Một tuần sau, Dụ Hạ phải mỗi ngày đi sớm về trễ đến trường, cơ hội giáp mặt với Thích Tầm Chương chỉ có lúc buổi sáng thức dậy và buổi tối sau khi tự học về và nói với nhau một câu “Ngủ ngon”, có khi còn không gặp được, Thích Tầm Chương bận rộn công việc, xem công ty như nhà mình là chuyện bình thường.
Nhưng Dụ Hạ cũng sẽ tự mình đi “quấy rầy” Thích Tầm Chương, thấy gì vui thì sẽ nhắn tin cho Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương có lúc trả lời có lúc thì không, tùy vào việc anh có bận hay không.
8 giờ sáng chủ nhật, Thích Tầm Chương đến gõ cửa phòng Dụ Hạ.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Dụ Hạ mơ mơ màng màng hô một câu “Mời vào”, Thích Tầm Chương đẩy cửa ra, kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng đen kịt một màu, Dụ Hạ còn rúc vào trong chăn chưa chịu nhúc nhích.
Anh đi qua, nhấn mở đèn đầu giường, khom lưng gọi Dụ Hạ một câu, đứa nhỏ lại co vào trong chăn.
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ, vươn tay xoa tóc cậu.
Tóc Dụ Hạ rất mềm, rất khác với loại như nhím con của Thích Du, Thích Tầm Chương kéo dài âm thanh gọi cậu: “Dụ Hạ, dậy.”
Dụ Hạ mơ hồ lầu bầu một câu gì đó, chưa đợi Thích Tầm Chương rút tay về, một cái móng vuốt đã bám vào cổ tay của anh, tiện thể nhích vào lòng bàn tay cọ cọ một chút.
Thích Tầm Chương theo bản năng mà nắm chặt tay cậu, Dụ Hạ mở hai mắt ra, trong mắt mang theo ý cười, khàn giọng nỉ non: “Chú, chào buổi sáng.”
Thích Tầm Chương rút tay về, khẽ gật đầu: “Tỉnh rồi thì mau dậy đi, ăn sáng xong chúng ta đi bệnh viện.”
Dụ Hạ hôm nay phải đi bệnh viện tái khám, Thích Tầm Chương tự lái xe đưa cậu tới đó. Sau khi lên xe, Dụ Hạ dựa vào trong ghế dựa, tinh thần có chút uể oải, Thích Tầm Chương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu: “Không khoẻ sao? Sao mới sáng sớm mà không có tí sức lực nào vậy?”
Dụ Hạ lắc đầu lại gật đầu: “Chú, cháu hình như bị sốt, hơi chóng mặt.”
Thích Tầm Chương giơ tay sờ thử trán cậu, đúng là rất nóng, sáng sớm Dụ Hạ vẫn cứ không chịu thức, anh còn tưởng rằng cậu lười biếng, không ngờ lại bị bệnh thật.
“Đúng lúc đi bệnh viện, tìm bác sĩ khám luôn.”
Lúc đến bệnh viện, Dụ Hạ đang làm ổ trong ghế dựa ngủ, Thích Tầm Chương tắt máy ngừng xe, khẽ lay vai cậu: “Dụ Hạ, dậy đi.”
Dụ Hạ mơ mơ màng màng cùng Thích Tầm Chương xuống xe, ngoài trời tuyết còn đang rơi, Thích Tầm Chương mở dù ra, choàng tay qua vai Dụ Hạ, tiện tay kéo mũ áo phao lên cho cậu, ôm vai cậu đi vào khu khám bệnh.
Dụ Hạ khẽ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Thích Tầm Chương đi bên cạnh, trong tầm nhìn chỉ lờ mờ thấy được đường nét góc nghiêng lạnh lẽo của Thích Tầm Chương, nhỏ giọng gọi anh: “Chú…”
“Rất khó chịu sao?” Nghe thấy giọng Dụ Hạ đã khàn, cánh tay đang khoác lên vai cậu nhẹ nhàng ấn xuống một cái, “Ráng nhịn một chút nữa.”
Khoé miệng Dụ Hạ kéo ra nụ cười: “Chú thật tốt.”
Thích Tầm Chương không nói gì, ôm lấy cậu bước nhanh đi về phía trước.
Sau khi đi vào, bọn họ qua khoa xương tái khám trước, tay trái Dụ Hạ đã treo được một tuần, tuy rằng bột vẫn chưa thể gỡ đi, nhưng xương đã được cố định lại rồi, sau này chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không để lại di chứng, Thích Tầm Chương lại hỏi thêm những việc cần lưu ý, cẩn thận ghi nhớ lại từng thứ một.
Sau đó, bọn họ đi xuống phòng khám bệnh dưới lầu, đo nhiệt độ, Dụ Hạ đã sốt tới hơn 38 độ, bác sĩ trực tiếp kê đơn thuốc cho cậu đi truyền nước biển.
Mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống rất nhiều cộng thêm virut cúm tràn lan, người vào bệnh viện cấp cứu rất nhiều, người trong phòng truyền nước biển đông như kiến cỏ, Thích Tầm Chương gọi cho Phó viện trưởng đã quen biết, đi đến khu nội trú yêu cầu một phòng bệnh một người.
Dụ Hạ bệnh đến điên loạn đầu óc nhưng vẫn không quên trêu chọc anh: “Quan hệ của chú rộng thật, đi đâu cũng có người quen.”
Thích Tầm Chương khoác vai cậu, mở dù ra: “Đi thôi, đi tới khu nội trú.”
Lúc vào đến khu nội trú, Dụ Hạ đã gần như dựa hết vào người Thích Tầm Chương, cả người đã mê man, bên trong đôi mắt lim dim thỉnh thoảng còn chảy nước mắt.
Lúc chờ thang máy, Thích Tầm Chương lấy khăn giấy ra lau mắt cho cậu, bị ngón tay Thích Tầm Chương cọ vào hai gò má, Dụ Hạ mông lung mở mắt ra, cười với anh: “Chú ơi, chú cứ như vậy, cháu sau này lúc nào cũng sẽ ỷ lại vào chú, không muốn rời xa chú đâu…”
Động tác trên tay của Thích Tầm Chương dừng một chút, nhưng thấy đứa nhỏ cứ mơ mơ màng màng, chỉ coi như cậu đang nói sảng, không để ý đến.
Sau khi vào phòng bệnh, được y tá đến tiêm thuốc, Dụ Hạ nằm vào giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Thích Tầm Chương đắp kín chăn cho cậu, nhìn gương mặt tái nhợt gầy gò của đứa nhỏ, không khỏi thở dài.
Sau khi Dụ Hạ ngủ một giấc tỉnh lại, Thích Tầm Chương đã ngồi ngay cạnh cậu, đang ôm laptop làm việc, nước biển cũng đã truyền xong, không biết đã ngủ bao lâu rồi.
“Chú…”
Nghe tiếng gọi, Thích Tầm Chương ngẩng đầu, thấy Dụ Hạ mở mắt, đến gần sờ trán cậu một chút, đã không còn nóng như trước: “Sốt đã giảm một chút rồi, còn chỗ nào khó chịu không, muốn uống nước không?”
“Vâng.”
Thích Tầm Chương rót nước ấm, đỡ Dụ Hạ ngồi dậy, tiện thể ngồi ở đầu giường ôm vai cậu, đưa cốc tới bên miệng cậu, con ngươi Dụ Hạ chuyển động, cúi đầu uống hai ngụm.
“Còn muốn không?” Thích Tầm Chương hỏi cậu.
Dụ Hạ liếm đôi môi ướt nhẹp của mình, nhìn Thích Tầm Chương cười híp mắt: “Không ạ, cảm ơn chú.”
Thích Tầm Chương đứng dậy, đưa áo phao qua cho Dụ Hạ: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Từ bệnh viện đi ra đã là buổi trưa, Thích Tầm Chương dẫn Dụ Hạ đi tới quán cháo, lúc ăn Dụ Hạ thuận miệng hỏi Thích Tầm Chương chiều có phải tới công ty không, Thích Tầm Chương gật đầu: “Chỗ này không xa công ty, lát nữa chúng ta ăn xong, tôi gọi tài xế đến đưa cậu về, tôi trở lại công ty, hôm nay cậu bị sốt, tôi xin nghỉ nửa buổi giúp cậu, ngày mai đi học lại.”
Dụ Hạ bĩu môi, có chút không bằng lòng: “Cháu có thể theo chú tới công ty không?”
Thích Tầm Chương liếc cậu một cái: “Trong công ty không có gì vui, cậu về nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đừng học, thả lỏng một chút.”
“Cháu ở nhà một mình rất chán, chú…” Dụ Hạ nhìn Thích Tầm Chương, kéo dài âm thanh, giống như làm nũng.
Thích Tầm Chương đành phải thỏa hiệp: “Cậu muốn đi thì đi.”
“Cảm ơn chú!” Nghe Thích Tầm Chương đồng ý, cảm xúc Dụ Hạ lập tức tăng vọt lên, cúi đầu bắt đầu hốc từng ngụm cháo.
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ lắc đầu, nở nụ cười.
Ăn xong, Thích Tầm Chương dẫn theo Dụ Hạ tới công ty, dùng thang máy chuyên dụng đi từ bãi đậu xe dưới hầm lên thẳng tới trên tầng có phòng làm việc của anh, Dụ Hạ bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi Thích Tầm Chương: “Chú, Thích Du nói cậu ấy trước giờ chưa vào công ty chú, chút nữa mấy đồng nghiệp của chú nhìn thấy cháu, sẽ không cho rằng cháu là con chú đâu nhỉ?”
Thích Tầm Chương liếc cậu một cái, trả lời: “Cậu cảm thấy cậu giống tôi à?”
Dụ Hạ lắc lắc đầu: “Không giống, chú đẹp trai như vậy, gương mặt cháu lại không đẹp, sao cháu có thể là con chú.”
Thích Tầm Chương nhíu mày: “Cậu thấy gương mặt mình không đẹp?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Dụ Hạ tiến gần một bước đến trước mặt Thích Tầm Chương, ngẩng đầu lên nháy mắt một cái với anh, “Vậy chú có thấy cháu đẹp trai không?”
Mi mắt Thích Tầm Chương hơi rủ xuống, bất động thanh sắc đánh giá khuôn mặt trắng nõn của đứa trẻ trước mặt, ngũ quan chói mắt nhất của Dụ Hạ chính là cặp mắt đào hoa luôn cười, dường như chứa đầy cả vũng nước trong, có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người bên cạnh, lúc cười hai má hiện lên hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, môi hồng răng trắng, mi thanh mắt tú, rõ ràng là một gương mặt đẹp.
Sau khi “ting” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, Thích Tầm Chương dời tầm mắt đi chỗ khác, bỏ lại câu “đến rồi”, rồi bước ra ngoài trước.
Dụ Hạ nâng tay sờ sờ mặt, cười đi theo sau.
Sau khi bước vào văn phòng, Thích Tầm Chương nhờ thư ký đi lấy chút đồ ăn vặt nước uống đến, nhắc nhở Dụ Hạ: “Cậu bệnh còn chưa hết, đừng ăn quá nhiều.”
“Cháu biết rồi, chú không cần phải để ý đến cháu, cháu ngồi yên trên ghế, sẽ không quấy rầy chú.”
Thích Tầm Chương gật đầu, ngồi vào bàn, mở máy tính bắt đầu làm việc.
Dụ Hạ cắn bánh quy, tay chống cằm, không nháy mắt nhìn chằm chằm Thích Tầm Chương, sau khi xem mệt thì rúc vào ghế sôpha, chìm vào giấc ngủ.
Thích Tầm Chương ngước mắt liếc nhìn cậu một cái, đứng dậy đi vào bên trong lấy thảm trải giường đắp lên cho cậu.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Thích Tầm Chương đã không còn ở văn phòng, Dụ Hạ ngẩn người, uống một ngụm nước, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Một thư ký khác của Thích Tầm Chương ngồi ở bên ngoài đang làm việc, nhìn thấy Dụ Hạ bước ra, nói cho cậu biết: “Tổng giám đốc mới vừa đi họp, ông ấy nói nếu cậu tỉnh rồi thì ngồi trong phòng làm việc chờ một lát, nếu cậu chán thì có thể chơi ipad, nằm ở dưới bàn trà.”
Dụ Hạ cười cười, hỏi cô: “Chị ơi, công ty chú thường sẽ có khách tới phải không?”
“Không có, tổng giám đốc ở công ty rất ít tiếp đãi mấy quan hệ riêng tư.”
Dụ Hạ “Ồ” một tiếng, lại hỏi: “Vậy bạn gái cũng không dẫn đến sao?”
Cô thư ký khẽ cười, hiển nhiên loại chuyện bát quái về cuộc sống riêng tư của ông chủ này cô không thể can dự vào, Dụ Hạ bị mất mặt, sửa miệng: “Chị ơi, em đi xung quanh tham quan một chút được không? Sẽ không làm phiền tới người khác làm việc đâu.”
Đối phương do dự một chút, gật đầu: “Được.”
Dụ Hạ cũng không đi chỗ nào khác, chỉ quanh quẩn trong tầng này, phòng họp ở cuối dãy hành lang, cậu đi tới, cách cửa kính nhìn vào một chút.
Trong một đám người lớn mặc âu phục cùng màu và thắt cà vạt, Thích Tầm Chương ngồi ở phía trước nhất, đang cau mày, hình như đang cùng người khác thảo luận gì đó.
Đứng ở cửa một lúc lâu, đợi đến có người bắt đầu đứng lên thuyết trình Powerpoint, Dụ Hạ lấy điện thoại ra, gửi cho Thích Tầm Chương một tin: “Chú ơi, cháu tỉnh rồi, sao chú không có ở trong phòng?”
Một phút sau, có tin nhắn gửi đến: “Đang họp, cậu tỉnh rồi thì chơi một lát đi.”
“Chú, cà vạt chú bị lệch.”
Thấy Thích Tầm Chương cúi đầu, Dụ Hạ thấp giọng cười, trong nháy mắt đối phương ngẩng đầu nhìn ra cửa, cậu nhanh chóng trốn vào sau bức tường bên cạnh.
Thích Tầm Chương nhíu mày, không để ý tới cậu.
Dụ Hạ liền đứng trở lại, tiếp tục nhắn cho anh: “Chú ơi, hai chú ngồi bên phải chú đang xem phim.”
Thích Tầm Chương lần nữa giương mắt, lần này Dụ Hạ không trốn, cách cửa kính nhìn anh nở nụ cười, liền nhắn thêm một tin: “Chú đừng nóng giận nha, cháu không làm phiền chú nữa, trở về liền đây.”
Nhìn đứa nhỏ quay người rời đi, Thích Tầm Chương thu tầm mắt lại, khẽ lắc đầu, cười nhẹ một tiếng.