“Vô Khích ca ca, ngươi không cho ta đi xem, ta liền nháo cả buổi tối! Ngươi cho ta đi đi! Cho ta đi đi! Ta chưa từng chân chính thấy qua trừ tà phục linh!”
Y lúc ẩn lúc hiện giữa đống chăn, giường cũng bị y làm cho “Kẽo kẹt” kêu vang, chỉ là y vẫn bị cành trúc đè lên, không thoát ra nổi.
Bỗng dưng, cành trúc nhấc ra.
Lộ Tiểu Thiền soạt một cái đứng dậy: “Vô Khích ca ca, ngươi cho ta đi xem trò vui?”
“Ngươi đi rồi, thì đừng hối hận.”
“Ta có cái gì phải hối hận?” Lộ Tiểu Thiền xỏ giày vớ vào, lúc bước xuống mới phát hiện mang ngược.
Y lười đổi lại, đang muốn chạy về phía cửa, lại bị Thư Vô Khích dùng cành trúc cản trở về.
“Xỏ giày.”
“Ai…” Lộ Tiểu Thiền đành phải cởi giày, thay đổi trái phải.
Lúc này ở trên trấn, các hương thân cơ hồ đều đang giương đuốc hướng về Vô Tứ Tửu Phường.
Bên trong ba tầng người, bên ngoài ba tầng người, Lộ Tiểu Thiền căn bản không chen vào được.
Thế nhưng y vốn là dựa vào nghe, không phải dựa vào nhìn.
Trần gia phái gia đinh đến hiệp trợ vị “tiên quân” kia.
Tiên quân mặc một thân trường bào tiêu sái phất phới, vuốt vuốt chòm râu của mình, chỉ chỉ cửa.
Gia đinh Trần gia lập tức phá tung cánh cửa rách nát của tửu quán.
Trong nháy mắt ấy, các hương thân thốt lên một tràng, không hẹn mà cùng nhau lùi về sau, thiếu chút nữa đạp vào chân Lộ Tiểu Thiền.
Thư Vô Khích lên tiếng: “Nắm chặt chưa?”
Lộ Tiểu Thiền gật gật đầu: “Ta vẫn luôn nắm lấy cành trúc…”
Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, dưới chân truyền đến thanh âm của mái ngói, Thư Vô Khích đã đưa y đến nóc nhà của tửu quán đối diện.
“Oa… Nơi này thực sự là vị trí tốt để xem trò vui!”
Lộ Tiểu Thiền ngồi xuống, chống cằm.
Lông mày của y nhíu lại, nhắm mắt dùng sức ngửi một cái.
“Sao ta lại ngửi được… mùi vị của máu tanh?”
Bên trong tửu quán, Hồ Đồ đã đầu một nơi thân một nẻo. Thi thể bị băm thành tám mảnh, ngũ tạng lục phủ đâu đâu cũng có, máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
Mà Vương Đại Dũng, lại đang nằm trên mặt đất, giống như dã thú, gặm nhắm thi thể Hồ Đồ.
Nhâm nhị nương gục ở một bên bệ cửa sổ, vốn muốn bò ra ngoài, thế nhưng cánh tay của nàng đã bị đồ đao chặt đứt, không biết là bởi vì mất máu quá nhiều hay là sợ hãi, đã bất tỉnh.
Trên mặt đất, Vương Đại Dũng mang theo răng nanh giống như cái bóng dưới ánh đuốc của các hương thân, không ngừng đung đưa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể từ trên mặt đất trào ra, đem tất cả mọi người tại hiện trường xé nát.
Những kẻ nhát gan, đều đã ném đuốc bỏ chạy.
Phía trước chỉ còn dư lại chưởng quầy, hắn không cam lòng tửu quán của mình cứ như vậy bị phá hủy, cao giọng nói: “Thỉnh tiên quân mau mau trừ Tà linh!”
Dân chúng phía sau hắn cũng nhao nhao thỉnh cầu theo.
“Tiên quân, Lộc Thục Trấn của chúng ta thái bình mấy chục năm! Không thể bị hủy như vậy được a!”
“Không thể để Tà linh này làm xằng làm bậy tại Lộc Thục Trấn của chúng ta a!”
“Cầu tiên quân thi pháp! Tiên quân cứu lấy chúng ta!”
Lộ Tiểu Thiền ngồi ở trên cao cũng cảm thấy kỳ quái.
“Ta từ nhỏ lớn lên ở nơi đây… chưa từng thấy có Tà linh đến thăm Lộc Thục Trấn!”
“Đó là bởi vì Lộc Thục Trấn vốn có một đạo ngự tà đại chú, Tà linh không thể xâm phạm.” Thư Vô Khích trả lời.
“Cái gì? Ngự tà đại chú? Nơi nào? Nơi nào a?”
“Vách đá Hối Tuyệt ở phía đông, sông Hạm Đạm ở phía tây, rừng Nhứ Ngữ ở phía nam, cửa Hồ ở phía bắc, hơn nữa trung tâm của trận pháp là cây hòe già trăm năm, nối liền thành một mạch, chính là ngự tà đại chú của Y đạo — Thái Lăng Thanh Nguyên chú.”
Lộ Tiểu Thiền nghe lão ăn mày nói qua, môn phái tu tiên trong thiên hạ đông đảo, đạo cũng có chỗ bất đồng, vậy nên phương thức trừ linh diệt tà cũng bất đồng.
Phật đạo tinh thông Phạn ngữ, Huyền môn Kiếm Tông dùng kiếm trận, mà tu Y đạo thành chính quả chỉ có một môn phái, đó chính là Thái Lăng Các, đệ tử của bọn họ nếu như gặp phải Tà linh, thứ sẽ dùng chính là chú.
Lộ Tiểu Thiền vỗ đùi: “Gay go! Cái tên tiên quân giả kia ra chủ ý xấu! Hắn kêu người của Trần gia chặt cây hòe già! Làm thành ván quan tài rồi!”
“Cho nên ngự tà đại chú đã bị phá. Lộc Thục Trấn đối với các loại Tà linh đói khát mà nói, chính là một bữa tiệc lớn.”
Lộ Tiểu Thiền dừng một chút: “Có phải là… từ nay về sau Lộc Thục Trấn sẽ không còn bình an?”
“Không có tà niệm và tà dục không nên có, Tà linh tự nhiên sẽ không thể xâm lấn.”
Ý của Thư Vô Khích, chính là tự mình làm bậy thì không thể sống. Không trách được người khác.
Tiên quân đứng ở cửa tửu quán, da đầu tê dại.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, Tà linh trên người Vương Đại Dũng lệ khí rất nặng.
Vương Đại Dũng bị thê tử cùng thân mật của thê tử hợp mưu độc hại, oán hận cùng phẫn nộ xông tới tận trời, vậy nên sức mạnh hiện tại của Tà linh “Xung Oan” là vô cùng mạnh mẽ.
Hắn lui về phía sau một bước, vừa quay đầu liền nhìn thấy rừng đuốc của các hương thân đang vây quanh hắn, vô số con mắt dõi theo hắn, muốn hắn đem Tà linh đuổi đi.
Nếu hắn bỏ trốn vào lúc này, chỉ sợ các hương thân sẽ phẫn nộ mà đem hắn đánh đến chết.
Chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống.
“Tà linh phương nào! Dám ở đây quấy phá! Mau mau xưng tên ra!”
Tiên quân đánh bạo, rống lên một tiếng.
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa sặc nước bọt của chính mình.
“Có Tà linh sẽ tự khai báo ra danh tánh sao? Không phải muốn dựa vào chút đạo hạnh ít ỏi của các ngươi để phân rõ nó là cái gì đó chứ?”
Vương Đại Dũng đang ăn uống thỏa thích bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, lau một phen nước bọt trên miệng, đôi mắt vẩn đục đột ngột biến thành màu đen, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
Hắn bước từng bước về phía “tiên quân”, mà “tiên quân” cũng lùi từng bước về phía sau.
“Hì hì hì… Tiên quân có biết, ta ăn cái gì không?”
Lúc này nói chuyện, đã không còn là thanh âm của mãng phu Vương Đại Dũng, mà là một thanh âm sắc bén vặn vẹo.
“Hồ Đồ trước khi bị Tà linh bám vào thân thể Vương Đại Dũng chém chết, tất nhiên đối với kẻ giết y là Vương Đại Dũng cùng Nhâm nhị nương tràn ngập oán hận.” Thư Vô Khích mở miệng, như người hoàn toàn ngoài cuộc, nếu không phải Lộ Tiểu Thiền muốn xem trò vui, hắn ngay cả ý tứ mở miệng nói chuyện cũng sẽ không có.
“Cho nên… Cho nên Tà linh ăn oán niệm của Hồ Đồ, liền trở nên mạnh mẽ?”
“Ừm.”
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như Tà linh nói cho các hương thân, tiên quân là giả, sau đó giết một hai người để chứng minh “tiên quân” kia căn bản không có năng lực hàng phục Tà linh, những người khác tất nhiên sẽ oán hận chồng chất đối với tên tiên quân này!
Đến lúc đó Tà linh sẽ tiếp tục tắm máu Lộc Thục…..
Quả thực chính là cơm nước no nê!
Lộ Tiểu Thiền muốn kéo ống tay áo Thư Vô Khích, Thư Vô Khích tỏ rõ không đem Tà linh kia để vào trong mắt, nếu như hắn ra tay, Tà linh kia liền không có cách nào quấy phá.
“Ngươi… Ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn nó càng ngày càng hung hăng?”
“Nếu ngươi thích xem náo nhiệt, vậy thì cứ để nó càng ngày càng náo nhiệt đi.” Thư Vô Khích không hề bị lay động.
Vạn vật sống hay chết, hắn căn bản không quan tâm.
Đúng như dự liệu của Lộ Tiểu Thiền, “Xung Oan” vẫy vẫy tay, dưới ánh lửa phần phật đi về hướng đám hương dân kia.
“Các ngươi — không biết vị tiên quân này là giả hay sao?”
Các hương thân ngây ngẩn cả người.
“Các ngươi không biết, chính bởi vì hắn kêu người của Trần gia chặt cây hòe già ngưng tụ ba trăm năm linh khí, phá hủy ngự tà đại chú của thôn trấn các ngươi, ta mới có thể đi vào hay sao?”
Đầu Vương Đại Dũng nghiêng lệch thành tư thế vặn vẹo, cơ thịt ở cổ giống như sắp đứt đoạn, biểu tình trên mặt dữ tợn quỷ dị, khóe miệng sắp nứt đến lỗ tai, giữa hàm răng đều là vết máu.
Vai “tiên quân” run lên, đang muốn đào tẩu, lại bị các hương thân ngăn cản.
“Tiên quân! Ngươi còn không mau xuất kiếm! Sao có thể để Tà linh kia lớn lối như vậy!”
Lúc này, “Xung Oan” đã bắt đầu liếm láp hai bàn tay tràn đầy vết máu của mình, nó muốn ra tay giết hương dân để gây nên oán hận!
Lộ Tiểu Thiền căng thẳng liền muốn đứng dậy.
“Bọn họ đều chết hết không phải vừa vặn sao?” Thư Vô Khích mở miệng nói.
“Ngươi nói cái gì?”
“Cho dù là cơm thừa canh cặn, họ tình nguyện đổ đi, cũng không muốn cho ngươi. Ngươi không hận bọn họ?”
“Ta mắt mù, không có lao động, cho nên không có thu hoạch. Mọi người không ưa ta, cho nên không cho cơm ăn, cũng là chuyện bình thường mà thôi!”
“Tên đồ tể đánh đập ngươi bên đường, thiếu chút nữa đánh chết ngươi, không có người nào vì ngươi cầu xin. Ngươi không hận?”
“Ta cùng bọn họ ngày thường vốn không giao lưu, vậy nên ta cùng bọn họ không có tình cảm gì, bọn họ không quản chuyện bao đồng của ta, cũng là bình thường.”
“Rõ ràng trong tay thừa thãi, lại muốn ngươi đem thứ được bố thí duy nhất cho người khác để thành toàn thiện ý của bọn họ, ngươi không hận?”
“Ai, người không vì mình, trời tru đất diệt…”
“Đã như vậy, ngươi ngoan ngoãn nhìn là tốt rồi.” Thư Vô Khích nâng lên cành trúc, đem Lộ Tiểu Thiền đang muốn đứng dậy nhấn trở xuống.
Lộ Tiểu Thiền thật sự không nỡ, là bởi vì y lớn lên tại Lộc Thục, không đành lòng nhìn nơi này bị Tà linh tàn phá bừa bãi, trở thành một tử trấn.
“Đừng lo lắng, ngươi nghe.” Thư Vô Khích nói.
Lộ Tiểu Thiền nhăn lại đôi mày, phảng phất từ chỗ rất xa nghe được một trận tiếng ngân vang như thuỷ triều chập trùng, cuồn cuộn mà đến.
Trên bầu trời đêm, một bóng người ngự kiếm bay tới.
“Là… Là Giang Vô Triều?”
Minh Lan kiếm xuyên thủng bóng đêm nặng nề, đâm thẳng về phía “Xung Oan”.
“Xung Oan” lập tức xách lấy cổ một thôn dân, muốn tay không vặn gãy người kia.
Mũi kiếm Minh Lan chợt lóe linh quang, mở ra một đạo kiếm trận, “Xung Oan” ném ra thôn dân, rít lên một tiếng, oán nộ từ trong miệng vọt tới, đem kiếm trận kia chặn lại.
Giang Vô Triều thúc giục Minh Lan kiếm, trong nháy mắt liền kết ra ba cái đại trận.
Luồng khí xung quanh như nước sôi trào, ngói vụn dưới thân Lộ Tiểu Thiền run rẩy, phát ra tiếng kêu răng rắc răng rắc.
Cát đá trên mặt đất giống như bị ba cái đại trận kia hấp dẫn, va đụng vào nhau, phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Đuốc trong tay thôn dân bập bùng vang vọng.
Những thanh âm này từ từ dung hợp thành nhất thể.
“Là “Linh Hao” trận. Hắn hẳn là đệ tử của Lăng Niệm Ngô.”
Lộ Tiểu Thiền vừa nghe liền hăng hái: “Ngươi cũng biết Lăng Niệm Ngô? Ta nghe người ta nói, y có một ngàn ba trăm năm tu vi….”
“Một ngàn ba trăm năm bất quá cũng chỉ là cảnh giới “Tá Thế”.”
Thanh âm Thư Vô Khích rất nhạt, Lăng Niệm Ngô ở trong mắt hắn cũng thường thôi.
Lộ Tiểu Thiền không khỏi tính toán, Thư Vô Khích đến cùng có bao nhiêu lợi hại.
——
[hậu trường của tác giả]
Thư Vô Khích: Ngươi không ngoan, cần phải giáo dục.
Lộ Tiểu Thiền: Giáo dục cái gì a!
Thư Vô Khích: Sau này không nghe lời, liền vứt ngươi cho Tà linh ăn.
Lộ Tiểu Thiền:… Ngươi vứt đi! Mau vứt đi! Không nỡ vứt chính là chó con!