Sa Điêu Sư Tổ

Chương 44: Quan Trung Nhất niệm Tàn



Mọi người nghe vậy thì sợ hãi.

Lộc Thời Thanh đang muốn lấy thêm một miếng bánh hoa quế, lúc này cũng không thèm đoái hoài tới nữa, hoảng loạn chạy ra ngoài nhìn. Chỉ thấy quan tài kịch liệt rung động,vách bằng gỗ dày nặng va đập với sàn nhà, phát ra tiếng vang trầm muộn vụn vặt.

Từng dòng từng dòng hắc khí chảy ra từ trong khe hở, như sương như khói, còn chưa rơi xuống đất đã bị động tĩnh trong quan tài làm tán đi.

Động tĩnh càng lúc càng lớn, tiếng đập càng ngày càng nặng.

Bùa niêm phong phát ra ánh sáng vàng chói mắt, tựa như đang đối kháng với hắc khí, nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại, khiến cho quan tài càng chấn động dữ dội hơn.

“Nhanh thông báo cho mọi người rời đi.”Lộc Thời Thanh tranh thủ thời gian đẩy điếm tiểu nhị ra ngoài.

Điếm tiểu nhị vừa xuống lầu, lá bùa đã bị xé rách từng mảnh từng mảnh,trên dưới quan tài tách rời thành hai, nắp quan tài trong nháy mắt đâm sầm vào vách tường, vỡ thành hai ba miếng.

Chỉ kịp thấy bóng đen lóe lên, cơ thể Lộc Thời Thanh đã bay lên không. Vốn hắn đứng ngay cửa nhã gian, chớp mắt đã bị đẩy vào trong nhã gian.

Các thiếu niên kinh hô một tiếng, nhao nhao rút kiếm.

Lông mao toàn thân Lộc Thời Thanh dựng đứng, chỉ cảm thấy một cánh tay lạnh buốt cứng rắng đang bóp cổ hắn. Vừa nhấc mắt, đã thấy mặt Bùi Lệ gần trong gang tấc. Dưới tóc mái rối tung là đôi mắt ngập tràn tử khí.

Lộc Thời Thanh không rõ vì sao lại phát sinh loại biến cố này, nhưng giữa ban ngày ban mặt, nơi này phàm nhân đông đúc, nhất định không thể để Bùi Lệ quấy phá. Hắn vội nói: “Hoài Hư, xin ngươi dừng tay.”

Thanh âm không lớn, nhưng trong gian phòng trang nhã tương đối yên tĩnh, các thiếu niên hai mặt nhìn nhau.

Diệp Tử Minh trầm giọng nói: “Hoài Hư? Người này là Bùi Hoài Hư?”

Liễu Khê sáng tỏ: “Khó trách sư tôn không cho đốt, hóa ra đây là sư tôn của sư tôn luôn luôn á hả?”

Liễu Tuyền gật đầu: “Tục truyền Thanh Nhai Quân sau khi chết, Hoài Hư Tử không biết tung tích,thì ra là bị làm thành Thi Vương.”

Tống Dương thì vẻ mặt ngưng trọng “Ân oán tình cừu của Hoài Hư tử cùng Thanh Nhai Tử khó bề phân biệt,hẳn đây là cái kết, xem ra trên sách viết còn chưa đủ toàn diện…”

Lộc Thời Thanh không có tâm tư nghe bọn hắn nói chuyện, lúc này vừa vội vừa sợ.Hồi mới gặp trong rừng, hắn gọi đạo hiệu của Bùi Lệ, Bùi Lệ liền dừng lại hành động. Nhưng hiện giờ, Bùi Lệ vậy mà thờ ơ, đáy mắt là màu đen nồng đậm, tựa như đây vốn là một người chết không hơn không kém.

Cánh tay bóp cổ hắn chỉ cần hơi dùng sức là có thể khiến cho hắn đương trường đầu rơi máu chảy.

Các thiếu niên không nghĩ ngợi nhiều được, vây tới nhắm ngay Bùi Lệ chém lung tung một trận, nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì. Bùi Lệ không nhúng nhích, thậm chí liếc cũng không thèm liếc bọn họ một cái.

Lộc Thời Thanh thử gọi hệ thống: “Tiểu Bạch có ở đây không?”

Vốn không có quá nhiều chờ mong, nhưng nào đoán được thanh âm đã lâu không nghe thây kịp thời xuất hiện. Hệ thống ngáp một cái: “Có chuyện gì?” Ba giây sau, không đợi Lộc Thời Thanh nói, nó đã tức giận gào lên: “Hay cho cái tên điêu dân Bùi Lệ này, hắn thế mà dám khi dễ ngươi.”

Lộc Thời Thanh kinh hỉ quá đỗi: “Tốt quá Tiểu Bạch, ngươi mau mau giúp chúng ta một tay di.”

Hệ thống kinh ngạc nói: “Các ngươi?”

“Ừm ừm. Bọn Tống Dương không phải là đối thủ của Bùi Lệ, nơi này còn có rất nhiều người qua đường vô tội.” Lộc Thời Thanh giải thích nói.

Giọng nói của Hệ thống trong nháy mắt tuột độ: “Ha ha, cho nên ngươi là vì người khác mới cầu xin ta, không phải là vì chính bản thân ngươi.”

Lộc Thời Thanh sửng sốt, tình huống nguy cấp, hệ thống lại không phân giờ giất giận dỗi nữa rồi.

Hắn nghĩ, nếu không thì sửa miệng, nói câu xin lỗi, sau đó gạt những người khác qua một bên, để hệ thống chỉ cứu mình hắn, dù sau thì kết quả đều như nhau.

Còn chưa mở miệng, một bóng trắng trong tay áo hắn thoát ra, lao thẳng tới tay Bùi Lệ. Bùi Lệ không kịp phản ứng, trên mặt hiện lên một tia đau đớn, lập tức buông Lộc Thời Thanh ra.

Tống Dương tay mắt lanh lẹ, thấy thế tiến lên kéo Lộc Thời Thanh vội lui đến cạnh cửa, lúc này mới thấy rõ ràng, còn đang treo trên cánh tay Bùi Lệ là thỏ con.

Bùi Lệ bị cắn đau, chuyển sang bắt thỏ con. Nhưng thỏ con vô cùng nhanh nhẹn, cấp tốc nhảy đi chỗ khác, cực nhanh chạy đến bên chân Lộc Thời Thanh, bám vào áo bào lên tay của hắn.

“Chúng ta thế mà ngay cả một con thỏ cũng không bằng.” Tống Dương líu lưỡi, đẩy Lộc Thời Thanh về phía cầu thang, “Tiểu Không, nơi này cứ giao cho bọn ta, ngươi xách theo con thỏ của ngươi tránh qua một bên đi.”

“Ta cũng tránh qua một bên là được.” Hệ thống lành lạnh nói, “Ta cũng là ngay cả một con thỏ cũng không bằng.”

Lộc Thời Thanh vội nói: “Nào có, vừa rồi nếu Tinh Tinh không hỗ trợ, chắc chắc ngươi đã chế phục được Bùi Lệ rồi.”

Nhưng hệ thống cũng không tiếp tục lên tiếng, tựa hồ lại bắt đầu hờn dỗi.

Lộc Thời Thanh còn muốn dỗ nó tiếp, nhưng tình huống không cho phép, nếu không phải bọ Diệp Tử Minh kịp thời vây quanh Bùi Lệ, chỉ sợ Bùi Lệ đã đuổi theo ra tới tận cửa.

Chỉ thấy Diệp Tử Minh mi tâm hơi nhăn lại, cầm chuông truyền âm lên nói: “Để Tử Diệp Tử Minh, Thỉnh sư tôn truyền âm.”

Lập tức truyền ra tiếng nói không mang theo tình cảm của Cố Tinh Phùng: “Chuyện gì?”

Lộc Thời Thanh nhìn thỏ con trong tay mình,mắt nhắm lại tựa như đang ngủ, nhẹ nhàng nhét nó về lại trong tay áo. Nghĩ thầm nguy hiểm thật, vừa rồi chẳng những không giúp một tay, mà còn suýt chút nữa làm lộ thân phận của Cố Tinh Phùng.

Cho nên sốt ruột cũng vô dụng, không bằng ổn định tâm thần, làm chút việc mình đủ khả năng làm.

Các thực khách ở Ngân Hà Lâu còn chưa biết trên lầu đang xảy ra chuyện gì, có một số tiếp cận quan sát, có một số đứng tại chỗ không biết nên làm gì cho phải, chỉ có một số nhỏ nhân dịp này chạy loạn ra ngoài.

Tống Linh Bích cũng không nhanh không chậm vỗ vỗ hắn: “Tiểu mỹ nhân, ngươi ta ở chỗ này,cũng chỉ gây thêm phiền phức cho bọn họ, chi bằng gọi chút hạt dưa với nước trà đi.”

“Gọi những thứ đó làm gì?” Lộc Thời Thanh ngẩn người.

Tống Linh Bích mỉm cười: “Náo nhiệt như vậy, thích hợp đứng ở ngoài quan sát, hạt dưa nước trà có thể trợ hứng.”

… Quả nhiên tư duy của nhà văn nhà thơ khác hẳn với người thường.

“Ngươi tự mình dùng đi.” Lộc Thời Thanh khoát khoát tay, quay người chạy xuống dưới lầu. Tống Linh Bích hô liên tục vài tiếng, hắn cũng không quay đầu lại.

Nếu như tình thế không thể khống chế, rất có thể sẽ đã thương người vô tội.Hiện giờ Lộc Thời Thanh muốn làm là mau chóng sơ tán quần chúng, phòng ngừa thương vong không đáng.

Lúc này đại sảnh lầu một nhân số đông đúc, mọi người vẫn chưa ý thức được là đang có chuyện gì xảy ra, trông thấy quan tài và mấy người Diệp Tử Minh, cũng không biết sợ hãi, ngược lại đứng ở nơi đó chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Nhìn bọn họ mặt y phục màu xanh, hẳn là đệ tử của Biển Cả Một Cảnh.”

“Cái quan tài đó mới vừa rồi có thứ gì đó chạy ra phải không? Chẳng lẽ là hoạt thi?”

“Sao có thể, nếu là hoạt thi, còn không đốt cháy ngay tại chỗ,xách tới Ngân Hà Lâu làm gì?”

Lộc Thời Thanh gọi hệ thống vài tiếng, hệ thống lại không có động tĩnh. Hắn đành phải cầm lấy bát đũa trên bàn gần mình nhất, leng leng keng keng gõ vào nhau. Điếm tiểu nhị thấy thế thì giữ chặt hắn: “Khác quan, ngày muốn làm gì thế?”

“Đó là Thi Vương, còn đáng sợ hơn hoạt thi nữa.” Lộc Thời Thanh nghiêm mặt nói, “Nhất định phải bảo mọi người mau chóng rời đi.”

Điếm tiểu nhị nghe xong, mặt mũi trắng bệch, run rẩy mà nói: “Khách quan không được đâu, nếu chưởng quỷ mà biết ta cho quan tài vào, chắc chắc sẽ đánh chết ta. Hôm nay Thi Vương quấy phá, về sau còn ai dám tới đây dùng cơm nữa chứ!”

Không sai, bọn họ giống như sói đói chạy đến đây ăn cơm, là điếm tiểu nhị nể mặt Tống Linh Bích mới cho họ vào tiệm,khi không lại vô duyên vô cớ gây thêm phiền phức cho người ta, chẳng phải là quá mức? Lộc Thời Thanh nhíu mày nghĩ nghĩ, linh quang chợt lóe, gào lớn về phía đám người: “Cháy nhà rồi, mau chạy giữ mạng đi!”

Một chiêu này quả nhiên vẫn có hiệu quả hơn so với những chiêu khác.

Mọi người không rảnh xem náo nhiệt nữa, quăng cơm canh đó co giò bỏ chạy, Lộc Thời Thanh sợ mọi người giẫm đạp lên nhau, đang muốn chạy đến cửa sơ tán. Điếm tiểu nhị đã tóm chặt hắn, vội la lên: “Khách quan ơi là khách quan, họ vẫn chưa trả tiền đâu.”

Nhìn đám người bỏ cơm chạy lấy người, Lộc Thời Thanh trợn tròn mắt, chuyện này hắn cũng đành chịu.

Lúc này, có người lười biếng nói: “Đừng vội, cứ ghi nợ cho ta là được.”

Nhìn qua thấy Tống Linh Bích mang theo một bình rượu nhỏ từ thang lầu đi xuống, cả người tỏa ra khí khái thản nhiên.

Điếm tiểu nhị lần này yên tâm, nói cám ơn xong cũng đi ra ngoài.

Hệ thống im lặng đã lâu rốt cục mở miệng: “Nếu ngươi cầu ta nhiều thêm vài câu, nói dễ nghe xíu, thì đâu còn phải phiền toái như vậy.”

Thật sự là còn trẻ con hơn bạn nhỏ ba tuổi nữa. Lộc Thời Thanh dở khóc dở cười nói: “Van ngươi đó Tiểu Bạch, giúp ta lần này đi.”

“Hừ.” Mặc dù ngữ khí của hệ thống vẫn khó chịu y như cũ, nhưng vẫn đáp ứng, “Được thôi, tiện thể cho ngươi mở mang tầm mắt luôn, ta lợi hại hơn Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ nhiều lắm.

“Đúng đúng, ngươi lợi hại nhất.” Lộc Thời Thanh dỗ nó. Trong lòng cảm thấy buồn cười, một cái hệ thống, lại phải tranh cảm giác tồn tại với nhân vật.

Tống Linh Bích cầm theo bình rượu nhỏ trống không kéo hắn ra ngoài: “Chán quá, đi mua Thần Tiên Túy với ta đi.”

Lộc Thời Thanh vì đề phòng người khác sinh nghi, liền theo hắn ra ngoài.

Phía sau Diệp Tử Minh từ từ nhắm hai mắt niệm vài câu chú văn, Bùi Lệ an tĩnh lại, bị chú văn khống chế đi về hướng quan tài. Cũng không biết là do chỉ điểm của Cố Tinh Phùng hữu hiệu, hay là tác dụng do hệ thống nhúng tay vào.

Lộc Thời Thanh bị Tống Lính Bích kéo một mạch đến quán rượu đối diện hơi chếch Ngân Hà Lâu.

Người bên ngoài cũng không biết biến cố xảy ra ở Ngân Hà Lâu vẫn còn đang rộn ràng duy trì tiết tấu đi lại. Tửu Bảo thấy khách quan tới, vội vàng nhe răng cười: “Hai ngày nay không gặp người nha, hôm nay muốn bao nhiêu?”

Tống Linh Bích giơ lên hai ngón tay: “Hai mươi vò.”

Lộc Thời Thanh nhìn quanh bốn phía: “Nhiều thế,ôm hết không?”

Tửu Bảo cười nói: “Vị tiểu ca này trông lạ quá, ngài không cần phải lo lắng,rượu của Linh Bích công tử, tiểu điếm sẽ đưa đến quý phủ bằng xe ngựa.”

Không hổ là nhà giàu, mua rượu còn có thể hưởng thụ đãi ngộ giao hàng tận nơi luôn.

Lộc Thời Thanh không khỏi có chút hâm mộ: “Ngươi hạnh phúc thật, có tỷ tỷ tài giọi như vậy.”

“Tỷ ấy còn là nữ thương thánh tiếng tăm lừng lẫy vùng Giang Hoài nữa đó.” Tống Linh Bích cười híp mắt, từ chối cho ý kiến.

Lộc Thời Thanh hồi tưởng lại cảnh chong đèn bận bịu của Tống Linh Kỳ, nghi ngờ nói: “Nhưng hình như nàng ta rất mệt là mệt mỏi, ngay cả xuất giá cũng không thèm để ý, vì sao ngươi không san sẻ ít việc với nàng?”

“Mỗi người có một sở trường riêng, ngươi hiểu không?” Tống Linh Bích khoanh tay, “Tỷ ta và a Nghị, đều là nhân tài trên chốn thương trường. Còn ta trời sinh chỉ thích hợp ăn uống cá cược phiêu kỹ, nếu miễn cưỡng giúp họ, thêm phiền còn chưa nói, cũng sẽ khiến tỷ ta cảm thấy nàng làm chưa đủ tốt, phải nhờ tên lười biếng nhớt thây như ta nhọc lòng.”

Lộc Thời Thanh: “…”

Đây là người lười biến có lý lẽ hùng hồn nhất hắn từng gặp

Cũng may trong nhà có tiền, nếu là mấy hộ nghèo khó sợ là đỡ cũng đỡ không nổi.

“A Dương còn nhỏ, tính tình chưa định. Còn a Anh… Tỷ ấy chỉ muốn làm hiền thê lương mẫu, đáng tiếc…”Sau này sợ là chỉ có thể tiêu tiền táo tợn hơn mới có thể làm cho tỷ ta an tâm.”

Lộc Thời Thanh thông suốt.

Tống Linh Kỳ liều mạng kiếm tiền, chính là vì để các đệ đệ muội muội sống tùy tâm sở dục. Tống Linh Bích trời sinh chính là nhà thơ chết trong hủ rượu, nếu cưỡng ép bỏ đi thứ yêu thích, đi theo con đường kinh thương, buồn khổ sống hết đời, đó không phải là thứ Tống Linh Kỳ muốn.

Động tĩnh ở Ngân Hà Lâu từ từ lắng lại, bị âm thanh ồn ào trên phố che lấp.

Người bán rượu viết phiếu nợ xong, tiếp lấy bình rượu nhỏ Tống Linh Bích đem theo từ Ngân Hà Lâu,múc ra một gáo từ trong vạc rượu, cái gáo kia được làm bằng nữa trái Hồ Lô, trông vô cùng thô kệch, bình rượu lại có miệng nhỏ cổ dài, nhưng rượu tựa như một sợi dây nhỏ, nương theo miệng bình chui tọt vào trong.

Lộc Thời Thanh khen: “Hay thật, không rơi giọt nào.”

Người bán rượu đưa bình cho Tống Linh Bích, đắc ý nói: “Tiểu ca có chỗ không biết, bình rượu này đã xài rồi, nếu như lấy cái mới đến, ta đổ rượu vào xong đảm bảo trên miệng bình một giọt rượu cũng không dính.”

Lộc Thời Thanh ngửi được hương rượu thơm nồng, chỉ mùi thôi đã đủ làm say lòng người, liền hỏi: “Đây là rượu gì?”

Tống Linh Bích uống một hớp, mặt lộ vẻ say mê.”Là Thần Tiên Say ngày đó ta mời người nếm thử.”

Lộc Thời Thanh gật nhẹ đầu, hèn chi cảm thấy mùi hương này có chút quen, Lại nghe thấy người bán rượu khoe khoang: “Rượu này đại danh là Thần Tiên Say, nhủ danh là Tam Bình Bất Thành Tiên. Ba bình vào bụng, ngay cả tiên nhân Trường Sinh Giới đều say ngoắt cần câu, không muốn làm thần tiên nữa, tiểu ca có muốn thử chút không?”

“Không được không được.” Lộc Thời Thanh cười cười, hắn tửu lượng rất tệ, nếu say lại hỏng việc mất.

Nói vừa dứt vài ba câu nói xạo, bọn người Diệp Tử Minh đã nâng quan tài an ổn bình tĩnh ra, nắp quan tài được bọn họ miễn cưỡng quấn bằng dây gai. Từ lúc xảy ra chuyện đến khi giải quyết xong chỉ mất thời gian có hai nén nhang.

Lộc Thời Thanh nghênh đón: “Vất vả rồi.”

“Ừ.” Ấn đường Diệp Tử Minh thế mà vẫn đang nhíu lại, hắn vốn muốn hỏi Lộc Thời Thanh và Cố Tinh Phùng có phải là đã biết trước thân phận của Thi Vương hay không, nhưng kết quả đã rõ ràng. Không cần phải hỏi lại, chỉ nói với Lộc Thời Thah, “Bọn ta muốn tìm bộ bộ quan tài mới, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành quay về.”

Lộc Thời Thanh hỏi: “là ý của sư tôn ngươi?”

“Đúng.”

Lộc Thời Thanh nhìn quan tài đen nhánh, có chút không hiểu.Sao lúc này Cố Tinh Phùng lại phân phó quay về Biển Cả Một Cảnh? Lẽ nào không muốn tiếp tục tìm hồn phách của Bùi Lệ nữa? Còn nữa phong ấn này đang yên đang lành, vì sao đột nhiên phát sinh biến cố?

Nhưng lúc này hắn không có chủ ý khác, hệ thống lại chơi trò mất tích, trước mắt chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Cố Tinh Phùng.

Lúc chạng vạng tối, Tống Linh Kỳ cùng Tống Nghị cũng quay lại từ Bách Lý Ổ.

Thi thể Tống Anh cũng được đem về Mai Hoa Châu an táng. Tống Linh Kỳ khiến nhà chồng Tống Anh bồi thường đến táng gia bại sản, sau này đừng nói tiểu thiếp ngay cả hạ nhân cũng thuê không nổi.

Sau đó, Tống Linh Kỳ lấy lý do trợ giúp Bách Lý Ổ bình định bạo động, muốn Trình gia giải trừ hôn ước. Cộng với lời khuyên bảo của Tư Mã Kỹ Trình Túc cố chấp hơn hai mươi năm cuối cùng cũng nới lỏng miệng. Vì đứa lớn Trình Viễn nhu nhược vô năng lại thiếu mất hôn ước trợ giúp, thời khắc Trình Túc nản lòng thoái chí, trực tiếp lập di nguyện——Sau khi ông ta chết, Trình Tu sẽ kế nhiệm chức gia chủ.

Bây giờ Trình gia uy nghiêm sụp đổ, chức gia chủ này chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu lên làm thì phải thu dọn tàn cuộc sau này. Có điều Trình Tu cũng coi như cầu được ước thấy.

Trong tiệc tối của Tống gia, Tống Linh Bích thản nhiên nói: “Chỉ mong Bách Lý Ổ trong tay hắn, thật sự có thể khởi tử hồi sinh.”

“Sau này hắn sẽ là người bận rộn, không rảnh cùng huynh tô tô vẽ vẽ nữa đâu.”Tống Dương nhếch miệng, ân cần gắp thức ăn cho Diệp Tử Minh, “Diệp Tử sư huynh ăn nhiều một chút, dưỡng đủ tinh thần, sáng sớm ngày mai, mấy người còn phải lên đường nữa mà.”

Lộc Thời Thanh nghe ra xưng hô trong lời nói không đúng, hỏi hắn: “Tại sao lại là “Mấy người”?”

Tống Dương đặt đũa xuống, tránh đi ánh mắt mọi người, nói: “Ta… Không trở về Biển Cả Một Cảnh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sa Điêu Sư Tổ

Chương 44: Tập Tục Xấu Không Thể Lưu Truyền



Trình Túc hô mưa gọi gió ở Bách Lý Ổ suốt mấy chục năm, ngay cả khi xưa phụ tá tiên sĩ đạo tu chém giết yêu tà cũng chưa từng nhận phải uất ức lớn như thế.

Lúc này, những ngu dân ngày xưa bị ông ta coi là sâu kiến, đùa bỡn trong lòng bàn tay đang cùng nhau hợp lực tiến lên, nhắm vào mặt ông ta mà quyền đấm cước đá. Bọn họ không hiểu tu hành, tất cả dùng đều là chiêu số cấp thấp nhất. Trình Túc không hề phòng bị, cũng không đem theo nhân thủ lại không có vũ khí phòng thân, lúc đầu còn có thể dựa vào kết giới để bảo vệ mình.Tiếc rằng người ở Bách Lý Ổ càng ngày càng nhiều, bọn họ cảm thấy Trình Túc là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, là biểu hiện bất kính đối với Sinh Sôi Nương Nương, nộ khí càng sâu, ra tay càng mạnh rất nhanh đã phá vỡ phòng tuyến của ông ta.

Lúc đầu Trình Túc còn có thể đánh trả nhưng không lâu sau đó đã nằm lăn lộn trên đất, đến cuối cùng đúng là chỉ có thở ra chứ không có hít vào.

Trong miệng ông ta vẫn cứ lập đi lập lại: “Làm càn…Đáng chết…Bổn gia chủ…Không tha cho..”

Cũng không biết trải qua bao lâu, ông ta mới mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cảm nhận được có người quỳ gối khóc rống cạnh mình.

Là Trình Tu con thứ của ông ta.

“Phụ thân, nhờ có vị tiên nhân Biển Cả Một Cảnh kia giơ cao đánh khẽ, bào Sinh Sôi Nương Nương kêu bọn họ dừng tay, nếu không… Phụ thân, việc đã đến nước này, chúng ta vẫn là nên nhận tội đi thôi.”

“Trình bá bá,tự ăn ác quả của bản thân cảm giác như thế nào?” Là Tống Dương đang châm chọc khiêu khích.

Tống Linh Kỳ thở dài nói: “Trình thế bá, đây cũng là người của Bách Lý Ổ. Hi vọng ngươi có thể dừng cương trước bờ vực, thẳng thắn hết thảy, hai nhà chúng ta liên thủ bình định việc này.”

Trình Túc dạo quanh Quỷ Môn quan một lượt, giờ phút này chỉ muốn sống sót, hắn khó khăn gật đầu, kiệt lực phát ra tiếng: “Cứ… Cứ làm theo như ngươi nói…”

Hôm nay thời gian Sinh Sôi Nương Nương hiện thân là lâu nhất, tất cả mọi người tranh thủ quan sát, đúng là ngay cả một người đến nâng ông ta đều không có. Cuối cùng vẫn là Trình Tu cõng ông ta trở về. Nhiều người chờ câu trả lời của ông ta như thế, không thể đưa vào trong phòng, nhưng lại không kêu được người khiêng giường ra, Trình Tu chỉ đành phải đặt ông ta đã giống như bùn nhão nằm ngang ngay giữa chính đường.

Lộc Thời Thanh không ra ngoài quan sát, Sinh Sôi Nương Nương cạnh hắn không nhúc nhích, tựa như con rối, bản thể đã bị Cố Tinh Phùng đưa đến chân trời lừa gạt mọi người.Lúc Trình Túc rời đi, thấy được cũng chỉ là một hư ảnh.

Đợi Trình Túc nằm xong, Lộc Thời Thanh liền đi tới. Mặc dù ánh mắt nhìn ông ta rất không đành lòng, nhưng không có chút đồng tình nào.”Trình gia chủ, nếu như phối hợp với bọn ta sớm chút, ngươi cũng không đến mức rơi xuống tình trạng này rồi, cần gì phải vậy chứ?”

Tống Linh Bích nói tiếp: “Tiểu mỹ nhân, cái này gọi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đó.”

Giờ phút này huyễn ảnh của Sinh Sôi Nương Nương mi mắt rũ xuống, đang tiếp nhận cúng bái thành kính của mọi người. Nghe thấy câu này của Lốc Thời Thanh, không khỏi nhớ tới một màn trong rừng cây hắn muốn mình giao ra âm dương bảo kính, đồng dạng cũng là không chịu hợp tác, sau khi chịu nỗi khổ da thịt mới ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc ấy Lộc Thời Thanh cũng đã nói lời tương tự.

Thật đúng là, ả không biết nên khóc hay nên cười: Hồng Trần Giới thế mà có loại người này, dáng dấp thuần lương, biểu tình vô tội, làm việc cũng là người khiêm tốn. Nhưng sao mở miệng ra lại làm người ta giận sôi gan như thế chứ?

Quả nhiên Trình Túc liếc mắt, suýt nữa tắt thở luôn. Nhưng bây giờ chỉ có những người này mới có thể cứu hắn.

Hắn đối với Tư Mã Kỷ lòng tràn đầy oán khí. Vùng Giang Hoài này, Trình gia của ông ta với Tư Mã gia là hai nhà có qua lại nhiều nhất, có thứ gì tốt cũng đưa đến đào Diệp Độ. Lần này Tống Anh xảy ra chuyện, trong lòng ông ta biết không ổn, trước đó đã truyền âm cho tư Mã Kỷ, nhờ ông ta đến hỗ trợ áp chế Tống gia, Tư Mã Kỷ cũng là đầy miệng đáp ứng.

Thế nhưng sau này chỉ là không đau không ngứa cho một chủ ý, đầy yêu nhân mỹ mạo kia ra gánh tội phá miếu thay cho Tống Dương. Nhưng không ngờ yêu nhân này thế mà thâm tàng bất lộ, có thể hàng phục Sinh Sôi Nương Nương.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng này cần Tư Mã Kỷ tới trấn áp, thế mà lão già đó dạo chơi vẫn chưa về, để lại ông ta một người ứng đối.

Nếu không phải Trình Túc thoi thóp, sợ là đã cắn nát hàm răng, ông ta nhìn Lộc Thời Thanh nén giận nói: “Ngươi…Muốn ta làm thế nào…”

Bên ngoài tiếng hô cảm tạ Sinh Sôi Nương Nương vang lên không dứt, chỉ có Lộc Thời Thanh biết, vừa rồi cũng chỉ là một lời nói dối trắng trợn.

Thai tượng một khi đã hình thành, thì làm sao có thể chuyển biến?Người mất đi trinh tiết cũng vô pháp trở lại thuở xưa.

Hắn chỉ là nghĩ tạm thời bảo trụ những người này, nếu không dựa theo thái độ giữ gìn phong tục cổ hủ bệnh trạng này, chỉ sợ là đám người ở đây sẽ bị nạo thai tròng lồng heo dìm xuống nước ngay tại chỗ.

Lộc Thời Thanh nói: “Ngươi lại đi vạch trần Sinh Sôi Nương nương đi.”

Trình Túc toàn thân run rẩy, quả quyết cự tuyệt: “Không được… Bọn họ sẽ đánh chết ta!”

Lộc Thời Thanh cùng hắn cam đoan: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dựa theo lời nói của ta mà làm. Sinh Sôi Nương Nương sẽ hiện nguyên hình. Nếu ả bị kéo xuống thần đàn, mọi người tất nhân sẽ không nhắm vào ngươi nữa.”

Trình Túc vẫn lắc đầu: “Nếu như họ biết, là ta lừa họ, cũng sẽ không bỏ qua cho ta!”

Trình Tu cũng lo lắng không thôi: “đúng vậy, mong tiên nhân tìm phương pháp khác.”

Lộc Thời Thanh nghiêm mặt nói: “Không có ai sau khi phạm tội còn có thể chạy tội. Phụ thân ngươi chính là có lỗi cho dù có lập công chuộc tội cũng không thể che giấu sự thật ông ta giật dây mọi người giết nữ hài kia tròng lồng heo dìm xuống nước được.”

Tống Linh Kỳ cũng khẽ gật đầu: “Nói đúng. Vừa rồi cứu Trình thế bá, là vì ông ta không nên bị xử lí qua loa như thế. Nhưng luận tội mà ông ta nên gánh chịu, là hậu quả đã lừa gạt mọi người ở đây.”

Trình Túc sợ hãi không thôi, nếu chân tướng rõ ràng, chỉ sợ việc hắn bị đánh vừa rồi sẽ lặp lại lần nữa.

Tống Dương đe dọa hắn: “Trình bá bá, nếu ông mà còn chưa chịu đáp ứng, đây sẽ ném ông ra ngoài dù sao ông cũng không còn tác dụng gì nữa.”

Trình Tu thấy mọi người không có ý định buông tha hoặc thay đổi chủ ý, đành phải ghé vào tai ông ta nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phụ thân hay là cứ đáp ứng đi đã. Tư Mã Thế Bá đâu thể một đi không về, gây ra động tĩnh lớn như vậy, ông ấy cũng không thể bỏ mặt, nói không chừng còn có đường lui. Nhưng nếu bây giờ cự tuyệt, sợ là…”

Kỳ thật không cần hắn phân tích, Trình Túc trong lòng cũng thấu triệt, chỉ là trong lòng vẫn còn ôm hi vọng.

Giờ phút này rốt cục không thể né tránh, Trình Túc chán nản nói: “Được…”

Hiện tại nan đề hàng đầu đã được giải quyết dễ dàng. Nhưng tất cả mọi người vẫn chưa rõ, trong hồ lô của Lộc Thời Thanh đến cùng là bán thuốc gì.

Lộc Thời Thanh kéo Diệp Tử Minh cùng Tống Dương qua một bên, nhỏ giọng nói: “Đợi chút phải muốn diễn một màn kịch.”

Diệp Tử Minh gật đầu: “Sau đó?”

Tống Dương lại ôm cánh tay nhìn hắn: “Tiểu Không, cả ngày nay ngươi giả thần giả quỷ, ta đây cũng không dám nói nhiều, một là sợ ngươi mất mặt, hai là ta thích nhìn thấy Trình Túc kinh ngạc. Nhưng ngươi cũng phải thấy đủ thì dừng a, biến cố Sinh Sôi Nương Nương vừa rồi có lẽ chỉ là do trùng hợp, vạn nhất đợi lát nữa ngươi chơi lớn rồi hỏng việc thì làm sao bây giờ?”

Lộc Thời Thanh đang tính nói gì đó, Diệp Tử Minh trước một bước mở miệng: “Ta tin hắn.”

Đuôi lông mày Tống Dương nhếch lên: “Huynh tin hắn? Diệp Tử sư huynh, sao huynh cũng không đáng tin rồi? Hắn là…”

Diệp Tử Minh cắt ngang hắn, nói: “Sư tôn phân phó.”

Tống Dương: “…”

Nếu như là sư tôn, vậy thì chỉ có thể tin tưởng thôi.

Diệp Tử Minh nhìn về phía Lộc Thời Thanh, biểu lộ có chút cổ quái: “Ngươi cười cái gì?”

Lộc Thời Thanh sững người, sờ sờ mặt: “Có sao?”

Tống Dương hắng giọng: “Có, cười… Cười vẫn đẹp lắm.”

“…” Lộc Thời Thanh thừa nhận, vừa rồi lúc nghe được Cố Tinh Phùng muốn bọn Diệp Tử Minh tin hắn, trong lòng hắn chính xác là rất vui vẻ. Cơ mà bộ hắn biểu hiện rõ ràng như vậy luôn hả?

Có điều nói đi cũng phải nói lại, hành động việc làm của Cố Tinh Phùng, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng ban sơ của hắn. Tuy cho đến giờ Cố Tinh Phùng vẫn lạnh như băng, kiệm lời ít nói, cũng không ảnh hưởng đến lòng tốt của Cố Tinh Phùng đối với hắn.

Tỉ như,cao lãnh nhưng lại dùng linh lực nâng hắn lên, mặt lạnh như tiền thay hắn đánh lui yêu tà.

Bây giờ sau lưng còn căn dặn bọn Diệp Tử Minh phải tin tưởng hắn. Nếu Diệp Tử Minh không nói, hắn xác thực là không biết còn có việc này.

Diệp Tử Minh cau mày hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai?”

“… A?” Dưới ánh mắt ép hỏi của đối phương, Lộc Thời Thanh hơi chột dạ, nhìn Tống Dương giang nan nói, “Là tùy tùng của hắn đó.”

Diệp Tử Minh nhìn thẳng hắn: “Lúc đầu mang người vào Biển Cả Một Cảnh, ta đã hoài nghi ngươi lai lịch bất chính, nhưng sư tôn nói ngươi không có vấn đề gì, cộng thêm ngươi về sau biểu hiện cũng không có gì dị dạng, ta liền tin ngươi. Thế nhưng bây giờ ngươi có thể bắt giữ Sinh Sôi Nương Nương, đủ loại dị đoan ở Bách Lý Ổ cũng khó đảm bảo không liên quan gì đến ngươi. Tuy ngươi không làm ác, nhưng ta không thể được như sư tôn tin tưởng ngươi không nghi ngờ. Ngươi còn chưa chịu thẳng thắn thân phận thật sự của mình nữa ư?”

Lộc Thời Thanh một câu đều phản bác không được, ngập ngừng nói: “Ta… Không thể nói…”

Diệp Tử Minh sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo: “Không thể nói? Vậy chính là nói ngươi thật sự có chuyện giấu diếm”

Tống Dương cũng rốt cục cảm thấy không đúng lắm, nắm cánh tay Lộc Thời Thanh, “Tiểu Không,lúc ta nhặt ngươi về đã từng hoài nghi thân phận của ngươi, thế nhưng lúc đó ngươi điên điên khùng khùng. Mà hôm nay ả Nương Nương là ngươi bắt được thật? Nhưng rõ ràng sư tôn nói ngươi là một phàm nhân mà.”

Hai người thay nhau hỏi thăm, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để nói những lời này.

Lộc Thời Thanh có chút sốt ruột, đừng nói giờ phút này không thể nói, về sau cũng không thể nói. Một khi nói ra, chân tương Cố Tinh Phùng là yêu, sẽ lan truyền khắp thiên hạ.

Hắn lắc đầu liên tục, khó xử không thôi. Đúng vào lúc này, chuông truyền âm bên hông Diệp Tử Minh reo lên.

Diệp Tử Minh lập tức thu liễm thần sắc, cầm lấy chuông truyền âm, “Sư tôn có gì phân phó?”

Cố Tinh Phùng thanh âm lạnh nhạt truyền ra: “Tình hình Bách Lý Ổ thế nào?”

Diệp Tử Minh ngữ tốc hơi nhanh,nói hết thảy chứng kiến được hôm nay thuật lại một lần, Cố Tinh Phùng nói: “Ừ.”

Diệp Tử Minh còn cố ý nói một chuyện trọng điểm của Sinh Sôi Nương Nương, nhưng thái độ của Cố Tinh Phùng không có chút dao động nào. Diệp Tử Minh không khỏi nói: “Sinh Sôi Nương Nương vô cớ bị bắt, trong rừng Thi Vương cũng không hiểu sao bị phong ấn, còn có những quỷ ảnh kia đều biến mất…Cái người gọi là Tiểu Không này có khả năng là có liên quan đến những dị trạng này, không biết sư tôn có cao kiến gì chăng?”

Cố Tinh Phùng chỉ là nói: “Tin hắn, nhanh chóng chấm dứt việc này.”

“Dạ, sư tôn.” Diệp Tử Minh nghi ngờ chưa được giải, không cam lòng không muốn kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Tinh Phùng.

Tống Dương nói một mình: “Sư tôn tựa như là theo chân chúng ta tới, luôn xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt.”

Diệp Tử Minh cau lại đôi mày, “Sư tôn đã phân phó, chúng ta cứ nghe theo ngươi là được. Đợi trở lại Biển Cả Một Cảnh, lại mời sư tôn minh giám.” Hắn cảnh cáo nhìn Lộc Thời Thanh, “Trước đó, ta sẽ giám sát ngươi, hi vọng ngươi đừng gây thêm chuyện.”

Lộc Thời Thanh liên tục đáp ứng, thở ra một hơi.

Bọn họ làm sao biết, Cố Tinh Phùng căn bản không phải “Giống như là” theo tới, y căn bản chính là theo tới…

Cũng may là có y theo tới.

Bách Lý Ổ chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn như thế, mọi người đều chạy ra bãi đất trống đứng, như thế sẽ không bị cản tầm mắt có thể nhìn thấy Sinh Sôi Nương Nương rõ ràng.

Nhưng từ sau khi Trình Túc rời đi, đã qua thời gian hai nén nhang. Cho dù mọi người có nói thêm gì đi nữa, Sinh Sôi Nương Nương đều không mở miệng.Mi mắt bà ta buông xuống giống như đang ngủ, gương mặt đoan trang thân thiện như đóa mẫu đơn cực lớn đang nở rộ trên bầu trời.

Thời gian dần trôi qua,mọi người không hẹn mà cùng thu lại thanh âm, chỉ sợ quấy rầy đến thần linh, Ngay cả hô hấp đều ngại quá lớn. Họ hi vọng thời khắc này có thể biến thành vĩnh hằng.Sinh Sôi Nương Nương mãi mãi sẽ không rời đi, mà họ có thể đứng ở nơi này ngóng nhìn cho đến chết.

Toàn bộ Bách Lý Ổ như biến thành một bức tranh quỷ dị, chói lọi, im lìm.

Bỗng nhiên, trên gác chuông Trình gia truyền đến thanh âm gõ chuông.

Bách Lý Ổ không có tháp, cái gác chuông này có tổng cộng năm tầng, là kiến trúc lớn nhất ở đây. Trong dĩ vãng mỗi khi sáng sớm Trình gia đều sẽ gõ chuông minh thần, Bách Lý Ổ ngày thường sáng sớm sẽ đánh một lần. Nếu có sự cố hoặc chuyện lớn xảy ra Trình gia cũng sẽ gõ chuông thông báo.

Nhưng giờ phút này, không cần.

Mọi người chỉ muốn lặng yên nhìn thần linh, chỉ cảm thấy tiếng chuông này vang quá chói tai, quá đột ngột.

Họ sợ Sinh Sôi Nương Nương sẽ không vui sẽ rời đi, nên nổi giận đùng đùng trừng về phía gác chuông. Có người dậm chân: “Trình gia điên rồi à? Chọc Nương Nương không vui thì chớ, giờ này còn muốn gây rối?”

Bọn họ vọt tới tường rào bên ngoài Trình gia, muốn đi vào ngăn cản, Nhưng đối phương hiển nhiên đã có phòng bị, đóng kín cửa viện.

Trên gác chuông đứng một đám người. Trình Tu dìu Trình Túc tựa ở góc tường. Còn lại, có Lộc Thời Thanh, Biển Cả Một Cảnh bọn Diệp Tử Minh cùng người của Tống gia. Trong đó, trong tay Tống Dương cùng Diệp Tử Minh cầm kiếm, mũi kiếm chỉ vào chân trời.

Có người nghi hoặc nhìn một lát, nhịn không được hỏi: “Bọn hắn muốn làm gì?”

Chung quanh không ai trả lời, mọi người cũng như hắn đều không hiểu.

Bỗng nhiên, Tống Dương hô to về phía Sinh Sôi Nương Nương: “Yêu nghiệt, ngươi ở Bách Lý Ổ lừa gạt gần hai mươi năm, hôm nay cuối cùng cũng rơi vào tay Biển Cả Một Cảnh của chúng ta!”

Sinh Sôi Nương Nương lông mi run rẩy, mở to mắt, như từ trăng khuyết đến trăng tròn.

Mọi người bối rối mà nói: “Sinh Sôi Nương Nương bớt giận! Hắn không phải người Bách Lý Ổ! bọn ta sẽ đuổi hắn đi… Giết hắn!”

Thế nhưng trong mắt Sinh Sôi Nương Nương, lại hiện lên một tia hoảng sợ. Bà ta mở miệng, thanh âm bất ổn: “Biển Cả Một Cảnh…”

Ngày xưa, Sinh Sôi Nương Nương đều là cười, cho dù thương tâm rơi lệ, cũng đẹp đến mức không có nhân khí, không giống vật ở nhân gian. Nhưng lúc này, bà ta lộ ra sợ hãi, lại là sinh động tươi sống, không giống thần tiên trong lòng mọi người.

Cho dù như thế, vẫn là có người giữ gìn nói: “Nương nương là thần tiên, Biển Cả Một Cảnh là tiên đạo tu sĩ, các ngươi đều là người một nhà!”

Lập tức có người hát đệm, giận dữ mắng mỏ Tống Dương: “Cho dù ngươi là người của Biển Cả Một Cảnh, cũng không nên phá tượng thần của Nương Nương! Nương nương là thần tiên, ngươi là tiểu bối vô danh! Còn không mau buông kiếm, quỳ xuống đất chuộc tội!”

Tống Dương lớn tiếng cười lên, chỉ vào Sinh Sôi Nương Nương nói: “Ả là thần tiên ha ha ha cười chết ta mất, cũng không hỏi thử xem Trường Sinh Giới có nhân vật này hay chăng!”

Diệp Tử Minh cũng tới trước một bước, lẫm nhiên nói: “Chỉ có phàm nhân Hồng Trần Giới phi thăng lên Trường Sinh Giới, tù trước đến nay chưa thấy tiên nhân Trường sinh Giới xuống Hồng Trần Giới bao giờ. Ngược lại là tà ma ở Tu La Giới, Vạn Yêu Giới, U Minh Giới sẽ đến đây quấy phá, không biết vị Nương Nương này là vật phương nào?”

Câu nghi ngờ này đã sớm bàn qua với Sinh Sôi Nương Nương ở Trình gia, cũng đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác.

Mọi người rối rít nói: “Thần tiên khác của có tượng thần, Nương Nương nhà ta lại đích thân tới hạ giới, đánh quý!” “Vì Nương Nương dứt bỏ Trương Sinh Giới, cứu vớt chúng sinh.” “Tiên nhân Trương Sinh Giới có là gì, Nương Nương của ta mới là thần linh đích thực!”

Tống Dương cười lạnh: “Là thần là quỷ, để bọn ta thử một lần liền biết. Đi, Diệp Tử sư huynh!”

Ngay trước mặt mọi người, hai người ngự kiếm mà lên, thẳng đến Sinh Sôi Nương Nương chỗ chân trời. Liễu Tuyền Liễu Khê không biết trong đó duyên cớ, cũng nghĩ theo sau náo động, Lộc Thời Thanh vội ngăn lại.

Mọi người chỉ thấy hai thiếu niên xông lên trời, vẫn chưa lo lắng lắm, thậm chí còn cười nhạo: “Chút nữa bọn hắn liền biết sự lợi hại của Nương Nương, tu sĩ nho nhỏ muốn đối phó với tiên nhân, ha ha, chỉ sợ nương nương ngay cả động thủ cũng không cần.” “Tốt nhất là Trường Sinh Giới hạ xuống Thiên Khiển trực tiếp đánh chết hai tên oắt con miệng còn hôi sữa không biết trời cao đất dày này luôn đi!”

Diệp Tử Minh cùng Tống Dương chỉ nghe theo phân phó của Diệp Tử Minh, thật ra trong lòng cũng không chắc lắc.Thời khắc đến gần Sinh Sôi Nương Nương, hắn niệm một chú quyết, đem linh lực đánh vào ấn đường Sinh Sôi Nương Nương.

Sinh Sôi Nương Nương toàn thân chấn động, toàn bộ không trung Bách Lý Ổ tựa hồ cũng run rẩy theo, tiếp đó tiếng thét thống khổ truyền khắp bốn phương tám hướng, nghe vừa chói tai vừa khiếp người.

Tống Dương mới lạ vô cùng, hắn ở Biển Cả Một Cảnh cũng học được một chiêu nửa thức, cũng thử đánh linh lực vào trên thân Sinh sôi Nương Nương.

Hắn đánh vai phải Sinh Sôi Nương Nương, Sinh Sôi Nương Nương thét chói tai di chuyển qua bên trái, hắn đánh tay trái Sinh Sôi Nương Nương, Sinh Sôi nương Nương bối rối tránh về bên phải. Ả thân thể khổng lồ, hành động chậm chạp, vụng về như một hoạt thi cấp thấp.

Người phía dưới trơ mắt nhìn Sinh Sôi Nương Nương bị đánh, đều có chút không rõ, có người lớn tiếng hô: “Nương nương vì sao không phản kích! Xuất ra thần thông của người giáo huấn bọn chúng đi!” “Đúng vậy nương nương, giáo huấn bọn chúng!” “Đừng không đành lòng, người hiền sẽ bị bắt nạt đó!”

Thế nhưng tựa hồ Sinh Sôi Nương Nương không nghe thấy, chỉ lo nghiêng trái ngã phải, chật vật né tránh. Tống Dương yên lòng, càng đắt ý, dứt khoát trực tiếp quyền cước chào hỏi.

Tay không tấc sắt công kích, đều khiến Sinh Sôi Nương Nương phát ra tiếng rên đau nhức khoa trương.

Lộc Thời Thanh đứng yên lặng phía dưới xem, cảm thấy Sinh Sôi Nương Nương diễn có hơi quá.

Được rồi, những chi tiết này không quan trọng, cũng không ai quan tâm.

Hắn đi đến bên người Trình Túc, nói ra: “Trình gia chủ, lí do thoái thác ta vừa nói cho ông, ông vẫn còn nhớ chứ, bây giờ ông lớn tiếng nói cho mọi người biết đi.”

Trình Túc cắn răng, đang được Trình Tu dìu, ghé vào lan can gác chuông lộ ra nữa người. Ông ta há to miệng, chỉ khô khóc nói hai âm tiết liền thở ra từng hơi nặng nhọc.

Trình Tu giúp hắn thuận khí, khẩn cầu nói với Lộc Thời Thanh: “Tiên nhân, hay là để ta nói thay đi, phụ thân tổn thương quá nặng, thực sự là không mở miệng được.”

Trình Túc thoi thóp, căn bản không còn khí lực nói chuyện, Lộc Thời Thanh cũng đồng ý.

Tống Linh Bích nói bổ sung: “Vậy a Tu nói một câu Trình thế bá đều phải gật đầu xác nhận.”

Trình Tu liên tục đáp ứng, đến bên cạnh gác chuông, hô to xuống dưới: “Sinh Sôi Nương Nương không phải không đành lòng phản kích, mà là bất lực phản kích!”

“Nói bậy!” “Không có khả năng!” “Sao có thể như thế?” Bên ngoài vô số khuôn mặt, vô số biểu tình, vô số phản ứng.

Trình Tu nói: “Bởi vì ả là ác quỷ trốn thoát từ U Minh Giới, không có lực chống trả với tiên pháp.”

“Cái gì?” “Gạt người!” Các loại thanh âm liên tiếp. Mọi người bị lừa hai mươi năm, cung phụng Sinh Sôi Nương Nương hai mươi năm, lại bị Sinh Sôi Nương Nương ảnh hưởng đến cuộc sống hai mươi năm, sao có thể tán đồng lí do thoái thác này.

“Các ngươi nhìn đi, hai tên đệ tử bình thường của Biển Cả Một Cảnh đã có thể áp chế ả, lẽ nào còn chưa đủ chứng minh?” Trình Tu chỉ vào chân trời, Sinh Sôi Nương Nương cuộn thành một cục, đã không có chút nào dung nhân thần tiên, cùng một thân chính khí của Tống Dương và Diệp Tử Minh hình thành đối lập rõ ràng.

Bắt đầu có người dao động, “Nương nương! Người đến cùng là…”

Sinh Sôi Nương Nương luôn miệng nói: “Ta là thần! Ta là Sinh Sôi Nương Nương cứu vớt chúng sinh!” Nhưng hành vi hốt hoảng lùi bước của ả đã bán đứng lời nói hùng hồn lúc này.

Trình Tu ánh mắt lóe lên: “Hai mươi năm trước,ả lừa phụ…”

Lộc Thời Thanh không thích cắt ngang người khác, nhưng không thể không làm vậy: “Xin lỗi, phiền ngươi nói đúng sự thật.”

“Được…” Trình Tu nhắm mắt hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, bóc đi lớp màng che nhiều năm của Trình Túc, “Phụ thân ta Trình Túc, hai mươi năm trước cùng Sinh Sôi Nương Nương cấu kết, tôn ác quỷ làm thần tiên, lừa hương thân phụ lão ở Bách Lý Ổ, hôm nay…Trình gia ta, xin được chân thành tạ lỗi cùng chư vị.”

Sự yên lặng đầy chết chóc tựa như thủy triều lan rộng ra, chỉ có tiếng thét khó nghe trên bầu trời vẫn còn tiếp tục. Qua hồi lâu, mọi người mới phản ứng được: “Không có khả năng!” “Sẽ không!” “Đây không phải là sự thật!”

Nhưng thảm trạng xấu xí bị đánh của Sinh Sôi Nương Nương, lại không cho phép họ không tin, nhất thời chỉ còn lại mạnh miệng mà thôi.

Chỉ là rất nhanh sau đó họ ngay cả miệng cũng mạnh không nổi.

Dưới sự vây đánh không ngừng của Tống Dương cùng Diệp Tử Minh, Sinh Sôi Nương Nương rốt cục nhịn không được, toàn thân run rẩy, hắc khí cuồn cuộn trào ra từ người ả. Dị trạng này làm mọi người an tĩnh lần nữa, ngơ ngác quan sát.

Ngay sau đó trong con ngươi mỗi người chiếu ra, không phải là mỹ mạo của Sinh Sôi Nương Nương thay vào đó là một khuôn mặt của một nữ tử xa lạ đầy cay nghiệt, khí chất yêu dị.

Tống Dương cùng Diệp Tử Minh cũng tựa hồ lấy làm kinh hãi, Tống Dương cố ý lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai!”

Nữ tử bụm mặt,giọng khàn khàn kiệt lực gào lên: “Ta là Sinh Sôi Nương Nương! Các người đều đáng chết!”

Người này không phải người kia, nhưng giọng nói vẫn là giọng cũ.

Đám người ở đây đơn giản là sụp đổ. Nửa canh giờ trước, họ còn đang nhảy cẩn hoan hô vì thấy được Sinh Sôi Nương Nương, lúc này lại là các loại hối hận.

Hận Sinh Sôi Nương Nương, hận Trình gia, cũng hận chính mình.

Nhưng Sinh Sôi Nương Nương ở trên trời,sờ không tới, hận bản thân nói chuyện không đâu. Chỉ có hận Trình gia mới là cái hận chân thật nhất.

Có người khóc, có người quỳ xuống nền đất, càng nhiều người mắng Trình gia và Trình Túc,, “Trình gia hại người không ít! Các ngươi không xứng ở lại Bách Lý Ổ, Trình Túc không xứng làm gia chủ! Họ Trình cút ra ngoài!”

Đến lúc này, liền liên luỵ đến tất cả nhân sĩ họ Trình ở Bách Lý Ổ.

Có một phụ nhân Trình gia thử thăm dò nói: “Mặc dù Sinh Sôi Nương Nương gạt người ghê tởm, gia chủ giúp đỡ ả là không đúng, nhưng Trình gia vô tội mà..Nữ tử không trong sạch kia tròng lồng heo dìm xuống nước, thai nữ không tốt phải phá bỏ, đây không phải là điều mà các vị muốn sao?”

Đám người còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận những lời này, đã nghe Sinh Sôi Nương Nương sắc nhọn cười nói, “Chuyện cho tới bây giờ, Trình gia còn muốn tẩy trắng cho mình?”

Phụ nhân bị dọa đến co rụt lại, nhưng hôm nay nếu không tranh thủ, Trình gia sợ là không còn cách nào sống tiếp ở đây nữa. Bà ta nhắm mắt nói: “Lẽ nào ta nói không đúng?”

Trước mắt bao người, Sinh Sôi Nương Nương cười nói một sự kiện: “Nếu như ta nhớ không lầm, nhi tử nhà ngươi cường bạo cháu gái Lý bà bà ở thôn Bắc, vì tránh hoạ, ngươi dùng vàng bạc hối lộ Trình Túc, hắn đến xin ta thay đổi kết quả. Đợi lúc kiểm tra trước mặt mọi người, tên háo sắc thì trong sạch mà nữ hài đó không còn trong trắng…Cuối cùng tên háo sắc ung dung ngoài vòng pháp luật, nữ hài bị dìm lồng heo.”

“…” Đột nhiên bị tố cáo, phụ nhân nhất thời không cách nào tranh luận tiếp.

Cách đó không xa lão bà bà quỳ rạp xuống đất, gào khóc: “Cháu gái số khổ của lão ơi! Con chết thật oan uổng mà!”

Mọi người nhìn chăm chú phụ nhân, ánh mắt từ kinh ngạc đến căm ghét,trên mặt phụ nhân xanh trắng đan xem, qua nửa ngày hoảng loạn không lựa lời mà nói: “Yêu nữ này gạt người! Căn bản là không có chuyện đó! Mọi người đừng tin ả!”

“Thật ư?” Sinh Sôi Nương Nương liếc xéo bà ta, “Dù sao ngươi không tin, vậy ta cũng không ngại nói thêm chuyện nữa.”

Lần này phụ nhân lẽ thẳng khí hùng, vô cùng phấn khích, “Còn có chuyện gì, ngươi cứ việc nói!”

Sinh Sôi Nương Nương cười nói: “Hai mươi năm trước, nhà ngươi mua một tiểu thiếp, về sau tiểu thiếp sinh con, mà ngươi không sinh được. Ngươi liền độc chết tiểu thiếp nọ, chiếm nhi tử người ta làm của riêng, dung túng đến nay, ta nói có đúng không?”

Phụ nhân trừng to mắt, toàn thân run lên một cái, ráng chống đỡ lấy mấy phần trấn định nói: “Không đúng! ả là chết bệnh!”

“Ồ..Chết bệnh à.” Sinh Sôi Nương Nương giống như cười mà không phải cười, “Kỳ thật năm đó ngươi từng có thai một lần, chỉ là tính ra đó là thai nữ, ngươi liền nhẫn tâm hủy mất, nhưng không ngờ từ đó không thể mang thai nữa.”

Phụ nhân á khẩu không trả lời được, không biết ả Sinh Sôi Nương Nương yêu dị này còn muốn nói tiếp chuyện gì nữa.

Sinh Sôi Nương Nương ý cười càng sâu: “Ngươi không biết, kỳ thật ta là bị tiểu thiếp mua chuộc.”

Phụ nhân đột nhiên tiến về phía trước một bước, nhìn thẳng chân trời, “Vậy thai đầu của ta thật ra là…”

“Là bé trai.” Sinh Sôi Nương Nương cười nói, “Ngươi có thể mua được ta, người khác cũng có thể mua được. Cho nên, những người khác của Trình gia, thật sự sạch sẽ ư?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.