Sai Phi Dụ Tình

Chương 36: Thoát hiểm



Màn đêm chậm rãi phủ xuống, không trăng, một vì sao cũng không có, bốn phía đen như mực, chỉ có một ngọn đèn mơ hồ từ ngôi nhà bên đường.

Lưu Sương nhìn qua màn xe, thấy một thân ảnh cứng cỏi trầm mặc, như tảng đá đứng cạnh xe. Hắn mặc áo choàng đen, có thể thấy lờ mờ mấy sợi tóc màu đỏ chìa ra khỏi áo choàng.

Là dược xoa! Lưu Sương chưa bao giờ biết dược xoa cũng có võ công?

Hồng Ngẫu nhìn thấy dược xoa, trong lòng buông lỏng. Mặc dù Đoạn công tử phái nàng bảo vệ tiểu thư, nhưng, Hồng Ngẫu vẫn biết, kỳ thật bằng vào với công phu mèo cào của nàng, công tử làm sao yên tâm cho được. Khẳng định còn có người đang âm thầm bảo vệ tiểu thư, chỉ có điều người nọ chưa bao giờ lộ diện, Hồng Ngẫu còn tưởng là hắn không tồn tại. Không ngờ tối nay, Xích Phượng lại khiến người đấy lộ diện, mà người nọ, lại là dược xoa. Mà võ công của dược xoa , lại lợi hại không ngờ.

Xích Phượng ổn định thân hình, ngưng thần nhìn lại, bên cạnh thùng xe, một người đứng đó sừng sững. Trong tay cầm binh khí, không phải đao không phải kiếm, là thứ binh khí nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Tóc của hắn, lại còn là màu đỏ .

Mặt Xích Phượng đã mơ hồ biến sắc, một kích vừa rồi, Xích Phượng biết công lực người này so với mình không hề thua kém. Chẳng qua chỉ là một Vương phi nho nhỏ, sao lại xuất hiện nhiều cao thủ đến vậy? Trong ấn tượng của Xích Phượng , thị vệ của Vương gia chẳng qua chỉ là đồ trưng bày cho có.

Xích Phượng đảo mắt, thấy xa phu vừa bị thương đứng bên trái xe, kẻ tóc đỏ đứng bên phải xe.

“Hồng mao quỷ, hãy xưng tên ra, cô nãi nãi không muốn giết kẻ vô danh.” Xích Phượng cười khanh khách nói, nhưng đã có chút run rẩy trong tiếng cười.

Dược xoa vốn không phải người nói nhiều, lúc này cũng không thèm đáp lời, không tấn công Xích Phượng, chỉ đứng bên cạnh thùng xe, lạnh lùng nhìn chăm chú Xích Phượng, đôi mắt lóe sáng trong màn đêm.

Xích Phượng cười khan hai tiếng, xem tình hình hôm nay khó có thể đắc thủ, định thừa cơ bỏ chạy.

Trong bóng tối đột nhiên thổi tới một cơn gió, một người nhảy ra từ bóng đêm, Xích Phượng cảm nhận được khí tức cao ngạo lạnh lẽo, không nhịn được cười khanh khách.

Là Mặc Long.

Mọi sát thủ của Thu Thủy Cung đều biết, Xích Phượng chưa bao giờ cần người khác tương trợ. Kỳ thật, không phải là vì nàng không thích, mà là nàng không cần. Nhưng mà, tối nay, nàng đang cần , nên vì thế, nàng rất hoan nghênh Mặc Long xuất hiện.

Mặc Long nhẹ nhàng đứng một bên, hắc y tung bay, trên mặt cũng che bằng một cái khăn đen.

Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú Xích Phượng nói: “Muốn trợ giúp sao?” Ngữ khí nhẹ nhàng lãnh đạm , hình như chỉ cần Xích Phượng khẽ lắc đầu, hắn sẽ tùy thời biến mất.

Xích Phượng cắn răng, tự trách mình tự tin quá mức, vì thế nàng không che mặt. Nếu nhiệm vụ thất bại, nàng khó có thể tưởng tượng ra cung chủ sẽ trừng phạt nàng như thế nào. Cho nên, không thể không gật đầu.

Mặc Long chứng kiến nàng gật đầu, thả người nhảy tới, đến trước mặt dược xoa. Dược xoa nhanh chóng giơ tay đỡ chiêu, hai người bắt đầu giao chiến.

Xích Phượng cười duyên đi đến thùng xe, đưa kiếm lướt qua, màn xe bị chém thành mảnh nhỏ, rơi xuống lả tả. Trong xe rất tối, không nhìn rõ cái gì, Xích Phượng đâm tới một kiếm, nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, Trương Tá đã chặn kiếm lại.

Xích Phượng hiển nhiên không ngờ được, kẻ đã bị trọng thương là Trương Tá, còn có khí lực ngăn cản nàng, nhất thời có chút tức giận, hung hăng đá hắn lăn xuống đất. Dí kiếm vào cổ họng hắn, nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không biết tốt xấu!”

Trương Tá mất máu quá nhiều, lúc này, không còn khí lực đánh trả. Chắn hẳn sắp mất mạng rồi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Trong xe chợt truyền ra thanh âm thanh nhã của nữ nhân: “Hạ thủ lưu tình, ngươi không phải muốn mạng của ta sao, muốn thì lấy đi, việc gì phải làm khó người vô tội!”

Tiếng nói vừa dứt, một nữ tử chậm rãi đi ra, lúc này, mặt trăng bắt đầu vén mây xuất hiện. Nhờ ánh trăng, Xích Phượng thấy gương mặt trắng nõn của nàng kia, mặc dù không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng lại có sự thu hút rất riêng. Mặc dù đáy mắt nàng có chút sợ hãi, nhưng thần sắc vẫn trấn tĩnh. Đi sau nàng là một tiểu nha hoàn.

Nàng đi thẳng đến bên Trương Tá, tay đẩy mũi kiếm của Xích Phượng ra. Sau đó cũng không nhìn đến Xích Phượng, chỉ chăm chú mở vạt áo Trương Tá, lấy ra một lọ thuốc từ trong người, nhẹ nhàng rắc thuốc lên vết thương. Sau đó, lại xé tay áo băng vết thương của Trương Tá.

“Vương phi! Mau chạy đi, đừng để ý tới thuộc hạ!” Trương Tá khiếp sợ nói, giãy dụa muốn đứng lên.

Lưu Sương ấn hắn xuống, thản nhiên nói: “Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương quá nặng, nếu còn di chuyển sẽ không toàn mạng!”

Có lẽ là có chút khiếp sợ, Xích Phượng nhất thời không ra tay, tò mò nhìn Lưu Sương không coi ai ra gì rịt thuốc cho thuộc hạ. Một Vương phi lại không để ý sinh tử đắp thuốc cho kẻ khác, thật là khó tin.

Dược xoa chứng kiến Lưu Sương đi ra, trong lòng quýnh lên, muốn thoát khỏi Mặc Long, nhảy tới chỗ Lưu Sương. Nhưng, Mặc Long võ công tương đương hắn, nhất thời hắn không thể thoát khỏi. Mặc Long đột nhiên lên tiếng nói với Xích Phượng: “Còn chưa động thủ!”

Xích Phượng nghe vậy, tay ngọc duỗi ra, kiếm quang chợt lóe, đâm tới Lưu Sương. Không đề phòng Hồng Ngẫu cũng đâm về phía mình, lắc mình né qua, đang muốn đại khai sát giới, đâm chết kẻ cản đường này.

Lưu Sương thản nhiên đứng lên, nói: “Dừng tay, thứ ngươi muốn chỉ là mạng của ta, không phải sao?”

Xích Phượng híp mắt lại, cảm thấy rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nữ tử không sợ chết, cười duyên một tiếng, dùng tay tóm lấy tay áo Lưu Sương, kéo Lưu Sương lại, thở dài nói: “Nữ tử như ngươi, bản thân ta không đành lòng giết, chỉ có thể trách ngươi mạng khổ, đắc tội với người không nên đắc tội, xuống âm phủ rồi, chớ trách Xích Phượng ta nhẫn tâm.” Dứt lời, đưa kiếm đến.

Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, có chất lỏng ấm áp bắn tung tóe lên vạt áo Lưu Sương. Sau đó, thêm một tiếng xoảng, bảo kiếm đã rơi xuống đất.

Nàng đã chết sao? Lưu Sương nghĩ thầm, tại vì sao không cảm thấy đau đớn.

Lưu Sương chậm rãi mở hai mắt, đập vào mắt nàng, là mặt Xích Phượng, vạn phần kinh ngạc, dường như không thể tin được. Đôi mắt Xích Phượng nhìn cánh tay của chính mình, một tay của Xích Phượng đã bị phế.

Cánh tay vẫn đang lủng lẳng. Toàn thân Xích Phượng dính đầy máu.

“Hả!” Tựa hồ đến tận lúc này, Xích Phượng mới phản ứng được, kêu sợ hãi một tiếng. Nếu là bị thương, dù có bị thương nặng đến đâu, nàng cũng không sợ, nhưng mà, không có tay, nàng còn sống làm cái gì?

Một tay đẩy Lưu Sương ra, Xích Phượng lao tới kẻ đã chặt tay nàng.

Là ai? Phế đi tay của nàng?

Lưu Sương kinh hoàng quay đầu nhìn lại, dưới bóng cây hòe, một nam tử tuấn tú xuất trần. Tóc đen rối bời, bộ quần áo trắng mặc vội, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như sương sớm, ánh mắt mang hàn quang, lãnh tuyệt mà nghiêm túc.

Mặc Long đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trực giác nói cho hắn, người này, tuyệt đối không đơn giản, nếu không, không có khả năng từ khoảng cách xa đến vậy, một chiêu đã phế đi cánh tay của Xích Phượng.

Hắn đột nhiên phi thân nhảy lên, ném ra một viên yên vụ đạn, khói mù đầy đường. Hắn túm lấy cánh tay Xích Phượng, mượn cơ hội bỏ chạy.

Trong đám khói mù, Lưu Sương cảm thấy mình bị một người ôm vào trong lòng, đi đến xe ngựa. Mặc dù không thấy rõ, nhưng nàng ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.