Lúc cúp máy, Mai Linh chậm rãi thu dọn mọi thứ mình đã chuẩn bị sẵn, mùi đồ ăn thơm ngon giờ đây bỗng trở nên thật gay mũi, những cành hồng nhung tươi thắm đỏ đến chướng mắt. Sau khi đã quét tước thật sạch sẽ cô liền thong thả đi kiểm tra lại xung quanh một lần, cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh trước cảm giác trống rỗng trong lòng.
Vốn định tạo bất ngờ cho hắn, thế mà lại xảy ra việc ngoài ý muốn…
Bầu trời đêm se se lạnh, tiếng sóng biển đánh vào bờ như một khúc nhạc hòa tấu du dương, Mai Linh phóng tầm mắt nhìn ra mặt biển đen thăm thẳm, không có tàu bè đánh cá hay bất cứ thứ gì, chỉ có một khoảng trời sâu hun hút, không thấy ánh sáng, không thấy tương lai.
Ở phía bên kia, Hoàng Phong đang kiểm tra lại camera an ninh, quả nhiên nhìn thấy A Long ngồi ngoài xe hơi đỗ trước cửa, hắn hơi nhếch môi cười, có lẽ lão già đang nóng lòng muốn ra oai phủ đầu hòng khống chế hắn, đáng tiếc, đứa cháu ngu ngốc ngoan ngoãn đó của lão đã không còn tồn tại nữa.
– “Chuẩn bị đi, thể nào cũng sẽ còn vài đợt như vậy nữa cho xem, lần sau nếu như có nhìn thấy A Long đi chăng nữa thì cũng không cần nương tay đâu”.
Hoàng Phong ngồi dựa người ra ghế, đan tay chéo chân đung đưa nói, dáng vẻ cực kỳ nghênh ngang tại thượng.
Thật ra ai cũng biết tên này đang thật sự điên tiết, đừng nói tới A Long, bây giờ có là cha mẹ hay thậm chí là ông nội thì hắn cũng không nương tay đâu.
Thế nhưng bọn đàn em lại cảm thấy như vậy cũng tuyệt lắm, có Hoàng Phong ở đây, không cần khom lưng cúi đầu nữa.
Vừa qua năm mới, quả nhiên như Hoàng Phong dự đoán, mới mồng hai Tết mà đám người của ông nội đã kéo đến làm ầm lên hết trên địa bàn hắn, đừng nói Je t’aime, ngay cả những nơi khác như hàng loạt bộ phim hắn đang đầu tư đều gặp phải cản trở, hay những chuỗi nhà hàng khách sạn năm sao vốn đang thuận lợi làm ăn cũng bị đám người đó đến kím chuyện.
Bọn chúng càn quét một lượt, gây ra không biết bao nhiêu là tổn thất, thế nhưng ba ngày đầu tiên Hoàng Phong vẫn im hơi lặng tiếng không có bất kỳ phản kháng nào, sang đến ngày thứ tư, lúc ông nội đang cảm thấy nghi ngờ về hành động kỳ lạ của hắn thì nhận được tin A Long đã bị bắn trọng thương, không chỉ vậy, toàn bộ những mối lái làm ăn bên khu tam giác vàng đều đã bị lấy mất, ngay cả những sòng bài lớn ở đặc khu hành chính Macau và Campuchia cũng bị gần như san bằng, hơn 80% nguồn thu nhập ở nước ngoài đều đã bị Hoàng Phong phá nát, chưa dừng lại ở đó, lúc ông nội định cho người rút về thì lại bị đám đàn em của Minh và Hoàng Phong chặn đánh, tổn thất bội phần.
Thì ra bấy lâu nay hắn im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn như vậy là để cho ông lão rút hết người ở nước ngoài về, định là trận này sẽ dìm chết hắn mà không ngờ hắn đã sớm âm thầm cho người phá hỏng toàn bộ những mạch máu kinh tế của ông, số tài sản bị hư hao của hắn ở trong nước muốn khôi phục dễ như trở bàn tay, thế nhưng hầu hết số tài sản mang lại nguồn lợi nhuận dồi dào cho cả hắn và nhà chính đều xuất phát từ nước ngoài chảy ngược về, giờ đây mạch máu đã bị đứt đoạn, phía nhà chính thể nào cũng thất điên bát đảo một phen.
Hoàng Phong ngồi trong phòng sách ngửa đầu hút thuốc, một chân bị thương sau trận chiến đã được băng bó đang gác lên chiếc ghế đôn bọc nhung, hắn nhìn làn khói trắng đang bay lên lơ lửng, mơ màng nhắm mắt tận hưởng cảm giác thắng lợi.
Lúc nhận được hung tin, ông cụ đã sốc đến mức đổ bệnh, toàn bộ người ở nhà không ngừng rủa xả hắn, thế nhưng Hoàng Phong nào có quan tâm, hắn chỉ trả lại bọn họ những điều bọn họ đã làm với hắn trước mà thôi.
Thật ra vẫn giữ lại cho tên A Long cái mạng quèn là hắn đã nhân từ lắm rồi, đối với tên bán chủ cầu vinh như y thì tài năng cách mấy cũng không đáng để giữ lại. đam mỹ hài
Nói đến A Long lại là một câu chuyện dài khác, y là một kẻ cực kỳ có tài trong việc sử dụng những mưu ma chước quỷ, ban đầu y vốn là tay chân đắc lực luôn ở bên cạnh Minh và Hoàng Phong từ những ngày mới bước chân vào giang hồ, thế nhưng sau này vì đi theo cả hai quá cực khổ mà y đã phản bội bọn họ bỏ theo Hoàng Quân, đem những tin tức mà bao lâu nay có được báo lại cho tên kia biết, cũng vì vậy mà lần đó bọn họ bị phục kích, Hoàng Phong đỡ cho Minh một dao suýt chết.
Sau này Hoàng Quân lại đem A Long tặng lại cho ông nội, từ đó y trở thành tên thân cận luôn đi bên cạnh ông lão, lần này Hoàng Phong ra tay chính là từ phía tên A Long trước, phải khiến cho y không cách nào mở miệng thì đại sự mới thành công, nếu không, với một kẻ sở hữu cái đầu ranh ma như y thì thể nào cũng sẽ sớm đoán được kế hoạch của bọn họ.
Dù vậy thì đây cũng chỉ là kế hoãn binh, người của ông nội cũng sẽ sớm chữa lành, mạch máu kinh tế rồi cũng sẽ được khôi phục trở lại, thời gian gấp rút nên hắn chỉ có thể tính đến đây trước, phải có nhiều nguồn lực hơn nữa thì mới có thể khống chế được hoàn toàn quyền lực mà ông nội đang nắm.
Muốn vậy thì mục tiêu trước mắt chính là Bắc tiến, ngay lúc tên cầm đầu ở đó đang trên làn ranh sinh tử mà ra tay thì may ra mới có thể dễ dàng khống chế được thế lực ngầm phía Bắc trong tay, nhưng nói thì nói như vậy, để có thể chiếm được một phần địa bàn xa xôi đâu phải là dễ.
Chưa kể đến vùng miền khác nhau, đối với những người vừa lên cầm quyền, đám đàn em càng khó quản lý, đâu phải cứ ai lên làm chủ thì bọn họ cũng sẽ phục tùng, thứ khó thu phục nhất không phải là địa bàn mà chính là lòng người, nếu như không khéo, ắt sẽ kéo theo phản loạn, lúc đó không sợ ngoại chiến, chỉ sợ nội chiến.
Nhưng trước mắt thì phải thư giãn sau thắng lợi huy hoàng đó đã.
Hoàng Phong ngồi dựa ra ghế nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sau bao ngày mệt mỏi, hắn phải tịnh dưỡng thật tốt trước khi con thỏ béo kia quay về, nếu để Mai Linh nhà hắn biết được hắn lại bị thương thì không biết cô nàng sẽ còn tức giận đến mức nào.
Nghĩ đến đây Hoàng Phong lại chán nản thở dài, thật nhớ Mai Linh của hắn, không biết còn bao lâu nữa mới được gặp lại con thỏ béo đáng yêu của hắn nữa đây, nếu không phải do cái mớ rắc rối này thì hai người bọn họ đã cùng nhau vui vẻ đón năm mới rồi. Thật đáng tiếc.
Đúng lúc đó, cánh cửa gỗ của phòng sách mở toang, Hoàng Phong giật mình mở mắt ngồi bật dậy, hắn điếng người trong chốc lát, quả nhiên người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng gái tính, con thỏ béo chỉ thường xuất hiện trong giấc mơ giờ đây lại đang đứng trước mặt hắn thở dốc, gương mặt xinh xắn trắng bệch, đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào cẳng chân bị thương đang quấn băng trắng gác lên ghế đôn.
Như một người vô hồn, cô đi đến muốn chạm vào vết thương, thế nhưng giữa chừng lại vội vã rụt tay về như sợ rằng bản thân không khống chế được lực nặng nhẹ sẽ làm động đến hắn. Tuy vẻ mặt Mai Linh hoàn toàn bình tĩnh, thế nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên long lanh ánh nước.
Hoàng Phong nhìn về phía bạn gái của mình mà không dám thở mạnh, bao nhiêu năm tung hoành ngang dọc khắp nơi, hắn chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như lúc này, một con thỏ hiền lành lúc tức giận có thể hung dữ đến mức nào? Ai mà biết được, nhưng chắc chắn là nguồn cơn tạo ra sự tức giận đó cho chú thỏ không dễ sống tí nào rồi.
– “Mai Linh? Sao, sao em ở đây?”
Hoàng Phong lắp bắp nhìn chằm chằm cô hỏi, Mai Linh chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng đáp lại lời hắn:
– “Em không được ở đây sao? Anh không muốn em về đây nữa hay sao? Muốn đuổi em đi rồi phải không?”
– “Không, không phải, làm gì có”.
– “Có phải anh cảm thấy em rất phiền đúng không?”
– “Không…”
– “…”
– “…”
Mai Linh không phản ứng mạnh, cô chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi đứng dậy bỏ đi, lúc này Hoàng Phong mới hốt hoảng với người theo, cẳng chân đang gác trên ghế rơi xuống sàn khiến hắn đau điếng.
– “Mai, shittt…”
Nghe tiếng rên nhẹ của người đàn ông cô liền vội vàng quay người lại nhìn, băng gạc màu trắng chỉ hơi rướm máu, thế nhưng hắn lại ra chiều xuýt xoa như thể cái chân này không giữ lại được nữa rồi.
– “Cho anh đau chết luôn đi”.
Đôi mắt to tròn ầng ậng nước, vẻ mặt của con thỏ nhỏ đỏ bừng tức giận, cô đánh nhẹ vào lồng ngực hắn mấy cái cho hả cơn giận rồi lại bị hắn chụp được, Mai Linh cắn môi quay mặt đi, bộ dạng sắp khóc khiến cho đáy lòng Hoàng Phong run rẩy.
Hắn ôm siết cô gái nhỏ vào lồng ngực, yêu thương nói:
– “Được rồi, đừng có tức giận nữa mà, đều là lỗi của anh hết”.
Nói xong, hắn liền cảm nhận được nơi ngực trái có một mảng ướt át đang từ từ thấm đều ra. Tình nhân của hắn lại đang ở trong lồng ngực hắn rơi lệ.
Lúc Mai Linh nghe Minh nói lại rằng hắn bị thương nặng có thể không qua khỏi, cô có cảm giác như tim mình đã ngừng đập vào giây phút đó.
Mặc dù vẫn biết Minh thường phóng đại vấn đề lên, cũng biết một người mạnh mẽ bất kham như hắn không thể nói chết là chết dễ dàng như vậy được, thế nhưng thật tâm Mai Linh vẫn không thể nào bình tĩnh nổi, đâu phải cô chưa từng nhìn thấy hắn bị thương, đã là người của xã hội đen, chuyện sống chết cũng chỉ là lẽ thường tình.
– “Bé ngoan, em đừng khóc nữa mà, hay là em đánh anh đi, anh cho em đánh đến bao giờ chán thì thôi, có được không? Hả? Em đừng khóc nữa mà”.
Hoàng Phong đúng là thích nhìn con thỏ béo của hắn yếu ớt rơi lệ thật đấy, thế nhưng không phải là trong trường hợp này.
Hắn đau lòng lau đi những dòng nước mắt nóng hổi đang lăn dài, cảm giác được yêu thương xen lẫn với xót xa khiến cho cả cơ thể người đàn ông như tê dại, vừa muốn Mai Linh phải lo lắng cho hắn lại vừa không muốn cô phải lo lắng cho hắn.
– “Anh có biết em đã hoảng sợ như thế nào không?”
Cô khẽ trở người quay mặt đi không nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe hơi sưng lên.
– “Em, em chỉ sợ anh không qua khỏi, sợ anh, hức, sợ anh bỏ em lại một mình”.
Tiếng nấc nghẹn bị kềm hãm lại nơi cổ họng chỉ có thể phát ra từng tiếng kêu khe khẽ, tựa như một chiếc móng mèo nho nhỏ, trông thì có vẻ yếu ớt vô hại nhưng thật ra lại là thứ vũ khí tiềm tàng bén nhọn, có thể khiến cho trái tim đang đập mạnh mẽ bị cào xước từng đường rỉ máu.
– “Anh đừng như vậy nữa được không? Mỗi lúc không nhìn thấy anh em đều nơm nớp lo sợ, cả một đời người khác có bao lần tổn hại thân thể đâu, vì lẽ gì người em yêu lại phải chịu nỗi đau đó thường xuyên chứ?”
Khi thật tâm với ai đó chúng ta giống như đã đem một sợi dây liên kết khác tự gắn vào cơ thể mình vậy, nếu một nữa kia bị tổn thương thì bản thân mình cũng sẽ bị tổn thương, cả hai người cùng chịu chung một sự tổn thương đó, không thể san sẻ, chỉ có thể cùng chịu đựng, cùng xoa dịu cho nhau.
– “Anh xin lỗi…”
Hoàng Phong khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc hơi rối vì chạy vội của cô, ánh sáng màu cam của buổi chiều tà hắt vào bên trong căn phòng tối đen, tạo thành một bức tranh nửa nóng nửa lạnh.
Giờ phút này hắn chợt cảm nhận được vết thương do đạn bắn ở chân lại không làm hắn đau lòng bằng lời nói của người trong tim, yêu một kẻ như hắn, cô gái nhỏ này phải mệt mỏi đến mức nào.
– “Mai Linh, anh xin lỗi, hiện giờ anh chưa thể buông bỏ mọi thứ được, cũng không có gì để đảm bảo chắc chắn cho em được, nhưng em yên tâm, anh hứa với em, chỉ cần em còn sống thì dù có phải bò về anh cũng nhất định sẽ trở về với em”.
Hắn hôn nhẹ lên thùy tai cô trầm giọng nói. Nghe xong, Mai Linh nhắm mắt thở ra một hơi, kết quả này cô hoàn toàn có thể liệu trước được, cũng hiểu rõ hắn phải làm như vậy, nhưng quả thật mỗi ngày đều phải sống trong lo sợ thế này thì cô cũng không biết bản thân còn gắng gượng được bao lâu nữa.