Thẩm Tùng Lam cười như không cười nhìn cô: “Tài xế bây giờ đều lái xe tốt như vậy sao?”
Kiều Lộc nở nụ cười cứng nhắc: “Gần đây đều như vậy, tan làm quá mệt mỏi tớ sẽ gọi xe về nhà.”
Nội tâm của cô rít gào, hy vọng Thẩm Tùng Lam đừng tiếp tục hỏi nữa, bằng không cô không biết nên trả lời như thế nào.
Thực lòng mà nói, cô hiện tại rất hối hận, nếu nói thẳng là đồng nghiệp ở bệnh viện đưa cô trở về là được, tại sao phải lo lắng Thẩm Tùng Lam hiểu lầm mà nói dối, như vậy ngược lại cần vô số lời nói dối để biện minh cho mình.
Cũng may Thẩm Tùng Lam không tiếp tục hỏi nữa, chỉ cười nhàn nhạt: “Cậu vừa mới tan tầm, đã ăn tối chưa?”
“Còn chưa có.” Cô chuẩn bị trở về tuỳ tiện nấu mì gói để qua bữa.
Thẩm Tùng Lam trầm ngâm một lát: “Tớ vừa lúc đi siêu thị mua đồ ăn nấu cơm, muốn hay không cùng qua nhà tớ ăn cơm?”
Kiều Lộc trong lòng mừng như điên, trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh, giả bộ do dự nói: “Như vậy có vẻ không tốt lắm, có thể làm phiền cậu hay không?”
“Không đâu.” Thẩm Tùng Lam lắc đầu, mắt đen nhiễm ý cười, “Tớ còn sợ cậu sẽ không thích.”
Kiều Lộc mỉm cười, “Làm sao có thể, có người mời ăn cơm đương nhiên sẽ thích rồi.”
Cô còn chưa thử qua tay nghề của Thẩm Tùng Lam, lúc này trong lòng tràn đầy chờ mong mà cùng anh đi siêu thị.
Tới siêu thị, Thẩm Tùng Lam thuận tay từ bên cạnh lấy một cái xe đẩy, “Muốn ăn cái gì thì nói với tớ.”
Kiều Lộc kinh ngạc một chút, “Cậu cái gì cũng biết làm sao?”
Thẩm Tùng Lam đẩy xe tới khu rau củ, một bên nói: “Cơ bản tớ đều biết, nếu không biết, tớ có thể lên mạng tìm công thức.”
“Lợi hại như vậy sao?” Kiều Lộc nhìn anh nói.
Khoé miệng Thẩm Tùng Lam cong lên, hỏi một câu: “Cậu thích ăn tôm không?”
“Thích.” Kiều Lộc nhanh chóng gật đầu.
“Cá thì sao?”
“Cũng thích.”
“Thịt cũng vậy sao.” Thẩm Tùng Lam nhìn cô cười.
“……” Cô thừa nhận rằng cô là người thích ăn thịt.
***
Ngoài trừ một vài loại rau củ mà Thẩm Tùng Lam ăn, thì còn lại đều là cá tôm thịt mà Kiều Lộc thích.
Lúc trả tiền, Kiều Lộc nhìn dãy dài những con số có chút ngượng ngùng, “Nếu cậu đã nấu ăn rồi, vậy thì để tớ cầm mấy thứ này cho.”
Nói xong, liền lấy mấy túi đồ từ trong tay Thẩm Tùng Lam.
Nhưng Thẩm Tùng Lam cũng không có đồng ý: “Quá nặng, vẫn là để tớ cầm đi, đợt lát nữa cậu có thể đến phòng làm trợ thủ, hỗ trợ tớ vài thứ.”
Kiều Lộc từ bỏ ý định, đi theo Thẩm Tùng Lam đến tiểu khu của họ.
Đây là lần đầu tiên Kiều Lộc đi vào tiểu khu đối diện, nhìn từ bên ngoài liền thấy tiểu khu của cô không bằng tiểu khu của Thẩm Tùng Lam, nhìn một mảnh vườn xanh bên ngoài, quả thật là khác biệt lớn.
Thang máy lên đến tầng bảy, Thẩm Tùng Lam mở cửa.
Tim Kiều Lộc đập loạn xạ, lần đầu tiên cô đến nhà Thẩm Tùng Lam a, tiến triển xem như cũng nhanh đi, trong lòng cô tính toán nhất định phải đem sự tình hôm nay nói cho Bì Thanh Thanh.
Thẩm Tùng Lam vào nhà thay đổi dép lê, lại lấy từ trong túi nilong một đôi dép lê nữ, đặt dưới chân Kiều Lộc, “Trong nhà chỉ có mình tớ, cho nên lúc nãy mua cho cậu một đôi, không biết có vừa chân cậu không.”
Kiều Lộc nhìn đôi dép màu hồng nhạt dưới chân, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, “Cậu lấy lúc nào vậy.” Lúc trả tiền, tâm trí cô đều ở trên trời, thế nhưng một chút cũng không phát hiện.
“Lúc cậu không chú ý.” Thẩm Tùng Lam đóng cửa lại, nhìn cô nhẹ nhàng cười.
Khoảng cách của hai người đột nhiên gần lại, hơi thở của Thẩm Tùng Lam bao vây lấy Kiều Lộc, cô nín thở, lập tức hoảng loạn.
Kiều Lộc vội vàng cúi đầu đổi dép lê, giả bộ vô cùng bình tĩnh.
“Thời gian không còn sớm, tớ đến phòng bếp chuẩn bị trước, cậu có thể ngồi nghỉ ngơi một lúc.” Thẩm Tùng Lam xách đồ liền đi vào bếp.
Kiều Lộc nhất thời đứng thẳng dựa vào tủ giày phía sau, ôm chặt lấy lồng ngực đang đập kịch liệt, vừa rồi suýt chút nữa tim cô muốn rơi ra ngoài rồi.
Đợi một hồi, cô liền đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn đôi dép trên chân mình, hơi ngẩn người cười.
Nếu cô không nghe lầm, nhà anh chưa từng có phụ nữ đến, đôi dép này là vì cô mới mua, nghĩ đến đây, Kiều Lộc si ngốc mà cười.
***
Nhà của Thẩm Tùng Lam trang trí rất đơn giản, tông chủ đạo là màu trắng, mở đèn lên, toàn bộ căn nhà rất sáng sủa. Sô pha màu xám, bàn ghế màu đen làm căn nhà trông phong phú hơn rất nhiều, không đơn điệu cũng không hoa lệ. Cực kỳ giống phong cách của anh, đơn giản, gọn gàng.
Kiều Lộc bị cảnh vật ban đêm ngoài cửa sổ hấp dẫn, bước ra ban công.
Nơi này vừa hay có thể nhìn toàn bộ cảnh đêm của Ninh Thành, ánh đèn bên ngoài lấp lánh, hết sức mê người.
“Đẹp không?” Thẩm Tùng Lam không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh cô.
Kiều Lộc thở dài một tiếng: “Đẹp.”
Nơi cô ở chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn của toà nhà đối diện, chưa bao giờ nhìn qua cảnh Ninh Thành về đêm, ánh mắt lập tức bị thu hút.
Thẩm Tùng Lam cười nói: “Vậy cậu ở đây ngắm cảnh, tới giờ ăn cơm tớ gọi cậu.”
Kiều Lộc vội vàng đi theo sau lưng của Thẩm Tùng Lam: “Đợi lát nữa lại xem, tớ tới giúp cậu trước!”
Thẩm Tùng Lam dừng lại, nhìn cô nói: “Vậy cậu giúp tớ lột hành tây.”
Kiều Lộc cởi áo khoác đặt trên sô pha, sắn tay áo lên, “Cái này tớ biết, trước kia ở nhà thường xuyên giúp mẹ làm.”
Tới phòng bếp, một người nấu ăn, một người lột hành tây.
Lấy ra tôm nõn đông lạnh mua ở siêu thị ra để rã đông, Thẩm Tùng Lam lấy từ tủ lạnh ra ba quả trứng đập vào bát, anh làm món trứng hấp với tôm, không tính là quá khó.
Còn chưa đợi anh nấu ăn, liền nghe thấy âm thanh nức nở sau lưng.
“Thẩm Tùng Lam, tớ không thể nhìn thấy nó nữa.”
Kiều Lộc bóc hành tây theo lời của Thẩm Tùng Lam, nhưng bị hành tây làm cay quá chảy nước mắt, trước mặt một mảnh mơ hồ.
Nghe vậy, Thẩm Tùng Lam quay đầu lại, thấy vành mắt Kiều Lộc hồng hồng, những giọt nước mắt rơi xuống, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn không quên việc lột hành tây của mình.
Anh nhịn không được cười nói: “Cậu đừng nhúc nhích, tớ tìm khăn lông cho cậu lau đi.”
Thẩm Tùng Lam bước nhanh tới phòng ngủ lấy một cái khăn lông mới, trước tiên đem khăn lông làm ướt, sau đó vắt khô.
Anh đối mặt với Kiều Lộc, giọng nói mềm nhẹ: “Cậu ngẩng đầu lên.”
Kiều Lộc nghe lời ngẩng đầu, lúc này cô còn đang nhắm mắt, nước mặt còn ở trên má, bộ dáng nhìn rất đáng thương.
Thẩm Tùng Lam nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, lại đem khăn lông xếp lại đặt lên trên mắt cô, “Bây giờ còn cay sao?”
“Khăn lông lành lạnh, rất thoải mái.” Khoé môi Kiều Lộc lộ ra một tia cười thích ý.
Lúc này, Kiều Lộc vẫn đang ngửa đầu, hai mắt bị che kín, chỉ lộ ra đôi môi.
Từ góc độ của Thẩm Tùng Lam, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ hồng của Kiều Lộc.
Tư thế của hai người quá gần, Thẩm Tùng Lam nhìn chằm chằm đôi môi khẽ mấp máy của Kiều Lộc. Hầu kết không tự chủ lăn lên xuống, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trong mắt đen láy hiện lên một tia nóng.
Ngay khi anh đến gần Kiều Lộc, Thẩm Tùng Lam bỗng chốc tỉnh táo lại.
“Cậu đừng bóc hành nữa, lát nữa tớ làm là được, cậu ngồi ở kia nghỉ ngơi đi.” Anh nhét khăn vào tay Kiều Lộc, vội vàng xoay người.
Kiều Lộc chớp chớp mắt, ánh mắt vẫn có chút mờ mịt gật gật đầu: “Được.”
Thẩm Tùng Lam kiềm chế cảm xúc của mình, khôi phục bình tĩnh liền tiếp tục nấu ăn.
Kiều Lộc rửa tay, ngồi xuống ghế trong phòng khách, từ góc độ này vừa vặn có nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Tùng Lam đang nấu ăn.
Cô chống cầm nhìn, ngay cả mặt tạp dề vẫn khống giấu được khí chất của anh.
Trong khi Kiều Lộc trầm mề nhìn bóng dáng Thẩm Tùng Lam, anh đã nhanh chóng nấu xong một vài món.
Nhìn Thẩm Tùng Lam dọn đồ ăn lên, Kiều Lộc mới bừng tĩnh lại, “Cậu làm xong rồi sao?”
Vừa rồi không phải cô vẫn luôn thất thần đi?
“Mắt cậu thế nào rồi?” Thẩm Tùng Lam nhìn cô hỏi.
Kiều Lộc chớp chớp mắt “Tốt hơn nhiều rồi.”
Tàm mắt của Thẩm Tùng Lam nhìn xuống mắt, thấy mắt Kiều Lộc vẫn còn hơi đỏ đỏ, nhưng không chảy nước mắt, liền yên tâm.
“Cậu ngồi xuống đi, tớ đi xới cơm.”
Kiều Lộc nhanh chóng đứng dậy, “Để tớ làm cho, hôm nay vẫn chưa giúp cho cậu được cái gì.”
Thẩm Tùng Lam đứng một bên nhìn cô, trêu chọc một câu: “Cậu không làm loạn thêm thì đã giúp tớ rất nhiều rồi.”
Kiều Lộc: “……”
Cô đây là bị ghét bỏ sao?
***
Kiều Lộc tràn đầy năng lượng bưng chén cơm để lên bàn ngồi xuống, thấy trên bàn toàn những món cô thích ăn, cảm thán một tiếng: “Này so với nhà hàng cũng không kém đâu.”
“Cậu nếm thử trước đi.” Thẩm Tùng Lam một bên cười nói.
Kiều Lộc gắp một miếng thịt thăn chua ngọt, thịt rất mềm, cô vui vẻ gật đầu: “Ăn ngon!”
Khoé miệng Thẩm Tùng Lam cong lên: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút.”
Sau đó là tôm hấp trứng, Kiều Lộc ngoại trừ cảm thán cũng không biết nên khen thế nào cho đủ.
Cô vội vàng nói: “Lần trước không phải cậu nhờ tớ tìm nhà hàng ăn ngon sao? Tớ cảm thấy không cần thiết.”
Thẩm Tùng Lam tò mò hỏi: “Tại sao?”
“Cậu có thể mời bạn đến nhà, tự cậu nấu cơm là tốt rồi.” Kiều Lộc cảm thấy tốt hơn nhiều so với tới nhà hàng.
Thẩm Tùng Lam nheo nheo mắt, cười nói: “Tớ không dễ dàng nấu cơm cho người khác, cậu ta không có lộc ăn như vậy.”
Mặt Kiều Lộc tức khắc nóng lên, mặc dù cô biết lời này của Thẩm Tùng Lam có thể không có ngụ ý gì, nhưng bây giờ cô đang ăn đồ ăn của anh làm, cảm thấy chính mình quá may mắn: “
Cô ngượng ngùng cười: “Tớ hôm nay xem như may mắn đi.”
Ánh mắt Thẩm Tùng Lam quét về phía cô, cười như không cười nói: “Bởi vì cậu tương đối đặc biệt.”
“Khụ khụ……” Kiều Lộc đang ăn cơm bị những lời này làm sợ tới sặc cơm, “Nước……Khụ khụ khụ……”
Thẩm Tùng Lam giúp cô rót một lý nước đưa tới, Kiều Lộc vội vàng tiếp nhận uống một ngụm.
“Tớ chỉ muốn nói chúng ta là bạn học cũ, cho nên cậu rất đặc biệt, không nghĩ tới cậu sẽ……” Thẩm Tùng Lam than một tiếng, “Tớ xin lỗi.”
“Không phải tại cậu đâu.” Kiều Lộc lắc đầu, tự bình tĩnh lại cảm xúc nói: “Là do tớ không cẩn thận.”
Thẩm Tùng Lam thở phào nhẹ nhõm, “Cậu giúp tớ tìm nhà hàng sao?”
Kiều Lộc trả lời: “Tớ biết có vài nhà hàng ngon, nhưng không biết nên giới thiệu cái nào cho cậu.”
“Vậy thì đều đi thử đi, bạn của tớ một thời gian nữa mới tới.” Thẩm Tùng Lam cười nhẹ, “Tớ có thời gian, lúc nào cậu rảnh thì dẫn tớ đi.”
Kiều Lộc cười gật đầu: “Hai ngày nữa được không?”
Mắt Thẩm Tùng Lam sáng lên: “Vậy chúng ta hẹn ngày mốt.”
***
Sau bữa tối, Kiều Lộc muốn rửa chén, nhưng Thẩm Tùng Lam lại không cho cô động tới, tự mình làm hết tất cả.
Thời gian không còn sớm, Thẩm Tùng Lam tiễn Kiều Lộc xuống lầu.
“Hôm nay cảm ơn cậu mời tớ ăn tối.” Kiều Lộc nói cảm ơn, “Tớ cái gì cũng không làm được, thật là xin lỗi.”
Kiều Lộc có chút thẹn thùng, hôm nay cô không làm gì khác ngoài việc ăn. Một cô gái ăn quá nhiều trước mặt người mình thích thật không hề dè dặt, nhưng những món ăn đó thật sự rất ngon, cô không thể kìm lòng được.
“Tớ về trước đây, tạm biệt.” Kiều Lộc chào tạm biệt anh.
Khoé miệng Thẩm Tùng Lam nở nụ cười: “Đôi dép kia vẫn còn ở nhà tớ. Nếu cậu còn muốn ăn đồ tớ làm, có thể thường xuyên tới đây.”