối tháng hai, nhưng… ở đâu? Nàng không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn 5 ngày nữa thôi là đến cuối tháng rồi, nếu bây giờ không tìm được, nàng sẽ không thể trở về được trong vòng 1000 năm nữa, mà đố ai sống được tận 1000 năm nữa, trừ thần đế.
Vùi đầu vào những cuốn sách lịch sử dày cộp với hy vọng nó sẽ nói một chút gì đó về cánh cổng. Nhưng mà hộc mặt mà đọc cũng không có lấy một chút gì, toàn mấy cuộc thảm sát đẫm máu rồi tranh quyền đoạt vị của người hạ giới.
Leo lên giá để lấy một quyển khác thì bỗng nhiên nàng bước hụt một cái trượt chân xuống. Trong giờ phút quyết định nàng sẽ tiếp đất bằng mặt hay bằng lưng thì Sakura đã với tay kịp vớ lấy đại một quyển sách dày cộp rồi kéo theo nó cùng ngã ngửa ra sau. Quyển sách đó phải hơn 3000 trang lại còn là bìa cứng nữa, tưởng tượng nó rơi vào đầu thì thế nào đi. Kết quả là Sakura tiếp đất bằng bàn tọa và bị một cục u to tướng xuất hiện trên đầu. Ngửa đầu lên trời than:
– Thật à, trời? Không còn trò nào mới hơn hành con à?
Trời:
Vớ lấy quyển sách để xem nó là cái của nợ gì mà dày thế, rơi vỡ đầu người ta rồi. Nhặt quyển sách lên thổi đi lớp bụi dày trên đó.
– Truyền thuyết?
Cuốn sách tên là truyền thuyết. Có lẽ nào? Như có một tia sáng loé lên trong mắt nàng, Sakura khiêng nó đặt lên bàn, mở ra đọc.
– Đúng là nó rồi – nàng reo lên mừng rỡ.
Mở đầu là câu chuyện về việc địa cầu được hình thành và 3 thế giới. Giở lia lịa các trang giấy để tìm thông tin về cánh cổng giữa ba thế giới.
“…Cánh cổng sẽ mở ra một lần nữa vào cuối tháng hai trước khi đóng lại trong 1000 năm tới. Nơi nó xuất hiện sẽ là ở…”
– Hồ Sento – Sakura thốt lên thành tiếng. Trong lòng không cầm nổi vui sướng được nữa mà nhảy cẫng lên. Vậy là sau gần tháng xa cách nàng sắp được về nhà, về thiên giới, về với chị rồi.
Nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ mãi mãi không gặp được Tenten, Naruto và hắn nữa. Nghĩ đến đây nàng bỗng khựng lại, niềm vui trên khuôn mặt biến mất. Tenten là người bạn thân của nàng, đã giúp đỡ nàng rất nhiều, cả Naruto nữa, đó là người đầu tiên giúp nàng khi mới đặt chân đến cái thế giới xa lạ này. Còn hắn… hắn thì đáng ghét thật và nàng chỉ mong quên sạch về hắn đi thì càng tốt. Nhưng mà đâu có dễ vậy, dù có hắn có chiếm vị trí nhỏ thế nào đi chăng nữa thì trong tim nàng cũng đã có hình bóng hắn rồi.
‘Không được không được, mày đang nghĩ cái gì thế này, Sakura. Không được lưu luyến hắn, ai cũng được miễn sao không phải là Sasuke. Cái tên đáng ghét đó…’
Thở dài đứng dậy gập sách lại, nâng suy nghĩ không biết nên nói với Tenten thế nào đây? Chả lẽ cứ nói rằng tớ là người thế giới khác và sắp phải trở về. Tạm biệt và cảm ơn những gì cậu đã làm cho tớ thời gian qua. Hết. Dở hơi, thế còn lâu Tenten mới để cho nàng đi, có khi còn giữ nàng ở lại nữa chứ.
Từ nãy đến giờ cứ mải miết suy nghĩ mà nàng không để ý rằng mình đang đi nhầm đường đến một cung khác chứ không phải cung Bạch Hổ. Đến lúc nhận ra thì nàng đã đang ở chỗ khỉ ho cò gáy nào rồi. Nơi đây có một lớp sương mù mỏng tạo cảm giác ghê rợn. Ôi má ơi lại còn có tiếng khỉ ho cò gáy thật này, nghe như nhạc tang lễ ý. Sakura bất giác hơi run run, phải chăng nàng bước nhầm vào nghĩ trang, mà thế quái nào lại có nghĩa trang trong hoàng cung.
Bỗng từ xa có thấp thoáng ánh đèn, nàng lại tưởng đó là ma trơi nên chẳng cần nhìn đó là cái gì, quay đầu lại chạy luôn (cái đèn lồng thôi mà mẹ =_=’).
Lớp sương mù ngày càng dày làm nàng cứ chạy mà không biết mình đang chạy đi đâu. Kết quả không ngoài dự đoán.
“Bốp” Sakura đâm thẳng mặt vào cái cột gỗ to bự tổ chảng đằng trước.
Loạng choạng ôm mặt khóc không ra tiếng. Vãi cả đau, suýt nữa là gãy mũi rồi, may mà nàng chạy chậm lại rồi đấy chứ cứ đà ban nãy thì có khi lúc trở về không biết chị nàng có nhận ra em không?
Kéo mặt ra khỏi cái cột, nàng nheo mắt nhìn xem mình đang ở đâu. Khổ nỗi trời thì tối, sương mù thì dày, tầm nhìn xa chỉ đạt đến 1m là kịch, mà cái bảng tên treo trên kia phải cách tầm 1m rưỡi. Mon men bước lên bậc cầu thang đẩy cửa đi vào:
– Xin chào. Có ai không?
Nàng cất tiếng, căn phòng này hoàn toàn trống không, ngoài cánh cửa ra chả còn gì cả. Chắc đây là cung bị bỏ hoang. Nhưng mà là ở chỗ là đến một hạt bụi còn chẳng có, cực kì sạch luôn. Tựa lưng vào tường nghỉ tí, nào ngờ chỗ tường nàng tựa là một cánh cửa xoay. Có lực đẩy, nó liền xoay nửa vòng, đưa nàng vào bên trong.
‘Chỗ này càng ngày càng đáng sợ rồi đấy. Hay là mình quay về nhỉ?’
Nghĩ vậy thôi nhưng bản tính tò mò còn lâu mới tha cho nàng. Rảo bước đi thẳng phía trước, ít ra thì ở đây còn có vài cái đuốc, không sáng nhưng cũng không tối như ngoài kia. Dù chỉ có độc một con đường thôi nhưng sao nó dài thế không biết, rẽ trái rẽ phải đủ kiểu từ này đến giờ mỏi nhừ cả chân rồi. Cứ cuốc bộ mãi được tầm nửa tiếng mà chẳng thấy cái gì cả, biết thế ban nãy nàng chạy bố nó ra ngoài còn hơn, biết đâu may rủi thể nào tìm được đường ra. Bây giờ thì đã chót đi rồi thì đi đến cùng thôi.
Đi tiếp, cuối cùng cũng đến một cái cửa đóng hờ, bên trong là có ánh sáng khá rõ đấy. Nhanh chân chạy đến cánh cửa định kéo ra nhưng nàng khựng lại khi nghe thấy giọng nói vọng ra từ bên trong.
Rón rén bước lại gần nép sau cánh cửa nhìn vào, nàng thấy một người phụ nữ trung niên có mái tóc màu đen đang nằm trên một khối băng to dày tựa bằng kích cỡ cái giường. Hình như người đó đang ngủ thì phải, tại nàng thấy người đó nhắm mắt và vẫn còn thở, mà hơi thở trông khá yếu. Còn đứng cạnh giường người đó, đứng quay lưng lại với nàng là…
‘Sasuke?’