Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 19



Ôn Uyển Nhu và Thần Ca rõ ràng là loại con trẻ đáng ghét vừa sinh ra đã khiến ba mẹ hận không thể bóp chết, hai người bước vào công viên giải trí, liếc nhau, trăm miệng một lời, “Nhà ma với tàu lượn siêu tốc, chọn cái nào?”

Ừm, loại trò chơi khiêu chiến cực hạn của trái tim như tàu lượn siêu tốc tất nhiên là phải chơi trước rồi, Thần Ca cười hắc hắc, nói, “Chơi tàu đi.”

Ôn Uyển Nhu nhún vai.

Thật ra Thần Ca đã rất lâu chưa đến công viên giải trí, cậu nghe được tin nơi này mới sửa chữa cải tạo, nhưng công việc của cậu quá bận rộn, bạn bè cậu cũng đều đã đi làm nhiều năm, vào nơi này chơi luôn có cảm giác không phù hợp với tuổi.

“Wow…” Cậu ngửa đầu nhìn con tàu siêu tốc bay lượn trên vòng tròn cao hơn năm mét, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng gào thét của người trên tàu, cậu vẻ mặt hưng phấn, vừa quay đầu lại, đã không thấy Ôn Uyển Nhu mới rồi còn đeo chung găng tay với mình đâu.

“Anh đẹp trai! Anh ở đâu rồi!?” Thần Ca quét mắt một vòng không thấy người đâu bèn hô lên.

Giữa đám người có một cánh tay vươn lên vẫy vẫy, Thần Ca vội vàng chạy tới, liền thấy Ôn Uyển Nhu đứng trước một cửa hàng có cách bài trí vô cùng nữ tính ngọt ngào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hàng hoá bày biện.

“Anh chạy tới đây làm chi?” Thần Ca thấy cửa hàng toàn bán nào là gậy phép, nào là kẹo bánh linh tinh, hỏi.

Ôn Uyển Nhu lấy hai đôi tai trong đó ra, hỏi, “Cậu thấy tai thỏ đẹp hơn hay tai mèo đẹp hơn?”

“Tôi thấy tai nào cũng không đẹp.” Thần Ca đáp.

Ôn Uyển Nhu trực tiếp phớt lờ câu trả lời của Thần Ca, y nói với chủ cửa hàng, “Tôi lấy cả hai cái này, cô có cả bộ không?”

“Còn có đuôi thỏ, đuôi mèo và vòng cổ đi kèm, hai người muốn chọn cái nào?” Chủ cửa hàng lấy ra một cái đuôi thỏ trắng như tuyết độ một lòng bàn tay và một cái đuôi mèo màu vàng chanh, muốn đáng yêu bao nhiêu liền có đủ đáng yêu bấy nhiêu.

Thần Ca cảm thấy vòng cổ cũng tàm tạm, nói, “Hay là chúng ta bỏ qua cái đuôi này đi, vòng cổ trông được đấy, anh định mua cho ai vậy?”

Ôn Uyển Nhu lưu loát đeo vòng cổ và tai thỏ trắng như tuyết lên cho Thần Ca, sau đó gật đầu, nói, “Tôi lấy hết, thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?”

Thần Ca giật mình, thẹn quá thành giận muốn giật tai thỏ xuống, nổi giận hô, “Anh làm gì thế hả!?”

Bàn tay to dày ấm áp cả Ôn Uyển Nhu giữ bàn tay muốn tháo tai thỏ của Thần Ca, y bình tĩnh nói, “Đừng tháo, đẹp!”

“Đẹp cái đầu anh! Vì sao tôi phải đeo cái này!?” Thần Ca tức giận.

“Vậy nếu tôi đeo thì cậu cũng sẽ đeo?” Ôn Uyển Nhu hỏi.

“Đúng!” Thần Ca vừa nói xong, bỗng phát giác có cái gì không ổn, hình như mình bị… lọt tròng rồi?

Quả nhiên, Ôn Uyển Nhu nghe Thần Ca nói, lập tức soi gương dứt khoát đeo tai mèo lên đầu, tiếp theo khoa chân múa tay xốc áo cài đuôi mèo vào thắt lưng, đã vậy còn lắc lắc cái mông xem có ổn không.

Ôn Uyển Nhu thân cao hơn mét chín, khuôn mặt tuấn tú cương nghị, mặc áo da đen bao ngầu, cộng thêm một đôi tai và đuôi mèo, thực sự đã thu hút vô số ánh nhìn.

Thần ca lẳng lặng che mặt nằm gục xuống đất.

Bởi vì sự quyết tâm lạ kì của Ôn Uyển Nhu, Thần Ca và y hai người đội tai thú, một người đeo thêm vòng cổ một người đeo thêm đuôi.

Bọn họ là hai người đàn ông có vẻ ngoài rất dễ khiến người khác chú ý, cao hơn mét tám, đeo đồ bán manh, cộng thêm đeo chung chiếc găng tay mà 100% người qua đường đều cho là đang trắng trợn tay nắm tay, hiệu quả quả thiệt không đỡ nổi. Thần Ca vừa đi được vài bước đã sụp hai vai, mặt đỏ bừng, chạy vào cửa hàng mua hai cái khẩu trang, yêu cầu chỉ có một, “Loại nào che khuất mặt bọn tôi là được.”

Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ tuổi, khi hai người bước vào đã nheo mắt chăm chú dõi theo họ, nghe Thần Ca nói xong, cô cười tủm tỉm nói, “Anh cool ngầu này chỉ cần mua vài món đồ nhỏ trong cửa hàng của chúng tôi, tôi sẽ tặng cho hai người một đôi khẩu trang, lần sau nhớ lại đến cửa hàng này nhé!” Cô nói xong cúi người, lấy hai hộp ở quầy dưới đưa cho Thần Ca.

Thần Ca còn đang nghĩ thầm cửa hàng này kì quái như vậy, không khéo không có khẩu trang nào mình đeo được, nào ngờ tới khi mở hộp ra xem lại là hai chiếc khẩu trang thiết kế vô cùng đơn giản, trên nền vải đen là một kí tự màu trắng, thoạt nhìn hết sức đơn giản bình thường.

“Đây, cái này là của anh cool ngầu.” Chủ cửa hàng đưa khẩu trang có chữ ‘Công’ cho Ôn Uyển Nhu, đưa khẩu trang chữ ‘Thụ’ cho Thần Ca, nói, “Cái này là của anh.”

Thần Ca đeo khẩu trang ghi chữ ‘Thụ’ to tướng, nhìn gương thấy mình chỉ lộ ra đôi mắt, vừa lòng gật đầu, nhỏ giọng nói với Ôn Uyển Nhu, “Bây giờ nhất định sẽ không có ai nhìn chằm chằm chúng ta nữa.”

Ôn Uyển Nhu giật giật tai thỏ của Thần Ca xem như trả lời.

Đột nhiên, phía sau bọn họ truyền tới giọng con gái, “Hai anh đẹp trai nhìn qua bên này nè!”

Ôn Uyển Nhu và Thần Ca quay đầu lại, người đứng cạnh cô gái kia bỗng cầm điện thoại chụp hình bọn họ, đèn flash loé sáng suýt nữa làm mù mắt milu của Thần Ca, cô gái kia cười quái dị chạy xa, bên này lại cũng vang lên tiếng chụp ảnh ‘tách tách’ của vài cô gái khác.

Có một cô gái dũng cảm đỏ mặt hô, “Anh đẹp trai, tạo dáng cái đi!”

Ôn Uyển Nhu hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi, “Tư thế cưỡi?” (tạo dáng với tư thế tiếng Tàu nó giống nhau, tư thế cưỡi, ừm, mọi người đều hiểu mà, múa há há)

Mấy cô gái chớp mắt bị manh bắn tới thét chói tai.

Thần Ca hoàn toàn không hiểu Ôn Uyển Nhu và những người đó rốt cuộc đang nói gì, mờ mịt hỏi, “Anh quen mấy cô này à?”

Ôn Uyển Nhu lắc đầu, “Không quen.” Sau đó thuận theo cô gái kia, vòng một tay lên eo Thần Ca, một tay tiếp tục đeo găng tay chung với Thần Ca.

Thần Ca xấu hổ thấy hai người càng ngày càng gần, cậu vươn một tay muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lại không biết động tác này càng khiến người ta mơ màng tưởng tượng.

Một ngày đi chơi công viên trò chơi của Ôn Uyển Nhu và Thần Ca chủ yếu là trải qua trong nhà ma.

Đối với Thần Ca mà nói, mấy cô gái bên ngoài đúng là kì quái, chả hiểu vì sao lại xin phép được chụp ảnh bọn họ, không thì cũng nhìn bọn họ chỉ trỏ thì thầm.

Thần Ca đi theo Ôn Uyển Nhu rẽ vào nhà ma, cậu nhìn bảng hướng dẫn bên cạnh mới biết, thì ra bệnh viện ba tầng trước mặt cậu lúc này, đều là một phần của nhà ma.

Trên bảng hướng dẫn viết một vài giới thiệu đơn giản, nói bệnh viện được xây dựng từ nhiều năm trước, không may gặp phải hoả hoạn, sau khi tu sửa luôn nghe được tiếng người khóc, có một số bệnh nhân lúc đầu rõ ràng là cảm mạo vặt vãnh, rồi lại chuyển thành viêm phổi, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. Dần dần, không ai đến khám chữa ở bệnh viện nữa, nơi này trở thành hoang phế, mãi đến khi công viên trò chơi lựa chọn thi công ở đây nên quyết định dỡ bỏ bệnh viện, nào ngờ bên đầu tư sợ xảy ra chuyện không may, đành biến nó thành nhà ma.

“Két —–”

Gió thổi qua cánh cổng bệnh viện cũ nát, âm thanh bén nhọn kéo thành một chuỗi vang vọng thật dài.

Giữa sáng đầu đông, Thần Ca bị doạ đến nỗi da gà da vịt khắp người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.