Rượu Nhạt Pha Trà

Chương 15



Dịch: Thất Thất

Thời điểm Ách thúc vào hầu hạ đã thấy Phương Trạch Sinh đang ngồi trước bàn trầm mặc. Vành tai hắn đỏ ửng, bên dưới tay áo không ngừng run rẩy, như là cố nhịn cơn tức giận để nó không bộc phát ra ngoài.

Ách thúc hiếm thấy bộ dạng này của hắn, vội cong lưng khom người, khoa tay nói: Là nhị gia chọc ngài giận sao?

Phương Trạch Sinh không lên tiếng, tai lại đỏ thêm một chút, lát sau, không biết nghĩ tới điều gì, ngay cả mặt cũng đỏ lên, nói thầm: “Dù ngươi chết đuối ở trong nước hay chết ngạt ở trong nước thì cũng không liên quan đến ta”.

Ách thúc không hiểu, nghi hoặc mà nhìn Phương Trạch Sinh.

Phương Trạch Sinh nhíu nhíu mày, hối hận nói: “Lúc nãy, ta nên nói như vậy mới đúng.”

Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể thu lại được nữa, Phó Cảnh Hiên cũng sẽ không lại chạy đến thư phòng xé sách, đương nhiên Phương đại đương gia cũng sẽ không có cơ hội để nói lại.

Thời gian hội thưởng trà tổ chức còn cách nửa tháng.

Đào Tiên Tri cùng Đào lão đương gia hối hả ngược xuôi, làm xong chính sự trong nhà, lại đến để ôn chuyện cùng Phó Cảnh Hiên, tiện đường ở lại nơi này. Hắn là khách quý nên Vương Tú Hòa không thể thất lễ, đặc biệt an bài bốn người hầu thân cận đến hầu hạ, giúp hắn quét dọn này đó một phen.

“Sau khi chuyện ấy xảy ra, tính tình Trạch Sinh trở nên quái gỡ rất nhiều, nó không muốn gặp người ngoài, ta cũng không tiện sắp xếp thêm một người khác hầu hạ”. Vương Tú Hòa một thân y phục trắng ngà, váy trên có thêu hoa sen, tay nâng chén trà âm ấm, ngồi ở vị trí chủ vị nói: “Bây giờ Đào thiếu gia lại ở đây, hi vọng con cùng Cảnh Hiên khuyên nhủ nó, để nó phấn chấn trở lại, cũng có thể tiếp nhận sinh ý từ tay ta”.

Đào thiếu gia hôm nay ăn vận thật tươi tắn, áo bào xanh ngắt, đem so sánh với y phục xanh nhạt màu trúc của Phó Cảnh Hiên thì có hơi lệch mắt, nâng bát trà đứng lên đối diện với Vương Tú Hòa, cung kính nói: “Xin Vương phu nhân cứ yên tâm, ta cùng Phương đại đương gia từ nhỏ đã quen biết, tự nhiên không thể cứ như vậy nhìn hắn xuống dốc, dù thế nào ta cũng sẽ cố gắng giúp hắn lấy lại tinh thần, kế thừa sự nghiệp Phương gia”.

Khóe mắt Vương phu nhân ửng đỏ, lấy khăn tay tơ tằm ra lau nước mắt, cảm kích nói: “Khổ cực cho Đào thiếu gia, mấy ngày này cứ an tâm mà ở trong quý phủ nghỉ ngơi”.

Đào Tiên Tri cũng hùa theo ý bà rơi lệ, khịt khịt mũi, tiễn Vương phu nhân đi rồi liền thay đổi sắc mặt, bày ra vẻ khinh thường. Bốn hạ nhân kia bị hắn kêu đi thu thập hành lý, cuối cùng cũng có không gian riêng chơi đùa cùng Phó Cảnh Hiên. Cả hai dời bước đến dưới gốc cây hoa quế, bày một bàn cờ.

Liếc nhìn ao sen vừa mới thay nước, lại nhìn đến đàn cá chép đang bơi lội vui vẻ, Đào Tiên Tri để y đi trước, hừ một tiếng: “Ngươi nói, Vương Tú Hòa đến cùng có thể mời đại nhân vật nào đến đây tham dự?”

Phó Cảnh Hiên nửa ngày không nói gì, lúc này hạ xuống nước cờ, “Quan gia”.

“Ta đương nhiên biết là quan gia, nhưng là quan nào? Thời điểm hiện tại có thể nói bà ấy thế lực đơn bạc, chắc chắn ngoại thích Phương gia cũng không có mấy người đứng về phía nàng, ngoài ra tứ đại thế gia còn có Triệu, Lâm, Vệ, Trần gia như hổ rình mồi, ba thế gia còn lại nhằm vào vị trí đứng đầu thế gia của Phương gia đến đầu rơi máu chảy. Bà ấy ra sức thâu tóm cơ nghiệp Phương gia nhiều năm như vậy, lần này nếu không phải mời được hoàng thân quốc thích đến, thì quả thật không còn chỗ đứng trong giới này”. Đào Tiên Tri nhấc quân cờ, do dự mãi, đùa đùa giỡn giỡn cả buổi, rốt cuộc đặt xuống.

Phó Cảnh Hiên nhìn ván cờ, miễn cưỡng ngáp một cái, phá hủy cái bẫy Đào Tiên Tri tỉ mỉ đặt ra, nói rằng: “Sợ rằng người kia thật sự là hoàng thân quốc thích”.

Đào Tiên Tri vò đầu bứt tai, giơ quân cờ không biết đi như thế nào, hỏi: “Vương Tú Hòa đến cùng có bản lĩnh lớn thế nào, có thể móc nối việc làm ăn với quan gia?”

Phó Cảnh Hiên chờ hắn hí khúc Liên Hoa Lạc chờ đến khát nước, nâng chung trà lên uống cho thắm giọng, “Đương nhiên là có chút bản lĩnh, nếu không sao có thể đi được đến bước này”.

“Ngươi nói phí lời”. Đào Tiên Tri cả giận: “Thôi, ta cũng không muốn quan tâm việc này, có đi uống rượu hay không?”

Đào Tiên Tri thích ăn thích chơi, mấy năm qua là bị Đào lão đương gia cưỡng ép theo ông làm ăn, lúc này gặp lại được bạn tốt, đương nhiên sẽ không phí sức bàn đến chuyện làm ăn nữa.

Phó Cảnh Hiên liếc mắt nhìn cửa sổ đóng chặt phía thư phòng, gọi Tam Bảo, cùng Đào Tiên Tri đi ra ngoài.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, ngày ngày giờ tỵ canh ba ra cửa, quá nửa giờ tý trở về, thư phòng cũng không thèm vào, cơm sáng cơm chiều cũng không còn ăn chung bàn với Phương Trạch Sinh, đêm nay Phó nhị gia lại trở về muộn hơn thường ngày, bước vào cửa lớn, chỉ thấy ánh nến trong thư phòng đung đưa hai nhịp rồi tắt ngấm.

Phó Cảnh Hiên kẹp quạt chắp tay mà đi, tâm tình không tệ hát lên hai câu đồng dao không đứng đắn, sau đó trở về phòng chính ngủ.

Ngày kế, trờ vừa tản sáng.

Phó nhị gia chủ động kéo Đào Tiên Tri cùng ra ngoài, bảo là vội, muốn đến mua một con chim hoàng yến. Chuyến đi này…liền đi đến khi trăng mọc giữa trời, phu canh trống gõ canh một ba tiếng, cũng chưa thấy thân ảnh Phó nhị gia.

Thư phòng đèn vẫn sáng, Phương Trạch Sinh còn chưa ngủ, đang ngồi ở trước bàn viết chữ, viết viết, liền muốn buông bút nghỉ ngơi một chút, bên tai tất cả đều là tiếng ve kêu oi bức, tiếng dế đá nhau, thập phần khốc liệt, âm thanh cao thấp đinh tai. Bỗng, một trận gió đêm kéo tới, thổi đến mức cây cỏ nghiêng ngả, quấy rầy thanh tịnh của Phương thiếu gia.

Phương Trạch Sinh âm thầm cau mày, vốn định quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng tựa như nghĩ tới điều gì, trước hết thổi tắt nến trên bàn, mới chuyển động xe lăn, chậm rãi đến trước cửa sổ.

Cửa sổ thư phòng hướng ra bên ngoài vẫn mở, vừa vặn nhìn thấy động tĩnh của đại môn, lúc này trong viện đen kịt một màu, ánh trăng mơ hồ, có chút nhìn không rõ, Phương Trạch Sinh lại chuyển động bánh xe đến gần hơn một chút, nghiêng người nhìn ra bên ngoài.

Còn chưa quay về.

Phương Trạch Sinh nhíu mày càng sâu, vốn định cứ như vậy lặng lẽ ở trong bóng tối chờ, liền nghe thấy một trận âm thanh truyền đến, tựa như có người dựa trên tường vừa mới đứng lên, áo quần bị ma sát, phát ra tiếng động.

Phương Trạch Sinh sững sờ, chưa dám suy nghĩ nhiều, chỉ thấy một đầu tóc cài trâm bạch ngọc ló vào, bắt gặp ánh mắt đào hoa hiện lên nét cười, nương theo ánh trăng, nhếch miệng hỏi: “Ngươi đang tìm ta?”

Người tới chính là người chạy bên ngoài cả một ngày không thấy tăm hơi Phó Cảnh Hiên, Phương Trạch Sinh thật lâu vẫn chưa định thần, ngơ ngác hỏi: “Ngươi khi nào trở về?”

Phó nhị gia trong tay cầm quạt xếp, nằm nhoài trên bệ cửa sổ nói: “Không sớm cũng không muộn, vừa vặn ngay lúc trước khi ngươi tắt nến”. Mấy ngày trước khi y trở về đều cùng Đào Tiên Tri hi hi ha ha cười đùa nói chuyện, hôm nay một thân một mình lén lút trở về, xác thực phát hiện không tồi.

Phương Trạch Sinh tự biết trúng bẫy, nói: “Đào thiếu gia không cùng ngươi trở về sao?”

Phó Cảnh Hiên nói: “Hắn đêm nay không trở lại.”

Phương Trạch Sinh lại đưa mắt nhìn khung cảnh tối đen ở phòng ngủ chính, “Tam Bảo đâu?”

Phó Cảnh Hiên giả ý khổ sở nói: “Tam bảo cũng không trở lại, hai người bọn họ còn ở tửu lâu chờ ta, ta sợ đêm hôm khuya khoắt ngươi muốn tìm ta, cố ý trở về nói với ngươi một tiếng. Hôm nay cuộc rượu chưa xong, có lẽ ta sẽ ngủ bên ngoài”.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Phương Trạch Sinh sầm mặt lại, “Ngươi muốn ngủ ở bên ngoài?”

Phó nhị gia một bước cũng không nhúc nhích, tay nâng cằm, giảo hoạt cười nói: “Không chỉ là ngủ ở bên ngoài, còn muốn uống rượu suốt đêm. Uống đến khi trời sáng, lại uống đến hoàng hôn, uống đến không bò dậy nổi, uống đến nôn không ngừng”.

“Ngươi…” Phương Trạch Sinh nặng nề mà nhìn y, chần chừ một hồi, cuối cùng nghiêng đầu qua một bên, cứng rắn nói: ” Ngươi cả ngày chỉ biết chạy loạn khắp nơi, không ở trong mắt ta”.

“Làm sao ta biết được, ngươi ở trong nước…sống hay chết”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.