Nhân lúc tất cả mọi người đến Nga, Y Nhược dự định sẽ tổ chức vũ hội vào ngày kia. Tất cả mọi người đều tập trung chuẩn bị vào ban ngày. Tiệc sẽ bắt đầu vào 7h tối nay, tổ chức cạnh hồ bơi. Những món ăn dành cho tối nay đa phần đều là đồ ngọt. Những người giúp việc tập trung làm thức ăn. Bảo Bảo, Hân Hân và Hạ Dĩnh thì làm bánh nướng. Theo yêu cầu là làm 300 cái bánh nướng. Hạ Dĩnh bỏ bánh vào lò nướng rồi quay sang bàn cùng nhào bột. Hân Hân đột nhiên nảy ra ý định liền quết bột mịn vào ngón tay, bôi lên má Hạ Dĩnh. Hạ Dĩnh giật mình lấy tay lau đi, quết bột lên ngón khác bôi lên mặt Hân Hân, cười nói:
“Đáng đời nhé, phá mình hả?”
Hân Hân vốc bột lên ném vào mặt Bảo Bảo, Bảo Bảo ngay lập tức “đáp lễ”. Chỉ một thoáng sau cả căn bếp đều vương vãi đầy bột. Những cô gái đang làm bánh cũng nhập hội. Ai nấy mặt mũi đều lấm lem bột trắng, nhìn nhau qua lại cười vang. Y Nhược từ bên ngoài đi vào ngơ ngác nhìn mọi thứ diễn ra rồi lao vào cuống cuồng chơi. Đây là một trong những lí do đừng bao giờ để hội bạn gái làm bánh với nhau, sẽ là huỷ diệt.
Hơn 4h chiều tất cả mọi thứ đều hoàn thiện. Hân Hân liền kéo Hạ Dĩnh và Bảo Bảo lên phòng. Cô lôi ra trong tủ ba chiếc váy lấp lánh rất đẹp. Hạ Dĩnh ngạc nhiên thốt lên:
“Mình chưa bao giờ thấy chiếc váy nào đẹp thế này!”
Hân Hân đưa cho Hạ Dĩnh chiếc váy màu hồng phấn rồi nói:
“Tớ định mua cho cậu nhưng không biết cậu thích màu gì nên mình mua tất cả, cậu thích màu nào lấy màu đấy nhé.”
Nói rồi Hân Hân lấy trong túi ra một chiếc váy màu be, vải trơn bóng đưa cho Bảo Bảo:
“Cậu thích váy bó đúng không?”
“Không cần đâu. Chắc là đắt lắm.” – Bảo Bảo vừa nói vừa nhìn chiếc váy cổ ren ôm sát nói.
“Chị Âu cùng tớ đã mua tất cả, không đắt đâu.” – Hân Hân dúi vào tay Bảo Bảo chiếc váy.
“Cảm ơn cậu.”- Cô nhìn chiếc váy nói, trong long xúc động. Từ trước giờ cô chưa từng tặng thứ gì cho Hân Hân. Đột nhiên cô nhớ đến chiếc kẹp tóc lúc trước Tiêu Mặc mua tặng sau ngày đi In-đô-nê-xi-a. Chiếc kẹp ấy bị cô bỏ quên ở nhà mất rồi.
Màn đêm buông xuống, âm nhạc balad nhẹ nhàng trôi. Bên bờ hồ ánh điện lấp lánh, nhiều vị khách đã đến. Bàn ghế mảnh dài được xếp rộng rãi, khoảng đất rộng đủ để tiệc khiêu vũ diễn ra. Bánh ngọt, trái cây và rượu bày biện lên bàn, màu rượu xanh đỏ bắt mắt. Người ra vào chủ yếu là bạn bè của Y Nhược ở Nga, những người ngoại quốc ăn mặc sang trọng, họ rất cao và quý phái.
Y Nhược lo lắng đi qua đi lại, nghệ sĩ dương cầm đến bây giờ vẫn chưa tới. Bảo Bảo trông thấy chị lo lắng nên hỏi:
“Sao thế ạ?”
“Người chơi dương cầm vẫn chưa đến.”
“Em chơi được.”
Y Nhược thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu. Cô đi xuống bếp liền bắt gặp Hạ Dĩnh đang cùng chuẩn bị thức ăn vào đĩa. Vừa nhìn thấy Bảo Bảo mặc chiếc váy Hân Hân liền thốt lên:
“Đẹp quá.”
Bảo Bảo lắc đầu kéo Hạ Dĩnh ra ngoài:
“Đi nào, cậu mặc áo đẹp như vậy sao lại ở đây?”
Hạ Dĩnh đi ra ngoài. Trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười. Chỉ một lớp phấn mỏng cũng đủ làm nổi bật Hạ Dĩnh giữa đám đông.
Bảo Bảo đi đôi giày da trơn bóng, dây mảnh khảnh khoát qua đôi chân mảnh, ánh trắng bạc toả ra trông rất cao quý. Cô búi tóc cao, trước trán tóc lưa thưa bồng bềnh mỏng. Hân Hân từ bên trong đi ra, để tóc xoả trên lưng, mặc một chiếc váy xoè dài chất liệu cứng, trên tay còn nắm theo bóp, hoa văn trên váy là đoá hoa ly nhã nhặn. Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn diện mạo của Hân Hân, đã rất lâu cô ấy chưa mặc đẹp như vậy, cách trang điểm đậm lâu nay cô cũng không còn nhớ nữa. Hân Hân bước tới. Rất nhiều người đàn ông lấn tới xin làm quen Hạ Dĩnh và Hân Hân. Bảo Bảo lánh đi một nơi khác.
Bên ngoài những chiếc xe hơi hàng hiệu đỗ vào sân vườn, những hiệu xe Macerdes Bent, Huyn Dai ngay cả Subaru đời mới nhất màu da cam trang nhã. Những cô bạn diễn viên của Y Nhược cũng đến.
Nghệ sĩ dương cầm chưa tới nên Bảo Bảo tiến lại chỗ cây dương cầm màu trắng, ngồi xuống ghế. Hồi ức duy nhất của cô về dương cầm là trong quá khứ lúc Kỷ Minh Hàn dạy cho cô bài Exodus. Đến tận bây giờ cô vẫn không quên, trong 5 năm qua số bài cô học không ít, duy chỉ có Exodus vẫn không thể đàn nửa bài sau. Cô quyết định đàn bài Aria. Nhạc trầm buồn êm dịu khiến người nghe thoải mái. Hơn 7h, tất cả mọi người đều đã đến. Bạn cũ như Vương Tử Huyền, Khúc Tiếu Ảnh cũng đến. Bảo Bảo ra ngoài lấy mặt nạ đeo vào rồi ra chào hỏi mọi người. Mọi người cũng đeo mặt nạ vào.
David lái xe đưa vợ sắp cưới tiến vào biệt thự. Chiếc ferari màu vàng bắt mắt, cô gái mặc chiếc váy màu trắng tinh khiết bước xuống xe, níu tay David đi vào trong. Hắn quan tâm lấy mặt nạ trắng bạc đeo vào cho cô, bản thân lấy một mặt nạ màu đen bóng đeo cắt dọc khuôn mặt, lộ ra xương hàm góc cạnh. Hắn cởi vest ném vào tay người giữ xe bên cạnh, để sơ mi trắng toát đi vào trong.
Mỗi người đều nắm trên tay ly rượu, Hân Hân đeo mặt nạ đỏ che phần trên khuôn mặt đứng cạnh Hạ Dĩnh đeo một chiếc mặt nạ màu xanh nhạt. Bảo Bảo không dùng mặt nạ có que nắm mà dùng mặt nạ có dây buộc buộc ra sau đầu, nền màu trắng sữa tôn họa tiết gắn pha lê sáng óng ánh, ở cuối mắt gắn lông vũ màu hồng bay bổng. Trông thập toàn thập mỹ.
Cả sân nhốn nháo hẳn lên với sự xuất hiện của David Dennis và vị hôn thê bí ẩn kia. Bảo Bảo yên vị trên ghế đàn tiếp một bài khác, là Je T”anime. Tiếng đàn buồn trong không gian lấp lánh ánh đèn, mặt hồ chốc chốc lại gợn sóng, tất cả mọi người nói chuyện rôm rả rồi nâng cốc. Anh phục vụ mang cho cô một ly vang trắng. Rượu trong veo óng ánh trong tay cô. Đột nhiên một cô gái từ xa lại gần cô. Cô gái ngồi xuống ghế đối diện cô, trên tay cầm một ly vang đỏ. Cô gái tháo mặt nạ xuống, nói:
“Bảo Bảo, là tớ, Eli đây.”
Cô ngước mắt hỏi:
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ được mời mà, tớ quen với chị Y Nhược.”
“Ra là vậy.”
“Mà sao cậu lại ngồi đây đàn, cậu là phóng viên cơ mà? Đừng nói là cậu hành nghề nghệ sĩ dương cầm đấy nhé!”
“Đâu có.”
Hân Hân và Hạ Dĩnh đi tìm cô mới nhìn thấy cô đang chơi đàn, tiến lại gần lôi kéo:
“Ra ngoài với chúng tớ đi.”
Hạ Dĩnh nhìn thấy cô gái đứng cạnh Bảo Bảo liền lên tiếng:
“Đây là…”
“Là Eli, tớ kể với các cậu đó.”
Eli quay nhìn Hạ Dĩnh nói:
“Chào, tớ tên Eli.”
Hạ Dĩnh cười nói:
“Tớ là Hạ Dĩnh, kia là Hân Hân.”
Từ xa có tiếng gọi Eli nên cô đi trước. Hân Hân liền giục Bảo Bảo:
“Ra ngoài với chúng tớ đi.”
“Tớ đàn một bài đã, người Y Nhược mời chưa đến mà.”
Hạ Dĩnh “Hứ ” một tiếng rồi kéo tay Hân Hân:
“Thế là phải nhớ ra cùng chúng tớ đấy!”
“Biết mà!”