Ngay tại khoảnh khắc Tôn Dịch mỉm cười, Thôi Kiệu Hôn cứ nghĩ là mình lạc vào thế giới thần tiên rồi.
Nhưng mà khoảnh khắc đó chưa tồn tại hết phút đầu tiên, Thôi Kiệu Hôn đã bừng tỉnh.
Nụ cười này rất là quen mắt! Trí nhớ của Thôi Kiệu Hôn rất tốt, nhìn vào điệu cười này của người đàn ông trước mặt, cô lập tức nhớ đến vị giám khảo cuộc thi Hoa hậu giảng đường hai năm trước.
Trong vòng thi ứng xử, có một người đã hỏi là giáo viên năm cuối đã đặt câu hỏi cho cô, sau đó vị thầy giáo đó đã nở nụ cười khen cô đối đáp rất tốt.
“A, thầy Tôn!” Thôi Kiệu Hôn kinh ngạc trừng mắt, khuôn mặt hiện vẻ không thể nào tin nổi.
“Ừ, em biết tôi à?” Tôn Dịch vẫn mỉm cười như cũ, đôi mắt càng sáng hơn nữa.
“Biết, biết chứ.” Thôi Kiệu Hôn toét miệng cười, “Hai năm trước thầy là giám khảo vòng ứng xử của em, thầy có nhớ không?”
“À, tất nhiên là nhớ.” Tôn Dịch gật gù, sau đó anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Đến đây ngồi một lát đi.”
“Dạ.” Thôi Kiệu Hôn ngượng ngùng bước đến ngồi xuống.
Ai ôi, trong lòng cô than thầm, cảm giác ngồi cạnh giáo viên của mình thật sự là không thoải mái chút nào mà.
“Sao thế? Em không khỏe à?” Tôn Dịch thấy vẻ mặt như bị táo bón của Thôi Kiệu Hôn, rất quan tâm hỏi.
Cô “A” một tiếng sau đó vội vàng lắc đầu. Tôn Dịch cười cười, anh cũng không nói nữa, chỉ thả lỏng toàn thân ngồi đó thư giãn, tựa như cảm giác ngồi yên như thế này khiến anh rất thích thú.
“Thầy Tôn…” Thôi Kiệu Hôn nhìn anh, thập phần mất tự nhiên nói: “Chuyện vừa nãy thật là ngại quá, em không biết thầy là thầy Tôn.” Thật là mất hết thể diện mà.
“Không sao.” Tôn Dịch không mấy để tâm nói: “Dù sao nói ra thì tôi cũng sắp là giảng viên lớp em, đây coi như là một phần trách nhiệm của tôi đi.”
Thôi Kiệu Hôn lại cười gượng hai tiếng. Cô ôm túi xách, sau đó cũng không dám hở môi nói thêm lời nào. Trong lòng cô dù rằng không kích động như ban nãy nữa, nhưng cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Dành cho Chu Lân hai năm, thì ít nhiều gì sâu trong Thôi Kiệu Hôn hiện giờ vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu. Cô nhìn thẳng về phía trước, thầm nghĩ tối nay đợi hội tụ với mấy cô bạn cùng phòng rồi, chắc chắn cô sẽ thông báo chuyện mình và Chu Lân chia tay, sau đó xem tình hình thế nào mà tính tiếp.
Nhưng mà theo tính cách của Á Giáng Lận, Thôi Kiệu Hôn lại bắt đầu tính toán. Cô ta nắm trọn khoa triết học trong tay, người ở khoa triết học đó một trăm phần trăm là theo cô ta, cho dù trong số những người đó có nhiều người mến mộ Thôi Kiệu Hôn cô, nhưng hẳn là sẽ không ai dám làm quá gì ngoại trừ lén lún bỏ phiếu bầu chọn cho cô.
Nếu nói theo kiểu ngu ngốc thì có lẽ Á Giáng Lận chính là chị cả của khoa triết học mấy năm nay rồi. Như thế thì chắc chắn không cần bản thân Thôi Kiệu Hôn cô phát ra thông tin chia tay với Chu Lân, có lẽ ngay từ khoảnh khắc cô ngồi xuống cái ghế này thì Á Giáng Lận đã bắt tay vào việc phát tán tin tức cô ta và Chu Lân đang qua lại với nhau rồi.
Hừ hừ, như vậy cũng được! Nếu cái đó được thông qua lời Á Giáng Lận truyền trên diễn đàn của Lưu Sơ, vậy thì Thôi Kiệu Hôn cô cũng sẽ bớt đi chút sức lực trong việc này.
Dù sao thì ngày hai người cô và Chu Lân yêu nhau cả trường ai mà không biết chứ. Nói ra bây giờ có cái chuyện này xảy ra thì tin chắc rằng ai cũng sẽ nghĩ xấu về hai người Chu Lân và Á Giáng Lận thôi.
Thôi Kiệu Hôn khịt mũi một cái, trong đầu quay vòng vòng những chuyện mình sẽ làm. Tôn Dịch ngồi cạnh cô, mắt anh chỉ lim dim lại, trong con ngươi hiện lên hình ảnh cô gái xinh đẹp ngồi bên đang trầm tư suy nghĩ.
Vẻ mặt cô rất là nghiêm túc, tựa như đang nghĩ về những chuyện quan trọng ghê gớm lắm. Nhưng mà Tôn Dịch lại có thể đoán ra được, thật sự cô chỉ đang nghĩ làm thế nào để khiến người bạn trai kia của cô bẽ mặt mà thôi.
Hàng lông mày thanh tú của Hoa hậu trường Lưu Sơ hơi nhíu lại, Tôn Dịch bất giác cũng làm theo. Đôi môi cô khẽ mím lại, Tôn Dịch bất giác cũng muốn mím theo. Cô hít hít cái mũi nhỏ nhắn, lần này Tôn Dịch lại muốn tiến đến véo cho mấy cái.
Bỗng nhiên Thôi Kiệu Hôn cắn môi, làm cho Tôn Dịch thiếu chút nữa là phóng tới vồ lấy cắn môi cô luôn. Ai ôi, không được rồi, anh bị cái gì vậy chứ!
Thôi Kiệu Hôn là học sinh của anh, chỉ là người qua đường tiện tay giúp đỡ mà thôi. Tôn Dịch nhanh chóng xoay đầu, không tiếp tục nhìn người con gái này nữa.
Anh sợ anh còn tiếp tục nhìn, chắc chắn anh sẽ nổi máu điên mất.
Trong lúc Tôn Dịch đang điên cuồng nhắc nhở bản thân, lại hồ nghi có phải mình đã đến tuổi lấy vợ rồi không, thì anh nghe được giọng nói của Thôi Kiệu Hôn đang gọi điện thoại.
“Thật vậy ư?”
“Ha ha, khá lắm! Khốn kiếp, mình không tin mọi người lại chấp nhận được con ả đó.”
“Được, mình lập tức sẽ trở về ngay.”
Thôi Kiệu Hôn dập máy. Cuộc gọi đến là từ Lý Nhĩ Vy, một cô bạn cùng phòng ký túc xá, cô ấy nói rằng trên diễn đàn trường đã có tin tức Á Giáng Lận đang qua lại với Chu Lân. Và đúng như những suy nghĩ của Thôi Kiệu Hôn, sinh viên của ban triết học đa số đều nói giúp cho Á Giáng Lận, trực tiếp cho rằng hai người đó xứng đôi cả gia thế lẫn bề ngoài.
Nhưng chỉ có ban triết học là nghĩ như thế, còn lại sinh viên toàn trường đều hướng về phía của Hoa hậu giảng đường là Thôi Kiệu Hôn cô.
Điều đó cũng phải thôi, ai bảo sự thật là con ả Á Giáng Lận kia là một tiểu tam đê tiện kia chứ.
Hừ hừ. Thôi Kiệu Hôn cất điện thoại, sau đó nhìn Tôn Dịch nói: “Thầy Tôn, hiện giờ em có việc gấp cần trở lại trường, thầy có tiện về cho em quá giang được không?”
Tôn Dịch mỉm cười, không nghĩ nhiều lập tức gật đầu. Sau đó hai người cùng nhau trở lại xe.
Lần này trên đường trở về, ngược lại Tôn Dịch đi rất chậm. Anh rõ cô không hề gấp, nhìn dáng vẻ sung sướng khi người gặp họa kia thì chắc chắn rằng cô đang bày trò nghĩ kế rồi.
Tôn Dịch lái xe, đến đoạn đèn đỏ anh hỏi: “Em học lớp nào?”
“A.” Thôi Kiệu Hôn lục lọi trí nhớ, đáp: “Lớp H28, khoa chính trị.”
“Ồ, trùng hợp thật, tôi dạy chính trị lớp em.” Tôn Dịch tỏ ra vui vẻ, thật ra thì toàn khoa chính trị ba mươi lớp thì anh dạy hết hai mươi lớp rồi.
“À.” Thôi Kiệu Hôn cũng không ngạc nhiên mấy, nhưng bất chợt nhớ đến chuyện ngày hôm nay, cô lập tức trở nên khẩn trương: “Thầy Tôn, chuyện hôm nay…”
“Tôi không biết gì cả.” Đèn chuyển sang màu xanh, Tôn Dịch cười cười nói.
Cảm thấy Tôn Dịch cũng sẽ không rỗi hơi mà nghĩ nhiều, cho nên Thôi Kiệu Hôn cũng không nói nữa, chỉ cảm ơn một tiếng sau đó quay đầu nhìn ra ngoài. Nhưng mà cô lại không biết, những tưởng chuyện này mãi mãi bị dìm xuống đất, nào đâu rất lâu rất lâu về sau, vẫn có người cau cú nhắc lại chuyện này, không những gắt gỏng với cô, người đó còn dỗi hờn đòi cách ly cô một thời gian nữa cơ. Ây, cái này thì để sau hẵng nói, chuyện trước mắt chính là bỗng nhiên Tôn Dịch cảm thấy rất chờ mong ngày mai sẽ đến lớp của Hoa hậu.
Hiện giờ cũng đã là gần năm giờ, các sinh viên ở ký túc xá bắt đầu lục đục người thì đi ra người thì đi vào. Cổng ký túc xá hơi đông, không khí đang vô cùng sôi nổi, bỗng chiếc Vivere sang trọng chậm chạp chạy tới làm cho tất cả ngạc nhiên trố mắt nhìn.
Ai ôi, chiếc xe này không phải là chiếc xe huyền thoại của lão Tôn giảng viên năm cuối sao? Nay tới ký túc xá nữ để làm cái gì thế nhỉ?
Trong khi mọi người đang tò mò nhìn chăm chăm chiếc xe, thì cánh cửa ghế lái đã nhanh chóng mở ra, sau đó mọi người lại trợn to mắt nhìn thấy người trong cuộc của đề tài mới nổi lên trên diễn đàn trường, Hoa hậu giảng đường, hoa khôi khoa chính trị, bạn gái “cũ” của đại gia Chu Lân, người đứng đầu các cuộc thi toàn diện của nữ sinh Lưu Sơ, Thôi Kiệu Hôn a a a a.
“Mẹ ơi, cứu con với.” Đâu đó vang lên tiếng hét thấu trời của một người nào đó, tiếp theo đó là hàng loạt máy ánh được đưa lên.
Chưa đến hai phút, diễn đàn trường Lưu Sơ lại tăng thêm một đề tài nóng máu mới, vô cùng máu chó, vô cùng thúi gan: “Hoa hậu Thôi Kiệu Hôn, mỹ nhân xinh đẹp bước ra từ Vivere của lão Tôn” ba la ba la ba la…
Vốn dĩ chuyện cũng không đáng phải bật chế độ đèn đỏ lên đâu, chẳng qua là người tạo đề tài này là một nữ sinh đầu óc toàn là tiểu thuyết ngôn tình các thứ. Từ khi nhìn thấy cặp chân dài của Thôi Kiệu Hôn là đã nghĩ ra hết toàn bộ cảnh tượng mê người giữa một lão giáo và cô học trò xinh đẹp rồi.
Hu hu, đừng có trách cô ấy, chẳng phải trong trường này cũng có mấy cặp đôi giảng viên và sinh viên sao! Hừ, đã thế lão Tôn hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa có con chưa có vợ cũng chưa có người yêu. Ai biết được lão để ý Hoa hậu của trường từ lâu, nay thấy tình cảnh cặp đôi đại gia Chu Lân và mỹ nhân xa lìa, cho nên lão thừa nước đục thả câu, một phen muốn đem cái cặp chân kia dán lên người mình chứ. Khụ, không nên nói nữa, càng nói càng lên máu.
Trên thế gian này chẳng có gì là không thể xảy ra được cả. Cho nên, sau khi đề tài được mở ra trong vòng năm phút, đã lập tức đá văng đề tài “Tình yêu tuyệt đẹp của Á Giáng Lận và Chu Lân” rồi.
Thôi Kiệu Hôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt kì lạ phóng tới mình, quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy có cái gì khác lạ ngoài việc các sinh viên đang xì xầm gì đó.
Cô không thèm quan tâm nữa, đóng cửa xe rồi cúi đầu chào người ngồi bên trong: “Cảm ơn thầy Tôn, mong rằng ngày mai sẽ gặp lại thầy.”
“Không có gì, hẹn gặp lại, tạm biệt.” Tôn Dịch mỉm cười sau đó lái xe rời đi.
Thôi Kiệu Hôn nhìn bóng chiếc xe khuất sau ngã rẽ, lúc này cô mới xoay người đi vào cổng.
Cả đoạn đường đi, mặc dù Thôi Kiệu Hôn cảm thấy vô cùng khó chịu trong người, nhưng mang cái danh vang dội từ lâu, cho nên ngoài mặt cô vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, hoàn hảo trở thành một cô gái dịu dàng khác hẳn hình tượng buổi trưa.
Lên đến phòng, điều đầu tiên Thôi Kiệu Hôn làm chính là rống lên một tiếng. Sau đó không đợi cho tinh thần của ba người trong phòng trở lại bình thường, Thôi Kiệu Hôn đã nhảy lên giường đấm liên tục xuống nệm.
“Á! Kiệu Hôn cậu bình tĩnh đi!” Lỹ Nhĩ Vy là người phục hồi đầu tiên, cô chạy nhanh đến chỗ Thôi Kiệu Hôn kéo chân bạn mình xuống.
Lục Phiến Nhu và Tường Lệ sau đó cũng chạy lại chỗ giường Thôi Kiệu Hôn, miệng không ngừng an ủi cô.
“Làm sao vậy chứ! Cái tên khốn Chu Lân đó, mình nhất định sẽ chỉnh chết hắn ta! Đừng có khóc, ai ôi Kiệu Hôn đừng khóc.” Tường Lệ vừa nắn mông Thôi Kiệu Hôn vừa nói.
“Lệ Lệ, cậu lại ăn đậu hủ của mình.” Thôi Kiệu Hôn quát lên, sau đó lật người bật dậy, giận dữ nói: “Mình là ai mà lại khóc vì cái tên đó chứ hả!”
Ba người Tường Lệ giật mình nhìn nhau, bọn họ nhìn khuôn mặt giận dữ của cô, viền mắt hơi ửng lên thì cũng ngầm hiểu với nhau đôi chút.
“Đến đây, cho tớ ôm một cái.” Tường Lệ chồm người muốn ôm Thôi Kiệu Hôn, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào bờ vai của người đẹp, thì Tường Lệ đã bị mắng: “Ôm cái khỉ! Đừng tưởng tới việc ăn đậu hủ của tớ!”
Mọi người cùng nhau bật cười, cười xong lại cùng nhau thở dài.
“Được rồi, hôm nay tớ chẳng mua được cái gì cho ngày mai cả, hay là tối nay chúng ta cùng nhau đi mua đồ đi, được không?” Thôi Kiệu Hôn khoác vai Lý Nhĩ Vy, đạp Tường Lệ một cái, rồi lại hôn lên mặt Lục Phiến Nhu nói.
Ba người phì một tiếng, cũng không có nói gì về chuyện của cô và Chu Lân nữa. Mọi người đợi khi Thôi Kiệu Hôn ôm đồ vào phòng tắm, mới tụm đầu với nhau bàn bạc.
Mặc dù không muốn để cho Thôi Kiệu Hôn phiền muộn, nhưng chọc cho người đẹp phòng ký túc xá này không vui, bọn họ nhất định sẽ không để cho Chu Lân và Á Giáng Lận vui vẻ với nhau được đâu!
Ấy, mà nghe nói Thôi Kiệu Hôn đi chung với thầy Tôn, không biết có gian tình gì không nữa.
Tuy rằng cái này thật ra cũng không có khả năng cao, nhưng mà thầy Tôn là lão già hơn ba mươi rồi, không đâu lại để cho Thôi Kiệu Hôn ngồi xe mình làm cái gì?
Lại nói, nếu như sự thật là thầy Tôn và Kiệu Hôn có quan hệ gì đó, thì tính ra cũng không phải là cô chịu thiệt thòi. Đàn ông như thầy Tôn ấy hả, bề ngoài bảnh bao chững chạc, mặc dù chỉ làm giảng viên, nhưng gia cảnh lại không kém phần hiển hách.
Ôi, ai mà chẳng biết nhà thầy Tôn làm ăn rất lớn hả? Hừ, được lắm! Nếu như Chu Lân dám tặng cho Thôi Kiệu Hôn cái danh “bạn gái cũ”, thì bọn cô sẽ cho hắn ta thấy, bông hoa xinh đẹp này chính là bông hoa đẹp nhất, tươi nhất, mỹ lệ nhất!
Á Giáng Lận kia, xì, để xem Chu Lân và thầy Tôn, ai hơn ai!
—
Gà Trống: Gatsuma nói rằng anh ấy muốn vẽ tranh, tôi hỏi Tiểu Hỉ, cô ấy nói muốn cảnh “máu” được đẩy nhanh, cho nên đoán chừng các độc giả sẽ sớm được “uống máu” thôi. Nhưng nói trước là ngày “đổ máu” đầu tiên sẽ không nhiều đâu nhé, chẳng qua là mỹ nhân họ Thôi còn đang mơ hồ không muốn làm chuyện quá lố với người không quen thuộc thôi…
Tiểu Hỉ: Gà, anh nói nhiều quá, để độc giả tự cảm nhận.
Gà Trống:…