Rạng Sáng Chiều Hôm

Chương 21



Cận Trọng Sơn đến Kashgar để tìm giáo viên cho trẻ em Tajik và Kyrgiz.

Mặc dù cả huyện Tháp và huyện A Khắc Đào đều có trường học, nhưng đây là kỳ nghỉ hè, các giáo viên rất khó quản lý từng học sinh.

Bắt đầu từ một vài năm trước đây, những người chăn gia súc nếm được trái ngọt của giáo dục nên tìm Cận Trọng Sơn, hy vọng rằng hắn có thể giúp trẻ em tham gia nhiều lớp học hơn.

Những người chăn gia súc không biết nhiều, chỉ cần biết đọc sách rất tốt, trẻ em nên đọc sách, kỳ nghỉ hè dài như vậy, trẻ em không có nơi để học vì vậy tìm Cận Trọng Sơn giải quyết.

Cận Trọng Sơn thực sự giải quyết giúp họ.

Một vài đứa nhỏ nguyện ý đi học trong kỳ nghỉ hè được cha mẹ gửi cho họ hàng ở Kashgar.

Ban ngày thống nhất đến khuôn viên trường đại học, hơn mười sinh viên đại học người Hán giảng bài miễn phí cho chúng, làm bài tập về nhà cùng chúng.

Vài đứa thì ở lại trên cao nguyên.

Đối với những sinh viên đại học sẵn sàng sống ở Pamir một tháng, Cận Trọng Sơn sẽ tự mình đưa đón hoặc là bảo đám Tiểu Dương.

Ngoại trừ Cận Trọng Sơn, không ai khác có thể giải quyết vấn đề liên hệ với giáo viên cho bọn trẻ.

Không có quan hệ rộng lớn như hắn, cũng không có ưu thế “lai” trời sinh như hắn.

Chưa kể tất cả những sinh viên người Hán đến Kashgar để học đại học, ít nhất một bộ phận nhỏ có tình cảm đặc biệt với miền nam Tân Cương và Khách Lạt Côn Lôn.

Có người tò mò muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống ở đây.

Có người muốn dựa vào sức mình để mang lại những thay đổi tích cực cho vùng cao nguyên còn nhiều lạc hậu.

Vì vậy, khi Cận Trọng Sơn tiếp cận họ và giải thích ý định của mình, họ không chỉ sẵn lòng mà còn muốn vận động các bạn nhỏ đi học.

Đã có lúc giáo viên đông hơn học sinh.

Một năm nọ, một sinh viên đại học đặt tên cho lớp học chỉ tồn tại trong kỳ nghỉ hè là “Trại hè Anh Cận”, và nó vẫn luôn tiếp tục kể từ đó.

Năm nay, “Trại hè Anh Cận” đã bắt đầu.

Trước khi gặp Tư Dã, Cận Trọng Sơn đã sắp xếp xong xuôi cho những đứa trẻ con nhà chăn gia súc và các giáo viên tiểu học.

Nhưng một số người chăn gia súc vẫn đang suy nghĩ, cuối cùng đã quyết định gửi con cái của họ.

Cận Trọng Sơn phải sắp xếp giúp bọn họ.

Tư Dã sau khi nghe nói chuyện này, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Cận Trọng Sơn, “Anh à, anh quản rộng thật đấy.”

Nếu nói những lời này bằng giọng điệu gay gắt sẽ nghe như có ý mỉa mai.

Nhưng Tư Dã nói rất nhẹ nhàng, còn ngồi trên người Cận Trọng Sơn.

Cận Trọng Sơn cong mắt, nhẹ nhàng túm lấy eo anh, “Em dùng tiếng Thành Đô dạy một lần xem.”

“Hả?” Tư Dã cảm thấy đôi khi mình không theo kịp suy nghĩ của Cận Trọng Sơn.

Bọn họ đang nói chuyện “Trại hè Anh Cận”, sao đột nhiên lại nói đến thổ ngữ Thành Đô?

Chẳng lẽ trại hè cần giáo viên thổ ngữ Thành Đô ư?

Vẫn là thôi đi.

Đám nhỏ tajik vất vả lắm mới học được tiếng phổ thông, cần tiếng Thành Đô làm gì?

Cận Trọng Sơn nói: “Dễ nghe. ”

Tư Dã kiên quyết không đồng ý.

Thành Đô thường không nói tiếng phổ thông, nhưng sau khi học trung học, anh đã chủ động nói tiếng phổ thông.

Lý do rất đơn giản, phương ngữ Thành Đô rất mềm mại, âm cuối kéo dài.

Con gái nói nũng nịu thì nghe hay đấy, nhưng con trai…

Dù sao anh cũng không chấp nhận được.

Thấy vẻ mặt kháng cự của Tư Dã, Cận Trọng Sơn lại nói: “Lúc nãy em nói không thể tính là tiếng phổ thông.”

“Sao?”

“Đó là tiếng lai giữa Tứ Xuyên và phổ thông. Cổ Lan Như Tư đến Thành Đô học đại học, không học được chuẩn tiếng phổ thông, chỉ học được tiếng lơ lớ giữa Tứ Xuyên và phổ thông thôi.”

“……”

Cận Trọng Sơn lại nhéo nhéo eo Tư Dã, hơi thở phả lên cổ Tư Dã.

Tư Dã bị làm cho ngứa ngáy, trong lòng tê dại theo, eo lập tức sụp xuống.

“Thành Đô các em nói, nghe như làm nũng.”

Tư Dã bắt đầu thở hổn hển, “Anh có muốn nghe em làm nũng không?”

“Có.”

Lúc này ước chừng mặc kệ Cận Trọng Sơn đưa ra yêu cầu gì, Tư Dã đều sẽ làm theo.

Anh chôn ở trong ngực Cận Trọng Sơn, hai gò má ửng hồng vì xấu hổ, từng câu từng chữ nói bằng phương ngữ quê hương đã nhiều năm không nói trở nên mềm mại, kiều diễm hơn.

Nói đến đây, anh nghe thấy Cận Trọng Sơn có ý đồ xấu bắt chước anh: “Em đi đâu vậy? thì thầm ~ Anh đợi em lâu lắm rồi ~”

“A!” Tư Dã giãy dụa, mái tóc vàng dựng ngược, giống như một con mèo bị xù lông, “Đừng nói.”

Cận Trọng Sơn vỗ vỗ, “Được rồi ~ không nói thì không nói ~”

Tư Dã bị hắn chọc cười: “Anh à, anh học ở đâu vậy? Sao lại giỏi hơn em rồi?”

Cận Trọng Sơn lấy điện thoại di động ra, cho anh xem video ngắn.”

Liên tiếp vài cái, có đôi tình nhân Thành Đô cãi nhau, có dì múa quảng trường Thành Đô nói chuyện, có lão đại gia Thành Đô chơi đàn cho chó của họ nghe, có sư phụ thịt nướng ở Thành Đô kể chuyện cười.

Không chỉ vui nhộn, pháo hoa còn tràn ngập khắp các con đường, ngõ hẻm ở Thành Đô.

Khi xem những video này, trong mắt Cận Trọng Sơn có ý cười.

Đó là một nụ cười rất dịu dàng.

Tư Dã cảm thấy hẳn là hắn cảm thấy rất hứng thú với Thành Đô.

“Anh à, không thì đợi một thời gian ngắn nữa anh theo em tới Thành Đô một chuyến đi.”

Tư Dã bất giác trịnh trọng.

Anh đã từng đề cập với Cận Trọng Sơn về việc đến Thành Đô, nhưng Cận Trọng Sơn không đồng ý.

Không chỉ có Thành Đô mà ngay cả đường cao tốc Độc Khố Cận Trọng Sơn cũng không muốn lên.

Bởi vì đầu kia của đường cao tốc Độc Khố chính là Bắc Tân Cương.

Nhưng Tư Dã có hy vọng, tình hình bây giờ và khi đó không giống nhau.

Họ đã làm.

Cận Trọng Sơn quay mặt lại, im lặng nhìn anh trong chốc lát, tắt video ầm ĩ kia đi, “Đi chợ bán buôn với anh.”

Tư Dã có chút mất mát.

Cận Trọng Sơn vẫn không muốn cùng anh tới Thành Đô mới chuyển đề tài.

Anh cũng không muốn làm bầu không khí trở nên khó xử nên cười nói: “Được. Chúng ta sẽ mua gì? ”

Chợ bán buôn ở Kashgar không phải là chợ rau củ thông thường, nhiều loại dưa, trái cây cung cấp cho các tỉnh, thành khác vào mùa hè đều tập trung về đây vừa rẻ vừa ngon.

Tư Dã ngửi thấy mùi trái cây trong không khí, tâm tình buồn bực trong chốc lát lại tốt lên.

Có tới Thành Đô hay không cũng không phải là chuyện lớn, quan trọng nhất chính là, anh đang ở cạnh Cận Trọng Sơn.

Hai người dạo đến khi mặt trời sắp lặn mới mang đầy đồ trở về.

Cận Trọng Sơn lái xe đến trường đại học trước, tặng dưa hấu và dưa lưới cho giáo viên và trẻ em trong “trại hè”, phần còn lại mang về thành phố cổ.

Tư Dã cân nhắc nhiều trái cây như vậy, mình có thể bày một quầy hàng trước cửa hàng tạp hóa hay không, kết quả vào sân liền nhìn thấy chỗ trống có một lều nhỏ.

Bên dưới lều nhỏ có một chỗ ngồi rộng rãi, bên cạnh bày một cái ghế dựa.

“Anh, đây là…”

“Em có thể vẽ ở chỗ này.”

Mấy ngày trước Tư Dã thuận miệng nói với Cận Trọng Sơn, quầy thu ngân cửa hàng quá hẹp, anh phải bỏ sách vẽ và dụng cụ của mình xuống.

Nếu thiết kế ở trên lầu, thì không thể chăm nom cửa hàng.

Cận Trọng Sơn nói, vậy thì đừng chăm nom cửa hàng nữa, có thể thuê người.

Anh lắc đầu bảo anh thích cảm giác làm ông chủ nhỏ.

Hơn nữa khi anh thiết kế không cần môi trường biệt lập, cái loại thỉnh thoảng bị gián đoạn này càng kích thích cảm hứng của anh.

Cận Trọng Sơn lúc ấy không nói gì, anh cũng quên chuyện này.

Thế mà bây giờ Cận Trọng Sơn dựng cho anh một cái lều nhỏ ở sân sau có thể dùng được ngay lập tức.

Vị trí này thật tuyệt vời.

Có thể nhìn thấy trực tiếp bên trong cửa hàng. Lều có thể che bớt ánh sáng mặt trời, nhưng sẽ không ngăn cách anh với không gian khác.

Khi ở Thành Đô, anh muốn có một studio như vậy, nhưng do điều kiện khách quan hạn chế nên tạm thời chưa đạt được.

Cận Trọng Sơn thực hiện điều đó cho anh ở Kashgar.

Tư Dã nhảy lên treo bên sườn Cận Trọng Sơn, “Anh à, em yêu anh nhiều lắm.”

Cận Trọng Sơn mỉm cười nhìn anh, “Có thể trước tiên cắt một quả dưa trên bàn làm việc được không?”

“Không phiền đâu! Anh chờ, em sẽ cắt! ”

Cứ như vậy Tư Dã ổn định trong cửa hàng tạp hóa.

Ban ngày anh làm ông chủ nhỏ, đồng thời thiết kế.

Ban đêm khám phá bí ẩn trong thế giới của Cận Trọng Sơn.

Ban ngày Cận Trọng Sơn thường không ở trong cửa hàng, nhưng sẽ trở về nấu cơm.

Chạng vạng, hai người ngồi trong sân ăn cơm tối, mặc kệ Cận Trọng Sơn kể về những gì xảy ra trong ngày, Tư Dã đều sẽ bị chọc cười.

Tư Vũ vẫn thường xuyên gọi video để kiểm tra, giống như một người cha già.

Tư Dã nhiều lần muốn nói với hắn chuyện mình và Giáp Trọng Sơn nhưng vẫn không thể nói ra.

Trong đám người thân và bạn bè ở Thành Đô, người đầu tiên biết anh đang yêu là chị Tinh.

Chị Tinh là người đại diện của “vùng hoang dã”, sau khi anh gặp chuyện không may, chị Tinh và Tư Vũ cùng nhau chống đỡ “vùng hoang dã”.

Một thời gian dài trước đây, chị Tinh sợ quấy rầy anh, ảnh hưởng đến tâm tình của anh nên không liên lạc nhiều với anh, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình gần đây của anh sau khi thấy anh đăng ảnh đường cổ Panlong.

Một ngày nọ, Tư Dã vẽ tranh mệt rồi, nửa nằm trong lều gọi video với Chị Tinh.

Lúc đầu nói về công việc, chị Tinh nói cuối năm có hàng loạt triển lãm và cuộc thi, “vùng hoang dã” đã xác định tham gia một số cuộc thi.

Tuy rằng chị Tinh không yêu cầu anh tham gia, nhưng anh nghe ra được, chị Tinh hy vọng anh có thể ra được tác phẩm mới.

Chuyện này không liên quan gì đến việc có thể giành giải thưởng cho “vùng hoang dã” hay không, chị Tinh chỉ muốn nhìn thấy anh thực sự bước ra.

Sau đó trò chuyện về cuộc sống, chị Tinh thăm dò hỏi: “Tiểu Dã, em có gặp được người mình thích chưa?”

Tư Dã không thể không cảm thán sức quan sát của phụ nữ thực sự kinh người.

Anh thừa nhận, quay camera qua để cho chị Tinh xem sân và cửa hàng tạp hóa: “Bây giờ bọn em sống cùng nhau. ”

Chị Tinh lau khóe mắt ướt át, mừng thay cho anh, “Tốt quá, chị ủng hộ em! ”

Thoáng cái đến giữa tháng Tám, từ khi đến Kashgar, Tư Dã đã ở khu vực Kashgar hơn một tháng.

Ngoài lần thuê xe đi du lịch, anh còn cùng Cận Trọng Sơn về huyện Tháp.

Nhiều lúc ở trong cửa hàng tạp hóa, ở trong lều chán, liền cầm quyển tranh đi trên ban công quán trà trăm năm tuổi vẽ tranh, nghiễm nhiên đã là người sinh sống ở nơi này.

Quần áo được thiết kế cho trẻ em gần như đã hoàn thành, Tư Dã chuyển sáng thiết kế vài bộ quần áo cho nam giới trưởng thành.

Nhưng làm xong sắp mặc trên người mẫu, Tư Dã đột nhiên lùi bước.

Anh ta thấy mình bị mắc kẹt trong cơn ác mộng đó.

Tác phẩm đắc ý nhất của anh bị vấy máu, bị cắt nát xé rách, mặc trên người nộm máu chảy đầm đìa, bộ mới nhất là mặc trên người Nhiếp Vân Tân.

Chúng chết cùng với Nhiếp Vân Tân.

Anh có một nỗi sợ hãi gần như không thể vượt qua đối với người mẫu.

Nhưng một nhà thiết kế phải đối mặt với người mẫu.

Tác phẩm của anh cần phải được trình bày bởi người mẫu.

Tư Dã không nói bất cứ điều gì với bất cứ ai, biết rằng vấn đề này chỉ có thể vượt qua một mình.

Nhưng nỗi sợ hãi mà anh cố che giấu Cận Trọng Sơn hiểu hết.

Hôm nay, Cận Trọng Sơn trở về sớm, trên tay không có túi đựng thức ăn.

Tư Dã cho rằng hôm nay đi ra ngoài ăn, nên nói mình đi thay quần áo.

Cận Trọng Sơn lại đóng cửa cửa hàng tạp hóa, cầm cổ tay anh lên lầu.

“Anh?”

Cận Trọng Sơn không giải thích mà cởi từng bộ quần áo của mình trong phòng ngủ cho đến khi chỉ còn lại một chiếc quần lót.

Tư Dã không kìm được khẽ thở hắt một hơi.

Cận Trọng Sơn định làm gì vậy chứ?

“Quần áo em làm cho anh đâu?” Ánh mắt Cận Trọng Sơn thản nhiên bình tĩnh, không có chút ngượng ngùng khi khỏa thân.

Tư Dã sửng sốt một lát, “Quần áo? ”

“Thay cho anh, anh sẽ làm người mẫu của em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.