Có một đứa trẻ ba tuổi đang ngồi co ro nép mình vào bụi cây trong vườn hoa, đêm tối, mây che mất trăng, những hình thù quái dị không ngừng hiện lên trong đầu đứa nhỏ, những thứ gọi là ma quỷ khiến nó sợ hãi run rẩy, có tiếng người bước đến, nó cố ép mình vào trong một hốc cây rậm rạp, một bàn tay vươn vào bên trong khiến nó giật thót người, đột nhiên, bụi cây bị vén ra, trước mặt nó là một người con gái đáng yêu, cô dịu dàng mỉm cười, ôm nó vào lòng:
– “Tìm được rồi nhé, sao bé lại ngồi ở đây, để chị phủi bụi cho nào”.
Người con gái phủi hết bụi bẩn trên quần áo xuống cho nó, bàn tay ấm áp của cô nắm chặt lấy bàn tay của nó, đứa nhỏ chợt cảm thấy vô cùng an tâm, nó ôm lấy người con gái, bi bô hỏi:
– “Chị là ai vậy ạ?”
Người con gái không trả lời, cô vẫn cười dịu dàng với nó, nhẹ nhàng bế đứa nhỏ ôm vào lòng, cô hôn lên vầng trán trắng nõn.
– “Chị là ai hả? Em thấy chị giống ai?”
Vừa đi, cô vừa nói chuyện với nó, tà váy màu trắng ngà của cô khẽ bay. Đứa nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp:
– “Chị có phải là thiên thần không? Cô giáo nói, thiên thần ở trên trời, chỉ có thiên thần mới hiền như vậy thôi, phải là bé ngoan thì mới được gặp thiên thần, tuần này em được lĩnh tới hai phiếu bé ngoan lận, vậy em là bé ngoan nên em mới được gặp thiên thần”.
Nghe đứa nhỏ nói, cô mỉm cười dịu dàng, một nụ hôn thơm ngọt rơi xuống má của nó, đứa bé xấu hổ lấy tay che mặt cười khúc khích.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, cô ngồi xuống chiếc xích đu trong vườn, đứa bé ngoan ngoãn ngồi vào lòng cô, nó ngước mặt nhìn cô, lắng nghe cô kể chuyện. Đột nhiên, có người gọi tên nó, giọng nói vô cùng quen thuộc, nó ngạc nhiên nhảy xuống khỏi người cô gái, chạy đến nơi tiếng gọi phát ra.
Là Huyền My, lúc này đứa bé đột nhiên biến thành hình dạng trưởng thành của Hoàng Phong, hắn bước đến chỗ Huyền My đang vẫy tay với hắn, chỉ còn một chút nữa là sẽ chạm đến tay cô ta, đột nhiên, một tiếng khóc nỉ non vang lên, tiếng khóc ấy rất khẽ, rất nhẹ lại khiến hắn cảm thấy như có bàn tay nào đó vừa bóp nát trái tim mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, lùi về sau mấy bước mặc cho Huyền My không ngừng gọi tên hắn. Tiếng khóc đã bắt đầu nhỏ dần, hắn vội vã quay lại, người con gái vẫn đứng đó, nơi ngực trái máu đang không ngừng chảy ra, ướt đầm đìa chiếc váy trắng ngà xinh đẹp.
– “Không, không…”
Hắn kinh hoàng thốt lên, một người đàn ông xuất hiện từ phía sau cô, hắn không thấy rõ được mặt người đó, chỉ thấy anh ta nhìn về phía hắn bằng ánh mắt dữ tợn, chợt, hắn cảm thấy như bàn tay mình dang cầm vật gì đó, hắn sợ hãi nhìn xuống, là một con dao sắc nhọn, lưỡi dao vẫn còn dính đầy máu.
– “Không, không phải, Mai Linh, không phải anh, không phải anh làm…”
Hắn ngước lên sợ hãi nhìn về phía cô đang đứng, thế nhưng Mai Linh đã ngất đi từ lúc nào, người đàn ông kỳ lạ đó đang bế cô trong lòng, lúc này cô mặc một chiếc váy cưới trắng muốt, gương mặt xinh đẹp gác lên vai người đàn ông, anh ta đang bận một bộ vest trùng màu với màu áo của cô, sau đó anh ta xoay lưng đưa cô đi mất mặc cho hắn đang ở phía sau van nài:
– “Không, không, làm ơn, trả cô ấy cho tôi, không, xin hãy, xin hãy trả cô ấy cho tôi đi, làm ơn…”
Hắn muốn đuổi theo nhưng bàn chân dính chặt xuống đất, đau đớn tuyệt vọng như nhấn chìm hắn xuống vực sâu, đột nhiên, hắn nghe thấy có người đang gọi hắn từ nơi xa xăm, cảm giác ấm áp thân quen đưa hắn thoát khỏi cơn ác mộng.
– “Anh, anh, anh sao vậy?”
Hắn mở bừng mắt liền nhìn thấy Mai Linh ngồi ở mép giường, cô dịu dàng lau đi lớp mồ hôi túa ra trên trán hắn, cảm giác mất đi rồi lại có được khiến hắn mừng rỡ phát điên.
– “Anh sao vậy? Có phải gặp ác mộng không, để em lấy nước cho”.
– “Đừng, em, em đừng đi đâu hết, ở lại, với anh”.
Thấy cô muốn rời đi hắn vội vã nắm tay cô lại, sợ chỉ cần hắn buông tay cô sẽ hoàn toàn biến mất.
Mai Linh phì cười vuốt lại chỗ tóc rối của hắn, dùng ngón tay điểm điểm lên mũi hắn nói:
– “Anh đó, đừng có động đậy nữa, bác sĩ mới nói với em vết thương của anh bị bung chỉ do rách miệng, đang có dấu hiệu bị nhiễm trùng, nếu mà anh không biết tự chăm sóc em sẽ bắt anh nhập viện đó”.
Cô vừa nói vừa lau mồ hôi trên người cho hắn, đúng là để ý thì sẽ thấy có vài nơi trên cơ thể hắn là màu da hơi khác, hẳn đây là những vết sẹo đã được giải phẫu.
Hoàng Phong vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng nên vẫn hơi thở gấp, hắn kéo tay ôm cô vào lòng, nỗi kinh hoàng trong giấc mơ vẫn chưa tan đi.
– “Anh, anh xin lỗi, em đừng giận anh, đừng bỏ anh đi có được không, anh, anh sẽ không làm vậy nữa, sẽ không làm vậy nữa đâu…”
– “Anh Phong”.
Cô nhẹ giọng kêu lên, cắt ngang lời nói trong lúc hoảng loạn của hắn. Chạm tay vào da thịt màu đồng săn chắc, cô khẽ vuốt nhẹ để hắn dễ thở hơn một chút rồi dịu dàng nói:
– “Em sẽ không giận anh, anh đừng lo lắng”.
– “Không, không thể nào, em nhất định vẫn còn giận anh, bởi vì anh, bởi vì anh đã làm em bị thương, em đừng giận anh, em đánh anh đi, em muốn làm gì anh cũng được, xin em đó, đừng rời bỏ anh…”
Mai Linh không thể chịu đựng được những lời nói đó từ hắn nữa, cô cúi xuống, học theo cách mà hắn vẫn thường hay hôn cô, hai đôi môi dán vào nhau, sự mềm mại của cô khiến hắn tưởng chừng như trái tim mình đang bị tan chảy.
Vốn dĩ là người chủ động nhưng sau một lúc lại biến thành người bị động, Mai Linh nằm dưới thân hắn, chiếc áo sơ mi mỏng manh bị hai người ma sát đã kéo cao lên ngang đùi.
Hoàng Phong không mặc áo, hắn chỉ mang một chiếc quần tây xanh đen, những thớ múi săn chắc cùng đường nhân ngư tinh xảo không khỏi khiến người khác cảm thán. Hắn đặt bàn tay cô lên ngực trái của mình, tay còn lại để lên vai, hai bàn tay với những nốt chai sần vuốt ve dọc theo cơ thể của cô sau đó luồn vào bên trong áo mà xoa nắn bầu ngực thơm ngọt.
Rời khỏi đôi môi mềm mại hắn hôn xuống cổ của cô, dù bị hắn làm cho thần trí rối bời nhưng cô vẫn nhớ đến vết thương trên vai hắn.
– “Đừng, ưm, anh, vết thương, vết thương trên vai anh…”
Nghe cô nói, hắn cũng biết nếu như còn tiếp tục cố chấp thì nhất định sẽ không xong đành bất mãn nằm vật ra thở dốc, hắn nhắm mắt cố gắng đè nén dục vọng của mình lại, nào ngờ người con gái bên cạnh lại lăn qua ôm hắn, cô gối đầu lên vai phải của hắn mà dụi.
– “Mai Linh, em cách xa anh ra một chút, nếu không anh sợ mình sẽ nhập viện mất”.
Hắn hít vào một hơi, rít qua kẽ răng, gân xanh nơi thái dương và cổ thi nhau nổi lên, thế nhưng người con gái bên cạnh không chỉ không buông ra mà còn vòng chân gác lên người hắn, cô khúc khích cười:
– “Anh quay sang đây, em có chuyện muốn nói với anh”.
Cô đang kề sát bên tai hắn, hơi thở nóng hổi phả vào thùy tai khiến cho người hắn càng căng chặt.
Hoàng Phong bất đắc dĩ quay sang nhìn:
– “Chuyện gì?”
Thà không thấy thì thôi, thấy rồi lại nhịn không nổi.
Cổ áo sơ mi của cô bị bung mất hai cúc đang trĩu xuống lộ ra bộ ngực trắng nõn đầy đặn, hai chân tròn lẵng thu về cọ sát vào nhau, áo sơ mi bị vén lên lại lộ ra mông tròn do cô nằm nghiêng, hắn rốt cục cũng hiểu được dụng ý của con thỏ béo nhà hắn.
– “Mai Linh”.
Hắn cắn răng nhắm mắt, hôm nay cô ăn gan hùm rồi mới dám đùa với lửa thế này.
Nghe hắn gọi tên mình, cô lại khúc khích cười lên vui vẻ, đôi con ngươi trong suốt long lanh nhìn hắn.
– “Được rồi, không đùa nữa, em có chuyện muốn nói với anh đây”.
– “Muốn nói gì thì em cứ nói đi, anh không muốn quay mặt sang đâu”.
Hắn vẫn cương quyết không mở mắt, mặc kệ cô có nói gì đi nữa.
Bất chợt, không gian rơi vào im lặng.
Ngay khi hắn định mở mắt ra nhìn cô thì một bàn tay ấp ám đầy đặn che đi đôi mắt nhắm nghiền của hắn, mùi thơm da thịt quen thuộc hòa cùng mùi Long Diên Hương.
– “Em yêu anh…”
Cô cất lời, trong không gian tối mịt hắn mở to mắt, hàng lông mi chạm vào lòng bàn tay cô nhồn nhột.
– “Em biết, em đang vi phạm thỏa thuận ban đầu trong hợp đồng”.
– “…”
– “Nhưng em không kềm chế được”.
– “…”
– “Em chưa từng yêu ai bao giờ nhưng em biết thứ tình cảm của em dành cho anh không hề đơn giản”.
– “…”
– “Em biết anh không yêu em, cũng biết người như em không thể nào xứng với anh được, nhưng em hy vọng anh sẽ để em lại bên cạnh anh, ít nhất để em có thể là người an ủi anh mỗi khi khó chịu…”
– “…”
– “Em không biết lúc ở chỗ thử đồ anh gọi ai là bạn gái của anh nhưng em đã thật sự hy vọng người đó chính là em”.
– “…”
– “Em cũng không biết vì sao hôm nay anh lại trở nên… nóng giận như vậy nhưng mà thật sự mà nói thì em không có tình cảm gì với người kia hết. Có điều…”
– “…”
– “Có điều, ngày trước cha mẹ hai bên có lỡ hứa hôn hai người bọn em với nhau, ban đầu em chỉ nghĩ là hứa suông thôi nhưng không ngờ…”
– “Nhưng không ngờ cái gì?”
Lần này hắn đột ngột lên tiếng khiến cô giật mình, bàn tay đang đặt trên mắt hắn hơi run lên, cảm giác chai sần bao trùm lấy tay cô, hắn siết chặt tay cô lại quay đầu sang nhìn.
Trong đôi mắt của hắn có sự tức giận, có sự ghen tuông, cũng có sự kìm nén cực hạn.
Đột nhiên cô cảm thấy mình không còn đủ dũng khí để nói tiếp nữa.
Hoàng Phong chồm lên đè trên người cô, hắn để cô dưới thân mình, chăm chú nhìn xuống.
– “Em nói tiếp đi, không ngờ cái gì?”
Hắn không biết sau khi nghe xong nếu kết quả quá tệ thì sẽ thế nào nhưng đã nói đến đây mà không nói nữa thì chắc chắn hắn sẽ tự suy diễn mà phát điên lên mất.
Mai Linh né tránh ánh mắt của hắn, cô quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa kính sát đất, thở dài một hơi.
– “Không ngờ hai bên đều cho là thật nên đã ấn định sẽ đợi con trai nhà bọn họ đi du học về rồi tổ chức đính hôn”.
Một tiếng hít thở nặng nề vang lên bên tai, Mai Linh cắn môi, nhắm mắt lại, đón chờ cơn thịnh nộ từ hắn.
Đột nhiên, cơn đau từ cổ truyền đến khiến cho cô mở bừng mắt, hắn luồn một tay xuống lưng cô, ép cô ngửa đầu để lộ vùng da thịt trắng nõn.
– “A… đau…”
Không phải chỉ là hôn hay cắn để lại dấu yêu như bình thường, lần này cô cảm giác như hắn muốn cắn đứt luôn cổ của cô, nơi da thịt bị ép chặt có một cảm giác ngứa ngáy khi đầu lưỡi hắn quét qua.
Hắn buông cổ cô ra, nhìn thành quả mà mình mang lại, dấu răng cắm sâu vào đến ứa máu. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn liếm qua dấu vết trên cổ cô, cảm giác ngứa ngáy khiến cô khe khẽ run lên.
Cô tựa như có thể cảm nhận được từng nhịp đập mạnh mẽ của hắn dưới lớp biểu bì, nơi đùi non bị hắn chen vào, có một thứ đang lớn dần lên, cọ quẹt vào người cô.
– “Mỗi lần nhìn thấy em ở dưới thân anh, anh lại muốn giết chết em, ăn em vào bụng, nuốt hết xương cốt của em không để ai ngoài anh có thể thấy dáng vẻ của em lúc đó được”.
Hắn khàn giọng thì thầm, dục vọng hun đốt khiến máu trong cơ thể hắn sôi trào lên.
Cô muốn gả cho người khác? Nằm mơ đi, trừ khi hắn chết, nếu không, đừng hòng.
Hoàng Phong nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, để cô đối diện với hắn, nghiêm túc nói.
– “Mai Linh, chúng ta thử đi”.
Hắn không biết bản thân có tình cảm với cô hay không, điều đó hắn thật sự chưa xác định được nhưng ngay giờ phút này, hắn hoàn toàn không muốn để mất cô, cũng không muốn để cô phải chịu thiệt thòi, hắn muốn hai bọn họ là bình đẳng, muốn hắn cũng phải có trách nhiệm với cô.
Ánh mắt Mai Linh trở nên mờ mịt, nơi đáy mắt long lanh nước, có thứ gì đó không tin được dâng trào, cô run run che đôi mắt hắn lại, không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình lúc này.
Bàn tay của hắn nắm chặt lấy bàn tay cô, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ, đáy lòng cô run rẩy dữ dội, nước mắt như đê vỡ liên tục trào ra, Hoàng Phong cười dịu dàng, những nụ hôn như chuồng chuồng lướt nước rơi xuống khắp mặt.
– “Bé ngoan, ở bên nhau lâu vậy rồi, em có muốn làm bạn gái của anh không?”
Có lẽ đời này cô sẽ không bao giờ quên được cảm giác mãnh liệt của ngày hôm đó, khi cô cố nén tiếng nấc nghẹn vào cuống họng, liên tục gật đầu đồng ý với hắn, để rồi trong cơn sóng tình dạt dào, cả cơ thể cô như đang bay bổng giữa những đám mây dật dờ, cuối cùng, lại rơi vào lòng hắn mà thiếp đi.