Sắp Thành Lại Bại

Chương 20: Phần kết



Thành Khoảnh vô cớ hôn mê đến ngày thứ ba thì rốt cuộc bệnh viện cũng kiểm tra ra nguyên nhân: hội chứng sau chăm sóc đặc biệt (PICS)*.

Thành Khoảnh vẫn luôn không tỉnh lại, mà kiểm tra cơ thể thì lại vẫn cho kết quả ổn định.

Tiêu Cù sắp xếp cho Thành Khoảnh y tá riêng chuyên chăm sóc, nhưng rất ít khi đích thân tới, cũng chưa trở lại Hoa Thập lần nào.

Biệt thự náo nhiệt một tháng lại trở về vẻ quạnh quẽ, Tiêu Cù để cả quản gia và người làm đi hết, chính mình thì thỉnh thoảng ngủ lại, muốn thử gặp Thịnh Vũ trong mơ lần nữa.

Nhưng luôn là đêm dài không mộng, ngủ yên ổn tới sáng.

Ngày ấy tỉnh dậy, đầu hắn đau như muốn nứt ra, đưa tay lên sờ thế mà lại sờ ra một tay đầy nước mắt. Cảm xúc trong mơ trở thành sự thực, trái tim như bị xé rách thành nghìn vạn mảnh, giống như đã tan biến theo Thịnh Vũ rồi.

Cuối cùng thì Thịnh Vũ cũng tới gặp hắn, nói với hắn một câu “Tôi yêu cậu”, còn nói cả “Tạm biệt”.

Tám năm trước bọn họ chưa kịp nói lời yêu, cũng chưa kịp nói lời từ biệt, hiện giờ đã vẽ nốt được bức tranh vẫn còn dang dở rồi.

Hắn ngồi dậy, cơ thể lung lay sắp đổ, gần như là không chú ý đến Thành Khoảnh nằm bên cạnh. Giấc mộng này đã chấm dứt tất cả, rõ ràng là một buổi sáng bình thường, nhưng dường như có thứ gì đó đã thay đổi.

Trước khi đẩy cửa phòng ra, Tiêu Cù quay đầu nhìn Thành Khoảnh, trái tim đang đập nhanh chợt bình tĩnh lại, cảm giác buồn bã và mất mát ùn ùn kéo tới.

Loại cảm giác quen thuộc, thân thiết cùng với hoài niệm đã biến mất, thiếu niên đẹp đẽ tinh xảo, làn da tái nhợt đang ngủ trên giường đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một người vừa tầm thường vừa xa lạ.

Tiêu Cù không đánh thức Thành Khoảnh, nhìn quân phục treo một bên, dùng phương thức gần như chạy trốn khỏi biệt thự.

Cả ngày đều cảm thấy không yên lòng, cho đến tận khi quản gia gọi điện tới, thất kinh nói: “Tiêu tiên sinh, cậu Thành xảy ra chuyện rồi!”

Thành Khoảnh rơi vào hôn mê, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Nói đến cũng lạ, bình thường Tiêu Cù vẫn coi Thành Khoảnh là Thịnh Vũ, nhưng giờ phút này lại không còn cảm giác ấy nữa.

Thành Khoảnh không có thân thích, Tiêu Cù chịu mọi chi phí nằm viện. Quản lý Hoa Thập không ngừng cảm ơn, nhưng cái gì Tiêu Cù cũng chưa nói.

Mọi thứ đột nhiên trở lại quỹ đạo lúc trước. Không có Thành Khoảnh, cũng không có Thịnh Vũ, bên cạnh Tiêu Cù chỉ còn lại khung ảnh cũ.

Không còn mơ thấy Thịnh Vũ, nhưng cũng không còn gặp ác mộng nữa.

Nửa năm sau, Thành Khoảnh tỉnh lại, thân thể vô cùng suy yếu, mất toàn bộ ký ức sau lần đánh nhau bị thương nặng.

Tiêu Cù đứng trước mặt Thành Khoảnh, quản lý ôm cậu khóc rống lên, cậu mới dần hiểu ra là mình vừa nhặt lại được một mạng.

Nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt, Tiêu Cù chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng.

Quản lý ở bên cạnh nhắc nhở Thành Khoảnh mấy câu: “Mau gọi Tiêu tiên sinh.”

Thành Khoảnh cái hiểu cái không, mờ mịt gọi một tiếng: “Tiêu, tiêu tiên sinh.”

Trong mắt Tiêu Cù một mảnh tối tăm: “Dưỡng thương cho tốt, cần cái gì cứ tìm tôi.”

Người tìm được đường sống trong chỗ chết luôn cực kỳ quý trọng mạng sống của mình, dường như ngoài việc sống chết ra thì tất cả những chuyện còn lại đều là chuyện nhỏ. Thành Khoảnh nghe được từ chỗ quản lý, mình phản kháng khách nên bị đánh tới mức bị thương nặng, ngay cả bác sĩ cũng lắc đầu bảo không cứu chữa được nữa. Sau đó bản thân tỉnh lại một cách thần kỳ, còn chủ động đi theo Tiêu tiên sinh, sau nữa lại được chẩn đoán là mắc hội chứng sau chăm sóc đặc biệt mà hôn mê, trở thành người thực vật, đến tận bây giờ tỉnh lại được, có thể nói là kỳ tích lần thứ hai.

Những chuyện này xảy ra trên người mình, Thành Khoảnh lại cảm thấy giống như đang nghe chuyện của người khác, ngồi ở đầu giường ngẫm lại mọi việc rất lâu.

So với cái chết, chuyện được Tiêu tiên sinh bao dưỡng dường như chỉ là chuyện nhỏ. Cậu ngồi ôm đầu gối, cảm thấy may mắn vì mình còn có thể sống tiếp.

Nhưng vị Tiêu tiên sinh này lại gần như chưa từng tới thăm cậu.

Lúc sắp xuất viện, Thành Khoảnh đã nghiêm túc tự hỏi một vấn đề: Tương lai nên tiếp tục ở cạnh Tiêu tiên sinh làm chim hoàng yến hay là nên đi trên đường đời bằng phẳng của riêng mình?

Người thân duy nhất đã mắc bệnh qua đời, hai mươi hai năm qua cậu chưa từng sống vì bản thân, hiện giờ chỉ còn một thân một mình, nếu cởi bỏ được xiềng xích, có lẽ cậu sẽ được sống cuộc sống của chính mình.

Chỉ là, không biết thái độ của Tiêu tiên sinh thế nào.

Cậu không có tiền, không thể trả nổi chi phí trị liệu đắt đỏ, nếu không có Tiêu tiên sinh, “kỳ tích” trong lời quản lý hẳn là sẽ không xảy ra.

Ngày Thành Khoảnh xuất viện, Tiêu Cù bớt chút thời gian trở về biệt thự, cũng không cảm thấy bất ngờ khi Thành Khoảnh chào tạm biệt mình.

Hoặc là nói, hắn vốn đã vô hỉ vô bi như vậy, không bất ngờ nào có thể đả động trái tim hắn.

Thành Khoảnh nói, muốn tiếp tục hoàn thành việc học còn dở dang. Tiêu Cù gật đầu, đưa cho Thành Khoảnh một tấm thẻ. Thành Khoảnh không muốn nhận, hắn trầm giọng nói: “Cầm lấy đi.”

Sau đó xoay người rời khỏi, không nói thêm lời gì nữa.

Thời niên thiếu Tiêu Cù ôn hòa thiện ngôn, mấy năm nay tính cách dần biến thành kiệm lời ít nói. Chuyện nửa năm trước vô tình trêu chọc Thành Khoảnh, có khi lại bị Thành Khoảnh chọc cười dường như đã là chuyện của đời trước.

Khi ấy hắn tìm được bóng dáng Thịnh Vũ trên người Thành Khoảnh, hiện giờ nửa phần hơi thở quen thuộc cũng không thấy đâu.

Nhưng Tiêu Cù cũng không muốn bạc đãi đứa trẻ kia, dù sao thì Thành Khoảnh cũng là nơi hắn đắm chìm vào ảo giác ngắn ngủi.

Tiền bạc và địa vị cái nào hắn cũng có thể cho, duy chỉ có trái tim là không thể, nhìn Thành Khoảnh thêm một ánh mắt cũng không cần.

Như vậy mới là tốt nhất.

Sau Tết âm lịch, trợ lý thông báo với Tiêu Cù là Thành Khoảnh ra nước ngoài du học, nếu thuận lợi thì có lẽ sau này sẽ không trở về nữa.

Tiêu Cù đã sắp quên cái tên này rồi.

Trợ lý lại hỏi: “Năm nay có cần đặt trước vé máy bay và nơi nghỉ lại không ạ?”

Tiêu Cù nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, kiệm lời như vàng: “Đặt.”

Thịnh Vũ hi sinh vào cuối đông đầu xuân, tới lúc thời tiết ấm lên thì rốt cuộc người lại không trở về được nữa.

Sau khi thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, cuối đông năm nào hắn cũng lên huyện thành nhỏ nơi Thịnh Vũ đóng quân ở một thời gian.

Thật ra huyện nhỏ này còn cách nơi Thịnh Vũ đóng quân một khoảng khá xa, nhưng hắn không thể nào tới gần hơn nữa được.

Nghĩ tới đây là nơi Thịnh Vũ từng sống từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi hai tuổi, trái tim Tiêu Cù lại bình tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng.

Cây cối đâm chồi, hoa dại nở rộ khắp vùng đồi núi bạt ngàn, trong không khí còn phảng phất hương bùn đất ẩm ướt.

Tiêu Cù nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy nụ cười vênh váo lên mặt như lưu manh của Thịnh Vũ, chắc hẳn trong bộ đội đặc chủng cậu cũng là nhân vật nổi bật số một số hai.

Gió xuân lướt nhẹ qua gò má, khẽ khàng vô cùng, giống như một nụ hôn ngây ngô vụng về. Tiêu Cù đột nhiên nhớ lại thời niên thiếu mình hôn trộm Thịnh Vũ.

Trong mộng đêm ấy, Thịnh Vũ cũng hôn hắn như thế, người vừa nóng nảy vừa kiên cường như Thịnh Vũ lại hôn hắn dịu dàng đến vậy.

Lúc trở lại Hi Thành, thời tiết đẹp không một gợn mây. Tiêu Cù mang về rất nhiều đặc sản, đa phần là chia hết cho quản lý và trợ lý, chỉ giữ lại cho mình một phần rất ít.

Xa cách mấy ngày, bàn làm việc, sofa, giá sách, máy tính trong văn phòng đều không dính một hạt bụi, có thể nhìn ra được là ngày nào cũng có người đến quét tước. Duy độc khung ảnh trên bàn đã bám một lớp bụi hơi mỏng, Tiêu Cù nhìn ngắm hồi lâu rồi cầm nó lên, lấy khăn vải lau sạch.

Ai cũng biết quy định của hắn, chính là không thể chạm vào khung ảnh này.

Lau sạch lớp bụi, Tiêu Cù cẩn thận nhìn người trong khung ảnh, ánh mắt dịu dàng mà sâu lắng, giống như muốn in hình ảnh người ấy vào tận đáy lòng.

Quên mất là nhiều năm trước kia, trái tim hắn đã sớm in hình ảnh người này vào trong tim rồi.

Gió dịu dàng lướt qua rèm cửa sổ, Tiêu Cù dựa vào thành ghế, nhắm mắt đặt khung ảnh lên vị trí trái tim.

“Thịnh Vũ.”

Tiêu Cù nhẹ giọng gọi.

Căn phòng yên ắng chỉ có tiếng gió.

“Cậu đã từng trở về, có phải hay không?”

~Hoàn chính văn~

– ——–

* Cụm từ gốc là 重症预后综合征, mình có đi hỏi thử và có bạn trả lời đây là hội chứng sau chăm sóc đặc biệt (PICS)

Hội chứng sau chăm sóc đặc biệt (PICS) đề cập đến một bệnh nhân mới bị hoặc bị trầm trọng hơn tình trạng suy giảm thể chất, nhận thức hoặc tinh thần sau khi bị mắc một bệnh hiểm nghèo hoặc sau khi được chăm sóc đặc biệt. Tình trạng suy giảm này tiếp tục kéo dài sau sau thời gian nằm điều trị tại đơn vị chăm sóc đặc biệt (ICU) trong khoảng thời gian từ 5 đến 15 năm. Các yếu tố nguy cơ chính đối với sự phát triển của PICS là hội chứng suy hô hấp cấp tính (ARDS), nhiễm trùng huyết, hôn mê, thở máy kéo dài và suy đa cơ quan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.