Hậu huyệt Thành Khoảnh mềm mại ấm áp đã được bôi trơn và khuếch trương sẵn. Dầu bôi trơn còn thừa chảy ra từ miệng huyệt, dần dần theo bắp đùi chảy xuống, dính dấp tê ngứa đến tận xương tủy.
Nửa người trên của Thành Khoảnh vẫn chỉnh tề, nửa người dưới lại không mảnh vải che thân, hai chân tách ra quỳ ở đuôi giường, giữa hai kẽ mông ánh lên vệt nước lóng lánh.
Tư thế này Thành Khoảnh đã luyện tập rất nhiều, bôi trơn cũng đã thử đi thử lại rất nhiều lần rồi. Nhưng hiện giờ cảm nhận được ánh mắt của người nọ vẫn run rẩy cả người.
Từ trước đến giờ Thành Khoảnh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ dùng tư thế gần như dâng hiến này để đối diện với một người đàn ông khác, càng đừng nói đến việc dùng thuốc bôi trơn vẽ loạn nơi riêng tư của mình, không biết xấu hổ dùng ngón tay đâm ra rút vào huyệt thịt của mình.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện cậu sẽ làm.
Cũng may thân thể này dường như sinh ra để thừa hoan, làn da bóng loáng trắng ngần không tì vết, ngay cả miệng vết thương cũng khôi phục rất tốt, gần như có thể xem nhẹ không tính đến.
Tốt hơn bản thân mình trước kia…
Thành Khoảnh cúi đầu, khóe miệng hơi giương lên, rõ ràng là cười khổ nhưng lại mang theo vài phần thư thái.
Lúc cánh mông bị giữ lấy, Thành Khoảnh vô thức cứng người, cổ ngẩng cao lên, hít vào một hơi cực nhẹ.
Tay của Tiêu Cù được chăm sóc rất tốt, một vết chai nhỏ cũng không có, lấy tư thế chi phối, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay để đỡ thắt lưng Thành Khoảnh. Sau một hồi thất thần ngắn ngủi, Thành Khoảnh vùi mặt vào gối, hai chân tự giác mở rộng, toàn bộ huyệt thịt non mềm bao lấy đầu ngón tay Tiêu Cù.
Cậu không biết người phía sau dùng ánh mắt gì để nhìn mình.
Tiêu Cù rũ mi, thần sắc ngay cả men rượu cũng không khơi dậy được tình dục giờ phút này trở nên kịch liệt.
Nhưng Tiêu Cù lại rõ ràng, người đang nằm trên giường thực sự có thể gợi lên tình dục trong hắn.
Có lẽ là vì ánh mắt, có lẽ là vì một thân quân phục này. Truyện Full
Dục vọng ở bụng dưới đang đấu đá lung tung, dương v*t đã phát tiết xong một lần vừa được an ủi, chỉ là nhìn người trước mắt mở ra hai chân khuếch trương lại trở nên cương cứng.
Tiêu Cù cười lạnh lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên vai Thành Khoảnh, phảng phất như xuyên qua tấm lưng đơn bạc này nhìn ra bóng hình của một người khác.
Quá gầy.
Gầy đến mức không xứng với một thân quân phục này.
Làn da quá trắng, không mảy may có chút bóng dáng nào của người kia.
Cũng đúng, người kia từ nhỏ đã kiêu ngạo chưa từng nhận thua, làm gì có chuyện quỳ gối trước mặt mình dâng cơ thể lên như thế này chứ?
Thôi.
Tiêu Cù hơi nheo mắt lại, không nhẹ không nặng tách mông của Thành Khoảnh ra, tức giận đẩy dương v*t của mình vào.
Người dưới thân hơi run rẩy, mông kẹp rất chặt, đùi và đầu gối dường như không chống đỡ được cơ thể.
Điều này làm Tiêu Cù cảm thấy không vui, thậm chí còn có chút mất hứng.
Người đưa đến trước mặt hắn đều được dạy dỗ cẩn thận tỉ mỉ, cho dù chưa có kinh nghiệm cũng sẽ không căng thẳng đến mức này.
Tiêu Cù cũng không có hứng dạy người ta phải hầu hạ thế nào.
“Thả lỏng.” Tiêu Cù giơ tay, vỗ lên mông phải của Thành Khoảnh.
Một cái tát này dùng năm phần lực, không nặng nhưng thanh âm cũng đủ vang dội.
Làn da Thành Khoảnh rất trắng, mới tát một cái đã để lại một mảng đỏ ửng.
“Vâng.” Thành Khoảnh thở gấp, giọng nói cũng phát run: “Vâng, Tiêu tiên sinh.”
Tiêu Cù hơi nhíu mày, tiếng thở gấp của Thành Khoảnh như một liều xuân dược làm cả người hắn như bị châm lửa, truyền vào tận máu thịt.
Hắn không nhịn được nữa.
Căn phòng rộng rãi mà hoa lệ giờ phút này chỉ còn tiếng tàn sát bừa bãi và tiếng thân thể va chạm vào nhau.
Khoảnh khắc xâm nhập vào nơi mềm mại chặt chẽ kia, Tiêu Cù không tự trói buộc chính mình nữa, dương v*t mạnh mẽ tiến vào, nghiền ép qua da thịt non mịn, đâm thẳng vào nơi sâu nhất.
Thân thể này có lẽ đã sớm bị người chiếm hữu, nhưng Thành Khoảnh thì không. Cậu đã học cách làm thế nào để bôi trơn, thậm chí còn dùng thử dương v*t giả, nhưng chưa bao giờ bị người thực sự tiến vào.
Đau đớn như muốn xé rách thân thể làm Thành Khoảnh toát mồ hôi lạnh, từng tấc da tấc thịt trên người căng chặt, tựa như giây tiếp theo sẽ có cái gì đó trong thân thể nổ tung.
Không phải là không thể chịu đựng loại đau đớn này, thực tế thì đau đớn ác liệt hơn cậu cũng đã được trải nghiệm rồi. Nhưng tưởng tượng người mang đến đau đớn này cho mình là Tiêu Cù, dùng phương thức này làm mình đau, Thành Khoảnh càng khó khống chế được thân thể run rẩy, trái tim trong lồng ngực như sắp nhảy ra.
Đau đớn làm cả cơ thể cậu được lấp đầy.
Là yêu thích, là thỏa mãn, là khát khao.
Thành Khoảnh không muốn mình để lại bất kì tiếc nuối nào nữa.
Sau cơn đau dài đằng đẵng là cảm giác thoải mái từng chút một được đánh thức.
Trên phương diện giường chiếu, Tiêu Cù giống như trời sinh làm người chi phối, ở trong cơ thể Thành Khoảnh không kiêng nể gì mà tiến công, mãnh liệt lại thần tốc. Mồ hôi tràn ngập hormone từ cổ từ ngực chảy xuống, lặng lẽ thấm vào quân phục của Thành Khoảnh.
Đơn phương phát tiết thế mà Thành Khoảnh cũng cảm nhận được khoái cảm khó có thể hình dung.
Điểm mẫn cảm bị va chạm, bị chinh phục, Thành Khoảnh mở to mắt, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống.
Hai viên tinh hoàn va đập vào cánh mông tạo nên âm thanh tình sắc vô cùng, dương v*t ra vào giữa hai đùi mê hoặc đến cực điểm. Cảm quan của Thành Khoảnh chợt trở nên rõ ràng, mỗi tiếng va chạm cùng với tiến quân thần tốc nghe vào tai cậu giống như có một đôi tay vô hình gắt gao nắm chặt trái tim.
Khoái cảm như dây leo điên cuồng xuất hiện, chồng chất lên nhau vây kín cơ thể, quấn chặt lấy người cậu.
Thành Khoảnh sắp không chịu nổi nữa.
“Ưm…” Thành Khoảnh muốn gọi một tiếng, yết hầu lại như không thể phát ra âm điệu. Mồ hôi trên người đã thấm ướt quân phục, cậu nhỏ giọng hô “Đừng, đừng mà, Tiêu Cù, đừng”, người phía sau nghe thấy càng làm càng mãnh liệt.
Tiêu Cù không chạm vào dương v*t của Thành Khoảnh, nơi đó đã bị dục vọng làm cho sưng lên cương cứng.
So với tự mình thủ dâm còn cao trào hơn.
Theo động tác đâm ra rút vào của Tiêu Cù, nơi ấy rũ trong không khí nhẹ nhàng run rẩy, dần dần có chất lỏng trong suốt chảy ra, từng đường nối tiếp từng đường.
Đột nhiên Tiêu Cù thả chậm tốc độ, Thành Khoảnh còn tưởng mình đã tránh được một kiếp, đang muốn điều chỉnh lại tư thế lấy đầu gối chống đỡ thì bị Tiêu Cù ôm lấy thắt lưng.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc Thành Khoảnh trống rỗng, môi hết mở ra lại khép vào, yết hầu như một động cơ mini, run rẩy kêu ong ong.
“Muốn bắn rồi?” Giọng của Tiêu Cù vẫn lạnh như trước.
Thành Khoảnh không nói lên lời, nhưng phản ứng của cơ thể đã trả lời tất cả.
Cậu cắn chặt răng, theo bản năng muốn nhéo nhéo thắt lưng tê dại, Tiêu Cù lại bỗng nhiên dùng lực rất lớn, nghiền thẳng tới điểm mẫn cảm của Thành Khoảnh.
Con ngươi Thành Khoảnh co rút, cơ thể giống như bị thiêu cháy khó có thể thừa nhận.
Tiêu Cù chịch cậu, đâm vào nơi yếu ớt nhất, nơi không thể chống đỡ nhất trong cơ thể cậu. Khoái cảm đã sớm đẩy lùi đau đớn, huyệt khẩu theo động tác của Tiêu Cù cảm nhận được như thủy triều xâm nhập toàn thân, một tia lý trí còn sót lại cũng bị thiêu đốt sạch sẽ không còn chút gì.
Thành Khoảnh bị Tiêu Cù làm đến bắn tinh. Tinh dịch ở giữa hai chân, ở bụng dưới, rơi xuống lông mao rậm rạp. dương v*t run run, thậm chí còn chảy ra một ít dịch thể trong suốt.
Thành Khoảnh không dám nhìn nữa, vừa nhắm mắt thì cảm giác hít thở không thông đã đánh úp tới.
Thế mà Tiêu Cù lại đổi tư thế, lật người cậu lại.
Thành Khoảnh mở to hai mắt, vừa kinh hoảng vừa tham lam nhìn vào mắt Tiêu Cù. Tiêu Cù lại phảng phất như không có cảm xúc gì, dễ dàng gác hai đùi cậu lên trước ngực, sau đó cởi từng nút áo của quân phục xuống.
Bên trong không còn vật gì ngăn trở, lồng ngực trần trụi và nhũ tiêm cứng rắn phô ra trong tầm mắt.
Đây là tư thế khuất nhục nhất, khuất nhục nhưng lại khơi dậy khoái cảm cực hạn.
dương v*t Thành Khoảnh vẫn vương một ít dịch thể mà cương cứng trong không trung, lắc lư lay động vẩy ra hết xung quanh.
Ánh mắt Tiêu Cù vẫn không có chút độ ấm, giống như chỉ vì quân phục mà trở nên mê mẩn. Thành Khoảnh chớp mắt nhìn hắn, nhìn hắn cường thế xâm nhập vào cơ thể mình, nhìn hắn nhíu chặt mày bắn tinh dịch vào trong cơ thể mình.
Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, cậu cũng không biết là nước mắt làm nhòe đi hay là ý thức rơi vào khoảng không.