Sa Điêu Sư Tổ

Chương 37: Giang Xảo Khó Phòng



Hệ thống ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau mới nói: “Không có khả năng,chắc là yêu nữ này bịa chuyện, rõ ràng ngươi cũng đã…khụ khụ.”

Lộc Thời Thanh cũng không tin, nhưng vô cùng khó hiểu: “Đâu trùng hợp tới vậy, tại sao Sinh Sôi Nương Nương phải nói láo việc này? Câu vừa rồi chỉ là do ả thuận miệng nói ra mà thôi.”

“Không biết, dù sao cũng không có khả năng.” Hệ thống khẽ nói, “Bùi Lệ là xử nam, đây là chuyện cười lố nhất ta từng nghe.”

Tống Linh Bích đứng cạnh thấy thần sắc hắn dị dạng, cười nói: “Tiểu mỹ nhân da mặt mỏng thật, đây cũng chưa tính là ô ngôn uế ngữ gì mà. Nếu có người đùa giỡn ngươi thật đến lúc đó ngươi phải làm sao đây?.”

Lộc Thời Thanh vùi đầu, nuốt xuống nỗi khổ thầm kín nơi đáy lòng.

Tuy có hệ thống trấn an, hắn vẫn muốn tìm cơ hội nào đó xác nhận lại. Bằng không thất thân mà còn không biết mất trong tay ai, đừng nói trong lòng hắn không yên, ngay cả danh dự của nguyên chủ cũng không còn.

Từ những ký ức vụn vặt kia cho thấy, nguyên chủ hành vi đoan chính, cũng không có phóng đãng khuyết thiếu yêu thương như trong sách miêu tả, sống chung với Bùi Lệ rất tự nhiên, là quan hệ thầy trò rất bình thường ngay cả mập mờ cũng không có.

Đương nhiên, cũng có thể là do kí ức trước mắt có hạn, hắn còn chưa hiểu rõ.

Hắn ổn định tâm thần, tiếp tục nhìn về phía Tống Dương và Diệp Tử Minh. Giờ phút này từ trong tầm mắt của Sinh Sôi Nương Nương chỉ có thể thấy một mình Cố Tinh Phùng, hắn và Tống Linh Bích đều đang được kết giới che chở.

Cố Tinh Phùng cẩn thận đứng trước bụi gai, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Sinh Sôi Nương Nương khanh khách cười không ngừng, liên tục hỏi hắn: “Ca ca Tóc trắng không giống phàm nhân ở Hồng Trần Giới, từ nơi nào đến? Ngươi ngày thường tuấn mỹ như thế, không biết đã có người trong lòng chưa?”

Cố Tinh Phùng giống như là không nghe thấy, chỉ lo dùng mắt dò xét Tống Dương cùng Diệp Tử Minh.

“ôi lạnh lùng quá, cho dù có cũng không chịu nói ra đâu nhỉ.” Sinh Sôi Nương Nương ngả ngớn cực kì, “Nếu không nói, sao người khác biết được chứ? Cứ bỏ lỡ như thế thì đáng tiếc lắm đó?”

Vô tình hay cố ý, Cố Tinh Phùng quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt từ trên người Lộc Thời Thanh nhanh chóng lướt qua.

Tình cảnh này, rất dễ dàng khiến Lộc Thời Thanh sinh ra một ảo giác —— giống như hắn chính là người trong lòng của Cố Tinh Phùng.

Hắn lập tức xấu hổ, sao có thể chứ, hắn là sư tổ Cố Tinh Phùng mà.

Cố Tinh Phùng là người tốt,xuất phát từ tình cảm tổ tôn vẫn luôn luôn thầm lặng giúp đỡ hắn. Nhưng đó cũng là nhờ vào mặt mũi của nguyên chủ, hắn còn ở đây suy nghĩ lung tung gì chứ? Quá không tôn trọng nguyên chủ và Cố Tinh Phùng rồi.

Có lẽ là Cố Tinh Phùng cũng cảm thấy ánh mắt kia không ổn, vô luận Sinh Sôi Nương Nương trêu chọc cỡ nào, hắn không quay đầu lại nữa. Sinh Sôi Nương Nương mặt nóng dán mông lạnh, cũng không tức giận: ” Ca ca tóc trắng đã không ngó ngàng gì đến ta, vậy ta chỉ đành đi xem chuyện vui khác thôi.”

Nói xong, một đám sương đen xỉn màu bay vào trong bụi gai, đột nhiên tản ra.

Tống Dương xoa xoa mắt, từ dưới đất ngồi dậy, mờ mịt bốn phía.

Sinh Sôi Nương Nương thở dài, “Đáng tiếc quá, Bách Lý Ổ những năm này giết không ít nữ hài, nam nhân muốn thú thê cũng khó khăn, trong lúc gấp gáp tìm không được người thích hợp cho ngươi chơi. Đồng bạn của ngươi lớn lên cũng khá được… Ha ha ha, thôi coi như là trả thù việc ngươi đập phá miếu ta.”

Dừng một chút, nàng mỉm cười nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi tên gì?”

Tống Dương ánh mắt đăm đăm, đờ đẫn nói: “Tống Dương.”

“Ta xem rồi, ngươi là thân đồng tử, có muốn…phá thân không?” giọng nói ả trở nên nhẹ nhàng, mang theo chút ý vị mê hoặc nhân tâm.

Tống Linh Bích nghẹn họng nhìn trân trối: ” Sinh Sôi Nương Nương này hành vi phóng đãng, giờ phút này còn nói ra những lời này, không phải là muốn A Dương…”

Lộc Thời Thanh cũng là sợ ngây người, Tống Dương vẫn còn con nít, nếu đúng như Tống Linh Bích nói, Sinh Sôi Nương Nương kia cũng quá đáng lắm rồi.

Nhưng Cố Tinh Phùng đứng tại chỗ bất động, hắn và Tống Linh Bích cũng chỉ có thể bảo trì bình tĩnh.

Đã thấy Tống Dương lắc đầu: “Không muốn.”

Sinh Sôi Nương Nương ngoài ý muốn nói: “Vì sao không muốn? Chẳng lẽ ngươi muốn làm chim non cả đời?”

Tống Dương cực kỳ chậm rãi nói: “Ta không muốn trở thành thứ vô lại trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như Linh ca đâu, vớ phải ai là ngủ với người đó. Ta muốn tìm một người thê tử cùng ta sống an ổn cả đời, đây mới là trách nhiệm nên có với một cô nương.”

Tống Linh Bích mắng: “tên nhóc thối tha này, ta cũng đâu có đi gieo tai họa cho cô nương nhà lành đâu, với lại bổn công tử ăn bánh trả tiền, sao lại thành không chịu trách nhiệm rồi?”

Lộc Thời Thanh liếc hắn một cái, thế mà cảm thấy hắn nói rất có lý… Mình nhất định là điên rồi.

Sinh Sôi Nương Nương lại bị Tống Dương chọc cười: “Thì ra ngươi là người đứng đắn, đáng tiếc ngươi chọc phải bổn nương nương, không thể như ngươi mong muốn rồi.” Ả lại thay đổi ngữ khí mị hoặc nói với Tống Dương: “Tống Dương đệ đệ à, ngươi nhìn thử đi, người ngủ cạnh ngươi là ai?”

Tống Dương ngây ngốc nhìn về phía Diệp Tử Minh, Diệp Tử Minh đang dựa nghiêng nghiêng trên vách đá, bất tỉnh nhân sự. Tay áo hắn bị Bùi Lệ kéo rách một khúc, lộ ra cánh tay trắng bóc, rũ xuống đám cỏ xỉ rêu màu bích.

Tống Dương nhìn chằm chằm cánh tay hắn: “Hắn là… Diệp sư huynh của ta.”

“Ngươi nhìn kỹ chút nữa đi.” Sinh Sôi Nương Nương ân cần thiện dụ, “thanh tú động lòng người như thế, sao có thể là sư huynh ngươi? Gương mặt này trắng nõn mịn màng, rõ ràng là một cô nương mà.”

“Cô… Cô nương.” Tống Dương gục đầu xuống, dường như do dự.

“Đúng, cô nương này chính là nương tử của ngươi.” Sinh Sôi Nương Nương nói, ” đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai ngươi, từ đây ngươi cùng hắn kết tóc đến già, cố gắng hưởng thụ đi.”

Tống Dương hô hấp dồn dập, chậm rãi leo đến trước mặt Diệp Tử Minh, ôm người lên.

Tống Linh Bích cùng Lộc Thời Thanh ngây ra như phỗng, Tống Linh Bích lắc đầu: “Vốn cho rằng Sinh Sôi Nương Nương muốn đích thân phá thân đồng tử của A Dương, hút dương khí đệ ấy, đã đủ ngoan độc rồi. Nhưng không ngờ nàng lại muốn… Nhất cử lưỡng tiện,chơi đùa hai đứa này luôn.”

“Nhanh đi, ôm hắn đi, bắt đầu đi.” Sinh Sôi Nương Nương trầm thấp cười với Tống Dương.

“Nương tử… Động phòng…” Tống Dương thì thào nói, ghé vào trong tóc Diệp Tử Minh hít hà, mặt lộ vẻ lưu luyến si mê, “Thơm quá…”

Mắt thấy không thể miêu tả hình tượng sắp diễn ra, Lộc Thời Thanh vội vàng che mắt.

Tống Linh Bích khẽ khom người, hô Cố Tinh Phùng: “Thần tiên, nếu không ngăn cản, sẽ xảy ra chuyện thật đó.”

Cố Tinh Phùng thờ ơ,tựa như thứ gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy.

Tống Linh Bích than thở: “Xong chuyện tiểu tử này nếu không phải xấu hổ giận dữ tự sát thì cũng sẽ bị vị tiểu sư huynh này đánh chết, Sinh Sôi Nương Nương này quá độc ác.”

Thế nhưng Tống Dương kích động một hồi, lại không làm ra động tác tiếp theo, xấu hổ ôm Diệp Tử Minh ngẩn người.

Sinh Sôi Nương Nương thúc giục nói: “Tiếp tục đi, nương tử ngươi đang chờ ngươi âu yến kìa.”

Tống Dương luống cuống nói: “Cần phải làm thế nào, ta không biết…”

Lần này Tống Linh Bích nâng trán, Lộc Thời Thanh mắt trợn tròn, Sinh Sôi Nương Nương cũng không phản bác được, nửa ngày sau mới nói: “Ôi đúng là tên ngốc! Ngươi lột sạch y phục hắn, hung hăng…Chà đạp giày vò hắn!”

Tống Dương lắc đầu liên tục: “Ta không thể chà đạp giày vò hắn, hắn sẽ tức giận.”

“Sao thế được.” Sinh Sôi Nương Nương có chút không kiên nhẫn, “Ả là vợ ngươi, là nữ nhân của ngươi, ngươi chà đạp giày vò ả, ả sẽ chỉ cảm thấy sảng khoái và vui vẻ.”

“… Thật?”

“Thiên chân vạn xác, ngươi càng thô lỗ ả càng thích.”

“Nàng thích thô lỗ… Tốt!” Tống Dương yên lòng, xách cổ áo Diệp Tử Minh, Đấm lên mặt hắn một quyền.

Sinh Sôi Nương Nương: “…”

Lộc Thời Thanh: “…”

Tống Linh Bích: “…”

Một quyền này sợ là dùng hết khí lực từ khi sinh ra tới giờ, đầu Diệp Tử Minh nghiêng về một bên, trên gương mặt sưng lên một mảng lớn.

Cảm giác đau đớn kịch liệt này kéo hắn từ trong cơn mê tỉnh lại.

Mở mắt ra, chỉ thấy Tống Dương đặt hắn nằm dưới đất, đang chuẩn bị dựa theo “chà đạp giày vò” mà mình lý giải được quyền đấm cước đá hắn, trong lòng hắn run lên, nhấc chân đạp một đạp. Tống Dương vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đá ngã nhào vào trong đống rêu xanh, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, “Không phải đã nói…Càng thô lỗ thê tử càng thích à?”

Cũng trong một khắc Diệp Tử Minh tỉnh lại này, Cố Tinh Phùng đã biến thành thỏ con, chạy về một hướng nào đó, Lộc Thời Thanh và Tống Linh Bích cũng bị linh lực trên kết giới kéo đi.

Sinh Sôi Nương Nương trầm giọng nói: “Không ổn.” Tứ phía liền im ắng.

Nơi đây chỉ còn lại hai người Tống Dương cùng Diệp Tử Minh. Diệp Tử Minh mặt lạnh tanh, vừa chỉnh lại xiêm y vừa trợn mắt với Tống Dương.

Tống Dương vẫn còn chấp mê bất ngộ, lớn tiếng quát Diệp Tử Minh: “Không có thể thống, nào có đạo lý thê tử đánh trượng phu! Có tin ta bỏ ngươi luôn không!”

Tuy hắn nhai tới nhai lui nhưng cũng không dám làm ra hành động ngu ngốc nào nữa, bộ dáng sợ vợ ngoài mạnh trong yếu.

“Đợi ra ngoài rồi tính sổ với ngươi.” Diệp Tử Minh che lấy nửa bên gò má trầm giọng dứt lời, tụ khởi linh lực, tạo một lỗ hổng trên bụi gai, bước ra ngoài.

Tống Dương giống như tiểu tức phụ lẻo đẻo theo sau, Diệp Tử Minh nguýt hắn một cái, hắn lập tức dừng lại không đi, chờ Diệp Tử Minh tiếp tục tiến lên, hắn vừa sợ hãi vừa rụt rè đuổi theo.

Cố Tinh Phùng rời khỏi nơi giam giữ Tống Dương và Diệp Tử Minh, liền hóa lại thành hình người.

Vừa rồi Thừa dịp Sinh Sôi Nương Nương chọc ghẹo Tống Dương, y cấp tốc dùng linh lực thăm dò địa hình bốn phương tám hướng của huyệt động này. Lúc này mang theo Lộc Thời Thanh và Tống Linh Bích, tựa như đang đi trong nhà mình. Nơi nào có cơ quan nơi nào có cạm bẫy y đều có thể biết trước mà tránh đi từng cái.

Ven đường tuy có quỷ ảnh cùng dã vật, nhưng không thấy tung tích của Sinh Sôi Nương Nương đâu. Cố Tinh Phùng còn bắt mấy quỷ ảnh hỏi đường, bọn chúng đều chỉ một nơi nào đó trong huyệt động.

Bọn chúng nói, kia là chính điện Sinh Sôi Nương Nương ở.

Cố Tinh Phùng sắc mặt bình tĩnh, trực tiếp chạy đến nơi đó.

Cùng lúc đó,lối ra tương phản với hướng huyệt động, có một thân ảnh áo đỏ hốt hoảng xông ra.

Phía sau của ả, còn đi theo mười quỷ ảnh, kéo lấy Liễu Tuyền Liễu Khê và Trình Tu còn đang hôn mê bất tỉnh. Trên tay ả cầm một cái gương đồng lớn chừng một bàn tay, theo dõi hành tung của Cố Tinh Phùng, ả chợt buông gương xuống, nở một nụ cười như ý.

Quỷ ảnh cẩn thận hỏi: “Nương nương, tiếp theo chúng ta nên đi nơi nào?”

Ả mỉm cười: “Đi Trình gia, để Trình Túc đến giải quyết. Trình Tu là con của hắn, ta không thể động, hai đứa oắt con này vướng víu…Đợi sau khi thoát thân thì ném xuống nước đi.”

Quỷ ảnh không hiểu: “Nương nương đã là đại nhân vật ở U Minh giới, vì sao không quay về U Minh giới?”

Ánh mắt của ả nhíu lại, dọa mấy quỷ ảnh kia rụt hết cổ. Ả thản nhiên nói: “U Minh giới nào có nhiều vong linh hài nhi để ăn như vậy? Có ngu mới muốn trở về”

Ả thu hồi gương đồng, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nghe thấy một tiếng thở dài đau lòng: “Thì ra mấy đứa bé bị sẩy kia đều bị ngươi ăn, ngươi tàn nhẫn quá.”

Ả bị dọa cho hồn vía lên mây, đột nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Cố Tinh Phùng mang theo Lộc Thời Thanh cùng Tống Linh Bích chậm rãi đi ra từ bóng tối trong hang động.

Ả lùi lại một bước, trừng to mắt hỏi: ” Sao có thể, các ngươi không phải…”

Lộc Thời Thanh nói: “Tiến vào chính điện tìm ngươi là huyễn thuật, ngươi bị Tinh Tinh lừa rồi.”

Thì ra, mới rồi lúc đứng ngoài bụi gai. Cố Tinh Phùng đã biết trước mánh khóe của Sinh Sôi Nương Nương, huyễn hóa ra một phân thân làm ra vẻ đang tìm ả. Mình thì mang Lộc Thời Thanh và Tống Linh Bích đuổi theo, vốn Lộc Thời Thanh còn chưa hiểu, Tống Linh Bích phỏng đoán rồi sau đó nói toạc ra với hắn, không ngờ quả đúng như thế.

Lộc Thời Thanh dứt lời, vẫn không quên khen một câu: “Tinh Tinh quả thật thông minh.”

Cố Tinh Phùng khẽ gật đầu, nét mặt ẩn trong sương mù cực kỳ nhu hòa.

Vốn mặt Sinh Sôi Nương Nương đã trắng, lúc này càng trắng hơn. Ả cười lạnh: “Thôi được, hôm nay gặp được cao nhân Hồng Trần Giới,coi như quỷ Yên Chi là ta đây thời vận không đủ.”

Nàng thấy Lộc Thời Thanh đứng giữa Cố Tinh Phùng và Tống Linh Bích, phong thái bất phàm, cho rằng hắn là người lợi hại nhất. Tay áo đỏ phất một cái, liền nhào về phía Lộc Thời Thanh.

Nhưng đi được nữa đường, ả đã bị ánh sáng trắng ngăn lại, Cố Tinh Phùng cầm kiếm chỉ vào ả, ánh mắt lạnh như đêm sương ngày đông.

Thấy sắp đánh nhau, loại yêu tà như Sinh Sôi Nương Nương Cố Tinh Phùng sẽ không nương tay. Lộc Thời Thanh nghĩ là sẽ có một mạng thảm khốc sắp xảy ra, theo bản năng nâng tay che lại hai mắt.

Cố Tinh Phùng thấy được hành động của hắn, thay đổi chủ ý thu hồi kiếm, một chưởng đánh Sinh Sôi Nương Nương nằm bẹp trên mặt đất. Sinh Sôi Nương Nương nhổ một ngụm máu đen, vừa mới đứng lên, Cố Tinh Phùng lại đánh thêm chưởng nữa, ả né đòn trong gan tất, linh lực quanh người ả nổ tung, quỷ ảnh gào khóc chạy trốn, ném người trong tay xuống đất.

Tống Linh Bích đi qua mở trói cho mọi người, kéo Lộc Thời Thanh theo hỗ trợ.

Sinh Sôi Nương Nương oán hận lau khóe miệng, nhìn thấy bên kia loạn thạch dày đặc, có thể ẩn thân, liền cuống quít tránh khỏi. Nhưng không ngờ lại trúng ý Cố Tinh Phùng, nơi đó Lộc Thời Thanh không nhìn thấy, y đuổi theo không hề cố kỵ mà triển khai công kích.

Đằng sau núi đá to lớn, linh lực chớp loạn, tiếng rên đau đớn và tiếng kêu thảm của Sinh Sôi Nương Nương vang lên mấy lần. Sau vài giây thì không còn động tĩnh gì nữa. Lộc Thời Thanh đi qua nhìn thử chỉ thấy Cố Tinh Phùng không nhanh không chậm đi tới, trong tay là một luồng linh lực, kéo theo Sinh Sôi Nương Nương nửa chết nửa sống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sa Điêu Sư Tổ

Chương 37: Yêu Thân Bị Phát Hiện



Bỗng nhiên nơi trái tim đau nhói.

Lộc Thời Thanh che trước ngực, nơi đó còn để lại một vết sẹo nhỏ. Tuy rằng đã khỏi, nhưng hôm nay gặp được người đâm hắn một kiếm nọ, thời khắc đó phản ứng đau đớn trong trí nhớ đã vượt ra ngoài bản năng.

Hắn muốn lui lại, nhưng cảnh trong mơ ùn ùn kéo đến, tựa như trong nháy mắt thân hắn đã hãm trong mênh mong nước biển, máu của hắn dọc theo vết kiếm chảy cạn.

Hắn tê liệt ngã xuống mặt đất, tựa lưng vào thân cây, trên trán toàn là mồ hôi.

Tay áo chợt nhẹ, thỏ con từ bên trong nhảy ra, mắt lom lom nhìn chằm chằm phía ngoài kết giới. Trong cặp mắt lưu ly là kinh ngạc và đề phòng giao thoa, biểu cảm phong phú giống hệt con người.

” Thỏ con, đừng chạy lung tung.” Lộc Thời Thanh ngay cả giọng nói cũng có phần chột dạ, còn quên mất phải ôm nó trở về.

Kẻ lúc này đến là Thi vương khó gặp, đang lúc Tống Linh Bích quan sát, bỗng cảm nhận được hành động khác thường của Lộc Thời Thanh, quay đầu nhìn thử, hắn sợ hết hồn. “Tiểu mỹ nhân sao mặt của ngươi trắng như tờ giấy vậy, hay là bị quỷ đớp cho một miếng rồi?”

“Không có.” Lộc Thời Thanh ôm chặt thỏ con, “Ta chỉ hơi choáng..Ngồi một chốc là hết thôi.”

Thấy sắc mặt hắn khó coi, động mạnh một tí chắc là hôn mê thêm lần nữa, đương nhiên Tống Linh Bích sẽ không tin. Nhưng lúc đang muốn hỏi tiếp, bỗng sau lưng truyền đến một tiếng vang của kim loại.

Hắn tranh thủ thời gian quay đầu, nhìn ra phía ngoài kết giới.

Chỉ thấy Diệp Tử Minh cầm kiếm bổ vào trên cổ Bùi Lệ, đang trong tình trạng giằng co.

Hắn chém một kiếm này, thế mà lại giống như nện lên sắt đá. Y phục nơi bị chém xuống chỉ bị rạch một đường, còn làn da thì nửa điểm vết tích cũng không lưu lại.

Liễu Tuyền Liễu Khê hai mặt nhìn nhau, rút kiếm chạy tới hỗ trợ. Tống Dương cũng muốn xông về phía trước, nhưng bị Trình Tu giữ chặt, “A Dương, đó là Thi Vương. Đại tướng tiên phong dưới tay Sinh Sôi Nương Nương, chúng ta không phải đối thủ của hắn, vẫn là đừng đi gây thêm phiền phức cho bọn họ.”

“Ai là “chúng ta” với ngươi.” Tống Dương vùng khỏi tay hắn. Nhưng vẫn nghe theo lời Trình Tu thuyết phục, đứng tại chỗ bất động, chỉ dùng đôi mắt nhìn chăm chú vào Diệp Tử Minh.

Ba thanh kiếm đồng thời bổ lên người Bùi Lệ,tự mình lóe ra hàn quang trong sương mù dày đặc u ám,chiếu sáng nửa dưới gương mặt anh tuấn lạnh lẽo của Bùi Lệ, Mặt hắn không mãi mai dao động, chỉ chậm rãi vươn tay, nắm lấy kiếm của Liễu Tuyền Liễu Khê đẩy ra bên ngoài. Tuy động tác không nhanh, nhưng Liễu Tuyền Liễu Khê xuất hết khí lực từ khi biết uống sữa tới giờ cũng không thể nghịch chuyển.

Thân kiếm thẳng tắp, cứ như thế bị bẻ cong từng chút một. Mà đôi tay đang nắm trên thân kiếm, giống như không phải làm từ huyết nhục, không bị mũi nhọn đâm ra vết sướt nào.

Liễu Tuyền Liễu Khê liếc nhau, song song quăng kiếm, lộn ngực mấy cái, đứng vững cách chỗ Bùi Lệ ba thước đúng. Cùng lúc đó, Bùi Lệ buông lỏng tay, quăng hay thanh kiếm chộp được xuống đất, quay ra đối phó với Diệp Tử Minh.

Hắn cứng ngắc quay đầu, vượt qua kiếm của Diệp Tử Minh,trực tiếp bắt lấy cánh tay Diệp Tử Minh. Diệp Tử Minh sắc mặt run lên, cũng ném kiếm lui về sau, nhưng tay áo đã bị Bùi Lệ siết trong tay.

Tống Dương quýnh quáng, bổ nhào qua chém lung tung vào người Bùi Lệ. “Ngươi cái đồ ôn hoàng hột vịt lộn thi này, buông tay ra, có ngon thì qua đấu với ta nè!”

Quả nhiên đôi mắt đờ đẫn của Bùi Lệ giật giật, nhìn về phía hắn.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi đối mặt với đôi mắt đầy tử khí của Bùi Lệ, Tống Dương đã cảm thấy ngạt thở, tựa như thấy được đường xuống suối vàng.

Diệp Tử Minh cấp tốc xé được nửa ống tay áo kia, kéo Tống Dương tránh qua bên cạnh. Tống Dương từ trong hãi hùng khiếp vía hoàn hồn, không ngừng kéo cánh tay Diệp Tử Minh, thấy chỉ là tay áo bị tổn hại, lập tức thở phào nhẹ nhõm. “cũng may Diệp sư huynh kịp thời đoạn tụ, không bị thương.”

Tống Linh Bích xa xa nghe thấy một câu này, xấu hổ đến nỗi phải ho khan, “Tiểu tử ngốc này không biết nói chuyện, đoạn tụ* hai chữ này cũng nói ra miệng được.”

*Đoạn tụ: Tống Dương nói là cắt ống tay áo, còn Tống Linh Bích nói là đồng tính luyến hay buê đuê, có thể tìm hiểu thêm bằng cụm từ Đoạn Tụ Chi Phích

Nếu là thường ngày, Trình Tu sẽ hùa theo hắn hai câu trêu chọc,không ảnh hưởng gì đến toàn cục. Nhưng lúc này Trình Tu đứng trong bóng tối, cả người đều ảm đạm vô quang. Hắn nói xong câu này không ai đáp lời càng có vẻ tịch mịch.

Lại nhìn Lộc Thời Thanh, mặc dù sắc mặt rất kém, nhưng vẫn còn đang liều mạng trấn an thỏ con không ngừng giãy dụa trong ngực.

“Thỏ con em sao thế? Đừng sợ, đừng sợ, ta ôm em, không có chuyện gì đâu.”

Tống Linh Bích lo lắng nói: “Rõ là con thỏ nhỏ này của ngươi không phải đang sợ mà là muốn đi đánh nhau. Chỉ tiếc tâm như mãnh hổ nhưng thân là thỏ khôn, còn không chịu tự mình hiểu mình nữa, ai.”

“Đúng vậy.” Lộc Thời Thanh nhẹ giọng dụ dỗ nói, “Tuy em rất dũng cảm, nhưng dù gì thì em cũng chỉ là một con thỏ con thôi, để ta bảo vệ em là được.”

Câu nói sau cùng rõ ràng không có sức.

Hắn đã bị Bùi Lệ giết một lần, bây giờ trên cánh tay còn có Phược Linh Hoàn Bùi Lệ đeo vào, chính mình hắn cũng không gánh nổi, còn muốn vọng tưởng bảo hộ thỏ con.

Lúc này trong rừng lần nữa vang lên giọng nói của Sinh Sôi Nương Nương: “Tên ngốc to xác, ngay bây giờ ngươi giết sạch bọn chúng cho ta.”

Ánh đỏ trong mắt Bùi Lệ đại thịnh.

Hắn vẫn luôn khóa chặt hai người cách hắn gần nhất là Liễu Tuyền và Liễu Khê, sau đó thong thả đi về phía hai người này.

Diệp Tử Minh thi triển vô số linh lực đánh vào chung quanh hắn, thoạt đầu hắn hơi ngừng lại bước chân, về sau thì làm ngơ luôn.

Tống Linh Bích ngạc nhiên nói: “Tại sao bọn nhỏ đó không dùng kết giới này để tự vệ? À ta hiểu rồi…Bọn nhỏ nhiệt tình quá, chưa trừ diệt được yêu tà thì thề không bỏ qua đây mà.”

Lúc này, Lộc Thời Thanh chợt nghe trong đầu vang lên một thanh âm trầm thấp suy yếu, “Gì mà chân thực nhiệt tình, Đinh Hải Yến nói kết giới này của ngươi không đủ tư cách, không cho phép nhập vào sách dạy của Biển Cả Một Cảnh, các đệ tử căn bản là không có cơ hội học được. Cũng không biết cái này là từ đâu mà đến, thật kỳ quái.”

Lộc Thời Thanh cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng sau đó hắn liền ngây ngẩn cả người, kinh hỉ nói: “Tiểu Bạch,cuối cùng ngươi cũng chịu trở về rồi.”

Hệ thống giống như là bệnh nặng một trận, nhưng ngữ khí lộ ra rõ ràng vẫn khó ở như cũ. “Ừm… Gần đây ta quá bận, thật vất vả mới bớt được chút xíu thời gian trở về thăm ngươi.”

“Ừm ừm, ngươi cực khổ rồi.”

Hệ thống âm thanh lạnh lùng nói: “Ta nói mà, sao Bùi Lệ lại biến mất không thấy tung tích, thì ra là đã bị người ta nấu thành hoạt thi.”

“Đúng vậy, ta cũng giật nảy mình.” Nghe thấy giọng nói của hệ thống,Lộc Thời Thanh trong lòng rõ ràng an tâm rất nhiều.”Cũng may ngươi đã đến, có thể giúp đỡ ta.”

Hệ thống nghe thấy câu nói này tựa hồ tâm tình tốt lên, nở nụ cười, “ừ. Ngươi rất may mắn, bây giờ Bùi Lệ đã thành hoạt thi, chỉ có thể dựa vào bản năng làm việc. Chỉ cần ngươi che giấu cẩn thận, đừng để hắn nhận ra, ngươi vẫn sẽ an toàn.”

Lộc Thời Thanh cuối cùng cũng yên lòng, nhìn thỏ con trong ngực, ngắt một nhánh cỏ dưới gốc cây. “Thỏ con à, ta đoán là do em đói bụng nên mới muốn chạy ra ngoài. Hai ngày nay cũng không thấy em ăn gì, là ta sơ sót, nhanh ăn đi kẻo đói.”

Thỏ con dường như hơi ngẩn ra, dần dần ngưng giãy dụa, mặc cho Lộc Thời Thanh nhét cỏ vào trong, nhưng chỉ là ngậm lấy, cũng không thấy nhấm nuốt.

Lộc Thời Thanh xoa xoa đầu của nó, “Sao em không nhai? Hay là cỏ này không thể ăn?”

Lúc này thỏ con mới rề rà động khẩu.

Trong lúc đó Liễu Khê Liễu Tuyền cũng tự mình lấy ra một chiếc Dao Linh*, nhắm ngay Bùi Lệ trái rung phải lắc, trên ngọc cốt có treo thêm mười cái chuông bạc, theo động tác vang lên tiếng đinh đang giòn tan.

Bùi Lệ không tiến lên nữa, đứng tại chỗ nghiêng tai nghe, tựa như bị tiếng chuông hấp dẫn.

Lộc Thời Thanh lau vệt mồ hôi, hi vọng Bùi Lệ có thể bị chế phục tại chỗ. Lúc này toàn bộ ánh mắt của hắn đã bị Bùi Lệ hấp dẫn, thỏ con trong tay thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ phun cỏ trong miệng ra. Đợi khi Lộc Thời Thanh lại nhìn nó, thì nó sẽ tiếp tục giả vờ nhai tiếp.

Lộc Thời Thanh thuận thuận lông tơ sau tai nó. “Thật ngoan, không chạy loạn.”

Thỏ con mặt không thay đổi nhai nuốt, cũng không biết có nghe hiểu hay không nữa.

Hệ thống nói: “Đều lúc này rồi, ngươi còn lo cho con tiểu súc sinh này.”

Lộc Thời Thanh thở dài: “Ta muốn đối với nó tốt một chút, không thể lại có thêm tiếc nuối gì nữa.”

“Ngươi thở dài gì chứ?” Hệ thống hỏi.

Lộc Thời Thanh buồn bã: “Ta nhớ tới trước khi chết, hồ ly tiên sinh giúp nguyên chủ đỡ kiếm.”

Hệ thống tựa hồ giật mình, hồi lâu mới nói: “Ngươi nhớ tới nó?”

“Đúng vậy, thì ra hồ ly tiên sinh tên là Bạch Đoàn Đoàn.” Lộc Thời Thanh nói, “Lúc đầu, ta còn tính lấy tên này đặt cho thỏ con đó.”

“Không cho phép lấy!” Hệ thống bỗng nhiên cất cao thanh âm.

Lộc Thời Thanh trong lòng nhảy một cái: “Ngươi sao vậy tiểu Bạch?”

“Không có… Không có gì.” Hệ thống dừng một chút, ngữ khí hòa hoãn một lại, “Nếu như ngươi lấy cái tên này cho con tiểu súc sinh đó, có phải là sẽ rất có lỗi với hồ ly linh sủng của ngươi không?”

Lộc Thời Thanh còn tưởng rằng hệ thống đột nhiên nổi điên gì gì đó, thì ra là vì chuyện này. Hắn cười cười, “Đúng, trước đó là do ta không biết, xém chút đã phạm sai lầm. Bây giờ đã biết được, vậy chắc chắn là không thể làm thế rồi. Đối với nguyên chủ mà nói, hồ ly tiên sinh mới là Bạch Đoàn Đoàn độc nhất vô nhị.”

Hệ thống trầm mặc một lát, “Vậy đối với ngươi thì sao?”

“Ta?” Lộc Thời Thanh có chút mơ hồ.

Hắn cảm thấy câu hỏi của hệ thống vô cùng cổ quái. Con bạch hồ đã chết kia, là linh sủng trung thành tuyệt đối củ nguyên chủ, đâu có quan hệ gì với hắn đâu.

Hắn là một người xuyên việt, nào có tư cách để trả lời?

Hệ thống đợi không được lời hồi đáp của hắn, buồn buồn nói: “Được rồi, ngươi bây giờ…hỏi gì cũng vô dụng.”

Lộc Thời Thanh càng không hiểu câu này có ý gì.

Nhưng hắn bỗng nhiên ý thức được, giọng nói của hệ thống vừa suy yếu vừa mệt mỏi, trạng thái này hình như không chỉ mới một lần.

Trước đó có hai lần, hệ thống cũng giống như mới từ trong mơ tỉnh lại, tựa hồ mệt nhọc, chỉ là giờ phút này có vẻ càng nghiêm trọng hơn.

… Giống như, mỗi một lần hắn đắm chìm trong kí ức của nguyên chủ, sau khi tỉnh lại, hệ thống đều sẽ không online, mà nếu có onl thì cũng là trạng thái không được tốt.

Chỉ là trùng hợp?

Bỗng tiếng nhạc réo rắt phất qua cánh rừng.

Diệp Tử Minh bẻ một cành liễu, bỏ ruột bên trong, lấy vỏ cây làm thành một cây sáo liễu* nho nhỏ. Mấy âm điệu đơn giản thổi đi thổi lại, thế mà lại ăn khớp hoàn chỉnh thành một khúc.

Bùi Lệ chậm rãi gục đầu xuống, tịch mịch trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một ít dao động. Tựa như bị tiếng sáo liễu đâm trúng tâm sự nào đó, giữa đôi mày hắn trồi lên sự thương cảm nhàn nhạt.

Hệ thống nói: “Đây là bí kỹ độc môn của Biển Cả Một Cảnh, Khiên Hồn Âm, là khúc nhạc chuyên môn đối phó với hoạt thi. Có thể lay động hồn phách còn sót lại, khiến cho hoạt thi lâm vào hồi ức khi còn sống, không cách nào hành động. Tu sĩ đối phó hoạt thi sẽ nhân cơ hội này diệt trừ nó.”

Lộc Thời Thanh vừa nghe hệ thống giải thích vừa quan sát Bùi Lệ.

Trong tiếng sáo kéo dài, chỉ thấy Bùi Lệ cứng đờ khởi hành, bước từng bước đến cạnh cây Ô Cựu, nhặt từ dưới đất lên một vật.

Hắn ôm vật kia vào ngực, trong cổ phát ra âm thanh tựa như tiếng nức nở..

“Sư tôn…” Hắn vuốt ve vật kia, “Xin…Lỗi…Ta….Xin lỗi….”

Lộc Thời Thanh mở to hai mắt.

Hắn phát hiện, vật kia, chính là đèn Chiếu Mệnh hôm trước hắn nhặt được ở chỗ này.

Tuy túi máu đã khô, cũng không thể thắp sáng đèn nữa, Nhưng Bùi Lệ cũng không tình nguyện buông ra. Bây giờ hắn là hoạt thi, các đốt ngón tay cứng ngắt, không cách nào linh hoạt động vào đèn Chiếu Mệnh, chỉ có khuỷu tay có thể di chuyển lên xuống, kéo theo cả bàn tay, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve đèn Chiếu Mệnh.

“Thanh Nhai,hắn đang gọi ngươi à?” Hệ thống có chút nghi hoặc, “… Cây đèn Chiếu Mệnh này, là chiếu mệnh của ai?”

Lộc Thời Thanh không nói gì, hắn nhớ tới, thời điểm Bùi Lệ rời khỏi bờ biển, từng lấy cái túi đó đựng rất nhiều máu của nguyên chủ, thì ra là lấy đi nhóm lửa cho đèn Chiếu Mệnh.

Xem ra, nguyên chủ không thể chống nổi nửa canh giờ kia.

Thỏ con trong ngực, cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm động tác của Bùi Lệ, không biết nghĩ tới điều gì, nó rút sát vào ngực Lộc Thời Thanh, trong mắt là những tia sáng lốm đốm.

Liễu Tuyền Liễu Khê thấy Khiên Hồn Khúc của Diệp Tử minh có hiệu quả, cũng tranh thủ thời gian chạy đi nhặt kiếm, vừa tiến gần đến bên người Bùi Lệ vừa vận linh lực, định nhân cơ hội này diệt trừ hắn.

Hệ thống cũng ôm hi vọng rất lớn, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiến lên, giết hắn!”

Lộc Thời Thanh tâm tình rất phức tạp, giết Bùi Lệ xem như là vì dân trừ hại, hắn rất ủng hộ.

Nhưng bí mật của Bùi Lệ cùng nguyên chủ, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể tra ra được đầu mối.

Nhưng vào lúc này, Sinh Sôi Nương Nương bỗng nhiên phát ra tiếng cười sắc nhọn, tất cả mọi người bao gồm cả Bùi Lệ toàn thân đều chấn động.

Sinh Sôi Nương Nương nói: “Cái thứ đồ chơi hư này ngươi thấy một lần là nhặt một lần, ta ném đi đến nỗi trong lòng cũng thấy phiền luôn. Mau bỏ xuống, chuyên tâm đối phó bọn hắn đi.”

Nghe vậy, trên trán Bùi Lệ mơ hồ hiện ra chút gân mạch, nhưng không buông tay.

“Được lắm tên ngốc to xác này.”Sinh Sôi Nương Nương nổi giận, trầm thấp ngâm tụng một đoạn chú văn không biết tên.

Chú văn nhẹ nhàng, mà ả niệm như khóc như than, trong một mảnh rừng rậm hắc ám không thấy điểm cuối, càng quỷ quyệt đáng sợ.

Bùi Lệ rủ xuống hai tay, Chiếu Mệnh Đăng leng keng rơi xuống đất.

Diệp Tử Minh cũng thổi sáo liễu vừa cao vừa vội, làng điệu cũng trở nên phức tạp. Thổi rất nhiều, nhưng Bùi Lệ không còn chần chờ nữa. Trên mặt hắn lại khôi phục như một đầm nước đọng, trong mắt giăng đầy tơ đỏ, hắn bước nhanh về phía Diệp Tử Minh, động tác còn nhanh lẹ hơn lúc trước.

Liễu Khê Liễu Tuyền muốn ngăn cản, hắn trực tiếp nắm lấy kiếm của họ, trở tay bẻ gảy.

Hai người nhất thời ngã qua một bên, lúc muốn đứng lên, đã có hai quỷ ảnh xông lại, tròng Khổn Tiên Trác vào cổ bọn họ, chớp mắt đã kéo hai người họ cách nơi này một khoảng.

Vô số quỷ ảnh mênh mông cuồn cuộn, từ bốn phương tám hướng hiện lên. Diệp Tử Minh chuyên tâm đối phó Bùi Lệ, Tống Dương cùng Trình Tu liền bị quỷ ảnh bao bọc vây quanh, tựa như ngã vào trong dòng thủy triều màu đen.

Lộc Thời Thanh trông thấy biến cố này, vội đứng lên.Tống Linh Bích cạnh hắn cũng không ngồi yên nữa, đi ra khỏi kết giới, hô to về phía Bùi Lệ: “Thi vương, đến bắt ta đi!”

Bùi Lệ đang bóp cổ Diệp Tử Minh, chậm rãi quay đầu, ánh mắt khóa chặt vào gốc cây phía sau Tống Linh Bích, không dịch chuyển sang chỗ khác nữa.

Hắn ném Diệp Tử Minh đã nữa hôn mê ra, chớp mắt Diệp Tử Minh đã bị quỷ ảnh kéo đi,

Còn hắn thì nhanh chóng đi tới dưới tàng cây.

Tống Linh Bích đứng tại chỗ phất phất ống tay áo, tiếc hận nói: “Vốn là muốn hắn thừa cơ chạy trốn, hắn lại bất tỉnh nhân sự…Thôi vậy cũng được.”

Hắn ỷ có kết giới bảo hộ, cũng không hốt hoảng, trực tiếp lui lại một bước, trở lại bên trong vòng ánh sáng trắng.

Thế nhưng Bùi Lệ lại đuổi sát không buông, đi thẳng tới trước kết giới, tựa như thấy được gì đó đưa tay ra bắt.

Ánh sáng màu trắng kia tựa như có thực thể, giống như là một trang giấy trắng mỏng manh, thoáng chốc đã bị hắn kéo thành mảnh vỡ.

Hệ thống gấp gấp: “Cái tên Tống Linh Bích không biết xấu hổ này, hắn nào có biết, kết giới này là ngươi tạo ra, Cố Tinh Phùng biết, đương nhiên Bùi Lệ cũng biết, hắn vừa bị Khiêu Hồn Khúc khơi lên ký ức, hoàn toàn có khả năng nhìn thấy cái kết giới này! Thanh Nhai ngươi mau mau che mặt lại đi, đừng để hắn nhìn thấy ngươi!”

Lộc Thời Thanh đành phải dùng tay áo che mặt, hắn muốn nhét thỏ con vào trong tay áo, nhưng thỏ con giãy dụa rồi rơi xuống đất.

Muốn đi ôm nó lên đã không kịp nữa.

Bùi Lệ mang theo một thân khí tức rét lạnh đi đến dưới gốc cây, chỉ còn cách hắn hơn hai bước.

Hắn che mặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Mà Bùi Lệ dùng đôi mắt tràn đầy huyết quang nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, sau đó lại muốn tiến về phía trước thêm một bước.

Đúng lúc chỉ mành treo chuông, chỉ thấy trên mặt đất thân thể thỏ con co rụt lại, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.

Trong nháy mắt, ở giữa Lộc Thời Thanh cùng Bùi Lệ nhiều hơn một người.

Tóc trắng áo trắng Cố Tinh Phùng,tựa như một bức từng băng bán trong suốt, vững vàng bảo hộ Lộc Thời Thanh phía sau lưng mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.