Thẩm Bạch đối với ông lão đầu bạc này thật sự cung kín hết chỗ nói, lúc này hắn không đổi sắc mỉm cười, cũng không tỏ vẻ kiêu căng: “Xin lỗi…cháu ăn rồi…”
Sau đó dơ tay qua hướng Thẩm Quân giới thiệu: “Đây là sư muội của cháu…cháu nghe nói phim điện ảnh sắp tới của ngài chưa tìm được diễn viên thích hợp…cháu mạo muội đề cử cô ấy…”
Nghe Thẩm Bạch nhắc tới phim điện ảnh, ông lão đầu bạc chợt trở nên nghiêm túc, liếc mắt nhìn Thẩm Quân một cái: “Bề ngoài cũng được…còn diễn xuất thế nào thì còn phải khảo chứng thêm..có thời gian đến văn phòng tôi diễn thử…”
Thẩm Quân lúc này vội vàng nói: “Đa tạ ngài Thẩm.”
“Được rồi được rồi…đang ăn không bàn chuyện công việc.” Ông lão nói xong, cúi đầu tiếp tục ăn uống.
Cô hoàn toàn tin tưởng Thẩm Đạo, nếu hắn đã giới thiệu thì chắc đây là nhân vật không tầm thường. Nhưng mà cô vẫn nhỏ giọng hỏi: “Bạch ca ca…đây là vị đạo diễn nào?”
“Thẩm Vô Tài.” Thẩm Bạch hơi bất ngờ vì Thẩm Quân không biết tới vị đạo diễn vừa rồi.
Vô Tài? Thẩm Vô Tài? Cái….cái gì….đạo diễn bán được hơn 1 tỷ vé sao….trời ơi…sao rơi xuống cho tôi cái bánh có nhân ngon thế này….
Thẩm Vô Tài nổi tiếng là đạo diễn điên rồ, ban đầu không có ai tin tưởng hắn có thể thành công, nên bộ phim đầu tay không được nhiều người đầu tư lắm. Nhưng ngày hắn thành danh, hắn ra mắt bộ phim Thành Tài. Kéo đến biết bao nhiêu người đầu tư. Tài nguyên ùn ùn kéo tới. Bộ phim nhận được vô số lời khen, từ khán giả, cho tới giới chuyên môn. Nhận được giải Đạo Diễn Xuất Sắc, Biên Kịch Xuất Sắc. Vai nam chính trong phim còn nhận được vài giải thưởng cao quý. Nếu có vinh dự được tham gia phim mới của ông ấy, không bàn về thành công, chỉ nói về việc mọi người sẽ đổ xô chú ý, thì sức ảnh hưởng của cô cũng tự nhiên có cơ hội tăng cao.
Cô thật lòng không nghĩ Thẩm Bạch lại giúp cô nhiều như vậy. Trong lòng càng tôn thờ hắn. Mặt mày hớn hở cười với Thẩm Bạch đến nhẹ nhàng, tự nhiên, nụ cười từ tận đáy lòng. Sau đó xoay người ngồi xuống bàn của Thẩm Vô Tài. Biến thành một tiểu tham ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với ông lão. Thẩm Bạch nhìn thấy một màn này, trên mặt đầy vẻ sủng nịch, vui vẻ. Cô gái này so với tiểu cẩu Ngưu Khuyển nhà hắn quả thật giống nhau.
Cách đó không xa, Nguyên Trạch nhìn Thẩm Quân cười cười nói nói, nội tâm khinh thường tức giận. Cười cười cái gì, có cái gì vui mà cười đến ngu ngốc như vậy. Cô gái này không biết tốt xấu, không biết đối nhân xử thế. Đúng là đáng ghét.
Nguyên Trách bực tức quay đầu, trong tay cầm ly rượu, nói chuyện với nhà nhà đầu tư quảng cáo, đột nhiên trên vai trầm xuống. Nghiêng đầu nhìn qua, không kìm chế được nhêhcs miệng, lại lấy một tay kéo cái tay kia xuống: “Tới đây làm gì?”
“Tới thăm cậu bạn già của tôi.” Hách An Thuẩn ngả ngớn, đoạt ly rượu trong tay Nguyên Trách uống cạn.
Hách An Thuần cùng Nguyên Trách có thể nói là chơi với nhau từ thời đóng khố. Hai bên biết nhau rõ từng chi tiết một. Ngày xưa đi học, hắn hay giúp Nguyên Trách cắt đuôi bọn nữ sinh si tình. Nói là vậy, nhưng thật ra là đem quà tặng của các nữ sinh đó tặng Nguyên Trách, đem về làm của riêng. Sau đó lại dở trò với bọn họ, giáo huấn bọn họ, bắt bọn họ thừa nhận hắn Hách Thiếu Gia so với Nguyên Thiếu Gia tốt hơn trăm vạn lần. Cái tên này đúng là một đứa ấu trĩ như vậy. Nhưng lại là bằng hữu tốt nhất của Nguyên Trách.
Năm đó, hắn quậy một trận tơi bời, bị Hách ba tống cổ ra nước ngoài tu tâm, bây giờ mới trở về nước. Nguyên Trách lãnh đạm, mang theo vài tia cảnh cáo: “Đừng đụng vào nghệ sĩ công ty, muốn chơi thì đến MUSE đi.”
“Tớ là dạng ấu trĩ như vậy sao?” Hách An Thuấn cười đến sáng lạn: “Tớ về tìm chân ái, tìm tình yêu cuối cùng. Ai~ đừng có mặt lạnh như vậy, cậu sẽ sớm chết già, chết trong cô đơn đó, biết không.”
Nguyên Trách tức giận, già già cái đầu cậu.
Hưởng thụ ánh mắt mỹ nữ xung quanh đang nhìn, Hách An Thách kiêu ngạo không thôi. Bởi vì hắn đứng cùng Nguyên Tổng, bộ dạng lại phong lưu, thô tục, làm ai nấy hết sức tò mò không biết đây là thần thánh phương nào? Hách An Thuần nhìn xung quanh, tầm mắt bị thu hút bởi một thân ảnh gần đó, lấy khuỷu tay đụng vào Nguyên Trách: “Huynh đệ, có mỹ nữ tốt lại không giới thiệu cho anh em là bất nhân bất nghĩa. Bất quá, loại hình của cô gái kia là loại cậu ghét nhất, vậy giới thiệu cô ấy cho mình đi.”
Nguyên Trách theo hướng Hách An Thuần chỉ, nhìn qua, ly rượu trên tay chút nữa bị hắn siết bể. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẽ âm lãnh, đôi mắt ẩn chứa giông bão đang kéo đến.
Huynh đệ cái đầu cậu, nữ nhân này không thể yêu được. Càng không thể giới thiệu cho cậu được. Còn cô gái kia, suốt ngày dùng bộ dạng lả lơi đi quyến rũ đàn ông, hắn phải đem cô giáo huấn thật tốt mới được.