Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời

Chương 36: Chuẩn bị lễ cưới (tt)



Ngày đám cưới của Hân Hân cũng đến. Trước đó một ngày Kỷ Minh Hàn lại đi công tác. Tối đó Bảo Bảo cứ lo không biết hắn có về được không, hôm trước cô đã nhắn tin cho hắn biết hắn cũng không trả lời. Cũng tại chứng hay quên của cô nếu không bây giờ sẽ không gấp  gáp như vậy. Cô từ trên ban công nhìn xuống thấy xe hắn đi vào cổng liền mừng rỡ leo sang nhà hắn.

Cô đứng trên ban công chờ hắn ra. Kỷ Minh Hàn mở cửa phòng, nhìn qua cửa kính thấy cô liền đi ra ngoài, lấy theo quà mua ở nước ngoài cho cô. Cô nhìn thấy hắn trở về thì nhẹ nhõm nói:

“May quá, anh về kịp.”

Hắn đưa quà ra cho cô:

“Cho em. Anh đã nói là sẽ về kịp mà!”

Cô giơ đồng hồ lên, nói:

“Gần 1h đêm rồi đó, em lo nhỡ anh không về kịp nên mới phá lệ thức đến giờ này đây.”

Hắn bật cười nhìn cô:

“Sao em trẻ con thế? Yên vị ngủ sớm đi là xong.” – Vừa nói hắn vừa bế cô sang ban công nhà cô. Nhất thời bị hành động của hắn làm choáng ngợp cô không nói được gì, chỉ biết nghe lời đi vào phòng ngủ chốt cửa lại. 

Vân Thuần nghe tiếng động liền chui sang phòng cô. Nhìn thấy hộp mà Bảo Bảo mang vào ngay lập tức mở ra. Nắp hộp hé mở, bên là một chiếc váy trắng hiện ra, cô bé vui vẻ nói:

“Quà của ai vậy ạ?”

Bảo Bảo giật mình chú ý hộp quà trên tay Vân Thuần:

“Là của Minh Hàn.”

Vân Thuần cười gian nói:

“Thôi, thôi, chị mở đi, em không dám xem đâu.”

Nói rồi em quay lại phòng mình, leo lên giường trùm kín chăn, cười to đến mức Bảo Bảo cũng nghe rồi nói:

“Em không thấy nhé, không chạm vào nữa.”

Cô mở hộp ra, bên trong một chiếc váy xinh đẹp. Cô mừng rỡ lấy nó ra khỏi hộp, đem đi thử ngay. Ngắm mình trong gương cô cảm thấy rất ổn, chiếc váy ôm sát cơ thể nhưng rất dễ chịu. Hắn thật là hiểu nếu không mua nhầm váy mặc không dễ chịu thì có kiếp sau cô còn không mặc. Chiếc váy trắng trông rất bồng bềnh, trên ống tay được may bằng vải ren mỏng, cổ áo ngang ngực nhưng phần từ cổ áo đến cổ cô được may che bằng một lớp vải ren trắng hoa văn nhẹ nhàng, vừa kín đáo ẩn hiện trên làm da trắng của cô.

Cô cởi chiếc váy ra, mắc vào tủ quần áo. Lúc dọn hộp quà cô mới nhận ra bên trong còn có một đôi giày và một bức thư. Cô cầm bức thư lên mở ra. Vẫn là nét chữ của hắn, nội dung đơn giản là sáng ngày mai sang nhà hắn rồi cùng đi lễ cưới một thể. Cô hứng khởi đặt báo thức rồi leo lên giường, kéo chăn che kín mặt cười khúc khích. Lát sau cô  nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

— —– 

Tờ mờ sáng An Hạo từ sân bay trở về. Âu Y Nhược đã về trước một ngày còn Huỳnh Hiểu lại muốn ở lại thêm một ngày, cuối cùng anh phải về một mình.

Giữa đường đêm tối mịt, một cô gái ăn mặc lượm thượm bế theo một đứa bé chạy ngang qua xuýt nữa đâm vào xe anh. Lúc đầu hình ảnh ấy khiến anh cứ lien tưởng tới những thú ma quái trên đường nhưng sau khi nihnf kĩ lại anh mới nhận ra người trước mặt rõ là một cô gái. Anh dừng xe, cô gái vỗ vào cửa kính kêu cứu:

“Xin anh, cứu tôi, họ muốn giết tôi.”

Anh nhìn kĩ sau lưng cô, đám người dữ tợn đang tung hô kéo về phía cô. Anh mở cửa xe cho cô đi vào, nhanh chóng phóng xe. Bọn người kia ú ớ chạy theo nhưng dần bỏ cuộc không đuổi theo nữa.

Cô gái dỗ đứa bé trong tay nín khóc rồi nói:

“Cảm ơn anh.”  

Nhìn thấy đứa bé trên tay cô anh không khỏi bất ngờ. Rốt cuộc đứa bé này là ai. Thấy anh im lặng nhìn con mình, Hạ Dĩnh thầm đoán anh đang định hỏi gì. Cô vỗ vỗ lưng đứa bé, quay sang phía anh cất giọng:

“Là con em.”

Anh gật đầu, là chuyện riêng của cô anh tất nhiên không muốn tìm hiểu sâu, chỉ là muốn biết tại sao tờ mờ sáng cô lại bị đuổi ra tận giữa đường như vậy. Vừa quay về phía cô anh mới nhận ra cô và đứa bé ngủ gật, dựa đầu vào thành ghế ngủ say. 

Anh mở điện thoại gọi cho Bảo Bảo. Trong phòng cô vẫn sáng đèn ngủ, tiếng chuông điện thoại làm cô thức giấc. 

“Anh Hạo ơi là anh Hạo, anh biết bây giờ là mấy giờ không ạ?” 

Anh đưa tay lên xem đồng hồ, nghiêm túc nói:

“Hơn 5h sáng rồi.”

Cô mắt nhắm mắt mở trả lời:

“Em còn tới 30″ để ngủ nữa mà!”

“Hạ Dĩnh đang đi cùng anh.”

Cô nghe anh nhắc tới Hạ Dĩnh ngay lập tức ngồi dậy, hốt hoảng nói:

“Hạ Dĩnh ư? Sao cậu ấy lại đi cùng anh? Cho em nói chuyện với cậu ấy.”

“Em ấy ngủ rồi. Anh đưa em ấy về nhà, em lo chăm sóc cho con em ấy.”

“Vâng, anh mau đưa cậu ấy về đi ạ.”

Điện thoại chỉ vọng lại tiếng tút tút, cô lo lắng đi vệ sinh cá nhân. Cô đứng trước gương rửa mặt, nhanh chóng xuống lầu nấu đồ ăn sáng.

Gần sáng, An Hạo lái xe vào nhà. Bảo Bảo mở cửa chạy ra sân. Trong nhà chỉ còn mỗi mình Vân Thuần đang ngủ say. Dì An và Bác An đã đi về Sơn Đông thăm  họ hàng, chắc cũng tới ba bốn ngày liền mới về tới nhà.

An Hạo mở cửa xe, im lặng đi vào nhà. Bảo Bảo đánh thức Hạ Dĩnh dậy, nhanh chóng đưa cô ấy vào nhà. 

Hạ Dĩnh đi vào nhà cùng Bảo Bảo, cô bất ngờ nhìn xung quanh:

“Là nhà cậu sao?”

Bảo Bảo gật đầu, đi vào bếp mang một bát cháo ra cho Hạ Dĩnh, lo lắng nói:

“Chuyện gì vậy hả? Sao cậu lại đi cùng anh trai mình?”

Nói rồi cô ngồi xuống cạnh Hạ Dĩnh, bế giúp đứa bé. Hạ Dĩnh sắc mặt xanh xao, cầm thìa lên, mỗi khi ai đó nhắc đến chuyện này thì trong lòng cô lại dấy lên lo sợ. Lát sau Hạ Dĩnh mới cất lời:

“La Vương đuổi theo mình.”

Cô nhìn đứa bé trong tay, đôi mắt sáng chớp chớp trông rất giống Hạ Dĩnh, cô cảm thấy thật có lỗi. Thời gian qua cô quên mất việc nhờ An Hạo giúp Hạ Dĩnh. 

Nhìn đứa bé trong tay đang mở mắt nhìn mình, cô quay sang nói với Hạ Dĩnh:

“Mình xin lỗi, cậu có thể sống ở nhà mình mà. Đừng lo, mình sẽ nói chuyện này với anh, sớm giải quyết thôi, mình hứa đấy.”

Hạ Dĩnh nhìn cô, không biết từ lúc nào má đã ướt. Bảo Bảo với tay ôm Hạ Dĩnh vào lòng, quệt nước mắt trên khoé mi mình. Tự dặn lòng mình phải thật thông minh, phải giúp được Hạ Dĩnh thoát được thứ hôn nhân dây dưa này.

Đứa bé nhìn thấy mẹ và cô khóc cũng khóc theo, cô buông Hạ Dĩnh dỗ dành đứa bé, nói:

“Bé tên gì vậy?”

“Là Hạ Bối, tiểu Bối.” -Hạ Dĩnh xoa xoa má đứa bé. Cô nhìn đứa bé, nói nhỏ:

“Tiểu Bảo Bối.”

Sau khi lo lắng nơi nghỉ ngơi cho Hạ Dĩnh cô quyết định sẽ để Hạ Dĩnh ở cùng phòng với mình. 

Hạ Dĩnh im lặng ngủ cùng tiểu Bối. Cô rón rén đi ra ngoài ban công liền bị Hạ Dĩnh giữ lại.

“Cậu có việc bận à?”

“À, thật ra hôm nay là đám cưới của bạn học mình.”

Hạ Dĩnh có vẻ bất ngờ rồi mỉm cười:

“Gửi lời chúc phúc của mình nhé.”

Cô gật đầu rồi đi ra ban công. Cô khép cửa lại rồi hướng về phía mặt trời đang mọc. Ánh nắng vàng chiếu rọi lên mọi vật, ánh dương sáng lạn soi thấu tất cả. Cô luôn mong tất cả người quen, bạn bè và người thân đều hạnh phúc. Hôn nhân của Hạ Dĩnh khiến cô suy nghĩ rất nhiều. 

Cho dù yêu một người sâu đậm đến đâu chưa chắc sẽ mãi mãi bền lâu. Bởi vì tình yêu sau cùng cũng chỉ là cảm xúc. Sau này nó cũng sẽ tan như mây khói và chẳng còn lại gì. Những ràng buộc cũng sẽ biến mất. 

Cô chỉ không biết thứ tình yêu là gì khiến cơ người đau khổ đến như vậy?

Nếu hai người ở hai thế giới khác nhau có thể bên nhau được không?

Liệu tình yêu của cô và hắn có tốt không nhỉ? Cô không biết, trên đời này có biết bao nhiêu thứ để suy nghĩ nhưng xoay quanh cuộc sống của cô lại là một vòng quay ái tình êm dịu, có lúc là song gió, co skhi cô còn không hiểu nó rốt cuộc là gì.

Cô im lặng hồi lâu suy nghĩ về những thứ tình cảm trên đời.

Đứa bé trong phòng khát sữa nên quấy khóc. Bảo Bảo nhanh chóng đi ra ngoài tìm mua sữa bột cho bé. Vì siêu thị ở rất xa mà gần nhà lại không có cửa hàng nào bán sữa nên cô đi bộ ra bến xe buýt rồi đến siêu thị luôn.

Không biết tại sao trời hôm nay rất mát mẻ. Đúng 7h sẽ có xe buýt nên cô vẫn từ từ đi bộ. Không khí mát mẻ dễ chịu khiến cô vui hẳn. Đứng trước bến xe cô liền ngồi xuống ghế chờ. Trước cô một đoạn là vạch trắng dành cho người đi bộ. Tiếng ve từ đâu râm ran khắp lối, cô ngẩng đầu lên mới nhận ra trên nóc phần mái che là một cây phượng vĩ lớn, hoa nở đỏ chói bắt mắt. Âm thanh của ve sầu khiến tâm trạng cô hân hoan. Xe buýt dừng lại, cô lên xe. Mọi thứ trôi qua rất êm  dịu như vốn tính chất của nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.